Chương 7: Này anh bạn
Dù trải qua bao năm tháng thăng trầm, vẫn kiêu hãnh, vẫn rực rỡ như xưa.
Editor: Hannie - Beta: Đào Hồng
𓆉𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟𓇼
Lý Hỗn Nguyên không thể tin vào những gì bản thân vừa nghe.
Hắn mặc quần áo, lái mô tô rời khỏi trang viên, hắn muốn đích thân đến xem hiện trường giải cứu con tin đã xảy ra chuyện gì.
Pháo đài được xây trên một vách đá bên bờ biển, giờ đã trống không, không có quân đội, cũng chẳng có tượng thần.
Lý Hỗn Nguyên ngay lập tức nhìn thấy chiến trường thảm khốc.
Có cả vết nứt do vụ nổ tạo ra trên bức tường bên trong tòa tháp cao.
Thủ pháp rất quen thuộc, Lý Hỗn Nguyên đã từng thấy nhiều lần trong video, đây là do mũi tên nổ tự chế của Trần Bạch Y gây ra.
Hắn trèo lên chỗ vết nứt, nhìn thấy xung quanh vương vãi những vết máu rải rác, bên ngoài vết nứt là biển cả gào thét dưới vách đá.
Đang vào giữa mùa đông, nhiệt độ nước biển cực thấp, nếu bị thương rồi rơi xuống từ vách đá này, gần như chắc chắn sẽ không sống nổi.
Nhưng đó là Trần Bạch Y mà!
Làm sao cậu có thể chết được!
Con tin không phải đã được giải cứu thành công rồi sao? Tượng thần cũng đã bị phá hủy thành đống đá vụn rồi mà?
Cậu ta có lý do gì để chết trong tay một lũ ngu chứ?
À, nói đến lũ ngu ấy, Lý Hỗn Nguyên chợt nhớ ra, còn có một tên đầu heo, thuộc hạ đầu heo của Trần Bạch Y đã sống sót.
Trong thông báo chính thức trên trang web của Bắc Thập Tự, hắn thấy tên thuộc hạ đầu heo vì có công trong việc giải cứu con tin, đứng đầu danh sách lập công, không những sống sót mà còn được thăng chức, từ trợ lý phối hợp được đặc cách thăng làm chỉ huy chiến lược Bắc Thập Tự.
Lý Hỗn Nguyên chưa bao giờ vì thằng ngu mà phiền lòng, đây là lần đầu tiên, hắn trở về trang viên, phát hiện mật thất thật sự dưới cổng bắc trang viên đã bị cạy mở từ lâu, "vợ bé" quý giá của hắn đã bị Trần Bạch Y thuận tay mang đi mất.
Đó là một chai Romanée Continăm 1982, "vợ bé" mà hắn đã vất vả đấu giá về, để sưu tập nàng, còn đặc biệt làm mật thất thật giả, két sắt hai lớp, để phòng "vợ bé" bị mất.
Trần Bạch Y không những cạy két sắt của hắn, còn vẽ một mặt cười lên cửa két, viết bốn chữ: Cảm ơn chiêu đãi.
Lý Hỗn Nguyên có thể tưởng tượng được dáng vẻ đuôi công xòe đuôi của tên này.
Làm sao tên này có thể chết được!
Chắc chắn là đang chơi một trò đùa ác độc với hắn!
Lý Hỗn Nguyên tự mình lên đường, vượt vạn dặm, xông vào căn cứ Bắc Thập Tự.
Yến Thăng ngồi trong văn phòng của Trần Bạch Y, mặc một bộ tang phục màu đen.
Mà trên bàn làm việc, đang đặt chai Romanée-Conti 1982 "bị mất trộm" kia.
Rượu đã được mở ra, uống mất một nửa, không biết ai đã uống, Lý Hỗn Nguyên chỉ nhớ lúc đó lý trí của hắn đã bị một cảm xúc chưa từng có, đau đớn hơn cả bi thương nhấn chìm.
Yến Thăng khóc nói với hắn: "Cậu ấy vì cứu tôi, tại tôi, đều tại tôi, là tôi kéo chân cậu ấy..."
Lý Hỗn Nguyên cố gắng bắt mình bình tĩnh, hắn không tin, hắn tuyệt đối không tin, lời của một con lợn làm sao đáng để hắn tin được? Hắn không đếm xỉa đến sự phản đối của Yến Thăng, lấy ra một máy dò nói dối rồi kéo người đó lên trên.
Hắn bắt Yến Thăng nói lại một lần nữa.
