Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
“Chuyện gì thế? Vụ đó khó quá à?” Lục Tử Mạnh lo lắng hỏi, anh không hiểu tí gì về những vụ án như thế này cả, trước giờ chỉ nghe nói hễ Mặc Khiêm Nhân ra tay là sẽ bắt được thủ phạm, dần dà anh có cảm giác đây cũng chẳng phải chuyện gì nan giải, Mặc Khiêm Nhân vừa ra tay là xong ngay đấy thôi? Thế nên bây giờ khi thấy Tô Trừng Tương cau mày đăm chiêu, anh nghĩ vụ án này hẳn phải khó lắm.
“Những vụ án liên quan đến thái nhân cách luôn rất khó giải quyết.” Tô Trừng Tương ngồi đối diện anh, vừa xoa xoa mi tâm vừa nói, “Có điều chuyện làm em phiền không phải là vụ án mà là Kha Như Lam.”
Thôi chết! Sao lại là Mộc Như Lam? Anh vừa thành thật lại e sợ chuyện gia tâm lý học thế này thì biết phải ứng phó thế nào đây?
“Vì sao?” Lục Tử Mạnh cầm ly nước lên uống, ý đồ che đi biếu cảm trên mặt, cố hết sức cụp mắt để Tô Trừng Tương không đọc được những gì anh nghĩ.
Tô Trừng Tương đang phiền lòng nên tạm thời không để ý tới động tác của Lục Tử Mạnh. Cô kể lại chuyện sáng nay cho Lục Tử Mạnh, anh nghe mà sặc luôn mớ nước đang vờ uống, “Em nói cái gì?”
“Anh không thấy lạ hả? Cô ta không thấy thật hay chỉ đang giả vờ? Nhưng nếu thấy rồi thì sao cô ta không kinh hoảng chút nào cả? Đã thế còn thản nhiên đi học mà không thèm báo cảnh sát, đúng là cực kì quái đản…”
Thấy Tô Trừng Tương cau mày suy nghĩ, Lục Tử Mạnh sợ tới mức tim đập thùm thụp, vội lên tiếng chen ngang, “A-anh, anh thấy hãi phần vụ án hơn. Còn về Mộc Như Lam… Hẳn là cô ấy không thấy. Có lẽ cái đầu đó… Lúc em đi qua nó mới trôi tới chân cầu, em cũng nói là nó-nó trôi tới mà…”
“Không phải em chưa nghĩ đến khả năng này, chỉ có điều, em cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.” Tô Trừng Tương lại lâm vào trầm tư. Lục Tử Mạnh cuống quít mượn cớ đi vệ sinh để gọi cho Mặc Khiêm Nhân, không quên hỏi hắn trị liệu cho Mộc Như Lam đến đâu rồi, đáp lại là tiếng Mặc Khiêm Nhân dứt khoát cụp máy.
“Đệt! Đồ có vợ quên bạn…”
Mặc Khiêm Nhân đang đứng trước cổng học viện Mộ Hoa, một tay đút túi quần, một tay cầm chiếc điện thoại vừa ngắt máy, không ai thấu được xúc cảm trong đôi mắt hắn. Lát sau hắn cất điện thoại rồi đi vào trường, hướng về phía rừng trúc.
Lúc biết vụ án này sẽ do Tô Trừng Tương phụ trách thì hắn đã định không để tâm nữa, tuy hắn rất có hứng thú với biến thái – dù sao đó cũng là một trong những sở thích hiếm hoi của hắn – nhưng hắn không rảnh, hai tháng này hắn muốn dành trọn cho Mộc Như Lam. Cơ mà xem ra bây giờ hắn không thể không để tâm, tên biến thái đó, và thái độ của Mộc Như Lam đối với chuyện lần này.
Hiện tại đã gần đến giờ tan học, mọi khi mỗi sáng Mặc Khiêm Nhân đều đứng ở đây đợi hai mươi phút.
Trời không quá trong xanh nhưng vẫn đủ để thấy rõ cảnh vật chung quanh.
