Editor: Tịnh
“Chẳng trách phải cưới tôi, thì ra là vì tiền lì xì.” Tống Duệ híp mắt, “Tôi có rất nhiều số công cộng, anh có thể lấy hốt luôn này.”
Tướng quân mẫn cảm chú ý tới có gì đó sai sai, “Em giận à?”
“Không có.” Tống Duệ không thừa nhận.
Tướng quân cũng không hỏi tiếp, đột nhiên duỗi thẳng cánh tay, từ phía sau ôm lấy hắn, “Có tiền mừng thì không cần dùng tiền của em nữa.”
Coi như da mặt dày hơn nữa, chung quy dùng tiền của vợ mãi cũng ngại, huống chi bản thân tướng quân là người có da mặt mỏng.
“Thật?” Tống Duệ nhíu mày.
“Ừm.” Tướng quân thật thà nói, “Tiền của tôi vốn là dùng để nuôi em, giờ em lại nuôi ngược tôi.”
Phì!
Tống Duệ nở nụ cười, “Dùng tiền có thể giải quyết vấn đề thành không vấn đề. Không cần khách khí với tôi như vậy.”
Hắn không thiếu chút tiền này. Mặc dù đã không còn là chủ tịch, thế nhưng tập đoàn Hối Văn vẫn có cổ phần của hắn, có thể làm cổ đông nhận hoa hồng mỗi năm, ngồi mát ăn bát vàng.
Tướng quân càng ôm chặt hắn, “Có em thật tốt.”
Nói đến đây, Tống Duệ không thể không khen anh, “Chọn tôi là phúc của anh.”
Cũng chỉ có hắn có thể dung túng tướng quân tiêu tiền như nước, lại còn thiếu nợ khoản tiền kếch sù. Bên này mới vừa trả giúp anh một khoản, bên kia anh lại mượn thêm không ít.
Cơ mà như vậy càng tốt, nếu như là người thường khẳng định sẽ ghét bỏ anh, không muốn ở bên anh. Thế nhưng đối với Tống Duệ mà nói, càng ỷ lại hắn, thì lại càng không thể rời bỏ hắn, trái lại càng tốt hơn. Đó chính là điều hắn muốn.
“Nhưng tôi cũng có một điều kiện.” Tống Duệ chuyển đề tài, “Không cho phản bội tôi, một lần cũng không được.”
Trong mắt của hắn không tha thứ cho sự phản bội. Cho dù người đó là tướng quân, là người hắn thích, một khi phản bội hắn, “Tôi sẽ hủy hoại anh suốt đời!”
Bao gồm sự nghiệp, gia đình, bạn bè cùng người nhà, chỉ cần phản bội hắn, một thứ cũng không tha.
“Được.” Tướng quân tựa hồ không do dự trả lời, “Cả đời tôi chỉ có một mình em.”
“Phải không đó?” Nói thật dễ nghe, không biết có thể làm được hay không?
An phận thủ thường có một mình hắn là được rồi, nếu như trêu hoa ghẹo nguyệt, thì không phải chỉ đơn giản là đánh gãy chân nhốt phòng tối đâu.
“Tống Duệ.” Tướng quân dán sát vào hắn, “Tin tôi một lần.”
Tống Duệ chưa bao giờ tin tưởng người khác, hắn chỉ tin chính mình. Cho dù là lúc ngàn cân treo sợi tóc suýt bị lộ cũng không tìm người khác giúp đỡ. Mỗi lần tướng quân hỏi hắn cần giúp một tay không?
Câu trả lời của hắn đều là không cần, tôi có thể giải quyết.
Kỳ thực cũng rất dễ hiểu, chủ yếu là cách suy nghĩ của hắn khác người. Người khác đều là nếu có thì sẽ tựa vào, còn hắn là không cần và cũng không muốn tựa.
Cho tới bây giờ chưa từng cầu xin ai, cho dù vào thời điểm khó khăn nhất, khi bị buộc kéo da hổ người khác.
