Hôm nay Hình Chính Hạo ra ngoài làm việc để một mình Hình Vũ ở nhà vẽ tranh.
Giờ cậu vẽ ngày càng đẹp hơn, vừa có năng khiếu cộng thêm chăm chỉ tự học nên có thể sánh ngang với các học sinh trường năng khiếu.
Hình Chính Hạo cũng rất mừng, định năm sau sẽ gửi cậu vào Học viện Mỹ thuật, biết đâu còn đạt được thành tích gì đó. Anh thật lòng hy vọng cậu sẽ càng ngày càng tốt.
Đang vẽ thì chuông cửa vang lên.
Hình Vũ giật bắn mình làm cây cọ trong tay run lên, thế là hỏng cả bức tranh.
Cậu rầu rĩ đứng dậy tự trách mình bất cẩn rồi đi ra ngoài mở cửa. Lòng còn tự hỏi chẳng lẽ Hình Chính Hạo quên đem chìa khóa sao?
Nhìn qua mắt mèo, Hình Vũ ngạc nhiên trông thấy một người phụ nữ.
Cậu mở cửa rồi hỏi vọng qua cửa sắt chống trộm: "Tìm ai vậy ạ?"
Người phụ nữ kia cũng sửng sốt: "Cậu là......"
Hình Vũ không nói gì mà cảnh giác nhìn cô ta.
Người phụ nữ đành phải nói: "Tôi tên Ninh Lăng. Tôi tới tìm Hình Chính Hạo, đây là nhà anh ấy đúng không?"
Hình Vũ khẽ gật đầu: "Anh ấy đi vắng rồi ạ."
Trong lòng Ninh Lăng hết sức bực bội, tốt xấu gì mình cũng quen biết Chính Hạo, sao người nhà của anh lại không niềm nở với mình chứ? Chẳng lẽ cậu không biết ở đồn cảnh sát cô ta là người có tiềm năng làm bạn gái Hình đội trưởng tuổi trẻ tài cao nhất à?
Hình Vũ và người phụ nữ nhìn nhau một lát, Ninh Lăng thầm trách cậu không hiếu khách, còn Hình Vũ lại tự hỏi sao người phụ nữ này vẫn chưa đi.
"Đây đúng là nhà anh ấy. Nhưng chị là gì của anh ấy ạ?" Hình Chính Hạo đã dặn cậu không được mở cửa cho người lạ.
"Tôi là bạn gái anh ấy!" Người phụ nữ bực tức nói.
"À...... Nghĩa là hai anh chị sắp kết hôn ấy ạ?" Hình Vũ chớp mắt, ngày tháng trôi qua quá êm đềm khiến cậu suýt quên mất Hình Chính Hạo không giống mình, anh là đàn ông bình thường nên cũng phải lấy vợ sinh con, Hình Chính Hạo không thuộc về cậu mà thuộc về vợ tương lai của anh......
Người phụ nữ đỏ mặt, chuyện vẫn chưa tới đâu, nói mình là bạn gái cũng chỉ để lừa gạt thiếu niên này mà thôi, cô ta giận dỗi nói: "Liên quan gì đến cậu? Tôi là bạn gái anh ấy, sao, tôi không có tư cách vào nhà anh ấy à?"
"...... Vậy chị vào trước đi. Chắc còn lâu anh ấy mới về. Để em gọi điện cho anh ấy........."
Người phụ nữ thấy cậu làm như mình là chủ nhà thì nói không chút khách khí: "Tôi tự gọi được rồi, ai cần thứ đứng đường như cậu lắm chuyện?" Nhờ có ánh đèn sau khi Hình Vũ mở cửa, cô ta nhận ra ngay cậu là trai bao bị gom về đồn cảnh sát trong đợt càn quét tệ nạn lần trước. Trai bán dâm rất hiếm nên lúc ấy cô ta cứ nhìn cậu mãi.
Hình Vũ sững sờ, mặt mũi trắng bệch. Thời gian qua cậu đã quá tự mãn nên quên mất mình chỉ là một kẻ thấp hèn mà thôi.
Cậu lặng thinh cúi đầu.
__________
Sau khi Hình Chính Hạo nghe điện thoại của người phụ nữ, anh chạy vội về nhà thì thấy một cảnh tượng như thế này——
Người phụ nữ không mấy quen biết tên Ninh Lăng kia đang thảnh thơi ngồi trên ghế salon uống nước, còn người rót nước là Tiểu Vũ mặt xám như tro đứng sau ghế salon.
Vừa nhìn thoáng qua đã làm anh giận sôi.
Bảo bối của anh sao có thể để người khác bắt nạt vậy chứ!
"Chính Hạo!" Vừa thấy Hình Chính Hạo, Ninh Lăng đã mừng rỡ nhào tới.
Hình Chính Hạo không để ý tới cô ta mà nhìn sang Hình Vũ, phát hiện trong mắt cậu đầy vẻ sợ hãi.
Người phụ nữ thấy Hình Chính Hạo làm ngơ mình để nhìn con vịt kia thì đời nào chịu thua, thở hồng hộc nói: "Chính Hạo! Sao anh có thể cho một đứa bán dâm ở nhà mình được chứ! Anh là ——"
"Ninh tiểu thư, đây là chuyện của gia đình tôi!" Hình Chính Hạo tức giận nạt. Anh đã mất hao nhiều thời gian và công sức mới làm cậu vui vẻ hơn đôi chút, thế mà chỉ vì một câu nói của cô ta đã trở lại như ban đầu!
Người phụ nữ sửng sốt, cô ta không nghe lầm đấy chứ......
Hình Chính Hạo không nói "chuyện riêng" mà là "chuyện gia đình" ư?
Hình Vũ không muốn can dự vào cuộc cãi vã giữa bạn trai và bạn gái này nên trở về phòng vẽ tranh.
"Chính Hạo......"
"Tôi đã nói rồi, tôi và cô chỉ là bạn bình thường thôi!" Thấy Hình Vũ cô đơn rời đi, anh càng tức giận hơn, ngay cả quân tử cũng chẳng thèm làm nữa.
Người phụ nữ lập tức bật khóc.
Hình Vũ vội vàng quay đầu nói với Hình Chính Hạo: "Đừng nói vậy với bạn gái anh chứ......"
Biết đâu đây chính là vợ tương lai của Hình Chính Hạo, lỡ hạnh phúc nửa đời sau của anh mất hết thì biết tính sao!
Người phụ nữ lập tức trừng Hình Vũ một cái với vẻ oán hận.
"Cô ta đâu phải bạn gái anh." Hình Chính Hạo thản nhiên nói, "Tính cô ta hơi thất thường, em đừng để ý những gì cô ta nói, biết chưa?"
"Chị ấy nói vậy mà...... Chị ấy nói cũng đúng đấy chứ."
"Em tin cô ta hay tin anh?"
"Tất nhiên là tin anh rồi." Hình Vũ trả lời theo phản xạ có điều kiện.
Sau đó người phụ nữ tức giận bỏ đi.
Cuối cùng cô ta đã biết quan hệ giữa họ rồi!
Hình Chính Hạo thở dài, người phụ nữ kia là cảnh sát ở đồn của anh nên nhận ra Hình Vũ cũng chẳng có gì lạ, điều khiến anh bực bội là ở đây có rất nhiều người biết Hình Vũ và quá khứ của cậu, còn anh lại muốn Hình Vũ có một thân phận hoàn toàn mới.
Xem ra đã đến lúc phải đi rồi. Mặc dù sớm hơn dự kiến một chút nhưng vì người trong lòng mình, anh sẽ không bao giờ hối hận cả.