Editor: Tịnh
Tống Duệ đội mũ, cúi đầu, là người ném cành hoa cuối cùng vào huyệt. Một cái quan tài màu đen lạnh lẽo nằm trong đó, bông hoa màu trắng đặc biệt nổi bật.
Từng vốc đất hắt vào trong huyệt, dần dần lấp quan tài. Trên tấm ảnh đen trắng Tống Hân nở nụ cười rạng rỡ, đặt trong tình cảnh này lại có loại cảm giác ảm đạm.
Tống Duệ nhắm mắt lại, một bức tranh khổng lồ xuất hiện trong tâm trí hắn, như đang ở nơi khác, chiếm cứ toàn bộ không gian.
Bức tranh có chút vặn vẹo, phần mép có một vài hoa văn kỳ lạ, lại giống như do con nít vẽ bậy, rồi lại lợi dụng góc độ xảo quyệt khiến người khác nhìn vào là thấy khó chịu.
Nhất định là người vẽ không muốn để cho người khác nhìn kỹ. Ngắm kỹ sẽ cảm thấy đầu tê buốt, đến ngay cả Tống Duệ cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Giống như sự sợ hãi về nỗi ám ảnh kia, nếu không phải vẫn muốn kiên trì xem thì xin lỗi đời. Dù sao hắn còn cần dùng cái này để tìm Lý Mậu Sinh.
Vừa rồi quá nhiều người, hắn không đánh giá chung quanh được, e rằng đã bỏ lỡ hình ảnh gì đó.
Tống Duệ chăm chú nhìn bức tranh kia. Nhìn một hồi trươc mắt khẽ choáng, đến khi mở mắt ra lần nữa cảnh tượng xung quanh đã thay đổi. Vẫn là chỗ đó, thế nhưng người lại khác.
Là lúc hắn mới tham dự tang lễ, xung quanh đứng đầy người, cản trở tầm mắt của hắn.
Tống Duệ xuyên qua đám người tìm kiếm khắp nơi. Vẻ ngoài Lý Mậu Sinh phổ thông, đẹp nhất chính là cặp mắt kia, rất thông minh. Có điều chỉ đến lúc cần thiết mới bày, cho nên muốn tìm hắn ta cũng không dễ.
Buổi tang lễ này còn dài, hắn không vội, cứ từ từ rồi sẽ tìm được.
Sau khi đi xem xét vài vòng, rốt cục ở một góc không đáng chú ý tìm được Lý Mậu Sinh mặc tây trang màu đen, ngực cài hoa trắng, sắc mặt như thường.
Dường như hắn ta đang xảy ra tranh chấp với người khác. Một người đàn ông cao ráo rất giống Tống Hân, chỉ có điều chín chắn hơn Tống Hân. Có vẻ như hai người không hợp ý kiến, cãi vã nho nhỏ.
Người đàn ông có dáng dấp rất giống Tống Hân tự xưng là anh của Tống Hân, làm kiến trúc. Tống Duệ tựa hồ có chút ấn tượng với anh ta, đã từng hợp tác làm ăn một lần.
Khi hắn đầu tư vào bất động sản, nhà là do anh ta chọn. Thế nhưng không phải anh phụ trách, cho nên ấn tượng không sâu lắm. Hình như tên là Tống Nam?
Tống Duệ không chắc là có quan hệ gì không. Họ Tống là thế gia vọng tộc, rất dễ dàng gặp phải trùng họ. Mỗi lần đạo diễn gọi Tiểu Tống đều có chút lúng túng, không biết có phải là gọi mình không.
“Mày còn dám đến?” Tống Nam kích động, “Hại nó chưa đủ thảm ư?”
“Anh Tống à.” Lý Mậu Sinh chỉ cười, “Anh hiểu lầm rồi, người hại em anh không phải tôi, là Tống Duệ.”
Bộp!
Trên mặt hắn ta đã trúng một quyền, “Mày cho rằng tao ngu như nó chắc?”
Tống Nam là người làm ăn, có đầu óc, nhìn nhận rõ sự tình, liếc mắt là hiểu được lợi và hại trong đó. Anh ta cũng đã khuyên em trai mình rồi, nhưng đáng tiếc cậu ta hoàn toàn nghe không lọt, đã hoàn toàn bị Lý Mậu Sinh đầu độc.
“Nếu như không phải mày dở trò ở giữa, nó sẽ không đi kiếm chuyện với Tống Duệ.”
Mặc dù không có tự tay hợp tác với Tống Duệ, thế nhưng dưới tay hắn có rất nhiều nhân tài. Người có thể chinh phục được người khác như vậy, làm sao có khả năng sẽ là hạng tầm thường?
