Giả Làm Người Chơi

Chương 8: Nhà hát Opera sụp đổ [ 8 ]



Chương 8: Ba lần lừa gạt

Editor: Hannie - Beta: Đào Hồng

𓆉𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟𓇼

Nhưng Lý Hỗn Nguyên nhìn từ trên xuống thấy một khuôn mặt thanh tú, nhợt nhạt, mong manh như một mảnh thủy tinh, khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua đã không kìm được lòng xót xa.

Chủ nhân của khuôn mặt đó đang cầm một ly nước lọc, nhấp từng ngụm nhỏ, nghe thấy động tĩnh, người ấy quay đầu lại nhìn, đôi mắt hồ ly cực kỳ đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh mắt mang vẻ thờ ơ, lãnh đạm.

Lần đầu tiên Trần Bạch Y nhìn Lý Hỗn Nguyên cũng là ánh mắt như vậy.

Chính là ánh mắt này!

Tim Lý Hỗn Nguyên đập loạn xạ, nhưng... không phải đôi mắt này.

Lông mày và đôi mắt của Trần Bạch Y sắc nét, góc cạnh và anh tuấn. Nếu nói là đẹp, thì đó là nét đẹp tuấn tú, một vẻ đẹp hào hoa, thanh lịch.

Sẽ không phải là vẻ đẹp diễm lệ phi giới tính không hẳn thuộc về nam hay nữ.

Chẳng lẽ thua trận rồi nghĩ quẩn, trốn đi phẫu thuật thẩm mỹ sao? Lý Hỗn Nguyên thầm nghĩ, gạt bỏ từng giả thuyết.

"Anh bạn này, xưng hô thế nào đây nhỉ?"

Lý Hỗn Nguyên móc ra một tờ séc, đuổi gã đầu hói chướng mắt đi, sau đó ngồi xuống chỗ gần hơn, thử bắt tay với người kia.

Tay nào cũng được, nếu là tay trái sẽ có vết chai do cầm cung lâu ngày để lại, tay phải thì đầu ngón tay phải cũng sẽ có vết chai do dây cung mài ra.

Nhưng người ấy không để ý đến hắn, đôi mắt hồ ly xinh đẹp chăm chú nhìn lên sân khấu lớn của nhà hát opera.

Trên sân khấu lớn, người dẫn chương trình đang giới thiệu mấy món đồ đấu giá lẻ tẻ cuối cùng.

Toàn là những thứ không đáng giá, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm với ánh mắt sáng rực, trông như rất muốn mua mà không có tiền.

Lý Hỗn Nguyên chỉ thấy ánh mắt đó ở những kẻ nghèo túng và con bạc.

Nhận nhầm người rồi sao?

Hắn hơi buồn bực nghĩ, gã này, cả người mặc hàng chợ rẻ tiền, chỉ có bóng dáng và ánh mắt có chút giống trong thoáng chốc, làm sao có thể là Trần Bạch Y được.

Ngay cả trợ lý của hắn cũng ăn mặc đẹp hơn!

Tuy ngày xưa Trần Bạch Y luôn làm tình nguyện, nhưng với cái đầu của cậu ta, chỉ cần muốn, chẳng có thứ tiền nào không kiếm được.

Cậu ta và sự nghèo túng là hai thứ hoàn toàn không liên quan đến nhau.

Trần Bạch Y ngày xưa, giống như một tia sáng trong thế giới đen tối, cậu chỉ mặc đồ trắng, chỉ thích đồ trắng, mua một đống đồ trắng hàng hiệu. Hành lý luôn đầy quần áo, cậu kiêu ngạo, lại trung thành, quần áo đắt đến mấy cũng phải thêu huy hiệu của Bắc Thập Tự, như thể đó là tín ngưỡng thiêng liêng nhất, đến nỗi, bộ đồ trắng bình thường cũng trở nên độc đáo khi cậu ta mặc lên.

Chàng trai năm ấy, dường như mãi mãi rạng rỡ dưới ánh mặt trời, sắc bén và phóng khoáng, cậu ta còn nhuộm mái tóc đen thành năm sáu bảy tám màu khác nhau, mỗi đoạn video đều khác nhau, một người thích phô trương như vậy, hận không thể thu hút ánh mắt của cả thế giới, sao có thể biến thành... một kẻ vô dụng tầng đáy xã hội?

Còn là loại sắp chết nữa chứ.

Lý Hỗn Nguyên nhìn thấy chai thuốc trên bàn.

Hắn thầm đọc chữ trên chai thuốc, hắn biết loại thuốc này.

Đây là một loại thuốc giảm đau đã ngừng sản xuất, người đầu óc bình thường sẽ không uống.

