Cậu không lừa được mình, cậu rất muốn có một bộ dụng cụ vẽ tranh nhưng không thể đòi hỏi quá nhiều. Cuộc sống bây giờ đã là phúc phận ba đời của cậu rồi.
Hình Chính Hạo chẳng còn sức để thở, toàn thân đầm đìa mồ hôi, anh đặt dụng cụ vẽ tranh xuống rồi nói: "Mua cho em đấy."
Quả nhiên...... Sống mũi Hình Vũ cay cay.
"Sao thế? Không thích à?" Hình Chính Hạo xoa đầu cậu, "Hôm qua anh thấy em xem tivi, hình như em thích vẽ tranh lắm thì phải, hay là cứ học đi, đầu tiên mình học thử thôi, nếu thật sự thích thì anh sẽ tìm thầy cho em."
"Không......" Hình Vũ vội nói, "Không cần đâu......"
Hình Chính Hạo cười nói: "Gì mà không cần, em trai thích đương nhiên anh phải ủng hộ rồi, đây là sở thích tốt mà, em vẽ chơi chơi cũng được, học nghiêm túc cũng được, anh không can thiệp đâu. Nếu em thật sự thích thì tìm thầy dạy để em tiến xa hơn, đây cũng là vì tương lai của em thôi."
Hình Vũ cúi đầu, mũi lại cay xè.
Chưa từng có ai quan tâm cậu, chăm sóc cậu, bảo vệ cậu vô điều kiện như thế. Ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng không bỏ sót.
Hình Chính Hạo đưa tay xoa cái mũi đỏ ửng của Hình Vũ rồi cười nói: "Anh đi tắm đây, em cứ chơi tiếp đi, à, trước tiên sắp xếp những thứ này đã, phòng của chị Lệ Lệ sẽ thành phòng vẽ tranh cho em, giờ cứ dùng tạm đi, có thể sau này anh sẽ chuyển nhà hoặc sửa lại, đến lúc đó sẽ cho em một phòng vẽ tranh thật rộng!"
―――――――――――
Trên bàn ăn, Hình Chính Hạo nhíu mày, anh phát hiện sau khi Hình Vũ có được bộ dụng cụ vẽ tranh lại trở nên rầu rĩ.
"Tiểu Vũ?" Anh ngập ngừng gọi.
"Dạ?"
Hình Chính Hạo nắm tay cậu: "Anh mua đồ vẽ cho em là muốn em vui mà, có gì không vui cứ nói với anh đi."
Hình Vũ cúi đầu nhét miếng thịt vào miệng rồi chậm rãi nuốt xuống, do dự một lát mới nói: "Mấy thứ kia đắt lắm......"
Thì ra là chuyện này!
Hình Chính Hạo không biết nên khóc hay nên cười. . ngôn tình hay
"Còn nhỏ mà cứ lo lắng tiền bạc làm gì!" Hình Chính Hạo cười mắng, thấy Hình Vũ cúi đầu lại vội vàng dỗ dành: "Cũng đâu phải anh không có tiền, chẳng tốn bao nhiêu đâu......"
An ủi không có tác dụng gì. Mắt Hình Vũ đỏ hoe như sắp khóc.
Hình Chính Hạo luống cuống nói: "Tiểu Vũ, em biết hoạ sĩ một tháng kiếm được bao nhiêu tiền không? Em cứ tập vẽ tranh cho giỏi đi, đến lúc đó tiền sẽ vào như nước thôi......"
Không phải anh để ý tiền mà là để ý đến chuyện Hình Vũ để ý tiền.
Hình Vũ khựng lại rồi mở to mắt nhìn Hình Chính Hạo: "Nghệ thuật không thể đo đếm bằng tiền được!"
Hình Chính Hạo xoa mũi, thấy cậu không còn ủ dột nữa thì nói tiếp: "Anh là người thô kệch không hiểu nghệ thuật mà......"
Hình Vũ nói: "Giờ em cũng đâu có hiểu." Sau đó lại cười: "Chờ em thành hoạ sĩ nổi tiếng sẽ nuôi anh cả đời!"
Nhìn thân hình gầy yếu của Hình Vũ, Hình Chính Hạo bật cười, thầm nghĩ vẫn để anh nuôi cậu mới là đứng đắn.