“Cô vợ mới cưới đẹp thế này liệu có biết làm bánh ngọt không vậy?”
Mấy người đàn ông vây quanh trước cửa nhà của Cố Mãng, cười ác ý với Khương Xán.
Xung quanh cũng có không ít người đang đứng xem, nhưng mấy tên côn đồ này nổi tiếng gần xa là ác bá, nên không một ai chịu đứng ra.
Mọi người lạnh lùng đứng xem náo nhiệt.
Nếu trách thì chỉ có thể trách là Khương Xán quá xinh đẹp, trách Cố Mãng bất cẩn, lại để một cô gái xinh đẹp thế này ở nhà một mình, đây chẳng phải là cho người ta có cơ hội sao?
Tim Khương Xán đập thình thịch, sắc mặt tái xanh, nhưng vẫn cố hết sức giữ bình tĩnh.
“Nghe nói cô vợ mới cưới này còn là tiểu thư trong một gia đình có tiền đúng chứ?”
“Cũng khó mà trách được, thiên kim đại tiểu thư trước giờ không xuống bếp thì làm gì biết làm bánh ngọt chứ!”
“Vợ mới cưới à, cô có lẽ không hiểu quy tắc ở chỗ chúng tôi đúng không?”
Ánh mắt của đám côn đồ này như sắp dính chặt lên người của Khương Xán vậy.
“Ở chỗ của chúng tôi, các cô gái khi gả qua đây đều phải tự tay làm bánh ngọt mang đến mỗi nhà mỗi hộ đó! Cô cũng gả đến nhiều ngày như thế rồi, nhưng mà chúng tôi vẫn chưa ăn được đó………”
“Thật sự xin lỗi, tôi không biết là có quy tắc như vậy.” Khương Xán cố hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ không run sợ, “Sau khi làm xog tôi nhất định sẽ mang đến cho các anh, chồng tôi bây giờ rất nhanh sẽ về tới, mời các anh……….”
Khương Xán định đi đóng cửa cổng thì một người đàn ông đột nhiên đưa đầu gối chặn trên cửa, hai người còn lại cũng gầm gừ theo. Khương Xán hoảng loạng, tay run rẩy, bị bọn họ tung cửa ra, ba tên côn đồ tiến vào trong sân, ánh mắt tràn đầy sự thèm thuồng nhìn Khương Xán.
“Thật là không ngờ nha, cái tên tiểu tử thối Cố Mãng này lại còn có diễm phúc này!”
Mấy người đàn ông them khát chảy nước miếng.
Khương Xán từ tận đáy lòng cảm thấy vô cùng chán ghét, hai bàn tay vô thức vòng ôm trước ngực, cảnh giác nhìn mấy người kia.
“Đây là nhà tôi, các người mau đi đi!” Cô cố tình nâng cao giọng nói, “Chồng tôi sắp về tới rồi! Anh ấy là người thế nào thì chắc là các người cũng biết rõ!”
Đám đàn ông đưa mắt nhìn nhau rồi ồ lên cười ác độc.
“Đương nhiên là rõ rồi! Vừa đánh nhau là tè ra quần đó mà!”
“Người đẹp à, cô còn không biết sao? Cố Mãng lúc trước rất hèn nhát, mỗi lần chúng tôi đánh nhau thì anh ta đều là người chịu tội!”
“Các anh đây bỏ lỡ việc tặng quà kết hôn cho hai người đúng thật là không nên mà! Lúc đó không chuẩn bị phòng tân hôn cho hai người, hay là hôm nay bù lại được không?”
Mấy người đàn ông vây quanh cô, có người đã bắt đầu động tay động chân. Khương Xán cảm thấy buồn nôn, sợ thì sợ nhưng mà trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Cố Mãng đánh bao cát trong sân.
Cô chưa từng đánh bao cát, nhưng đã từng nhìn thấy, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, học dáng vẻ của Cố Mãng, xem mấy tên côn đồ này như bao cát, vung ra nắm đấm thật mạnh!
Mấy người đàn ông kinh ngạc, tuy nhiên sự phản kháng của Khương Xán càng kích thích những ý nghĩ dơ bẩn của bọn họ.
“Dô, còn là một cô gái mạnh mẽ à?”
Khương Xán thuận thế lấy chiếc côn ở trong sân, vô cùng khí thế.
“Cút ra ngoài, cút!”
“Người đẹp, cô làm vậy cũng vô ích thôi!” Người đàn ông cười tà ác, “Chiếc côn này nếu dùng không tốt sẽ làm hại đến bản thân đó, để các anh đây dạy cho cô dùng như thế nào nhé!”
Nước mắt của Khương Xán của sắp rơi ra, hoảng hốt, sợ hãi, bất lực, tất cả những cảm xúc tiêu cực dồn hết về tim chặn lại khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
Mấy tên côn đồ càng trắng trợn hơn, có hai người còn thậm chí đi vào trong phòng ngủ………
Tuy nhiên vào lúc này, cửa cổng vang lên một tiếng cực kỳ lớn!
Mấy tên côn đồ còn chưa kịp phản ửng thì đã bị đánh mấy cái vào đầu. Khương Xán đứng tại chỗ trừng mắt há miệng, chỉ nhìn thấy mấy tên côn đồ kiêu ngạo, hung hăng lúc nãy ngã nhào trên mặt đất, hai tay ôm đầu, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Bóng dáng cao lớn của Cố Mãng đứng chắn ánh sáng trước cửa, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắt bén, toàn thân tỏa ra khí thế uy hiếp.