Yến Thăng vừa khóc vừa kể lại một lần nữa, là do thực lực cậu ta không đủ, lâm vào ác chiến, Trần Bạch Y đáng lẽ có thể đi, vì cứu cậu ta lại quay về, rồi bị đạn bắn trúng tim, lúc đó đã không xong rồi.
Yến Thăng đã tận mắt nhìn thấy thi thể người bạn tốt rơi từ tháp cao trên vách đá xuống biển.
Lý Hỗn Nguyên nắm chặt nắm đấm, chỉ cần có một câu nói dối, hắn thề dù có phải khai chiến với Bắc Thập Tự hắn cũng sẽ đánh nổ đầu tên đầu heo này.
Nhưng máy dò nói dối không cho hắn kết quả hắn muốn.
Một đường thẳng phẳng lặng, Yến Thăng không nói dối.
Lý Hỗn Nguyên quên mất hắn đã rời khỏi văn phòng thế nào, cũng quên mất hắn đã tự đày mình đến vùng đất băng giá để sống những ngày tháng như một tăng nhân khổ hạnh ra sao.
Hắn còn chưa trở thành người đứng đầu thiên hạ, làm sao Trần Bạch Y có thể chết được?
Hắn không muốn vị trí số một bị người ta bỏ lại.
Cho đến nhiều năm sau, nhân loại thua đến 0:2, hắn không quan tâm, cũng không giúp đỡ.
1:2 rồi, hắn không để ý, cũng không màng.
2:2 rồi, hắn đang bận chế tạo thuyền bay của mình trên thảo nguyên băng giá, thế giới này để ai làm chủ thì có liên quan gì đến hắn.
Nước lũ mênh mông thì cứ mênh mông, đúng lúc để hắn thử xem phát minh mới của hắn mạnh đến mức nào.
Thuyền bay của hắn lần đầu thử nghiệm nhưng đã có thể một đường bay thẳng từ lưu vực sông Volga đến dãy Himalaya, hắn chỉ có một mình nhưng đã có thể ứng dụng nguyên lý khí động học đến mức mà con người không thể tưởng tượng được, thuyền bay của hắn thậm chí không cần động cơ và nhiên liệu, chỉ dựa vào hai tấm pin năng lượng mặt trời là có thể bay liên tục cả ngày, hơn nữa tổng thể rất nhẹ nhàng linh hoạt, thân thuyền mỏng như cánh ve, thuyền bay có thể chở tới sáu người trưởng thành, thế mà còn có thể gập lại bằng kích thước laptop, ném vào vali qua bất kỳ cổng an ninh nào.
Hắn đã là bậc thầy về vật liệu số một thế giới rồi.
Nhưng có tác dụng gì chứ? Đứng đầu thiên hạ mà không cần chiến đấu, thực sự có ý nghĩa sao? Hắn thực sự vui vẻ sao?
Lý Hỗn Nguyên hoàn toàn không vui nổi, thậm chí không đăng video hay bài báo lên bất kỳ kênh công khai nào.
Hắn lái thuyền bay trôi dạt vô định, rồi chợt thấy một con thuyền trời được tạo ra bởi sức mạnh của thần trên tầng không vạn mét.
Lý Hỗn Nguyên cảm thấy lúc đó mình như có quỷ thần xui khiến vậy.
Hắn bay về phía thuyền trời, nơi đó sắp diễn ra ván game cuối cùng, hắn vẫn không quan tâm ai thắng ai thua, hắn chỉ muốn đến xem, chỉ muốn đến xem, Liên Hợp Quốc không mời được hắn ra tay, vậy cuối cùng họ đã mời ai đến.
Ván cuối cùng, thời khắc quan trọng như vậy, chắc chắn đã mời được một con người thông minh nhất thế giới ngoại trừ hắn.
Điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trong mắt hắn, trên đời này, chỉ có đồng loại ở trên hắn và lũ ngu ở dưới hắn.
Kết quả, một nhìn này, Lý Hỗn Nguyên kinh ngạc suýt hộc máu.
Thân áo trắng kia, áo bào bay phấp phới, thần thái bay bổng, trong vòng vây của vạn người bước vào ván game cuối cùng, nếu không phải Trần Bạch Y thì còn ai vào đây nữa?
Lý Hỗn Nguyên không quan tâm gì nữa, hắn lái thuyền bay đâm tới, rút séc ném vào mặt một tên ngốc nào đó, hắn thay thế vị trí của người đó, trở thành một trong 500 người chơi.
