Cố Mãng hít một hơi thật sâu rồi ôm cô vào lòng.
Vòng eo của cô thon thả, anh chỉ cần một tay là có thể ôm lấy cô, rồi dùng cái tay kia nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Anh nhìn vào mắt cô, cặp đồng tử trong veo như nước suối, đôi môi hồng nhạt khẽ mở rồi khép lại, giống như một sự cám dỗ thầm lặng.
Cố Mãng cảm thấy trong người nóng như lửa đốt, nóng đến khó tả.
Khương Xán né tránh đi ánh mắt như muốn thiêu đốt của anh, gương mặt đỏ bừng, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Cô cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng, nhịp tim mạnh mẽ của anh, khí phách đàn ông toát ra trên người anh…... Cô cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, trước khi nụ hôn của anh chạm đến, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra.
“Đừng,” Cô cười ngại ngùng, “Tôi còn phải nấu ăn nữa.”
Cố Mãng dừng lại, một tia sáng âm thầm xẹt qua đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Buổi tối đi…..” Giọng nói của Khương Xán vừa mỏng vừa yếu ớt, không dễ gì thốt ra ba chữ này, trong phút chốc gương mặt đã đỏ ửng lên vì xấu hổ.
“Buổi tối anh đừng ngủ ở sô pha nữa, không thoải mái, anh vào phòng ngủ đi.”
Cố Mãng sửng sốt.
Đây có lẽ là điều duy nhất cô có thể nói ra rồi nhỉ……
Anh cố nhịn cười, vuốt ngón tay cái lên vành tai đỏ ửng của cô, khàn giọng đáp lại, “Được.”
Ăn tối xong, Cố Mãng vào phòng tắm.
Bình thường thì chỉ cần mười phút là tắm xong, nhưng lần này vào phải mất gần một tiếng đồng hồ. Khương Xán gọt sẵn hoa quả, xem ti vi một lúc mà vẫn không thấy anh bước ra, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Hai má của Khương Xán nóng bừng, vào phòng thay đồ ngủ, bất an ngồi ở mép giường.
Hai bàn tay nhỏ bé hồi hộp không biết đặt vào đâu.
Lát nữa anh ta sẽ làm gì cô? Dáng người anh cao to, cơ bắp cuồn cuộn, sức mạnh hơn người thường…...
Khương Xán mím môi cười thầm, sau đó lại cảm thấy những suy nghĩ này của mình thật quá xấu hổ, đầu nhỏ không nhịn được cúi xuống ngực.
Đúng lúc này, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, Khương Xán giật mình, nắm chặt vạt áo ngủ.
Tiếng bước chân của Cố Mãng từ xa tiến đến gần.
Tim cô đập loạn xạ, hai bàn chân nhỏ nhắn chồng lên nhau, trong lòng hồi hộp lại có chút mong chờ.
Trước đây cô chỉ đọc miêu tả về đêm tân hôn trong tiểu thuyết, thời thiếu nữ, cô cũng đã từng khao khát trải qua những cảnh tượng đẹp đẽ đó, mơ ước sau này được cưới người mà mình yêu, cùng trải qua một đêm khó quên trong đời.
Mặc dù đã không còn là đêm tân hôn nữa, nhưng đây là lần đầu tiên cô và Cố Mãng…...
Khương Xán không thể kiềm chế mà nở nụ cười ngọt ngào trên khóe môi.
Hy vọng ... mọi thứ đều giống như trong sách đã viết, để cô nhớ suốt đời.
Tuy nhiên vào đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Khương Xán ngẩng người, vừa mở cửa ra thì cô giật mình, người đứng bên ngoài là Doãn Trừng, vẻ mặt đau khổ, toàn thân nhem nhuốt, vừa nhìn thấy cô liền khóc nức nở.
“Làm sao thế này?” Khương Xán vội vàng kéo cậu vào trong nhà, “Em đánh nhau với người ta à?”
“Chị…..” Hai mắt đỏ hoe của Doãn Trừng nhìn cô, nghẹn ngào hồi lâu, đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Khương Xán lòng như lửa đốt đến mức bỏ quên Cố Mãng ở phía sau. Mãi cho đến khi Cố Mãng ho nhẹ một tiếng, cô mới bình tĩnh lại, từ từ quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt cau có đầy nghi vấn của anh, nhịp tim của cô như lỡ mất một nhịp.
