Băng tuyết của mùa đông đã tan chảy, thời tiết từ từ ấm áp lên.
Đúng lúc đóa hoa ngọc lan trước ngự thư phòng đang nở rộ, cửa sổ mở ra một nửa, có thể nhìn thấy người đang chống cằm ngủ trên long án trong phòng.
Trong tay Tấn đế vẫn đang cầm quyển sổ con mới xem được một nửa, ngược lại thời tiết ở kinh thành rất tốt, Giang Nam mưa ít nhất cũng nửa tháng rồi, Tấn đế vẫn đang bận tâm tình hình ngập lụt ở đó, đã không chợp mắt hai ngày rồi.
Mới uống một chút trà ấm, lúc này nhiệt độ ấm áp trên kia chiếu xuống khiến hắn ngủ mất.
Giấc mộng kia vô cùng chân thật.
Nhoáng các đã đến những ngày tháng sáu tháng bảy, vô cùng oi bức, khi đó hắn mới ba mươi tám tuổi, đang lúc phong độ nhất, dẫn theo thái hậu, hoàng hậu và một vài phi tần được sủng ái đến biệt uyển để tránh nóng. Sơn trang được nước bao quang, rất tĩnh mịch, chuyện trong triều đình thì giao cho thủ phụ và mấy trọng thần cùng nhau thương nghị rồi quyết định, vốn dĩ thái tử nên giám quốc, vừa đúng lúc ở vùng khác xuất hiện trọng án tham ô, Thịnh Vương bị điều đi để xử lý vụ án và trưng thu tài sản của tham quan. Các đại thần thương nghị chuyện này rất lâu rồi mới đến xin chỉ thị của hắn.
Ngược lại là một cuộc sống vô cùng nhàn hạ hiếm có. Ngay khi có người hiến lên cách để dâng mỹ nhân vào, hắn vốn cũng không hứng thú gì, giai lệ trong hậu cung đông đảo, hoàng hậu lại hiền huệ, ngoài ra còn có mấy phi tần chờ được sủng ái.
Còn nhớ ngày hôm đó ánh mặt trời rất gay gắt, đó là một ngày hè ở trong đình, xung quanh rất nhiều lá sen nối tiếp nhau. Trong tiếng sáo trúc có người nhẹ nhàng, uyển chuyển đi đến.
Hắn quay sang, trong khoảnh khắc đó cả thế giới như trở nên yên tĩnh ngay lập tức.
Bước chân nàng ta chậm rãi đi về phía hắn, cây cầu đá dài, quanh co kia giống như là đi cả đời cũng không hết vậy.
Trong ánh nhìn thoáng qua tuyệt đẹp đó hắn đã khắc ghi bóng dáng của nàng ta vào trong lòng.
Hắn ngồi trên cửu châu, nắm giữ thiên hạ trong tay, những thứ lòng hăng hái, cái cảm giác kiêu ngạo kia, trong giờ phút này bỗng nhiên trở nên tẻ nhạt vô vị.
Hắn chưa từng gặp một nữ nhân nào như vậy cả.
Nếu muốn hắn lấy cái gì đó để đổi lấy một ngày được ở bên cạnh nàng ta, thì hắn nguyện bỏ hết toàn bộ hậu cung, vậy đã đủ chưa?
Da nàng ta trắng như tuyết, toàn thân lộ ra sự cô độc, lạnh lẽo không thể lại gần.
Nam nhân bên cạnh nàng ta quát bảo nàng ta thỉnh an, nàng ta mím môi lại, khuôn mặt quật cường, không nói một lời nào.
Ban đêm, trong màn bích sa, chiếc áo choàng trên người nàng ta trượt xuống, lộ ra da thịt non mịn, nàng ta nghiêng đầu, mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào không trung.
Nàng ta chưa từng nói một tiếng nào, lại càng chưa từng nói một câu nào với hắn.
Nếu như lúc đó biết trong lòng nàng ta đã có người khác, trong bụng nàng ta đã có cốt nhục của người đó, liệu hắn có buông tay không? Sẽ để mặc cho nàng ta quay người rời đi trên cây cầu kia không?
Nếu như chưa từng có được thì cuộc đời này có biết bao nhiêu tiếc nuối. Dõi mắt lướt qua hậu cung vô vị, ảm đạm, cả đời này cũng không biết mùi vị của một người điên cuồng là như thế nào, vậy thật đáng buồn làm sao?
“Hoàng thượng, hoàng thượng!”
Giấc mơ này cứ thế bị cắt đứt. Tấn đế tỉnh mộng mở mắt ra, nô tài trước mắt tóc cũng đã hoa râm hết rồi.
Đêm hôm nay không phải là ngày hôm qua, những thứ đã trôi qua, cuối cùng thì cũng không bao giờ bắt lại được.
“La quý phi, nàng ta không được khỏe.”
Nếu không phải chuyện cực kỳ quan trọng thì ai lại dám đi quấy rầy hoàng đế chứ?
Nội thị đã đi theo hắn mấy chục năm rồi, biết rõ hắn rất coi trọng La quý phi nên không dám không báo lại.
Giọng nói Tấn đế khàn khàn: “Sao lại không khỏe.” Theo bản năng cau mày lại, luyến tiếc giấc mộng kia không thể tiếp tục.
“Ban đêm không ngừng ho ra máu, tiểu nhân mới đi xem xong, hơi… hơi thở có chút mong manh… nhìn có vẻ nghiêm trọng.”
Tấn đến ngơ ngẩn, nắm chặt tay đập mạnh vào bàn: “Đã truyền ngự y chưa?”