“Tôi có thể là bờ vai của em.” Tướng quân đặt đầu hắn lên vai mình, “Đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh vác.”
Anh rất ít khi nói lời tình cảm, mỗi lần nói đều nghiêm túc như đang diễn thuyết, “Tôi sẽ đau lòng.”
Bạn cùng bàn trước kia cũng thế. Mấy đứa bạn khác đến lớp đều nhốn nháo, chỉ có cậu bạn cùng bàn kia lưng thẳng tắp, bận tâm đến danh tiếng của gia tộc lên người, làm gì cũng nhìn trước ngó sau. Anh không thích thế, không hy vọng Tống Duệ cũng sẽ giống vậy.
Trên thực tế cậu bạn cùng bàn đó chính là Tống Duệ, do gia giáo tốt cho nên bình thường hắn rất ít làm ra chuyện khác người.
“Thì ra còn có người sẽ đau lòng vì tôi?” Hình tượng của hắn luôn luôn là đối tượng để tựa vào. Xưa nay đều là người khác hận hắn, nguyền rủa hắn, vậy mà có người sẽ đau lòng vì hắn?
“Đây chính là cảm giác được bảo vệ sao?” Bỏ qua lúc cha mẹ còn sống, từ sau khi cha mẹ mất, hắn vì tự bảo vệ mình mà luyện thành trái tim kim cương. Tuy rằng tuổi còn trẻ, thế nhưng gia tộc hoặc là tập đoàn xảy ra chuyện đều thích tìm hắn.
Thư ký thỉnh thoảng sẽ nhắn tin báo cáo tình hình của tập đoàn. Mỗi lần Tống Thần làm chuyện gì, những cổ đông tranh nhau tố cáo, gọi điện thoại tới trách cậu không tốt.
Sở dĩ sẽ như vậy, là vì hắn cho người khác cảm giác an toàn, người khác cho rằng hắn có thể giải quyết được, cho nên mới tìm hắn.
Nghĩ đến người nào vào lúc gặp phải nguy hiểm hoặc nguy hiểm nhất, thì người đó chính là người mang lại cảm giác an toàn. Tống Duệ chính là người cho người khác cảm giác có thể dựa vào, trời có sập xuống hắn vẫn chống được đó.
Trong lòng hắn hiểu rõ, thế nhưng hắn chọn không nhìn thấy, chỉ giúp những thứ có lợi cho mình.
“Ừm.” Tướng quân càng thêm đau lòng cho hắn.
Anh không phải Tống Duệ, không thể đứng ở góc độ của Tống Duệ mà suy nghĩ. Tuy Bạch gia giáo dục tương đối độc lập, nhưng có ông cụ Bạch ở đó, gia đình hoà thuận, vạn sự như ý.
Cho dù gặp khó khăn trong cuộc sống thì cũng có đối tượng để thương lượng. Chỉ cần anh nói thì bất kể là ba nhỏ hay là cha, hoặc là ông cụ nhất định sẽ giúp đỡ hết lòng.
Bất kể nói thế nào anh cũng có một hậu thuẫn, Tống Duệ không có gì, bởi vì hắn là hậu thuẫn của người khác.
Nếu như có chuyện gì Tống Thần không giải quyết được thì sẽ đến tìm hắn. Chuyện trong gia tộc không giải quyết được cũng sẽ đến tìm hắn, tập đoàn có chuyện cũng sẽ tìm đến hắn trước.
Hắn sớm đã thành chỗ dựa, hậu thuẫn vững chắc nhất. Ở trong mắt người khác, không có chuyện gì hắn không giải quyết được.
Trên thực tế không có ai là người hoàn hảo, Tống Duệ cũng không giải quyết được hết. Giống như chuyện của Tống Hân vậy, bị bức ép đến mức diệt địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
Thế nhưng tại trong mắt người khác hắn vẫn thong dong, cho dù đối mặt với chuyện thế kia mặt vẫn không đổi sắc.
“Sau này tôi sẽ bảo vệ em.” Tướng quân vô cùng nghiêm túc.
Lần đầu tiên có người nói với hắn như vậy, lẽ ra nên rất cảm động, thế nhưng …”Anh nghèo thế kia.”
“…” Người chơi bị Tống Duệ đâm một nhát.
“Tôi mới không cần anh bảo vệ.”
“…” Người chơi bị Tống Duệ đâm hai nhát.
“Sau này hay là để tôi bảo vệ anh đi.”
“…” Người chơi bị Tống Duệ đâm ba nhát.
“Dù sao anh nghèo như vậy.”
“…” Người chơi bị Tống Duệ đâm bốn nhát.
“Tiền không có nghĩa là tất cả.” Tướng quân nỗ lực cứu hình tượng của mình, “Em không đánh lại được tôi.”
Tống Duệ đánh giá anh một lượt, “Chưa chắc.”
Nếu như hắn dùng hết tất cả dị năng, cứ cho rằng đánh không lại tướng quân thì cũng có thể thoát khỏi tay anh. Thế nhưng động võ không phải là phong cách của hắn.
“Vậy em cần gì?”
“Tôi cần một đầu bếp.” Tống Duệ ngẩng đầu lên, “Dân dĩ thực vi thiên.”
*Dân lấy cái ăn làm trọng: bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn.
“Vậy tôi làm đầu bếp của em.” Tướng quân cũng không kén chọn gì, “Có thể ở bên cạnh em là được rồi.”
“Tôi thiếu một người bạn đời.” Tống Duệ ôm ngực.
“Vậy tôi làm bạn đời của em.”
“Làm bạn đời của tôi vất vả lắm đấy.” Tống Duệ nghiêng đầu nhìn anh, “Tôi xấu tính lắm.”
“Tôi có thể chịu được.”
“Tôi rất kén ăn.”
“Tôi sẽ nấu cơm.”
“Tôi chỉ muốn điều tốt nhất.”
“Tôi sẽ cố gắng làm tốt nhất.” Tướng quân không chắc lắm.
Tống Duệ vỗ vỗ tay, “Chúc mừng anh được nhậm chức.”
“Ừm.” Trên mặt tướng quân không cảm xúc, không buồn không vui.
“Thế đi làm chứng nhận luôn đi.” Sắc trời còn sớm, hôm nay làm luôn cho xong, ngày mai quay phim tiếp.
Nói đến chuyên nghiệp Tống Duệ cũng rất chi là chăm chỉ, kết hôn cũng không xin nghỉ.
“Ừm.” Kết hôn cần phải có giấy chứng nhận, tướng quân đã chuẩn bị xong từ sớm. Anh biết Tống Duệ thích làm theo ý mình, cho nên hắn nghĩ ra gì đều lập tức ghi vào sổ, bỏ vào không gian.
Tướng quân luôn mang theo những thứ quý giá của Tống Duệ trên người. Nếu như giết anh sẽ phát hiện trong dây chuyền không gian của anh có rất nhiều bảo bối.
Hai người đều cầm theo giấy chứng nhận, xếp hàng đăng ký một tẹo, giấy hôn thú đã tới tay, rất nhanh. Chỉ có điều, lúc hai người xếp hàng mọi người luôn dòm ngó.
Cũng may hai người mang mặt nạ, tuy rằng càng làm người khác chú ý hơn. Thế nhưng đa số đều cho rằng là hội chứng tuổi teen mà thôi, sẽ không nghĩ đến hướng kia, hai người cũng thuận lợi tránh được một kiếp.
Tướng quân mở sổ ra, “Lễ phục xong, giấy đăng ký kết hôn xong, đồ dùng cũng đã mua, còn thiếu gì nữa không?”
“Bánh kẹo cưới?”
“Ba nhỏ đã chuẩn bị rồi.” Lúc đính hôn đã mua đầy đủ nhiều thứ.
“Khách sạn?” Suýt chút nữa quên mất. Lễ tình nhân nhất định đông lắm, vẫn là chọn được sớm thì tốt hơn.
Khách sạn thì Tống Duệ có thể đến chỗ nhà mình, hắn cũng có vài chi nhánh. Cân nhắc đến vấn đề thuận tiện, hắn chọn một cái ở trung tâm thành phố, thậm chí bảo người để trống bãi đỗ xe.
Mặc dù là bọn họ kết hôn, thế nhưng tất cả mọi người sẽ mượn cơ hội này trêu hoa ghẹo nguyệt. Xe đương nhiên là càng xa hoa càng tốt.
Khách sạn đẩy rất nhiều khách hàng đã đặt trước đi làm cho bọn họ rất khó chịu. Nhưng Tống Duệ lại mời họ tham dự lễ cưới nên cũng không ai nói gì nữa.
Chọn nhà hàng xong rồi, tựa hồ chỉ còn lại trang trí phòng cưới, “Tôi đã cho đội ngũ thiết kế nội thất đến nhà anh rồi, anh quan sát họ nhé.”
“Ừm.” Tướng quân gật đầu.
“Đến lúc đưa tôi về rồi.” Hắn có một số việc muốn làm.
“Được.”
“Đúng rồi.” Tống Duệ đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Hôm nay ngày mấy?”
“Ngày 6.” Tướng quân thật thà nói.
“Ngày 6 sao?” Tính ra hình như là ngày hạ táng Tống Hân.
Bởi vì cậu ta không đáng chết, thế nên Tống Duệ có chút tiếc nuối, “Tôi đột nhiên nhớ ra có chút chuyện, không cần đưa tôi đi đâu, anh về đi.”
“Ừm.” Tướng quân đứng im, hé miệng, vừa định hỏi cái áo, Tống Duệ phất tay một cái, “Áo là của tôi rồi.”
“Ồ.”
“Tuy rằng hơi xấu một chút.”
“…”
“Thế nhưng dùng tốt lắm.” Tống Duệ quay đầu lại, nở nụ cười xinh đẹp như một vệt ánh mặt trời trong khung cảnh đầy tuyết, lực xuyên thấu cực mạnh.
Người chơi Tống Duệ dùng mỹ nhân kế với bạn.
Tướng quân bất hạnh trúng chiêu, đứng yên tại chỗ rất lâu mới phát hiện Tống Duệ đã biến mất không còn tăm hơi.
Thành phố này rất lớn, chia làm trong vành đai và ngoài vành đai. Trong vành đai là nơi mọi người sinh sống, ngoài vành đai là dành cho người chết.
Vô luận khi còn sống hiển hách thế nào, chết rồi cũng mồ yên mả đẹp.
Tống Duệ mua một bó hoa tươi, đi phía sau đội ngũ đưa tang, trong không khí nghiêm nghị mà lâm vào suy tư.
Một ngày nào đó hắn cũng sẽ chết sao?
Đội ngũ đưa tang rất đông, không có ai phát hiện ra hắn, mỗi người đều đắm chìm trong trong đau thương.
Tuy rằng kỹ năng diễn xuất của Tống Hân không tốt lắm, thế nhưng hát rất hay, rât có sức ảnh hưởng trong giới ca hát. Lấy chuyện cậu ta quên mình cứu Tống Duệ mà nói, người cũng không xấu, vì sao lại trở thành thế này?
Chuyện này có không ít công lao của Lý Mậu Sinh. Cái tên này thêm mắm dặm muối, trong lúc hai người đấu đá nhau, hắn ta núp trong bóng tối mượn gió bẻ măng, phá hoại quan hệ hai người họ.
Khiến cho từ một mâu thuẫn nho nhỏ phát triển thành kẻ thù sống còn, người chết ta sống.
Mặc dù là kẻ thù, nhưng Tống Duệ không thể không khen hắn ta tư duy tốt, bày sẵn đường, để con mồi từng bước đi vào lưới, tâm cơ rất sâu.
Hắn tới đây, cũng là muốn gặp người mới. Nếu như không ngoài dự đoán, người mới chắc chắn sẽ đến.