Dùng ít sẽ bị sợ lạnh, buồn ngủ, suy nghĩ chậm chạp. Dùng tiếp sẽ dẫn đến rối loạn tinh thần, phát điên không kiểm soát. Dùng nhiều, sẽ sớm trở thành kẻ ngớ ngẩn.

Người kiêu hãnh như Trần Bạch Y, sao có thể làm tổn hại đến bộ óc quan trọng nhất của mình?

Vậy là, nhận nhầm người sao?

Lý Hỗn Nguyên đã phát hiện ra, kẻ gầy gò trắng bệch này chắc chắn mắc bệnh nghiêm trọng, giữa trời nắng nóng lại mặc kín mít, tay cầm cốc còn run rẩy, tóc bạc màu, móng tay cũng không còn sắc hồng. Dáng vẻ bệnh tật này, không giống như giả vờ.

Cậu ta không phải Trần Bạch Y, Trần Bạch Y ngày xưa, trong đêm tuyết lạnh giá ở phương Bắc, dù thời tiết âm bốn mươi độ, vẫn phải mặc một bộ đồ trắng mỏng manh để trông ngầu, cậu ta như một thanh kiếm đã rút khỏi vỏ, cho dù bị gãy cũng vẫn là một thanh kiếm gãy bất khuất, không bao giờ biến thành một đống bùn nhão.

Lý Hỗn Nguyên vốn là người tôn sùng lý trí, rất hiếm khi dựa vào trực giác để phán đoán thông tin.

Hắn nhận nhầm người rồi.

Kẻ thù không đội trời chung của hắn, không thể biến thành một kẻ vô dụng yếu ớt bệnh tật được.

Nhưng... cảm giác quen thuộc khi lần đầu nhìn thấy bóng lưng, ánh mắt đầu tiên đầy quen thuộc khi đối diện, trực giác kỳ lạ đó... hắn không thể giải thích được, cũng không muốn phớt lờ.

Lý Hỗn Nguyên quyết định thử thêm lần nữa.

"Này." Lý Hỗn Nguyên gọi, "Uống nước có gì ngon, gặp nhau là duyên, để tôi mời cậu uống rượu nhé?"

Nói xong, hắn móc từ trong ngực ra một chai rượu vang đặt lên bàn, người đối diện vẫn không có phản ứng gì, nhưng ông chủ hói bên cạnh thì đã sững sờ —— Chateau Screaming Eagle Cabernet Sauvignon 1992! Đẳng cấp cúng tế thượng hạng!

Người này là ai vậy?! Một chai rượu thượng hạng như thế không dùng để cúng tế mà lại đem ra mời người khác uống tùy tiện sao?! Thế giới của các đại gia thật sự là như vậy à?!

Ông chủ hói nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, cũng không thể đoán được thanh niên hào phóng này là ai. Trong danh sách những người giàu có nhất thế giới, chẳng có ai trẻ tuổi như thế.

Ngược lại là đôi mắt rắn anh tuấn sâu thẳm này, có vẻ hơi quen, nếu không nhớ nhầm, hình như ông đã từng thấy đặc điểm này trong bản tin của Liên Hợp Quốc, thuộc về một gia tộc quyền quý ở Nga. Gia tộc này từng được Liên Hợp Quốc tuyên dương vì đóng góp to lớn cho việc đối phó với sự xuất hiện của các vị thần...

Dưới ánh mắt càng thêm kinh ngạc của ông chủ, Lý Hỗn Nguyên không chút tiếc rẻ mở nắp chai rượu, hắn rót một ly, đẩy qua phía đối diện, nhất thời, chất rượu thuần đỏ đậm đà lan tỏa ra, mang theo sức quyến rũ chết người.

Trần Bạch Y thích vợ của hắn như vậy,  chẳng lẽ lần này cũng có thể nhẫn nhịn được?

Người đối diện liếc nhìn anh một lần nữa.

Sau đó cười nói: "Xin lỗi, tôi không biết uống rượu."

Nói rồi, như thể hoàn toàn không nhận ra giá trị của ly rượu, cậu phớt lờ thứ đồ uống đắt giá hơn cả mức lương của một người bình thường trong một năm, nhấc cốc nước lọc lên và tiếp tục uống.

Không biết sao, Lý Hỗn Nguyên lại có chút tức giận.

Nước lọc? Ha, làm sao Trần Bạch Y có thể uống nước lọc được.

Chẳng lẽ... thực sự là trực giác của mình sai rồi?

Lý Hỗn Nguyên nhớ lại những hành vi xấu xa lặp đi lặp lại của người kia trong quá khứ và tự thuyết phục bản thân. Có lẽ, cái tên khốn đó cố tình cải trang, muốn thử xem đầu óc mình có còn nhạy bén không. Nếu không nhận ra, thì cũng không xứng đáng làm đối thủ của hắn.