Cô ấy bây giờ là Khương Dao, Khương Dao làm gì có em trai chứ……
“Đây là, đây là em họ của tôi.” Cô cố nặn ra một nụ cười, nháy mắt ra hiệu cho Doãn Trừng.
Doãn Trừng ngây người một lúc, nhìn Cố Mãng, lập tức hiểu ý của chị gái. Người trước mặt này là người đàn ông mà chị gái gả thay nhỉ…. Cho nên người đàn ông này vẫn chưa biết thân phận của cậu, cậu tuyệt đối không được phá hỏng chuyện của chị gái.
“Tiểu Trừng,” Khương Xán nhẹ giọng nói, “Mau gọi anh rể!”
Doãn Trừng ngoan ngoãn gọi một tiếng “Chào anh rể”, rồi núp sau lưng Khương Xán.
Cậu rụt rè nhìn Cố Mãng, trong lòng luôn cảm thấy trên người đàn ông này có một khí chất khó tả, mỗi ngày chị đều sống chung với người như thế này lẽ nào không có cảm giác bị áp bức sao?
Cố Mãng khẽ gật đầu, không nói lời nào đi lấy hòm thuốc đến, để Doãn Trừng ngồi ở trên sô pha, anh giúp cậu thoa thuốc.
Thương tích của Doãn Trừng không nhẹ, trán sưng đỏ, trên chân bị rách một mảng da lớn, miệng vết thương dính vào quần, cử động một cái là đau thấu trời.
Dù cho Cố Mãng có nhẹ tay hơn nữa thì gương mặt của Doãn Trừng vẫn tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại vì đau.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, là bị ai đánh à?” Nước mắt Khương Xán rơi xuống, “Em đã đắc tội với ai rồi?”
Doãn Trừng mím chặt môi không nói gì.
Khương Xán lo lắng không ngừng hỏi, nhưng cho dù cô có hỏi thế nào thì Doãn Trừng cũng không nói một lời nào.
Cố Mãng vỗ vỗ vai cô, cho cô một ánh mắt trấn an rồi dìu Doãn Trừng ra ban công. Khương Xán nhìn thấy hai người kéo cửa đóng lại, một lúc sau, Doãn Trừng dường như đang nói chuyện với Cố Mãng, vừa nói vừa lau nước mắt.
Khi Cố Mãng đi vào, Khương Xán vội vàng bước tới hỏi: “Thế nào?”
“Em ấy ở trường học bị người ta bắt nạt.” Vẻ mặt của Cố Mãng lạnh lùng, giữa hai lông mày lưỡi kiếm nhíu lại có chút tức giận.
Trái tim Khương Xán đau nhói, lại muốn òa lên khóc.
“Là một đám học sinh cuối cấp, thấy em trai cô dễ ức hiếp, ngày nào đi học hay tan học cũng chạy đến chặn đường đòi tiền. Nếu như Doãn Trừng không đưa tiền thì bị đánh một trận là không thể tránh khỏi.” Cố Mãng cắn cắn khóe môi, “Chính là vừa rồi, bọn chúng không đòi được tiền thì liền nắm tóc kéo đập vào trong tường, cho nên vết thương trên đầu của em ấy rất nghiêm trọng.”
Khương Xán thở phào nhẹ nhõm muốn đi ra ban công xem cậu nhưng lại bị Cố Mãng nhẹ nhàng ngăn lại.
“Khoan hãy ra.” Anh thì thầm vào tai cô, “Con trai ở tuổi này lòng tự tôn rất mạnh, không muốn để cô nhìn thấy em ấy như thế này. Cô đợi đến khi em ấy bình tĩnh lại rồi hẵng nói.”
“Ừm.” Khương Xán gật đầu, trong lòng đột nhiên có chút khó hiểu. Em trai của chính mình khi bị ức hiếp cũng không nói với mình mà lại nói với người anh rể mới gặp một lần này?
Cố Mãng dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhếch môi khẽ cười, “Có những chuyện chỉ có đàn ông với nhau mới nói được.”
Khương Xán lắc lắc đầu, “Em ấy mới mười sáu tuổi, là đàn ông gì chứ!”
“Cô đừng có mà xem thường.” Cố Mãng cười cười, “Khi tôi mười sáu tuổi đều đã..… ”
Nói được một nửa thì anh lại nén lại.
Khương Xán ngẩng người một lúc rồi ngước mắt nhìn anh, “Đã thế nào?”