Tâm tình Kỷ Tang lúc này tương đối phức tạp.
Cô từ nhỏ đã xác định rõ ràng mục tiêu của đời người - gả cho một kẻ có tiền. Nhưng đến khi tới tuổi yêu đương rồi kết hôn, cô thế mà lại do dự. Ví dụ người đàn ông tên Triệu Tống kia, rõ ràng là có rất nhiều tiền nhưng cô chẳng thấy vui chút nào khi gặp mặt anh ta.
Kỷ Tang vùi mặt vào trong chăn, buồn bực đến nỗi ngủ không yên, rốt cuộc là vì sao nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt Kỷ Tang đột nhiên sáng lên giữa màn đêm, cô hiểu rồi!
Nhất định là vì Triệu Tống không đủ tiền!
Buổi sáng ngày hôm sau.
Thời Cảnh xuống lầu ăn sáng thì thấy ba mẹ Kỷ đều đã ngồi ở đó. Kỷ Hữu Chí híp mắt, khóe môi nở một nụ cười quỷ dị, nhìn chằm chằm anh.
Bước chân Thời Cảnh khựng lại trong giây lát, chậm rãi ngồi xuống phía đối diện ông, gật đầu thay cho lời chào hỏi.
Kỷ Hữu Chí cũng không để bụng, quay đầu trao đổi ánh mắt với Trần Ái Hoa rồi nói: "Chuyện của hai đứa Tang Tang kể cho cô chú rồi, bây giờ hai chúng ta đều đã biết."
Thời Cảnh đang rút khăn giấy, nghe được lời này, ngón tay không khỏi cứng đờ nhưng sắc mặt rất nhanh lại khôi phục như thường.
Chỉ thấy Kỷ Hữu Chí vỗ tay một cách hào sảng: "Đại Cảnh này, chúng ta từ nay về sau là người một nhà rồi! Cháu đừng có câu nệ như vậy, chú với cô đều là người dễ nói chuyện."
Thời Cảnh nghe được cái tên "Đại Cảnh" lập tức hiểu rằng họ cũng không biết rõ sự tình nên ngay sau đó anh vẫn lưu loát rút khăn giấy ra lau tay.
Còn chưa kịp đáp lời, phía sau anh đã phát ra tiếng nói của Kỷ Nghiêu.
"Cái gì mà người một nhà đấy?" Kỷ Nghiêu vừa duỗi thắt lưng vừa đi xuống lầu, "Sao ba mẹ vẫn chua đến công ty vậy?"
Trần Ái Hoa nhìn cậu đầy trách móc, như thể là cậu đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện vui vẻ của họ, hỏi: "Chị con đâu? Sao giờ này mà vẫn chưa xuống ăn?"
Kỷ Nghiêu bước đến cạnh bàn ăn, múc một ít tào phớ rồi đổ thêm một thìa nước đường: "Sao con biết? Chắc hôm qua chị ấy xem mắt bị đả kích rồi...Úi, sao mẹ lại đá con?"
Trần Ái Hoa đưa mắt cảnh cáo cậu im miệng.
Kỷ Hữu Chí dựng thẳng lông mày: "Cái gì mà xem mắt? Hôm qua chỉ là người lớn hai bên liên hoan thôi. Bạn trai chị gái con đang ở đây, toàn nói linh ta linh tinh." Vừa nói, ông vừa chột dạ liếc nhìn Thời Cảnh.
Kỷ Hữu Chí luôn tự nhận mình có con mắt nhìn người chuẩn, chẳng hạn như Trương Đại Cảnh, từ khi ông vừa gặp mặt và ăn chung bữa cơm đầu tiên, ông đã cảm thấy cậu thanh niên này không hề đơn giản. Bất kể là cách nói năng hay khí chất đều không giống người tầm thường.
Nói chung là một cảm giác phú quý chỉ có ở những người giàu. Huống chi, thằng bé này rất tuấn tú lịch sự.
Con gái rượu của mình có thể tìm ra một người như vậy cũng không dễ dàng bởi chắc chắn trong thôn không có người nào như vậy, ông nhất định phải nghĩ biện pháp để tác hợp hai đứa lâu dài!
Trong lòng Kỷ hữu Chí trần đầy những tính toán nhưng Kỷ Nghiêu tất nhiên không nghĩ như vậy. Cậu quay đầu liếc Thời Cảnh, hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc đó, Kỷ Tang vịn tay vào lan can đi xuống từ trên lầu.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy chiffon màu xanh lá dài đến bắp chân, chỉ lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn gầy guộc, vòng eo thon đến nỗi một cánh tay có thể ôm hết, đôi chân mang giày cao gót nhẹ nhàng dẫm từng bước xuống cầu thang, tựa như một chú bướm đang bay lượn phóng khoáng giữa muôn hoa khoe sắc.
Thời Cảnh vừa ngoảnh lại, chú bướm đó mang theo hương thơm nhàn nhạt, nhẹ nhàng bay tới đậu trên mắt anh.
Thời Cảnh sửng sốt trong giây lát, trong mắt hiện lên một kinh diễm nhưng rất nhanh vẻ mặt anh lại trở nên lạnh nhạt như thường, lặng lẽ dời tầm mắt.
