Vào ngày hôm đó, không ai biết tại sao Trình Tiêu Tiêu ra ngoài một chuyến đến khi trở về thì hai bên má lại sưng húp lên, khóe miệng còn chảy máu.
Vẻ mặt thảm hại đó quả thật giống hệt với cái ngày mà Phương Tấn Dương bị đánh.
Người nhanh nhạy liên kết hai sự việc này lại thì rất nhanh sẽ biết chuyện này có dính dáng đến Khương Xán. Nhưng vì Khương Xán thường ngày được mọi người quý mến, tính tình hiền lành và rất nỗ lực trong công việc, nên cho dù Khương Xán thực sự đánh Trình Tiêu Tiêu thì mọi người cũng sẽ cảm thấy Trình Tiêu Tiêu chèn ép người ta đến đường cùng.
Hơn nữa lại không có bằng chứng thực tế thì mọi người có nói gì thì cũng mau chóng qua thôi.
Tuy nhiên, dù không bị camera giám sát ghi lại nhưng cảnh tượng chân thực này đã bị Diệp Sâm nhìn thấy cảnh.
Khi đó Diệp Sâm đang làm việc trong một công ty luật gần đó, nhìn thấy Khương Xán đánh người, cảnh tượng này quả thật trăm năm mới thấy một lần.
Anh lập tức báo lại cho Cố Mãng biết, không biết có phải là bị Bạch Cảnh Uyên đồng hóa rồi hay không, trong câu nói của anh lại mạng theo giọng điệu của Bạch đại thiếu giađồng thời cũng lấy giọng điệu của Bạch thiếu gia giữa dòng: “Anh ba, cô dâu nhỏ của anh thật là có chút tinh ranh nha, mấy cái tát đó đánh không trật phát nào, mạnh mẽ dứt khoát! Miệng còn hét lên cảnh cáo nếu còn dám nói chồng tôi như thế thì kết cục sẽ càng thê thảm!”
Lông mày của Cố Mãng khẽ nhúc nhích, trên khuôn mặt lạnh lùng ấy nở ra một nụ cười.
Thảo nào hôm đó khi cô ấy về nhà thì sắc mặt hơi hoảng loạn, còn liên tục hỏi anh rằng đánh nhau sẽ bị kết án bao nhiêu năm…...
Thực ra, trong lòng cô ấy không phải không sợ hãi.
Nhưng vì để bảo vệ anh mà cô ấy tình nguyện mọc nhiều gai nhọn lên người.
Trái tim Cố Mãng ấm áp, nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang bận rộn trong bếp, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Anh nhẹ nhàng bước đến.
Khương Xán đang chiến đấu với con cá.
Con cá đó đã nằm thoi thóp trên thớt, chỉ thấy Khương Xán cầm dao ngang lên rồi giơ lên cao, đập xuống một tiếng thật mạnh, con cá hoàn toàn choáng váng, miệng chậm rãi mở ra, Khương Xán nhân cơ hội nhanh chóng cạo vảy đi, mổ bụng ra.
Cố Mãng mỉm cười, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảnh tượng phụ nữ giết cá đẫm máu như vậy.
Đặc biệt là một người phụ nữ nhỏ bé mềm yếu như Khương Xán.
“Sao anh lại vào đây?” Khương Xán nghe tiếng quay đầu lại, vài sợi tóc rơi xuống trước mắt.
“Mua trực tiếp một con cá đã làm sẵn thì không phải được rồi sao?” Anh hỏi nhỏ, “Sao lại phiền phức thế, mua cá sống về rồi tự mình làm.”
“Cái này là anh không hiểu rồi!” Khương Xán huyên thuyên nói, “Để người bán hàng giết cá, bọn họ có thể hoán đổi! Thay nó bằng một con cá chết ươn, điều đó không nên! Chi bằng tôi chịu phiền phức một chút, mua về tự mình làm sẽ an tâm hơn!”
Cố Mãng mím môi.
Hai ngày nay trời nóng nên ở nhà cô chỉ mặc áo phông và quần đùi, cái áo phông màu trắng hơi trong suốt lộ ra dây áo lót bên trong, đôi chân thon dài trắng nõn dưới quần đùi, anh nhìn một lúc, và đột nhiên cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh bất thường thì vội vàng đưa mắt đi nơi khác.
Khương Xán chỉnh lại dây áo của tạp dề.
Chiếc tạp dề rơi xuống ngay chân cô.
Cố Mãng nhìn thấy mà khiến cổ họng nghẹn lại, có chút khô khốc.
Nhà bếp, tạp dề. Dáng vẻ bận rộn của cô, đôi chân trần của cô.
Mồ hôi đổ ra trên trán và mũi của cô…...
Những điều này khiến cho anh cảm thấy xôn xao trong lòng.
Cố Mãng hít thở thật sâu mấy hơi, kiềm chế những suy nghĩ đẹp đẽ đó.
Lại cảm thấy bản thân nghĩ thừa, người trước mặt rõ ràng là vợ của anh mà! Đừng nói rằng là có suy nghĩ, cho dù là hành động thật thì cũng là hợp lý hợp pháp!
Khương Xán thấy anh đứng lặng hồi lâu mà chẳng có động tĩnh gì thì trực tiếp đi đến nhìn anh ta một cái, sắc mặt anh đỏ bừng, thở hổn hển, ánh mắt trở nên dị thường ... Cô sợ hãi, vội vàng đưa tay sờ vào đầu anh. .
“Anh bị sao vậy? Em có thấy khó chịu ở đâu không?”
“A, sao mặt anh nóng thế?”