Hai người cùng lúc ngây ra.
Cố Mãng nháy mắt ra hiệu cho Khương Xán quay về phòng đợi, rồi tự mình ra mở cửa.
Ở bên ngoài Thẩm Kiêu đang đứng với gương mặt lo lắng.
“Cố Mãng, nghe nói cậu đánh người rồi………..” lời còn chưa nói xong thì anh đã nhìn thấy vết máu trên người của Cố Mãng, liền hít sâu vào một hơi, “Trời ạ, là thật!”
“Chỉ là mấy tên côn đồ thôi mà.” Cố Mãng điềm tĩnh nói, “Huồng hồ cũng không nặng tay lắm, bọn họ không chết được đâu.”
“Còn không nặng tay à?” Thẩm Kiêu kéo anh sang một bên, nói khẽ, “Đã đánh người ta đến nỗi tan nát ruột gan! Bây giờ phải đưa tới bệnh viện thành phố Giang Châu đó!”
Chân mày Cố Mãng khẽ giật một cái, rồi vẫn là vẻ mặt vô cảm ấy.
Là một bọn họ tự tìm đến mà, ai bảo bọn họ dám chọc ghẹo Khương Xán cơ chứ? Có đánh chết cũng không quá đâu.
“Đúng rồi, còn có một tên bị cậu đánh gãy chân à?” Thẩm Kiêu vô cùng lo lắng, “Cậu có biết ba của cái tên đó là………….”
“Ba của hắn là ai thì có liên quan gì đến tôi?”
“Anh hai à, bọn họ nhất định sẽ báo thù cậu đó!”
Cố Mãng cởi áo khoác ra, vứt bộ đồ dính máu sang bên cạnh, lấy một đồ sạch rồi thay ra.
Anh biết gia đình của mấy tên đó đều có chút gia thế, cái gì mà con trai của trưởng thôn, cháu trai của trưởng trấn, đều dựa vào quyền thế này của gia đình mà làm càn làm bậy trong mấy cái thôn.
Anh sớm cũng đã muốn giải quyết cái đám người này rồi.
“Tôi nói này, hay là cậu đưa vợ cậu rời khỏi thôn này trước đi, tìm một nơi nào đó trốn đi?” Thẩm Kiêu đưa ra cho anh một chủ ý, “Đám người này cũng không dễ chọc vào, anh hùng hảo hán như cậu không nên để chịu thiệt trước mắt, đừng xung đột trực diện với bọn họ!”
Cố Mãng cảm thấy anh ta quả thực rất ốn ào.
Định từ chối, thì nhìn thấy Khương Xán vẫn luôn đứng ở cửa phòng ngủ.
“Tôi cảm thấy……..chúng ta không cần thiết phải trốn.” Cô khẽ nói.
Cố Mãng sửng sốt rồi quan tâm hỏi, “Tại sao?”
“Người làm sai không phải là chúng ta.” Ánh mắt cô kiên định, “Là mấy tên đó đã quấy rối tôi giữa thanh tiên bạch nhật, là bọn họ làm sai trước, chúng ta chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi!”
Cố Mãng nhìn cô với vẻ hưởng thụ, không ngờ rằng cô nhìn thì có vẻ dịu dàng yếu đuối, nhưng bản chất lại độc lập mạnh mẽ, còn không gặp chuyện không sợ.
Khóe miệng anh nhếch lên mỉm cười.
“Tôi biết là không phải lỗi của hai người!” Thẩm Kiêu không biết làm sao, “Nhưng mà gia đình bọn họ có quyền có thế……….”
“Cái quyền thế này tôi thật sự không quan tâm đến.” Khương Xán cười điềm tĩnh, “Huống hồ cho dù có quyền thế đi nữa thì cũng không thể không nói đạo lý chứ?”
“Đây……….”
“Ừ, vợ tôi nói đúng.” Cố Mãng đứng về phía cô, “Đây mới giống người phụ nữ của Cố Mãng tôi.”
Gương mặt Khương Xán ửng đỏ, cúi đầu.
Thẩm Kiêu thở dài một tiếng, “Hai người các cậu…………….”
“Được rồi, cảm ơn ý tốt của cậu.” Cố Mãng vỗ vỗ vai anh ta, “Có muốn ở lại cùng ăn bữa cơm không?”
Thẩm Kiêu vội vẫy tay tạm biệt.