Khương Xán cố kìm nước mắt rất lâu, vừ nhìn thấy Cố Mãng thì không còn nhịn được nữa.
Cô nhào vào lòng anh, anh dịu dàng vuốt tóc cô.
“Không sao rồi, có tôi đây.”
Cố Mãng kêu cô vào phòng khóa cửa cẩn thận.
Khương Xán ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Cố Mãng không hề theo vào. Cô ở trong phòng nghe thấy mấy tiếng bịch bịch ở bên ngoài, tiếp đó là tiếng khóc la thảm thiết của mấy người đàn ông kia.
Cô thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài, mấy tên côn đồ kia bị Cố Mãng đánh đến nỗi loạng choạng, mặt mũi sưng húp, người nào người nấy quỳ dưới đất dập đầu xin tha.
Ở trong sân vết máu lốm đốm trên mặt đất.
Còn Cố Mãng dường như vẫn chưa hết giận, lấy chiếc côn lúc nãy mà cô đã lấy gõ mạnh vào chân của một người đàn ông trong số đó……
“Còn dám đến gây phiền phức cho vợ tôi nữa thì lần sau không phải chỉ gãy một cái chân thôi đâu!” Cố Mãng gằng giọng nói, mỗi một chữ đều toát ra sự dữ tợn.
Mấy tên côn đồ sợ chết khiếp chạy ra ngoài.
Khương Xán trốn trong cửa, cố gắng khống chế nhịp tim đang đập mạnh không ngừng, đến hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên.
Lúc này Cố Mãng bước vào, cô nhìn thấy vệt máu khô trên người anh, cử động miệng nhưng một câu cũng không thể nói ra.
“Vừa rồi dọa cô sợ rồi à?” Cố Mãng đi lên phía trước, cánh tay to lớn vuốt lên vai cô.
Khương Xán lắc lắc đầu, chủ động đưa tay ôm anh, gương mặt nhỏ nhắn dựa vào ngực anh.
Bộ dạng giống như một chú chim nhỏ của cô khiến cho trái tim của Cố Mãng mềm nhũn.
“Cô mạnh mẽ hơn so với trong tưởng tượng của tôi.” Anh khẽ cười, “Lúc mấy người đó đến gây phiền phức cho cô, cô lại còn lấy côn để đuổi bọn họ.”
“Vậy thì phải làm sao?” Cô ngước mắt, gương mặt nhỏ nhắm yêu kiều, “Xung quanh không có một ai giúp đỡ tôi, anh lại không có ở nhà, tôi chỉ có thể tạo thêm can đảm cho bản thân như vậy……..”
“Ừ, trách tôi. Tôi nên ở nhà bên cạnh cô.” Cố Mãng thấp giọng nói, “Có điều tôi nghĩ mấy tên đó sau này không dám đến nữa đâu.”
Gương mặt của Khương Xán vùi vào trong lòng anh khẽ cười.
Bàn tay nhỏ bé của cô vô tình vuốt lên cơ ngực cứng như đá của anh, cơ thể săn chắc của người đàn ông khiến nhịp tim của cô trong phút chốc đập nhanh hơn.
Không ngờ rằng anh đánh nhau đúng thật là đánh nhanh thắng nhanh, ba quyền hai cước là đã giải quyết xong đám người kia rồi.
Nhưng tại sao bọn họ nói lúc trước anh là một kẻ hèn nhát chứ?
“Anh đi tắm, thay bộ đồ khác trước đi.” Khương Xán nhìn anh, “Tôi đi chuẩn bị bữa tối.”
Cố Mãng gật gật đầu, nheo mắt thăm dò cô.
Khương Xán ngơ ra, “Trên mặt tôi có thứ gì sao?”
“Không có.” Anh nhếch môi, “Chính là cảm thấy…….cô không giống như bọn họ hình dung.”
“Cái gì?”
“Trước khi kết hôn mọi người đều nói, đại tiểu thư nhà họ Khương được nuông chiều từ bé, tính khí ngang ngược, cái gì cũng không biết làm. Nhưng mà bây giờ cô dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp gọn gang, nấu cơm lại ngon, gặp chuyện cũng biết bình tĩnh xử lý………”
Cố Mãng hời hợt tiến đến gần cô, “Tôi cũng có chút nghi ngờ, cô rốt cuộc có phải là Khương Dao không.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Khương Xán trắng bệch, ngây ra đó nhìn anh, khóe miệng giật giật vài cái, miễn cưỡng cười ngại ngùng.
“Tôi….tôi đương nhiên là Khương Dao.” Ánh mắt của cô lẫn trốn, vén tóc ra sau tai, “Lời đồn mà, suy cho cùng thì cũng không giống với sự thực đâu. Anh đừng có mà nghe bọn họ nói bậy bạ, tôi chính là Khương Dao đại tiểu thư, anh không cưới sai người!”
Cố Mãng lúc này cười thầm trong bụng.
Không sao cả, anh có thể đợi.
Đợi đến một ngày cô chịu thừa nhận.
Khương Xán vội quay người đi xuống bếp, tuy nhiên lúc này vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
“Cố Mãng, cậu có ở nhà không?”