“Bốc Diệu Liễm, vì sao tài liệu vẫn chưa được đánh xong” Bạch Cốt Tinh gào lên.
“Bởi vì chị Vương vẫn chưa đưa hồ sơ cho tôi” tôi vô tội.
Chị Vương tức giận, răng cắn chặt môi, hai mắt bắn ra lửa.
“Bốc Diệu Liễm, sao vẫn chưa photo tài liệu hả?” Bạch cốt tinh gằn giọng.
“Bởi vì, chị Triệu đưa thiếu tài liệu” tôi vẫn cứ vô tội.
Chị Triệu giận điên người, hàm trên hàm dưới nghiến thành một, hai mắt lóe sáng.
… May sao, mình chỉ là hướng dẫn anh ta làm quen các bộ phận công ty. Đồng chí Tô Tố âm thầm thở dài một hơi.
“Bốc Diệu Liễm, sao bây giờ mới gửi tài liệu đến” tiếng đập bàn cộc cộc, Bạch Cốt Tinh phát tiếng chửi bậy.
“Giám đốc Bạch, đó là do chị Tô vẫn chưa có thời gian đưa tôi đi khắp một vòng công ty, khu vực công tác tôi vẫn chưa quen lắm.” Tôi vẫn vôtội như xưa.
Quả nhiên vẫn phải , kéo cả mình vào. Bốc Diệu Liễm, cậu quả là tên không biết xấu hổ.
Cứ như thế, sự việc diễn ra tuần hoàn, trong một thời gian mà cả vănphòng oán khí trực tiếp bốc lên đến 9 tầng mây. Trong xã hội hòa hợp làm sao lại có thể có bầu không khí không hòa hợp như thế này được, tiênsinh Bạch Cốt Tinh vung tay một cái, cho nghỉ ngơi 1 ngày, cả công ty đi du lịch, làm cho tinh thần đồng đội tốt lên.
Sắc trời xanh biếc, mây trắng bồng bềnh, trong công viên ven biển Đại Mai Sa dòng người chen chúc, nhìn qua giống như nhân bánh sủi cảo,trước mắt ai nấy đều là hình người với người.
“Cái phao cứu sinh cuối cùng, giá thuê là 15 tệ” móc kẽ răng, ông chủ rất sốt ruột hỏi “Có cần không, muốn thuê không?”
“Còn có 1 cái, để cho chị nhớ, chị Tô” Bốc Diệu Liễm biểu hiện hào phóng.
“Làm như vậy là rất đúng, đoàn kết hữu nghị là quan trọng nhất” BạchCốt Tinh chân thành sâu sắc vỗ cánh tay Bốc Diệu Liễm đến mức phát ratiếng.
Đúng, đúng, đúng, Tô Tố gật đầu, gật đầu, chỉ cần an toàn của mìnhđược bảo hộ, cái khác đều là thứ yếu, cô cầm cái phao cứu sinh, vinhquang xuống biển.