Mặc dù trời đẹp nhưng gió rất to, gió thổi mạnh làm cho từng lớp sóng đánh lên nối tiếp nhau, Tô Tố ôm phao cứu sinh chạy như điên, nghe thấy tiếng gọi ở mãi phía sau.
Chị Vương ở bộ phận kế toán khóc như hoa lê trong mưa, nét mặt sợ hãi ôm phao cứu sinh di chuyển từng bước nhỏ. Tô Tố ngạc nhiên, dựa sát lại hỏi: “Sao chị lại hoảng sợ như thế?”
Chị Vương nhìn trước ngó sau, sau một lúc xác nhận không có người mới thủ thỉ nói: “Tô, em phải cẩn thận một chút, cái tên Bốc Diệu Liễmkhông có phao cứu sinh đó chỉ nhìn thấy người có phao là bám vào, đã có 3 cái phao bị tóm rơi rồi.”
Hả? Tô Tố bắt đầu lo lắng, bản thân mình không biết bơi, bị bám rơi phao thì thật sự là GAME OVER rồi.
“Tô, không cần quá lo lắng đâu em, lúc cậu ta bơi đến trên mặt nước sẽ nổi lên một lớp lông đen.”
Lông đen? Khóe miệng Tô Tố co giật, ánh mắt đầy dấu chấm hỏi.
Chị Vương gật đầu một cách dứt khoát: “Đó là lông ngực của cậu ta.”
Hai người càng thêm lo sợ, ôm phao cứu sinh di chuyển trong phạm vinhỏ, tiếng la hét từ xa vọng đến ngày một gần, ánh mắt chị Vương lóesáng, đẩy Tô Tố ra: “Chúng ta chia ra hành động, tránh để cho cậu taphát hiện.”
Ầm ầm, ào ào, chị Vương chạy với muôn vàn hình thái.
Tô Tố cúi đầu xuống, thị lực kèm nhèm thăm dò mặt biển, không hayrồi, quả nhiên có một túm lông đen đang trôi nổi trong nước, ngẩng đầunhìn lên, Bốc Diệu Liễm hổn hển cười “Chị Tô, chúng ta cùng bơi đi, chịmang theo tôi nhé, sóng to quá.”
Mang theo cái rắm í, Tô Tố im lặng ba giây, cầm phao cứu sinh lên,nhấc chân chạy như điên, ở phía xa xa chị Vương hét lớn: “Không được,Tô, em đừng có qua đây.”
Tô Tố chạy một mạch 50m, nhìn trước ngó sau, cái đám lông đen đó quảthật không chạy theo mình, Bạch Cốt Tinh dùng hai tay giữ chặt quần bơi, mặt mày hoảng sợ: “Tô, Bốc Diệu Liễm không đi cùng cô à?”
Như có sấm sét bắn phá trong đầu, nhìn trái nhìn phải, Tô Tố gật đầu“Không có, giám Đốc Bạch, anh không có phao cứu sinh thì sợ cái gì?”
Bạch Cốt Tinh ngẩng đầu nhìn trời nước mắt chảy dài, một lúc lâu sau, khóe miệng co giật: “Khi Bốc Diệu Liễm bị sóng đánh, không chỉ tóm lấyphao cứu sinh đâu…” vừa nói vừa nhìn cái quần bơi tam giác của mình.
Nhìn đồng chí Bạch với ánh mắt đồng cảm, mãi sau Tô Tố mới lấy lạitinh thần, không biết làm thế nào đành vỗ vỗ vai giám đốc: “May sao vẫncòn đang mặc trên người.”
Không nói câu này còn được, một khi nói ra rồi, Bạch Cốt Tinh hai mắt ngập nước: “Mới mặc vào thôi, chị Triệu vừa giúp tôi tìm xong.”
… Cái này, Tô Tố im lặng triệt để, nửa câu an ủi cũng không nói ra lời được, chỉ có thể đồng cảm, đồng cảm và đồng cảm mà thôi.
Đột nhiên, hai mắt co lại, hô hấp khó khăn, khóe miệng co rút vớibiên độ lớn, Bạch Cốt Tinh nắm chặt cái quần bơi tam giác quay ngườichạy mất.
Tô Tố quay đầu lai, đầu óc quay cuồng thất kinh hét lên “Một đốnglông đen to quá a…” lời nói còn chưa kết thúc, một con sóng lớn đánh lên đã đưa Bốc Diệu Liếm tiến gần thêm.
“Chị… Tô, xin lỗi lỗi lỗi…”
Hóa ra, nước biển còn có tác dụng khuyếch tán âm thanh, đồng chí TôTố vinh quang ngã xuống nước, bị sóng đánh chìm dưới mặt nước biển, ừngực ừng ực.
Bốc Diệu Liễm vừa khoác phao cứu sinh vừa vung tay hét lớn: “Có người không, cứu mạng với……”
Nước biển thật tinh khiết, Tô Tố bịt chặt miệng để bọt khí không thoát ra.
“Đến đây đi, có người vượt biên…” quả nhiên, đồng chí Tiểu Bốc rất có tiềm năng làm công công, giọng nói còn thấp hơn nhiều so với mình.
Hả, trong lúc sóng to gió lớn thế này vượt đường biên? Thần tượngquá, Tô Tố vừa bóp mũi vừa bịt miệng, dùng ý nghĩ còn sót lại của mìnhtám chuyện.
“Người vượt biên ở đâu?” một đám đông kéo đến.
“Ở đây, ở đây” vẫn là tiếng nói của Bốc Diệu Liễm.
Ào ào, đột nhiên cảm thấy thoải mái, Tô Tố đang bịt mũi thì được người khác nhấc lên.
Sự việc cuối cùng cũng có chuyển biến, Bạch Cốt Tinh cầm quần tamgiác, bám vào chị Vương đang ôm phao cứu sinh, với cả… N đồng nghiệp bịsóng đánh trôi xa rất lâu trước đó đều vây lại đây.
Bạch Cốt Tinh chỉ vào Bốc Diệu Liễm, khuôn mặt tức giận, hét lên: “Đã bảo cậu khống chế cảm xúc của mình rồi cơ mà, hôm nay đã uống thuốcchưa, uống hay chưa hả?”
Nhân viên bảo vệ kinh ngạc, không ngờ tên kia lại là người không bình thường nữa cơ đấy.
“Lần sau không uống thuốc thì không cho cậu ta ra ngoài, chúng tôi đã giúp cậu ta kéo 3 người lên rồi đó” trong đó, một đồng chí bảo vệ túcgiận, nước miếng tứ tung bắn về phía mọi người.
Bốc Diệu Liễm gật đầu như giã tỏi “ Được, lần sau phải uống thuốc rồi mới được đi cướp phao cứu sinh.”
…
Tô Tố rơi lệ, hóa ra Bốc Diệu Liễm lại còn phải uống thuốc khống chế cảm xúc nữa, thật quá quá quá mức chấn động.