Tuy là không sợ nhưng tên kia lại đến gây phiền phức, nhưng anh vẫn cân nhắc đến việc dọn ra khỏi thôn này.
Hôm nay giao đấu với bọn côn đồ kia, bọn họ nhất định đã nhìn ra mình không phải là Cố Mãng trước kia. Đây là nơi đầy thị phi, không thể biết chắc một ngày nào đó thân phận của anh sẽ bị vạch trần.
Cho nên vẫn là nên rời khỏi càng sớm càng tốt.
…………….
Mấy ngày sau đó, Khương Xán chuyển đến thành phố Giang Châu cùng Cố Mãng.
Lúc Cố Mãng bàn bạc chuyển nhà với cô thì cô có chút thắc mắc. Nhưng mà lý do của anh là ở Giang Châu có nhiều cơ hội phát triển hơn, dễ tìm việc làm hơn, nên cô cũng không nói thêm điều gì nữa.
Huống hồ gì ở thành phố cũng cách bệnh viện gần hơn, cô chăm sóc mẹ cũng thuận tiện hơn.
Họ thuê một căn nhà nhỏ, tuy là không lớn, nhưng Khương Xán cũng đã dọn dẹp sạch sẽ tươm tất từ trong ra ngoài, còn mua rèm cửa và chăn nệm mới.
Trên bàn ăn trải một tấm khăn trải bàn màu xanh của táo, trong chậu hoa trên khung cửa sổ bằng kính cắm vái đóa hoa tử đinh hương màu tím.
Cố Mãng nhìn ngó xung quanh, nghĩ đến cuộc sống mà mình đã từng trải qua.
Khu biệt thự nhà họ Hoắc hàng chục nghìn mét vuông xây ven núi, giống như một tòa lâu đài hoành tráng, ngóc ngách nào cũng được mạ vàng xa xỉ.
Mỗi bữa ăn của anh đều được chuẩn bị bởi những đầu bếp hàng đầu đến từ các quốc gia khác nhau.
Nhưng tất cả những điều này cũng không tốt bằng một thế giới nhỏ bé gọn gàng và ấm áp này, không bằng cơm trắng, thịt lợn kho mà Khương Xán nấu cho anh.
“Anh sao thế?” Đôi mắt to tròn lấp lánh của Khương Xán của nhìn anh, “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
Cố Mãng mỉm cười, “Rất ngon.”
“Vậy anh ăn nhiều một chút.” Cô bàn với anh, “Đúng rồi, chị Vũ Tinh có giới thiệu cho tôi một công việc, chính là làm nhân viên bán hàng ở công ty mà chị ấy hiện đang làm, ngày mai là có thể đi làm rồi.”
“Nhanh vậy à?” Đôi mắt anh sửng sốt, “Vậy công ty có nổi tiếng không? Doanh thu hằng năm là bao nhiêu? Người phụ trách của công ty là ai?”
Vừa nghe thấy hàng loạt câu hỏi khiến cho Khương Xán có sút sững người.
Cô vẫn chưa nghe ngóng được nhiều, huống hồ cô cũng chỉ là nhân viên bán hàng nhỏ nhoi, ăn bằng tiền hoa hồng, thì còn có thể quản được đến người phụ trách là ai sao…………
“Cái này………..sau khi tôi đi làm sẽ từ từ hỏi bọn họ.”
Do đó ngày đầu tiên đi làm, cô thật sự không ngờ rằng quản lý của mình lại là Phương Tấn Dương và Trình Tiêu Tiêu!
Phương Tấn Dương là đàn anh của cô lúc học đại học, lúc đó từng theo đuổi cô rất cuồng nhiệt, nhưng cô cũng đã từ chối dứt khoát rồi.
Một là vì mẹ còn đang bệnh, cô phải chăm sóc gia đình, giống như là phân thân ra vậy.
Hai là, Phương Tấn Dương tính toán quá giỏi, trong hội học sinh anh là người có chức vị cao, tự cho mình tài giỏi rồi giẫm đạp kẻ khác, điều này khiến cô không có thiện cảm.
Còn Trình Tiêu Tiêu là người mà sau khi Phương Tấn Dương không theo đuổi được cô mới chuyển sang chấp nhận.
Cho nên Trình Tiêu Tiêu vẫn luôn hận Khương Xán, không ngờ rằng oan gia ngõ hẹp, lại đụng mặt ở công ty.