Mặc Khiêm Nhân đi vào rừng trúc, ở đó có ba viên cảnh sát đang xử lý hậu sự, bọn họ thấy Mặc Khiêm Nhân thì hơi ngạc nhiên, đoạn nghiêm trang chào hỏi, “Mặc tiên sinh!”
Mặc Khiêm Nhân gật đầu, đưa mắt nhìn quanh, “Các anh cứ tiếp tục.”
Ba người họ nhìn nhau, không biết có nên cản hắn lại hay không, bởi dù sao hiện trường cũng là một nơi không phận sự miễn vào, ngặt nỗi hắn là Mặc Khiêm Nhân, trước đây mỗi lần có chuyện gì là đội cảnh sát đều phải chờ Mặc Khiêm Nhân khám xét xong mới được động vào hiện trường. Hiện tại người phụ trách vụ án là Tô Trừng Tương, họ không biết có nên cản Mặc Khiêm Nhân lại hay không. Cuối cùng, họ nhất trí quyết định làm như không thấy — biết đâu Mặc Khiêm Nhân sẽ giúp vụ án được giải quyết nhanh hơn.
Mặc Khiêm Nhân đến bên bờ suối, nhìn đống mảnh trúc vốn được dùng để cố định đầu nạn nhân, thủ đoạn gây án này rất dễ dẫn mọi người tới một kết luận sai lầm rằng hung thủ đang ẩn nấp trong học viện Mộ Hoa, cái đầu là do gã tự mình mang tới đây, và rằng nạn nhân bị sát hại ngay trong học viện Mộ Hoa.
Thái nhân cách thiên tài hoặc thái nhân cách thông minh. Nếu bàn tay đó được sửa thành thế vẫy chào một cách cố ý chứ không phải vô tình thì động cơ giết người hẳn không quá phức tạp, hung thủ chỉ muốn gửi một lời chào mà thôi. Vậy gã chào ai? Người đặc biệt thì đối đãi cũng phải đặc biệt, giữa biến thái với biến thái luôn tồn lại một mối liên hệ kì lạ, hiển nhiên quá rồi, hung thủ chào hỏi Mộc Như Lam.
Không hay rồi đây. Người đặc biệt hấp dẫn giống loài đặc biệt, Mộc Như Lam rời khỏi cái nôi thành phố K cũng như một bông hoa trong lồng kính bị đưa ra ngoài lớp thủy tinh, cơ man nào ong nào bướm, thậm chí cả sâu bọ rận rệp cũng muốn bâu lại. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ đầu nhưng hắn ít nhiều vẫn cảm thấy khó chịu. Có lẽ hắn nên bảo Mộc Như Lam về thành phố K thì hơn, nhiều năm ở đó đã dựng nên một lớp từ trường có thể chặn bớt sức hút của Mộc Như Lam đối với người ngoài, ngoài này quá nguy hiểm, mà hắn thì sắp phải về Mỹ rồi.
Hắn không đi lên trên dọc theo bờ suối vì cảnh sát đã đi qua đó rồi rồi, tội phạm thái nhân cách không dễ gì để lại manh mối mà bọn họ đi như thế thì manh mối dù có cũng bị phá đi rồi. Mặc Khiêm Nhân tiến vào rừng trúc rậm rạp, nếu hung thủ nhằm vào Mộc Như Lam thì nhất định gã phải thuộc nằm lòng giờ đi giờ đến và lộ trình của Mộc Như Lam, nói cách khác, gã đã quan sát rất kĩ càng, và những cây trúc này chính chỗ nấp hoàn hảo.
++++
Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân cùng ngồi trong xe, chiếc xe từ từ nổ máy, Mộc Như Lam nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ với nụ cười dịu dàng trên môi. Mặc Khiêm Nhân thản nhiên lên tiếng, “Hôm nay em đã thấy cảnh đó.”
Mộc Như Lam quay đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân, thoải mái thừa nhận, “Ừ.”
Mặc Khiêm Nhân đã đoán trước được câu trả lời này.
“Về sau nhớ tránh Tô Trừng Tương đi, em làm cô ta nghi ngờ rồi.” Hắn hiểu biến thái có cách sống và cách nhìn đời riêng, đó là một bí mật đen tối không ai được phép biết, nếu bây giờ có một bên thứ ba biết chuyện Mộc Như Lam thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Em biết rồi.” Mộc Như Lam gật đầu cười.
“Tránh cả mấy tên biến thái nữa.” Mặc Khiêm Nhân lại nói.
Thế nhưng lần này Mộc Như Lam không trả lời ngay, cô im lặng một lát rồi mới nói, “Chuyện này e rằng em không đáp ứng Khiêm Nhân được.” Cô không chủ động mà bọn họ tự tìm tới thì cô cũng không còn cách nào khác. Cô không phản công sao được? Nếu không phản công thì kết cục chỉ có một là bị giết, hai là bị ăn.
Chiếc xe phóng nhanh hơn một chút rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Cũng phải, hắn không thể yêu cần cô làm thế. Mộc Như Lam không lại gần bọn chúng thì bọn chúng cũng tự nhào tới như ong thấy mật, biến thái không thường chủ động tiếp cận đồng loại nhưng Mộc Như Lam là trường hợp đặc biệt, chúng bị Mộc Như Lam hấp dẫn kể cả khi chưa biết cô là biến thái.
Mặc Khiêm Nhân nghĩ bụng, quả nhiên phải đưa Mộc Như Lam về thành phố K mới an tâm…
Thành phố K.
Học viện Lưu Tư Lan đã tan học từ lâu, ngoại trừ những người ở lại sinh hoạt câu lạc bộ, còn lại học sinh đều đã không còn trong trường.
Thư Mẫn ngồi trong văn phòng hội trưởng hội học sinh, ngồi trên cái ghế đó ai cũng thấy như ngồi bàn chông, thế nhưng Thư Mẫn lại ngồi rất thẳng, không hề tỏ ra khó chịu một chút nào.
Theo thời gian, sự căm ghét của người ủng hộ Mộc Như Lam đối với Thư Mẫn chẳng những không giảm bớt mà còn nặng nề hơn. Hội học sinh quyền lực thật đấy, nhưng học sinh là nước, nước có thể đẩy thuyền và cũng có thể lật thuyền, nếu hơn nửa số học sinh yêu cầu Thư Mẫn xuống chức thì có nghĩa là vị trí của cô đã bắt đầu lung lay. Trong tình huống bất đắc dĩ, để duy trì sự hài hòa trong học viện, ban giám hiệu sẽ ra tay can thiệp.
Chuyện đang trên đà ổn định nhưng sau khi Phỉ Phi chuyển tới thì sóng gió lại bắt đầu. Nửa số học sinh muốn kéo Thư Mẫn xuống để đưa Phỉ Phi lên vì cô ta giống Mộc Như Lam, dù sao bây giờ cũng cần có một đợt tuyển lại thành viên hội học sinh vì sáu tháng nữa là Mộc Như Lam sẽ rời Lưu Tư Lan lên đại học rồi. Nửa còn lại cảm thấy nữ thần bị mạo phạm, Thư Mẫn đáng lẽ không nên để Phỉ Phi nhập học, như thế là cố ý chọc tức bọn họ, cố ý để Phỉ Phi thay thế Mộc Như Lam.
Vô hình trung, những người ủng hộ Mộc Như Lam ban đầu nay chia làm hai phe. Một phe muốn đưa Phỉ Phi lên, để họ còn có cái an ủi khi Mộc Như Lam không có ở đây. Một phe muốn Phỉ Phi cút khỏi học viện Lưu Tư Lan, cho dù Mộc Như Lam không có ở đây thì cũng không ai có thể thay thế cô.
Nói tóm lại, kế hoạch về đợt tranh cử hội trưởng hội học sinh mới hiện đã được đưa vào bàn bạc.
Thư Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, sống lưng vẫn thẳng như tùng.
Có người gõ một cái rồi mở cửa phòng, Phỉ Phi đứng đó, mỉm cười nhìn cô.