Gió biển mát rượi thổi qua những chiếc thuyền đánh cá. Dưới ánh nắng chói chang, làn gió làm cho cái cảm giác khô nóng của ngày hè bớt đi phần nào.
Tranh thủ thời gian nghỉ trưa, Thời Cảnh cẩn thận lục soát thêm mấy lần nữa chiếc thuyền đánh cá mà đêm hôm đó anh bị tập kích, nhưng không phát hiện thêm manh mối gì. Anh đứng nơi đầu thuyền, nheo mắt nhìn ra phía xa.
Cảng biển này ở vị trí vắng vẻ nhưng cách công ty không quá xa. Đứng ở chỗ này vẫn có thể nhìn thấy Kỷ Nghiêu ngồi xổm ăn cơm hộp cà tím trong phòng điều hòa.
Thời Cảnh vừa chú ý động tĩnh bên kia, vừa tìm một chỗ có vách ngăn, lấy điện thoại ra gọi.
"Alo, Thời tổng?" Đầu dây bên kia là tiếng của Đinh Hữu.
"Ừm." Thời Cảnh nhàn nhạn đáp lại, hỏi: "Bên trong tập đoàn có động tĩnh gì không? Những người tôi bảo cậu theo dõi thì sao?"
"Tất cả đều bình thường. Bọn họ không làm gì lạ cả." Đinh Hữu đáp lời, "Việc kinh doanh của tập đoàn do chú anh tiếp quản cũng không có vấn đề gì. Chỉ là Thời gia bây giờ đang tìm anh khắp nơi, thật sự không cần báo một tiếng cho Thời lão tiên sinh ạ?"
"Bây giờ chưa phải là lúc." Thời Cảnh ngừng lại trong giây lát, "Tối đa là một tháng sau, tôi sẽ đích thân về nhà cũ xin lỗi ông và mọi người."
"Vậy được rồi. Anh ở đó nhất định phải cẩn thận." Đinh Hữu cúp điện thoại.
Thời Cảnh cất điện thoại đi, trong đầu đầy những suy nghĩ hỗn loạn. Sở dĩ anh chỉ liên lạc với Đinh Hữu và không cho anh ta nói với mọi người ở Thời gia là vì trong lòng anh có mối nghi ngờ cần kiểm chứng, không thể rút dây động rừng(3).
(3): "Rút dây động rừng": Làm một việc ảnh hưởng đến nhiều việc khác.
Giữa lúc Thời Cảnh đang suy nghĩ, từ bên dưới vang lên một giọng nói.
"Anh đang làm gì ở trên đó vậy? Em gọi mấy lần cũng không trả lời." Kỷ Tang ở dưới ngửa đầu lên nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng vì nắng nóng, đôi mắt cô có phần oán trách.
Do góc nhìn nên vừa rồi cô không thấy anh nói chuyện điện thoại, chỉ thắc mắc tại sao đang yên đang lành anh lại chạy lên trên thuyền đánh cá đứng.
"Trời nóng như thế này, em đến đây làm gì?" Thời Cảnh nói sang chuyện khác.
Kỷ Tang cũng không nghĩ nhiều, quơ quơ hộp cơm màu hồng pastel trong tay: "Đương nhiên là vì em đã làm cơm trưa tình yêu riêng cho vị hôn phu của em rồi!"
Nói xong cô cũng không thèm để ý vẻ mặt của Thời Cảnh, xách tà váy rồi bước lên thuyền.
Thời Cảnh nhìn chăm chú bóng dáng cô gái đang tung tăng chạy đến, bước lên phía trước, ma quỷ xui khiến mà vươn tay ra đỡ lấy cô.
Kỷ Tang thụ sủng nhược kinh(4) mà nói: "Cảm ơn. Anh thật tốt."
(4): "Thụ sủng nhược kinh" (受宠若惊): được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
"Không cần khách khí như vậy." Thời Cảnh đưa tay ra sau, khẽ vuốt ve những đầu ngón tay còn vương chút hương thơm thoang thoảng trên cơ thể cô.
Kỷ Tang đưa lưng về phía anh, đi đến chỗ râm mát trên thuyền, lấy ra một chiếc bàn nhỏ và hai chiếc ghế con, đặt hộp cơm lên mặt bàn rồi gọi Thời Cảnh ngồi xuống ăn cơm.