Vì vậy Lý Hỗn Nguyên cố ý nói: "Này, cậu biết không, tôi đang tìm một người bạn, tìm hắn rất lâu rồi, không tìm được người,  nhưng lại tìm thấy thứ anh ta yêu thích nhất, bị lưu lạc đến sàn đấu giá..."

Anh ta cố gắng quan sát bất kỳ phản ứng nào trên nét mặt của đối phương.

Rất nhiều lúc, phản ứng vô thức của con người không thể che giấu được.

Mà mối liên hệ giữa Trần Bạch Y và Phù Quang chắc chắn còn sâu sắc hơn cả giữa hắn và vợ bị mất trộm.

Chỉ cần hắn để lộ bất kỳ một chút... hoặc, chỉ cần hắn mở miệng cầu xin...

.

Trần Huyền Vũ trong lòng bật cười chế giễu.

Tên Lý Da Rắn này, vẫn đáng ghét như xưa nhỉ.

Hắn nhất định đang nghĩ, chỉ cần mình mở miệng nhận thua, sẽ dâng cả Phù Quang lên bằng hai tay.

Thật là, năm đó sao không tặng cậu 20 tỷ luôn đi?

Phù Quang bây giờ đã không còn bất kỳ giá trị nào, ngược lại còn quá nổi bật, dễ làm lộ danh tính.

Đã chọn sống với thân phận không ai biết đến, thì phải hoàn toàn cắt đứt với quá khứ.

Nhưng Trần Huyền Vũ chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm Lý Hỗn Nguyên.

Chỉ số thông minh của Da Rắn đã đặt ở đó, dù có giấu, sớm muộn gì cũng bị phát hiện.

Cho dù cậu có muốn trốn, Da Rắn cũng sẽ bám riết không tha, người này quá cố chấp, nên Trần Huyền Vũ ngay từ đầu đã không định trốn, tốn công tốn sức, cơ thể cậu cũng chịu không nổi.

Tên Da Rắn này mang một sự cố chấp kỳ lạ đối với trận đấu chưa phân thắng bại giữa hai người.

Cố chấp còn đó, niềm tin vẫn còn, với tố chất của Da Rắn, cho dù đã dâng mình cho thần linh, cũng sẽ không quay lại phản bội cậu.

Chỉ là, điều khiến Trần Huyền Vũ không hiểu, là tại sao Da Rắn lại đầu quân cho thần linh?

Da Rắn không phải Yến Thăng, sẽ không khuất phục dưới dục vọng của bản thân mà đi đầu quân cho thần, càng không vì đánh bại mình mà bất chấp mọi thủ đoạn để giao dịch với thần.

Vậy là vì sao?

Khí chất thông tuệ toát ra từ khắp người Lý Hỗn Nguyên khiến Trần Huyền Vũ thực sự không thể nhìn thẳng, là vì sao vậy?

Khi con người cung phụng thần linh, khí chất sẽ thay đổi theo quyền uy của thần mà họ tôn thờ.

Khí chất thông tuệ của Xà Phu hiện giờ còn đậm hơn cả rượu Cabernet Sauvignon từ năm 1992. E rằng hắn đã dâng nửa kho báu của dòng họ Lý để đổi lấy sự ưu ái của nữ thần.

Bị ô nhiễm đến mức này, hắn có nghĩ đến hậu quả sau này không?

"Một vũ khí anh hùng danh trấn thiên hạ, lại bị một đám đầu heo đem ra đấu giá." Lý Hỗn Nguyên vẫn đang dò xét. "Cậu nói xem, có đáng tiếc không?"

"Đúng là đáng tiếc thật." Trần Huyền Vũ thở dài, nói bóng gió đầy ẩn ý.

Lý Hỗn Nguyên không tìm thấy bất kỳ biểu hiện khác lạ nào trên mặt hắn.

Hắn lại tiếp tục: "Cũng may, tôi đã mua lại. Chờ cơ hội trả lại cho cậu ta và nhắc cậu ta đừng quên lời thách đấu ngày trước của chúng ta."

"Ồ." Trần Huyền Vũ chân thành đáp. "Vậy chúc anh thành công nhé."

Thái độ này là sao? Thật sự nhịn được à? Lý Hỗn Nguyên không cam lòng, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống: "Cậu không có gì muốn nói à?"

"...?" Trần Huyền Vũ ngước lên, ánh mắt đầy vẻ bối rối.

Cậu thật sự chưa từng nghĩ đến việc giấu giếm, nhưng mà tên Da Rắn này, trêu chọc lên khá thú vị.

Khi hung hăng xù lông thì chẳng đáng yêu chút nào, lúc chỉ lo nghĩ về thắng thua cũng nhàm chán. Nhưng khi hắn tức giận bất lực trong một cái hố, thì lại rất vui mắt.