Kỷ Nghiêu lên tiếng hỏi: "Chị, hôm nay chị đi đâu mà ăn mặc trang điểm đẹp vậy?"
Kỷ Tang thong thả ngồi xuống bàn ăn, lấy gương trang điểm ra soi kĩ mặt mình, xác định rằng lớp trang điểm trên mặt không có vấn đề gì rồi mới nói: "Ôn Mỹ hôm nay được nghỉ nên chị đi chơi với nó."
Kỷ Nghiêu phun nước bọt: "Hai người quen nhau bao nhiêu lâu rồi còn bày đặt trang điểm."
Kỷ Tang dùng thìa đập một cái lưng cậu: "Thằng oắt con như mày thì biết cái gì?". Qua khóe mắt, cô đột nhiên bắt gặp một ánh nhìn. Kỷ Tang ngẩng đầu nhìn lại thì vừa vặn chạm mắt với Thời Cảnh.
Ngay lập tức, Kỷ Tang ngồi thẳng người lại, bày ra tư thế của một tiểu thư khuê các, nhìn anh cười ngượng ngùng.
Thời Cảnh như bị điện giật, nhanh chóng quay mặt đi.
Nụ cười trên mặt Kỷ Tang cứng đờ, muốn úp khuôn mặt đang nóng lên vì xấu hổ của mình xuống, lại không để ý rằng ngón tay đang cầm đũa của người kia khẽ siết lại.
Trong bữa ăn, Kỷ Hữu Chí ngầm hỏi về gia thế và hoàn cảnh sống cá nhân của Thời Cảnh. Kỷ Tang sợ bị lòi đuôi, lên tiếng nói giúp anh: "Ba à, anh ấy đang ở nơi đất khách quê người, lại còn mới thất nghiệp, ba đừng làm anh ấy khó xử."
"Là người vùng khác, còn không có việc làm..." Kỷ Hữu Chí lâm vào trầm tư, tình huống này rõ ràng khác với chuyện về đứa con rể rùa vàng(1) mà ông nghĩ.
(1): Rùa núi vàng hay còn được gọi là rùa vàng, tên khoa học là Indotestudo elongata. Đây là loài rùa quý hiếm, chúng sở hữu những đặc điểm riêng về mặt hình dáng và trở thành một động vật cảnh quý của giới nhà giàu.
Chỉ có điều nếu con gái thích, ông cũng không phản đối gì, ít nhất khuôn mặt của cậu thanh niên này không tồi. Sau này nếu sinh em bé chắc chắn là có gen tốt.
Nghĩ tới điểm này, Kỷ Hữu Chí vỗ bả vai Thời Cảnh: "Cháu còn trẻ, chưa có việc làm cũng không sao cả, cứ tới công ty chú làm việc."
Nói đến công ty nhà mình, Kỷ Hữu Chí không khỏi cảm thấy phiền muộn: "Vốn dĩ công ty của chú làm ăn tốt, tất cả đều tại cái tập đoàn Thời thị chết tiệt kia, nhất định phải xây dựng cái làng du lịch, làm chú đến cả đêm cũng ngủ không ngon. Một tập đoàn lớn như thế, mỗi năm kiếm được bao nhiêu tiền, lại còn phải làm khó mấy người dân nhỏ bé như chúng ta. Cháu nói xem, đầu óc của tổng giám đốc Thời thị có phải có là có vấn đề gì không?"
Thời Cảnh: "....."
Kỷ Hữu Chí: "Đại Cảnh, cháu xem có đúng không?"
Thời Cảnh: "....Vâng."
Kỷ Tang ngồi một bên sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, ba cô mà biết tổng giám đốc Thời thị bây giờ đang ngồi ngay trước mặt ông, còn bị ông vỗ vai rồi bắt thừa nhận đầu óc mình có vấn đề, chắc chắn là sẽ sợ đến nỗi chân đứng không vững!
Kỷ Tang nhanh chóng chạy tới chỗ hai người để giảng hòa: "Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói đến những chuyện không vui nữa. Nhân lúc công ty vẫn đang hoạt động thì việc kiếm tiền mới là quan trọng nhất. Ba, sáng nay ba dẫn Đại Cảnh tới công ty đi."
Kỷ Hữu Chí vui vẻ đồng ý.
Ăn sáng xong, bọn họ chia làm hai ngả.
Thời Cảnh và Kỷ Nghiêu đi theo Kỷ Hữu Chí tới công ty làm việc, Kỷ Tang lái xe đến nhà Ôn Mỹ.
"Công chúa đại dương thân yêu, tao nhớ mày chết mất!" Vừa mở cửa xe ra, Ôn Mỹ đã nhiệt tình chạy tới ôm chầm lấy Kỷ Tang. Nói xong, cô nhận ra khuôn mặt Kỷ Tang có vẻ nặng nề, không nhịn được hỏi: "Sao vậy?
Kỷ Tang thở dài một hơi, đi vào trong nhà, ném túi xách lên sofa rồi ngồi xuống: "Có một chuyện, tao không biết tao có làm đúng hay không."
Ôn Mỹ bưng một đĩa trái cây mà cô thích đặt lên bàn: "Sao? Nói cho tao nghe xem nào?" . Ủng hộ chính chủ vào ngay _ TR ÙMTRUYỆN.m e _
Ánh mắt Kỷ Tang hơi kỳ dị: "Mày xem《Hoàng tử ếch》(2) chưa?
(2):《Hoàng tử ếch》 là một bộ phim truyền hình Đài Loan phát sóng năm 2005.
Tóm tắt nội dung: Đơn Quân Hạo (Minh Đạo) - con trai Chủ tịch Tập đoàn Senwell - hiện là Tổng giám đốc lạnh lùng của chuỗi khách sạn lớn nhất châu Á. Anh bất ngờ gặp Diệp Thiên Du (Trần Kiều Ân) - một cô gái hám tiền và có mơ ước là được lấy chồng giàu - và giữa họ xảy ra xích mích. Trong một lần gặp tai nạn giao thông, Quân Hạo mất đi trí nhớ. Anh gặp và được gia đình Thiên Du cưu mang. Từ đó, anh trở thành một con người hoàn toàn khác: luôn tốt bụng và quan tâm đến mọi người, bắt đầu câu chuyện cổ tích giữa hoàng tử và cô bé Lọ Lem. Nhưng rất tiếc, sau khi phục hồi trí nhớ, anh đã quên mất Thiên Du và chuẩn bị kết hôn với Phạm Vân Hy (Triệu Hồng Kiều) - con gái nuôi của cha mẹ Quân Hạo. Lúc này, người ở bên cạnh Thiên Du và lo lắng cho cô lại là Từ Tử Khiên (Vương Thiệu Vỹ) - trưởng phòng đối ngoại của Senwell, đồng thời cũng là bạn thuở nhỏ của Quân Hạo. (Nguồn: wikipedia)
Một giờ sau, Ôn Mỹ mới tiêu hóa được một loạt sự kiện xảy ra với đứa bạn thân mình; trợn mắt, há hốc mồm; đột nhiên cô cảm thấy miếng dưa hấu trên tay cũng không còn ngọt nữa.
Cô nuốt một ngụm nước miếng: "Tình yêu à, mày có nghĩ đến hậu quả không? Người ta là tổng giám đốc Thời thị đấy! Nhỡ đâu anh ta khôi phục ký ức, biết mình bị mày đùa giỡn đến mức xoay như chong chóng rồi thẹn quá hóa giận thì sao?"
"Thật ra, tao cũng không xác định được anh ta có mất trí nhớ thật hay không nữa." Kỷ Tang lấy tay chống cằm, nhíu mày đầy lo lắng: "Bây giờ tao chỉ có thể tiến hành từng bước rồi quan sát thôi."
Ôn Mỹ: "Cho nên, mày định...?"
Trong mắt Kỷ Tang lóe lên một tia sáng: "Nếu anh ta yêu tao, kế hoạch xây dựng làng du lịch chắc sẽ bị hủy bỏ đúng không?"
Ôn Mỹ: "....." vl bạn tôi
Cô lập tức giơ ngón tay cái: "Tình yêu của tao có khác!"
Cuộc trò chuyện lại tiếp tục: "Vậy là mày định hiến thân đấy à?"
"Đương nhiên là không rồi! Mày nghĩ gì vậy!" Kỷ Tang nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cái Ôn Mỹ, ánh mắt bình tĩnh, sâu như hồ nước không thấy đáy: "Chuyện này có đáng để tao làm ra hành động thấp kém như hiến thân không? Tao chỉ muốn nói chuyện yêu đương với nh ta thôi mà."
Kỷ Tang nghĩ như vậy.
Chuyện Thời Cảnh rơi xuống biển nhất định có ẩn tình bên trong. Nếu anh giả vờ mất trí nhớ, chứng tỏ anh cần có chỗ trốn tạm thời. Cô sẵn sàng bán cho anh một ân huệ. Nhưng nếu anh thực sự mất trí nhớ, cô sẽ tranh thủ lúc này. Cho dù anh không yêu cô, đến lúc anh khôi phục ký ức, cô cũng sẽ xuất hiện như một vị cứu tinh.
Kỷ Tang cân nhắc đi cân nhắc lại mấy lần kế hoạch này. Cô cảm thấy nó hoàn toàn khả thi!!
Ôn Mỹ nói tiếp: "Trọng điểm là mày định làm gì để anh ta yêu mày? Hầy, rốt cuộc thì tổng tài bá đạo đột nhiên trở thành kẻ nghèo, chắc chắn là cần tình yêu và quan tâm rồi! Ở thời điểm anh ta yếu ớt nhất nắm tay và trao hơi ấm thì...ừm..."
Kỷ Tang và Ôn Mỹ liếc nhìn nhau, hai người cùng cười to đến mức đau cả họng.
Ôn Mỹ hỏi: "Tổng tài bá đạo đâu rồi?"
Kỷ Tang: "Bây giờ đang ở công ty nhà tao dọn cá chứ đâu."
Ôn Mỹ: "...."