Thời Cảnh thấy dáng vẻ quen thuộc của cô, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Kỷ Tang mỉm cười chỉ xuống dưới chân: "Đây là thuyền đánh cá của nhà em mà."
Thời Cảnh dừng lại rồi nói tiếp: "Nếu anh nhớ không nhầm thì anh đã rơi xuống biển từ chỗ này."
Thấy ánh mắt anh có vẻ không tốt, Kỷ Tang lập tức đáp lại: "Sao vậy? Chả nhẽ anh nghĩ rằng em là người đẩy anh xuống à?" Tôi đây còn chưa tính đến chuyện anh động vào thuyền nhà người tôi đâu!!!
Thời Cảnh lắc đầu. Đương nhiên anh biết không phải là Kỷ Tang, khả năng cao cũng không phải là ngư dân ở địa phương. Những người lần trước anh nhìn thoáng qua từ phía xa hoặc là dáng người thấp bé, hoặc là bụng phệ. Còn người tập kích anh vào buổi tối hôm đó thì thân hình cao lớn, toàn thân đều là cơ bắp, với thân thủ của hắn ta thì chắc chắn là biết võ.
Có điều cũng không loại trừ khả năng bọn họ thuê người.
Kỷ Tang dọn sạch mặt bàn, vừa đưa mắt lên thì thấy trong mắt Thời Cảnh hiện lên một tia sáng lạnh lẽo. Cô bất giác cảm thấy rùng mình.
Kỷ Tang vỗ nhẹ cánh tay đã nổi đầy da gà, cố gắng xua tan cảm giác khó chịu trong lòng, ôn hòa nói: "Anh lại đây ăn cơm đi."
"Ừ." Thời Cảnh đáp lại, sải bước về phía cô rồi ngồi xuống. Thân hình của anh cao lớn nên phải cong chân mới ngồi được trên chiếc ghế con, lộ ra vẻ ấu trĩ và đáng thương.
Kỷ Tang không nhịn được mà cười trộm.
Thời Cảnh lấy bát đũa ra, nhướng mày nhìn cô: "Cười cái gì?"
Kỷ Tang cũng nhướng mày theo: "Em thích cười thì cười thôi! Chả lẽ cười mà cũng phải chọn ngày hoàng đạo à?"
Thời Cảnh mở hộp cơm màu hồng phấn ra. Chỉ thấy bên trong có cánh gà chiên Coca, sườn xào chua ngọt, canh chua cá, súp lơ xào và cá hấp. Tất cả đều được xếp một cách ngay ngắn. Trên cùng còn có một miếng trứng rán hình trái tim.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Tang.Hai tay Kỷ Tang chống cằm, chớp chớp mắt nhìn anh: "Bingo! Tất cả là do chính tay em làm đấy nhá! Cảm động không?"
Thời cảnh không trả lời, cúi xuống ăn một miếng thức ăn, đột nhiên anh lại ngẩng đầu lên hỏi: "Em đã ăn chưa?"
"Ăn rồi, ăn rồi. Yên tâm đi, em không đói đâu mà lo." Kỷ Tang vội vàng nói không ngừng. Đây là lần đầu tiên suốt hai ngày qua anh quan tâm đến mình! Thắng lợi huy hoàng đang ở phía trước!!!
Chỉ nghe Thời cảnh tiếp tục nói: "Thế thì được rồi. Nhưng mà em cứ nhìn chằm chằm về phía anh như thế, anh không ăn được."
Kỷ Tang: "....." am phai
Kỷ Tang lập tức quay ngoắt người: "Vậy thì anh ăn nhanh lên mà về dọn cá!"
*
Công ty ngư nghiệp không chiếm nhiều diện tích lắm. Sau giờ nghỉ trưa, hai mươi mấy người công nhân bắt đồng làm việc một cách cần cù, chăm chỉ. Kỷ Tang ngồi nghỉ ở phòng điều hòa, nhìn những người bên ngoài thông qua cửa kính xuyên thấu.
Thời Cảnh cũng trà trộn vào trong đám người, vóc dáng cao lớn khiến người ta liếc mắt qua là chú ý tới. Anh mặc bộ quần áo lao động màu xanh nước biển, đoạn tay áo xắn lên làm lộ ra cánh tay thon dài, hữu lực với những đường gân hiện lên rõ ràng.