Trần Huyền Vũ quyết định trêu chọc người bạn cũ tự tìm đến cửa, để thêm chút thú vị vào cuộc sống tẻ nhạt của mình.

Da Rắn quả nhiên sốt ruột, "Tôi chưa từng chạm vào Phù Quang, năm đó cậu ta không cho tôi chạm vào, tôi vẫn luôn nhớ, tôi đã bảo trợ lý cất giữ cẩn thận, chỉ cần cậu ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ trả lại nguyên vẹn, đợi đến ngày tôi thực sự đánh bại cậu, tôi mới hỏi xem có thể cho tôi chiêm ngưỡng không."

"Được rồi, vậy chúc anh sớm đánh bại cậu ta nhé." Trần Huyền Vũ giả vờ chúc phúc một phen, biểu cảm vẫn rất bình tĩnh.

Đây hoàn toàn không phải câu trả lời mà Lý Hỗn Nguyên mong đợi., "Nếu cậu ta biết chuyện này." Lý Hỗn Nguyên nói, "Chắc chắn cậu ta sẽ nghĩ, tại sao năm đó không đưa luôn 20 tỷ nhỉ."

"Đúng vậy, anh giàu thật đấy." Trần Huyền Vũ giả vờ kinh ngạc thốt lên.

"Cậu ta còn nghĩ, nhuộm tóc, đội một lớp mặt nạ, uống chút thuốc, là có thể lừa được tôi, có thể khiến tôi tức điên lên."

"Này, nghe có vẻ hơi quá đáng nhỉ..."

"Đây đã là lần thứ ba cậu ta lừa tôi rồi." Lý Hỗn Nguyên áp sát, trong đôi mắt rắn tỏa ra ánh sáng chiến thắng, "Đáng tiếc, quá tam ba bận. Lần này, dù thế nào cậu ta cũng phải thua."

Nghe vậy, đôi mắt hồ ly sau mái tóc trắng khẽ cong lên, Trần Huyền Vũ dùng giọng điệu thật lòng khen ngợi: "Wow, anh nói có khí thế thật đấy. Tôi nhận ra, diễn xuất của anh còn hơn cả Phác Thế Thanh. Giải Ảnh đế đáng lẽ phải thuộc về anh."

Không thấy quan tài không đổ lệ, Lý Hỗn Nguyên thầm chửi một câu, rồi cười lạnh tuyên bố: "Cậu tính toán thế nào cũng không ngờ được đâu, Hệ thống ánh sáng của nhà hát này — do tôi phụ trách. Không thể trách tôi, cuộc sống không có đối thủ khiến tôi trở nên tầm thường. Giờ đây, tôi là một nhà phát minh nhận đặt hàng theo yêu cầu. Tháng trước, tôi đã nhận được yêu cầu 'vạch trần Phác Thế Thanh', mà nói ra, một nửa số tiền 20 tỷ đó là của nhà tài trợ đấy, ha."

"Vậy à?"

"Vậy nên, tôi đã phát minh ra một loại ánh sáng." Khi nói về phát minh của mình, Lý Hỗn Nguyên đặc biệt tự hào. "Dưới loại ánh sáng này, mọi chỉnh sửa, hóa trang, thậm chí cả nhan sắc đổi lấy từ thần linh, đều không thể che giấu. Chỉ cần tôi..."

Hắn rút ra một chiếc điều khiển trông như móc khóa, cố ý quơ trước mặt Trần Huyền Vũ một vòng.

Người đối diện chẳng hề có chút kháng cự nào, mà trái lại, còn giống như một chú mèo phát hiện món đồ chơi mới, đôi mắt tràn ngập tò mò, thậm chí còn mong đợi hơn cả bản thân Lý Hỗn Nguyên.

Lý Hỗn Nguyên tức chết mất, "Rượu mời không uống lại muốn uống phạt, ép tôi dùng cách không chút thể diện để khiến cậu lộ mặt thật."

Hắn tức giận nhấn nút điều khiển. Trong ánh sáng nhấp nháy dữ dội, Lý Hỗn Nguyên nghiến răng nghiến lợi nhìn kẻ hỗn xược trước mặt.

"Nhận thua đi, Trần Bạch Y."

Hắn hạ thấp giọng, dùng một âm điệu vừa nguy hiểm vừa đắc ý để tuyên bố chiến thắng của mình.

—------

Chateau Screaming Eagle Cabernet Sauvignon 1992 -  $5,899.99 (11,687 tỷ VND) Đây là một trong những chai rượu vang đắt nhất thế giới. Ra đời từ năm 1992, chai rượu này đã được bán với mức giá 500.000 USD. Chai rượu được đưa ra đấu giá từ thiện tại thung lũng rượu vang Napa (California) năm 2000.

(chưa beta)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv