Bên lớp số ba.
Cả đám mệt mỏi gục ra bàn, chẳng ai buồn quậy phá, một loạt ánh mắt buồn rầu bắn về phía Hoắc Dạ Chu – người đang ngồi trên chiếc sô pha ở góc phòng, quay sang thấy Thời Nhất bê bàn học đi với hai vết đỏ buồn cười trên mặt, bọn họ lại càng thêm rầu rĩ.
Thấy thế, Thời Nhất đắc ý cười bất cần, “Thôi… Tôi qua đó trước chờ các cậu, thể nào chẳng bao lâu nữa cũng chung lớp lại.” Nói đoạn nhìn Hoắc Dạ Chu đầy ẩn ý, Thời Nhất cười bê bàn ra khỏi lớp ba. Đừng tưởng hắn không biết thái độ của Hoắc Dạ Chu đối với Mộc Như Lam đã thay đổi thế nào sau bữa tiệc đính hôn hôm ấy, đến nay chỉ còn thiếu một bậc thang nữa thôi.
Thời Nhất vừa đi ra thì bắt gặp Tô Trừng Tương đứng trước cửa phòng học lớp một. Hắn nhướng mày, Tô Trừng Tương không ai không biết, từng có thời đám nam sinh bọn họ coi Tô Trừng Tương là nữ thần và còn “mơ mộng” về đêm nữa, mà thôi chuyện này hơi tế nhị, đừng nhắc đến thì hơn.
Gật đầu chào hỏi Tô Trừng Tương, Thời Nhất đoán cô đến để thăm Tô Bắc Thiệu, thời gian gần đây tên này không chịu về nhà, tối nào cũng ngủ ở phòng nghỉ dưới tầng một qua đêm.
Chuyện Thời Nhất gia nhập đã làm cả căn phòng rung chuyển, buổi học bị cắt ngang, tràng hô hào hứng vang lên, lẫn trong đó là tiếng cười nhẹ nhàng của cô gái.
Tô Trừng Tương càng thêm buồn bực, đầu rối rắm không biết rốt cuộc Mộc Như Lam có nhìn thấy cảnh đó hay không. Mãi đến khi hết tiết, Tô Trừng Tương mới bước thẳng vào, nhìn Mộc Như Lam đứng trên bục giảng, “Nếu cô có thời gian, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
“Chị?” Tô Bắc Thiệu chạy tới nhưng lại bị Tô Trừng Tương đẩy ra, hiện tại cô không có tâm trạng chơi với đứa em.
Mộc Như Lam gật đầu rồi đi ra ngoài.
Hai người xuống lầu, tiến về phía sân bóng xanh ngắt trống trải.
Tô Trừng Tương luôn quan sát biểu cảm của Mộc Như Lam, cô thử hỏi, “Hôm nay cô đi đường nào tới đây?”
Mộc Như Lam nhìn Tô Trừng Tương, thần sắc không đổi, một giây sau cô mới đáp, “Con đường lần trước Tô tiểu thư dẫn tôi đi ấy.”
“Vậy lúc đi qua cầu cô có thấy cái gì không?”
“Ý cô là cá hay là rùa?” Mộc Như Lam cười, tỏ vẻ như câu hỏi của Tô Trừng Tương thật kì quặc.
Tô Trừng Tương cau mày, lòng càng thêm lo âu, “Không phải, cô… Cô không nhìn thấy thứ gì khác thật à?”
Mộc Như Lam mỉm cười, “Ừ, tôi không thấy gì cả.”
Sơ suất quá, bị phát hiện rồi. Cơ mà nếu đã nghi ngờ thì cứ thắc mắc thoải mái đi, cô có làm gì đâu — chỉ là được một kẻ biến thái chào hỏi một cách biến thái thôi.
Mộc Như Lam phủ nhận.
Sự nghi ngờ của Tô Trừng Tương không vì vậy mà biến mất, cô thấy không đúng, thật sự không đúng chút nào, cái đầu và tay người đó nổi hẳn lên mặt nước, Mộc Như Lam rõ ràng đã nhìn xuống, cô ta có mù đâu mà không thấy? Nhưng nếu đã thấy thì làm sao cô ta có thể bình tĩnh thế này được? Thật kỳ quái, không đúng… Nhất định là có điểm nào đó không đúng…
“Tô tiểu thư!” Một viên cảnh sát chạy tới chỗ Tô Trừng Tương.
Tô Trừng Tương tạm thời đè xuống cảm giác quái đản trong lòng, trước khi đi còn không nhịn được mà ngoái lại nhìn Mộc Như Lam một cái.
Mặc gia.
Lão Mặc biết tin học viện Mộ Hoa xảy ra án giết người thì mặt như táo bón, chẳng ai thích cái cảm giác cháu trai cưng của mình bị thay thế cả, ngặt nỗi người thế chỗ Mặc Khiêm Nhân lại chính là cháu gái của lão Tô, đúng là tức mà không xả được.
Vờ chồng Kha Xương Hoàng chuẩn bị về Hồng Kông nghe tin này thì không giữ nổi bình tĩnh. Trong học viện Mộ Hoa xảy ra án giết người?! Chết thật! Cháu gái cưng của lão đang học ở đó mà! Mẹ nó chứ, sao không an toàn chút nào hết vậy? Ít ra ở học viện Lưu Tư Lan bên thành phố K Mộc Như Lam còn lớn lên bình an được, trừ vụ bắt cóc hồi trước ra, còn lại không hề xuất hiện một tên tội phạm nào gây hoang mang như thế này…
Có lẽ phải bảo Mộc Như Lam về thành phố K thôi, chứ không lão bất an lắm. Mộ Hoa thậm chí còn không có ý định cho học sinh tạm thời nghỉ học trước khi bắt được tên hung thủ.
++++
Hồng Kông.
Nắng chiếu rực rỡ.
Đoạn Ngọc nhận được điện thoại của Mộ Thanh Phong, Mộ Thanh Phong báo cáo rằng Đoạn Nghiêu đang nằm viện, trừ lần đó ra thì không hề bị Mặc gia hay Kha gia truy cứu gì thêm, ánh mắt Đoạn Ngọc rét lạnh, thằng đó hên thật, nói đúng hơn là, quan hệ giữa Mộc Như Lam với nó không chỉ đơn thuần là bạn bè.
Có vẻ như… thân mật và đặc biệt hơn một chút?
Đoạn Ngọc nheo mắt, xem ra… Có nhiều chuyện hay ho rồi đây, nó trưởng thành xong coi bộ được hơn, so với thằng nhóc con phiền phức hay lẽo đẽo theo y dạo trước thì, quả thật là kiểu khó chơi như bây giờ được hơn.
Bỗng một con thú nhồi bông từ đâu bay tới đập bộp vào đầu cái người bụng dạ âm hiểm mà mặt mày đàng hoàng, lúc bấy giờ y mới sực nhớ ra mình đang ở Disneyland chứ không phải biệt thự nhà mình.
Mà người dám đụng vào đầu thái tuế gia thì còn có thể là ai ngoại trừ Lưu Bùi Dương đã được cưng chiều mấy ngày nay.
Lưu Bùi Dương mới vào toilet sửa soạn lại tí, vừa ra đã thấy Đoạn Ngọc quyến rũ đàn bà con gái xung quanh, khó chịu chết được, qua biết bao nhiêu ngày rồi, hắn mặt đẹp dáng ổn thế này mà Đoạn Ngọc còn chưa hết hứng thú với phụ nữ thì hắn sẽ… Hắn sẽ về Trung Quốc! Mẹ nó, quăng tên khốn này chạy lấy người!
Đoạn Ngọc thấy Lưu Bùi Dương giận mà tâm trạng lại tốt lên, nụ cười ôn nhuận cùng gương mặt tuấn tú của y làm những cô gái quanh đó không khỏi đỏ mặt thẹn thùng.
“Ê! Có đi không đấy?!” Lưu Bùi Dương hận không có móng vuốt để cào bung mặt y ra, cười, cười con khỉ!
“Đi, đi chứ. Cậu muốn đi đâu?” Không nên trêu hắn quá trớn, khó lắm mới có một buổi hẹn hò, nhất định phải kết thúc bằng việc cậu nhóc này phối hợp trên giường.
Lưu Bùi Dương muốn thử hết mấy trò mạo hiểm ở đây, dạo này hắn thấy Đoạn Tiểu Ngọc càng ngày càng dễ nhìn, chả biết có phải thần kinh bị gì không, thế nên hắn quyết định để thuyền hải tặc với tàu lượn siêu tốc cái thứ xáo trộn đầu óc một tí, xem có bình thường lại được không, cho tên Đoạn Tiểu Ngọc khỏi đắc ý.
Chiếc điện thoại đặt trong túi áo rung lên, Lưu Bùi Dương vừa tùy ý Đoạn Ngọc nắm tay mình dắt đi, làm những cô gái háo sắc thay đổi thái độ ngay lập tức, vừa lấy điện thoại ra xem, có một tin nhắn mới, gửi từ số của Đoạn Nghiêu…
++++
Thủ đô.
Ngoại trừ biết cái đầu và bàn tay đó được sắp đặt cho trôi từ thượng lưu xuống trung lưu con suối thì Tô Trừng Tương vẫn chưa tìm được manh mối gì thêm. Lần đầu tiên nhận một vụ án kiểu này nên khó tránh khỏi áp lực sợ mình làm không tốt, Tô Trừng Tương lê cơ thể mỏi mệt về căn nhà riêng mình mới mua, cô không ở chung với bố mẹ nữa, bởi phụ nữ tuổi này ai cũng cần chút không gian riêng tư.
Tô Trừng Tương ôm nỗi băn khoăn ngồi xuống sô pha, chuyện hôm nay có hơi sốc, trong tâm trí cô bây giờ vẫn cứ hiện lên cái đầu kì dị kia, và cả nụ cười mỉm như chẳng hề thấy gì của Mộc Như Lam.
Cô không thể dựa vào biểu hiện mà phát hiện Mộc Như Lam có nói dối không, có giấu giếm điều gì không. Thông thường, con người nói dối được nhưng ngôn ngữ cơ thể thì không, bởi vì đó là cái trung thực nhất chịu sự kiểm soát của hệ não rìa – thứ có thể buộc một tên tội phạm phải đổ mồ hôi khi gã nói dối. Có lẽ Mộc Như Lam thật sự không nói dối nên mới không bị hệ não rìa gây ra những phản ứng cơ thể khi nói dối.
Nhưng lý do này vẫn chưa thể thuyết phục cô hoàn toàn, bởi vì thật khó hiểu, sao Mộc Như Lam lại không thấy cho được? Con suối trong như thế, cái đầu thậm chí còn nổi hẳn lên, đến khả năng nhìn nhầm cũng không có chứ đừng nói là không thấy!
Tô Trừng Tương đau cả đầu, đành gọi điện cho Lục Tử Mạnh. Lục Tử Mạnh là người phù hợp nhất để kể chuyện này, anh sẽ không nghĩ rằng cô cố tình bôi nhọ Mộc Như Lam vì ghen tị. Thực ra cô cũng không cố ý theo dõi Mộc Như Lam, chỉ tại chuyện này quá quái đản đi, cô muốn không chú ý cũng không được, hơn nữa, nói không chừng nó còn giúp gì đó cho việc phá án.
Đang nói chuyện với Mặc Khiêm Nhân, Lục Tử Mạnh nhận được cuộc gọi của Tô Trừng Tương thì tức khắc bỏ hắn lại.
Anh nhanh chóng chạy tới nhà Tô Trừng Tương. Tô Trừng Tương mời anh vào phòng khách rồi rót cho anh ly nước, mày chưa một lần thôi nhíu.