Quả nhiên, Trần Bạch Y đáng ghét, đúng là đang đùa với hắn! Đang cười nhạo cái đầu hắn ngay cả Yến Thăng một con lợn cũng có thể lừa được hắn!
Lần này, kiểu gì cũng không thể để người ta chạy mất.
Lý Hỗn Nguyên vừa bắt đầu game đã chặn người trong khoang thuyền, hắn cũng không giải thích, hắn chỉ cần Trần Bạch Y đồng ý, lấy ván game này làm sân khấu, thực sự so tài một trận.
Lý Hỗn Nguyên không tin, hắn đã khổ tu nhiều năm ở vùng đất băng giá, giờ đây tố chất các mặt của hắn đều có sự tiến bộ vượt bậc, hắn nhất định có thể rửa sạch nỗi nhục trước kia, tự tay ném cái mũ hạng hai ngàn năm cho Trần Bạch Y đội.
Trần Bạch Y không so với hắn.
Trần Bạch Y đang bận dọn dẹp bọn phản đồ nhân loại, còn nói đợi dọn dẹp xong mọi biến số, mới cân nhắc chuyện hắn nói.
Lý Hỗn Nguyên để nhanh chóng so tài cao thấp với cậu ta, đành giúp cậu ta cùng bắt phản đồ, chưa đến hai ngày, họ quả thực đã làm sạch sẽ đội ngũ.
Giờ thì, Trần Bạch Y không còn lý do từ chối nữa chứ?
Lý Hỗn Nguyên thậm chí đã nghĩ ra nội dung so tài, trước khi thời hạn game kết thúc, ai nghiên cứu ra được nguyên lý thuyền trời lơ lửng trước, người đó là thiên hạ đệ nhất.
Tuy là thứ do thần chế tạo, nhưng vẫn phải tuân theo định luật vật lý ở đây.
Lý Hỗn Nguyên vì muốn chế tạo thuyền bay, đã học rất nhiều kiến thức về đóng tàu và chế tạo máy bay, hắn có kinh nghiệm thực tiễn phong phú, hắn không tin Trần Bạch Y một người ngay cả trung học cũng chưa học xong, lại có thể giỏi hơn hắn trong lĩnh vực phát minh và xây dựng.
Kết quả... Hắn còn chưa kịp đề xuất việc so tài, trên Thiên Thuyền đã xảy ra biến cố xác sống.
Lý Hỗn Nguyên đã không muốn nhớ lại đó là một quá trình nhanh chóng và thảm khốc như thế nào nữa.
Nhưng Trần Bạch Y không chịu thua, hắn cũng không hề có ý chủ động nhận thua.
Cho đến khi đám xác sống vây quanh nhóm người chơi cuối cùng còn sống sót, mọi người đều rơi vào trận chiến khốc liệt.
Lý Hỗn Nguyên lúc này mới cuống lên, bọn họ còn chưa phân thắng bại, làm sao có thể bỏ mạng trong một trò chơi không quan trọng được?
Lý Hỗn Nguyên chủ động đầu hàng, có được quyền rời khỏi trò chơi, hắn lấy ra thuyền bay, lập tức bay khỏi Thiên Thuyền đang tràn ngập xác sống, hắn đứng cách xa một trượng, lớn tiếng gọi Trần Bạch Y mau lên thuyền, hắn sẽ đưa cậu ta đi, trò chơi này đã là nước cờ chết rồi, không thể chơi tiếp được nữa, mọi người đều là người thông minh, ai lại đem não mình làm mồi cho xác sống chứ!
Trần Bạch Y và mấy người đồng hương cậu mang theo vẫn đang giằng co với đám xác sống.
Mọi người đều bị thương, không thể chống đỡ được lâu nữa.
Trần Bạch Y dưới vầng trăng đỏ kia ngoái đầu nhìn lại, nở với hắn một nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy.
"Được thôi." Cậu ta nói, "Cậu đưa họ lên thuyền hết đi, tôi sẽ đến ngay."
Chết tiệt, đã đến lúc này rồi, Lý Hỗn Nguyên rất muốn chửi thề, thuyền của hắn chưa bao giờ chở kẻ ngu, dù là bạn của Trần Bạch Y, cũng không chở, sống chết của mấy thằng ngu có liên quan gì đến hắn.
Gương mặt heo ghê tởm của Yến Thăng sau nhiều năm vẫn xuất hiện trong ác mộng của Lý Hỗn Nguyên.
Hơn nữa, thuyền bay của hắn chỉ chở được sáu người, bên Trần Bạch Y có năm kẻ ngu, tính cả hai người bọn họ, tổng cộng bảy người, sẽ dẫn tới quá tải.
Sẽ có nguy cơ rơi thuyền bay.
Lý Hỗn Nguyên theo bản năng định từ chối, nhưng ngay trong khoảnh khắc do dự đó, một con xác sống đã dùng móng vuốt móc một lỗ lớn vào bụng Trần Bạch Y đang kiệt sức.
Máu nhuộm đỏ hốc mắt Lý Hỗn Nguyên.
Tình hình vô cùng nguy cấp, Trần Bạch Y phải sống mới có thể chứng minh Lý Hỗn Nguyên hắn là thiên hạ đệ nhất danh chính ngôn thuận.
Lý Hỗn Nguyên buộc phải đồng ý.
Hắn đón năm kẻ ngu ấy lên thuyền, sau đó hét lớn với người còn sót lại trong đám , nhanh lên, chỉ còn mỗi cậu thôi.
Trần Bạch Y ôm vết thương, né tránh một đợt tấn công, nắm lấy vải buồm, nhảy lên cột .
Chỉ cần một cú nhảy, với thân thủ của cậu ta, dù bị thương, cũng có thể dễ dàng nhảy lên thuyền bay của Lý Hỗn Nguyên.
Lý Hỗn Nguyên lại thúc giục cậu ta, đừng làm màu nữa, nhanh lên.
Trần Bạch Y giơ Phù Quang lên.
Rồi nương theo vải buồm đang cháy, bắn một mũi tên lửa.
Mũi tên xé gió bay đến.
Dưới vầng trăng đỏ, vẽ nên một đường cong rực rỡ.
Thiếu niên năm xưa, tặng hắn một khoảnh khắc thời gian dừng lại dưới trăng.
Thanh niên hiện tại, tặng hắn một mũi tên đốt cháy thuyền bay.
Mọi thứ đều đã thay đổi, chỉ có cậu ta là không đổi, dù trải qua bao năm tháng thăng trầm vẫn kiêu hãnh, vẫn rực rỡ như xưa.
Dưới bầu trời đen và vầng trăng đỏ, ánh mắt khinh thường của thanh niên nhìn vào hắn, như đang chế giễu hắn tuy là bậc thầy vật liệu đứng đầu thiên hạ cũng chẳng là gì hết, dù nhẹ nhàng thế nào, dù là tạo vật của trời cao thì sao, cuối cùng vẫn phải khuất phục trước lửa vẫn là vật phàm đó thôi?
Đó là lần cuối cùng Lý Hỗn Nguyên nhìn thấy Trần Bạch Y.
Sau cái nhìn chế nhạo trong chớp mắt ấy, thanh niên đã quay lại chiến đấu với xác sống mà không thèm ngoái đầu lại.
Dưới chân Lý Hỗn Nguyên là thuyền bay đang bốc cháy, trên đầu là tuyết lớn đột ngột rơi xuống, tuyết lớn che phủ vầng trăng đỏ, hắn không còn nhìn thấy người ấy nữa.
...
Về sau, Lý Hỗn Nguyên quên mất mình mang tâm trạng như thế nào, luống cuống lái thuyền bay, rời khỏi kết giới trò chơi, cứ bay mãi bay mãi, mang theo một con thuyền bị lửa đốt cháy, mang theo lời chia tay tệ hại nhất, phiêu dạt khắp nơi, cuối cùng bị lửa đốt quá nhiều phải hạ cánh khẩn cấp xuống mặt biển.
Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy tuyết lớn mênh mông.
Thật tệ hại...
Hắn quên mất không hỏi cậu ta, năm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao Yến Thăng nói cậu ta đã chết, cậu ta đã đi đâu?
Cậu ta có được uống chai Romanée-Conti năm 1982 đó không?
Cho đến khi tin Trần Bạch Y chết lần nữa truyền đến, Lý Hỗn Nguyên mới chợt nhận ra.
Hắn lại đánh mất cậu ta rồi.
Tên khốn đó, vĩnh viễn để hắn mắc kẹt trong quá khứ.
Vì vậy, lần này sẽ lại là một trò đùa, đúng không?
Lý Hỗn Nguyên quét mắt khắp hội trường trường, không thấy bóng dáng người xưa, hắn không cam lòng đi đến khu ghế quý tộc, tìm kiếm từng phòng một.
Trước khi buổi đấu giá kết thúc, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là... là cậu ta sao?
"Này anh bạn, lâu không gặp nhỉ?"
Lý Hỗn Nguyên kìm nén trái tim đang đập điên cuồng, kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh ông chủ đầu hói.