Đôi tay vốn nên ở những tòa office building cao cấp để ký văn kiện giờ lại bận rộn với hàng đống loại hải sản hôi hám!
Kỷ Tang vừa nhìn, khóe môi không kiềm chế được mà cong lên.
—— Áp bức được nhà tư bản thật tốt mà!!!
Đúng lúc này, Kỷ Nghiêu lười biếng đi vào phòng nghỉ, thấy Kỷ Tang thì bị dọa cho nhảy dựng lên: "Ủa, sao chị lại đến đây?" Bà chị mình trước giờ vẫn luôn tỏ ra ghét bỏ mùi hương khó ngửi ở công ty nên chưa bao giờ bước vào cơ mà?
Kỷ Tang nhàn nhã giơ chân lên rồi bắt chéo, khẽ lắc lư: "Chị mày đến đây giám sát vị hôn phu đấy."
Kỷ Nghiêu trợn trắng mắt: "Chị coi người ta là vị hôn phu thật đấy à? Thật ra em thấy..." Cậu cân nhắc mất một lúc lâu mới nghẹn ngào nói ra: "Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh."(5).
(5): "Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh"(虎落平阳被犬欺): Ý nghĩa câu này không đúng với ngữ cảnh truyện lắm nên mọi người cứ hiểu theo nghĩa đen thôi nha. Thời tổng là hổ còn Tang Tang là chó:))
Kỷ Tang: "???"
Không khí trầm mặc trong giây lát.
Sau đó là tiết mục chạy đua của hai chị em nhà họ Kỷ.
Mười phút sau, Kỷ Nghiêu đau khổ cầu xin thua, Kỷ Tang mới mới rủ lòng từ bi tha buông tai cậu ra. Kỷ Nghiêu uất ức mà trốn sang một bên, cầm điện thoại lên chơi game.
Kỷ Tang lia đôi mắt sắc bén thẳng về phía cậu: "Đây không phải điện thoại chị mua cho Thời Cảnh à? Sao nó lại đến tay mày rồi?"
Kỷ Nghiêu nói: "Em muốn thì anh ấy đổi luôn với em thôi. Dù sao anh ấy cũng không để ý đâu."
Kỷ Tang nghĩ lại, đột nhiên nhớ tới chuyện điện thoại của Kỷ Nghiêu là máy cũ của mình. Bên trong hình như còn rất nhiều ảnh selfie chưa xóa!!!!
Kỷ Tang vội đứng lên, chạy nhanh đến ô chứa đồ lấy chiếc điện thoại đó ra.
Kỷ Nghiêu: "Chị lục lọi gì đồ của mọi người vậy?"
Kỷ Tang không hề thay đổi sắc mặt nói tiếp: "Của anh ấy cũng là của chị. Mật khẩu là gì?"
"Em cũng không biết anh ấy có đổi mật khẩu hay không đâu." Kỷ Nghiêu đọc mật khẩu cũ của mình lên.
Kỷ Tang bấm mấy chữ số đó vào. Vậy mà lại có thể mở được. Cô vốn dĩ định vào album xem nhưng đột nhiên lại thấy một chấm đỏ ở góc màn hình.
Thuận tay bấm vào thì thấy đó là một dãy số điện thoại đến từ Bắc Kinh.
Bắc Kinh... Kỷ Tang lẩm bẩm hai từ này, cô nhìn vào đó thật lâu. Bấm vào lần nữa thì màn hình hiện lên hai bản ghi âm cuộc gọi.
Hai ngày nay Thời Cảnh có liên lạc với người ở Bắc Kinh?!
Nghĩ tới nghĩ lui, lí do có người chào hàng qua điện thoại cũng không đúng. Chả lẽ anh lại bị lừa đảo qua điện thoại à?
Kỷ Tang hít sâu một hơi, đưa tay vuốt cằm, nheo mắt lại: "Nói cách khác, anh rõ ràng là không mất trí nhớ..."
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính: "Mọi người dùng điện thoại second- hand nhất định phải đổi mật khẩu ngay lập tức!"
Kỷ Nghiêu: "Đâu, anh đang dùng hàng third- hand rồi!"