Lý Mậu Sinh hơi nghiêng đầu, đáy mắt chợt lóe ý lạnh, thế nhưng rất nhanh đã trở về như cũ. Vẫn là dáng vẻ bình thường đó, trong đôi mắt đầy sao, “*Con ruồi không bâu quả trứng không vỡ, muốn trách thì trách Tống Hân quá ngu.”
* Giải thích theo nghĩa đen là: Sau khi trứng nứt, nó sẽ dễ vỡ và có mùi. Thứ mùi này là thức ăn của ruồi, vì vậy ruồi sẽ bị thu hút. Và ý nghĩa của câu này là: Không phải tự nhiên mà có, mọi thứ đều có nguyên nhân.
Tống Nam xông lên muốn đánh hắn ta, nhưng lại bị khách nhanh chóng kéo đi, rốt cuộc là không đánh được. Dẫu vậy cũng đuổi được Lý Mậu Sinh đi.
Hắn ta chưa đi xa, vẫn ở gần đây.
Tống Duệ đột nhiên mở mắt ra, cảnh tượng chung quanh lướt nhanh qua, mãi đến khi chỉ còn lại hắn mới thôi.
Bia vẫn là tấm bia đó, Tống Hân tươi cười, bức ảnh trắng đen phủ đầy hoa trắng.
Tống Duệ kéo mũ, vội vã rời đi, đi theo lối Lý Mậu Sinh đi, cố gắng đi đường tắt, chặn hắn ta.
Lý Mậu Sinh như đã sớm ngờ tới hắn sẽ tìm đến, cố ý tìm một quán cà phê ngoài trời chờ, nhìn thấy hắn mới đứng dậy tính tiền, quẹo vào con đường nhỏ bên cạnh.
Có vẻ như hắn ta thường xuyên tới đây, rất quen thuộc con đường này. Mới đây còn rất ồn ào, cách một con đường như thể cách biệt cả thế giới. Một bên ồn ào, một bên yên tĩnh.
Tống Duệ tháo mũ xuống, “Cậu tìm tôi?”
“Ồ?” Lý Mậu Sinh rất giật mình, “Lời này không phải nên là tôi hỏi sao?”
Tống Duệ không sao cả nhún nhún vai, “Cuối cùng tôi cũng nói được câu mở đầu.”
Lý Mậu Sinh dở khóc dở cười, “Anh thú vị hơn tôi tưởng đấy.”
“Nói như vậy, trước đây cậu không quen tôi?” Tống Duệ nhanh chóng đọc được tin tức có lợi trong lời hắn ta nói, “Vì sao để mắt đến tôi?”
Lý Mậu Sinh lắc đầu, “Tôi nói tôi cũng không biết anh tin không?”
Tống Duệ rõ ràng không tin.
Bất kể mục đích để mắt đến hắn là gì? Là thích hắn, hay là ghét hắn, hẳn là phải có một lý do.
“Tôi chỉ làm việc theo lệnh.” Lý Mậu Sinh không muốn tiết lộ quá nhiều với hắn, “Mục đích của tôi là giết anh, sau đó sẽ có người tiếp nhận phần việc còn lại. Tổ chức rất cẩn thận, sẽ không để cho chúng tôi biết quá nhiều.”
“Còn có tổ chức?” Chuyện này thật phiền phức. Một tên Lý Mậu Sinh đã khó đối phó vậy rồi, lại còn thêm những kẻ khác?
“Đừng lo, tôi rất yếu, làm màu tí thôi.” Lý Mậu Sinh ấy thế mà ăn ngay nói thật.
“Vậy à.” Tống Duệ nhíu mày, “Cậu thật thà thế tôi sẽ giết cậu.”
Lý Mậu Sinh thở dài, “Anh không tò mò tại sao tôi nói cho anh biết sao?”
“Không tò mò.” Tống Duệ nháy mắt mấy cái, “Đằng nào cậu chết sẽ có người khác đến tìm tôi.”
Nếu là tổ chức, khẳng định có rất nhiều người.
“…”
Lý Mậu Sinh nghe không nổi nữa, “Tôi là bị ép gia nhập tổ chức.”
“Ồ ——” Tống Duệ hứng thú, “Nói thử xem.”
“Một năm trước tôi vẫn là bác sĩ tâm lý.” Nói đến đây, Lý Mậu Sinh có chút tự hào, “Không phải tôi chém gió. Trong giới tâm lý học tôi cũng coi như là cầm cờ đi trước. Tuy rằng tướng mạo bình thường, thế nhưng đầu óc tôi nhạy bén, sắp cùng người yêu về chung nhà. Nhưng trước một tháng, hắn gặp tai nạn xe nên chết.”
Nói tới đoạn này, nét mặt Lý Mậu Sinh đau khổ. Có vẻ như hắn ta rất yêu người nọ, trong mắt đầy sợ hãi, “Lúc này tổ chức đột nhiên tìm tới, bọn họ nói có thể làm cho người yêu tôi sống lại. Thậm chí ở trước mặt tôi bóp chết một con chim rồi làm cho nó sống lại.
Tôi tin là thật, ký hợp đồng với tổ chức, giúp tổ chức làm việc, tổ chức sẽ làm người yêu tôi sống lại.”
Trên mặt Tống Duệ hơi kinh ngạc, “Người đã chết làm sao sống lại được?”
Mặc dù có kỹ thuật nhân bản, thế nhưng chỉ có thể nhân bản một vài vật thể sống bình thường. Còn dị năng giả, biến dị giả, bản thân bởi vì gien quá mạnh vượt ra khỏi kỹ thuật nhân bản, thuộc về cơ thể sống không cách nào nhân bản.
“Tôi vốn cũng không tin, nhưng mà người yêu tôi sống lại thật.” trên mặt Lý Mậu Sinh phút chốc chợt lóe lên hi vọng, lại thất vọng, “Nhưng mà tôi và hắn cãi nhau, hiện tại đã chia tay.”
Đây coi như là đáng đời sao?
Vốn dĩ sinh tử cách biệt, hiện tại mỗi người một ngả.
Dẫu còn sống một mình, thế nhưng giữ được tư tưởng sống. Nhưng vì một người chết mà trở nên xấu xa, lúc đó giữa hai người như cách một con sông, anh đứng ở bên kia, tôi đứng ở bỉ ngạn.
“Cho nên cậu muốn tôi an ủi cậu ư?” Trong mắt Tống Duệ loé ra sự xem thường, “Tôi sẽ không an ủi cậu.”
“…”
Lý Mậu Sinh trầm mặc, “Tôi chỉ là muốn anh tha thứ cho tôi. Tuy tôi gây ra nhiều chuyện, thế nhưng đều là do tôi bị ép.”
“Không ai ép cậu.” Ánh mắt Tống Duệ rét lạnh, “Cậu có thể chọn cái chết!”
“Nói hay lắm, làm như anh làm được không bằng.” Lý Mậu Sinh lườm hắn, “Tổ chức đã để mắt đến anh, tôi là người đi khảo sát. Chỉ cần tôi báo lên trên, anh lập tức là người của chúng tôi.”
Xem ra hắn đã hợp cách, bằng không Lý Mậu Sinh cũng sẽ không cùng hắn phí nhiều lời như vậy.
“Tôi không có hứng thú gia nhập tổ chức gì đó.” Tống Duệ không hứng thú lắm.
Hắn rất bận, vừa phải âm thầm xử lý những chỗ không ổn cho Tống Thần, vừa phải đóng phim, mấy ngày nữa lại kết hôn. Với cả có tướng quân làm chỗ dựa, tổ chức quần què gì đó, có ma mới thèm vào.
“Chuyện này không phụ thuộc vào anh!” Thái độ Lý Mậu Sinh cứng rắn.
“Sai rồi.” Khí thế Tống Duệ dâng cao, “Giết cậu là do tôi!”
Nếu vẫn chưa báo lên trên, thủ tiêu cái tên này là được rồi.
Tuy nhiên dã tâm của tổ chức này không nhỏ, đã sớm chú ý tới hắn khác thường. Chẳng trách trăm phương ngàn kế ép hắn lộ dị năng. Hắn càng che dấu càng có vẻ khả nghi, không cẩn thận là lộ tẩy.
Trong tay Tống Duệ xuất hiện băng, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng khác thường, cong ngón tay búng một cái. Băng bắn ra ngoài, thế nhưng hụt mất. Xung quanh Lý Mậu Sinh bốc lên khói trắng, cấp tốc lan nhanh, tràn toàn bộ con đường nhỏ.
Trong khói trắng kia có bột, Tống Duệ bị sặc ho khan hai tiếng, mắt cũng không mở được.
Chờ hắn phản ứng lại trên đường đã không một bóng người, Lý Mậu Sinh chuồn mất rồi.
Lần này rắc rối rồi. Nếu như chỉ có một Lý Mậu Sinh còn đỡ, chỉ trêu hắn một chút. Nhưng tổ chức kia chưa chắc vì mời hắn mà không làm hại người nhà của hắn.
Hi vọng giá trị lợi dụng của hắn không lớn, không đến nỗi tiêu hao quá lớn tinh lực lôi kéo hắn. Thế nhưng hắn kết hôn với tướng quân, bản thân mình đã ở đầu ngọn gió, nói không chừng là hướng về phía tướng quân.
Tống Duệ không yên lòng, cho rằng Lý Mậu Sinh là nằm vùng. Không chừng bên người tướng quân cũng có tiểu tiện nhân nằm vùng, nhất định phải tìm cơ hội hỏi thăm.
Cơ hội này tới rất nhanh, tướng quân gửi đến tin nhắn ngắn, “Tống Duệ, có rảnh không?”
“Chuyện gì?”
“Em chơi game không?” Tướng quân hỏi, “Là trò ‘Đại náo giang hồ’ đang hot ý.”
“???” Tống Duệ có chút chưa xác định được, “Có chơi.”
Hắn có làm người đại diện cho game này. Lúc đó tùy tiện chơi một chút cảm thấy khá ổn, cho nên giữ lại, đập không ít tiền, đã max cấp rồi.
“Em trai tôi muốn tôi cày level giúp.” Tướng quân có chút khổ não, về nhà đã bị thằng em quấn lấy, anh không cày không cho đi.
“Vậy à.” Tống Duệ nhếch miệng lên, cười không có ý tốt, “Anh chơi acc nữ đi, tôi cày với anh.”
“Tại sao là acc nữ?” Tướng quân không nghĩ ra.
“Bởi vì tôi là acc nam.” Đồ ngốc, “Vợ chồng lên cấp nhanh hơn.”
“Ra thế?” Tướng quân không nghi ngờ hắn, nhanh chóng tạo nhân vật nữ. Chờ anh chuẩn bị xong Tống Duệ đã về tới nhà, đội mũ trò chơi lên gọi anh, “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Tướng quân nhìn chung quanh, “Ở một cửa tiệm tạp hóa.”
Tướng quân ở trong quân khu rất ít khi chơi game, có chơi cũng là loại võ đài, chuyên môn dùng để huấn luyện quân nhân, có rất nhiều cấp độ.
“Chờ tôi qua tìm anh.” Tống Duệ mở bản đồ ra, truyền tống tới.
Thời đại khoa học kỹ thuật, trò chơi toàn tức giống hệt như thật. Con người sẽ lạc vào cảnh giời kỳ lạ, mô phỏng theo thế giới hiện thực. Thế nhưng ‘Đại náo giang hồ’ có chút khác biệt. Nó có hai cái giang hồ, một cái hiện đại, một cái cổ đại, có thể thay đổi với nhau.
Tướng quân thấy hoa mắt, Tống Duệ đã đứng ở trước mặt anh. Trên người mặc y phục màu đỏ có hoa văn xinh đẹp, trên đầu mang kim quan, thoạt nhìn vô cùng yêu diễm, không giống hình tượng ngày thường.
“Choáng hả?” Chỉ Thượng Cựu Nguyệt.
Tui là con nít, “Em là Tống Duệ?”
“Trừ tôi ra ai sẽ để ý đến trẻ con chứ?” Chỉ Thượng Cựu Nguyệt, cũng chính là Tống Duệ.
Hắn sở dĩ dùng acc nam là bởi vì bản tính, mặc thành như vậy là không muốn để cho người khác nghĩ đến hắn và Chỉ Thượng Cựu Nguyệt là một người.
“Tống Duệ ——” tướng quân cạn lời.
“Gọi tôi là Cựu Nguyệt.” Mặc dù là ở trên mạng, thế nhưng cẩn thận chút vẫn hơn.
“Ừm.” Tui là con nít, “Giờ đi cưới hả?”
“Cấp quá thấp.” Chỉ Thượng Cựu Nguyệt ngoáy mũi, “Không cưới được.” Xem ảnh 2
“…” Tui là con nít, “Vậy làm sao bây giờ?”
“Từ từ lên thôi.” Chỉ Thượng Cựu Nguyệt đi chân đất giẫm lên phiến đá, mang tướng quân thăng cấp, “Thêm tôi làm bạn tốt.”
Người chơi ‘Chỉ Thượng Cựu Nguyệt’ muốn thêm ngài làm bạn tốt, có đồng ý không?
Người chơi ‘Chỉ Thượng Cựu Nguyệt’ mời ngài tổ đội, có đồng ý không?
Người chơi ‘Chỉ Thượng Cựu Nguyệt’ mời ngài cùng cưỡi thú cưỡi, có đồng ý không?
Người chơi ‘Chỉ Thượng Cựu Nguyệt’ yêu cầu ôm ngài, có đồng ý không?
Tướng quân xác nhận từng cái, ấn xong cái cuối mới phát hiện có gì đó sai sai. Cái cuối cùng là gì vại?
Anh vừa muốn nói chuyện, trước mắt đột nhiên hoa lên, cảnh tượng chung quanh biến đổi. Từ góc độ của tướng quân chỉ thấy được cái cằm bóng loáng, phần cổ tinh tế và xương quai xanh như ẩn như hiện của Tống Duệ. Tuy rằng chỉ giống hai mươi phần trăm, thế nhưng vẫn đẹp không tả xiết. (Game toàn tức điều chỉnh được tỉ lệ nhân vật giống thực tế)
???
Anh bị Tống Duệ ôm?
Bị Tống Duệ —— ôm công chúa?