Nội thị nói: “Tiểu nhân to gan, bây giờ quý phi vẫn đang bị cấm túc, vốn dĩ không thể cho người đi vào bên trong được. Nhưng tình hình quả thật nghiêm trọng… Thỉnh hoàng thượng giáng tội!”
Đã mời ngự y rồi, vậy mà còn nói không được, thế thì tình hình quả thật là rất nguy cấp rồi.
Tấn đế đỡ trán, buông tiếng thở dài: “Đi thôi, đến cung Tú Dục.”
Đêm đã khuya. Mới ban nãy trăng vẫn còn sáng, vậy mà giờ đã lẩn trốn vào trong tầng mây rồi. Cung nhân cầm đèn đi trước, ngự liễn im lặng đi vào đường nhỏ.
Trước cửa cung Tú Dục đã có mấy phi tần đứng đó, thấy Tấn đế từ xa thì quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng vạn phúc. Bọn ta nghe nói quý phi nương nương không thoải mái, lo lắng không thôi nên đã vội vã đến thăm.”
Tấn đế nhàn nhạt gật đầu một cái, bước xuống liễn, đi thẳng vào bên trong.
Mùi thuốc nồng nặc trong phòng xộc thẳng vào mũi.
Những năm nay Tấn đế phải ngửi cái mùi này đã thành thói quen rồi, trước kia chưa từng cảm thấy chán ghét, nhưng vào giờ phút này lại nhíu mày một cái theo bản năng.
Hai ngự y đang quỳ ở bên ngoài thương lượng nên dùng thuốc như thế nào, thấy Tấn đế đi vào thì đi đến khom người, muốn nói rõ ràng tình hình cho Tấn đế.
Tấn đế khoát khoát tay, ý bảo bọn họ không cần, hắn đi vào bên trong, phía sau tấm màn trướng màu vàng nhạt có hai cung nhân đang đỡ một người có sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
La quý phi không trang điểm, đầu tóc rối bù, giữa hai lông mày còn ảm đạm hơn cả ngày thường, hai mắt yếu ớt nhắm lại, cung nhân đang cầm khăn tay lau đi vết máu ở khóe miệng của nàng ta.
Đáy mắt nàng ta là một vùng u ám, bả vai cực kỳ nhỏ, gầy đến nỗi lộ cả xương ra ngoài. Chính là như vậy, hắn đã sủng ái nàng nhiều năm rồi.
Hôm nay nhìn thấy, thật ra thì cũng chẳng giống trước kia là mấy nữa. Chỉ là tính cách trong trẻo, lạnh lùng, khuôn mặt hiếm khi thấy vẻ tươi cười và tuổi tác là không có khác biệt quá nhiều so với trước kia.
Hắn nhìn vào nơi đáy mắt của nàng ta, không thể thấy được tình cảm.
Hậu cung có quá nhiều người yêu hắn, mong đợi hắn, cầu xin hắn rủ lòng thương xót, nhưng có lẽ bản tính trời sinh của con người là càng không có được thì càng không muốn buông tay. Hắn biết cho tới bây giờ vẫn luôn biết trong lòng nàng ta chưa từng có hắn, cho nên mỗi lần thấy nàng ta vì cầu xin một số thứ mà miễn cưỡng để lấy lòng mình, trong lòng hắn liền dâng lên cảm giác vui mừng hiếm có nho nhỏ.
Dáng vẻ bây giờ của La quý phi yếu ớt, xấu xí như vậy, quanh thân tản ra tử khí làm người ta không muốn đến gần.
“Tất cả các ngươi đi ra ngoài đi.” Tấn đế đứng đó, cách giường khoảng năm bước chân lớn.
Cung nhân trong điện rối rít lui ra ngoài.
La quý phi ngước mắt lên, ánh mắt mơ hồ chỉ mở ra một đường nhỏ.
Ánh sáng chiếu vào khiến đóa hoa quỳnh trong cung điện tràn ngập tử khí này nở tung ra. Đáng tiếc lại không thể nhìn thấy người mình yêu.
Giờ phút này, ngay cả nỗi oán hận nàng ta chôn sâu trong đáy lòng cũng không thấy đâu nữa.
Nếu như có thể quay về thời niên thiếu, có thể gặp lại nhau, chào hắn ta từ xa, vậy thì hạnh phúc biết bao.
“Nhân Nhân, trẫm chưa từng bạc đãi nàng, phải không?”
Tấn đế mở miệng.
Trước kia người thân mật, mười năm gắn bó với hắn, vào giờ phút này hắn lại không muốn đến gần chút nào cả.
La quý phi khẽ cong khóe miệng, cười lên. Cơ thể nàng ta suy yếu thành như vậy, còn không phải là vì được sủng ái quá nhiều sao? Hắn cho nàng ta sự quan tâm không giống như những người khác, nhưng cũng để mặc cho những người đó tùy tiện hãm hại nàng ta. Trước kia sự thâm tình trong mắt hắn có mấy phần là thật sự dành cho nàng ta đây?
“Hoàng thượng đối xử với ta rất tốt.” Nàng ta đáp đứt quãng, có thể chống đỡ được nhiều năm như vậy đã là không dễ dàng gì rồi. Nàng ta không sợ chết, nhưng không thể liên lụy đến người nhà, lần trước nàng ta vì đau buồn mà mất khống chế, nói rất nhiều lời không nên nói với hắn, nhưng vào giờ phút cuối cùng thì vẫn cứu vãn được một chút.
Tấn đế gật đầu một cái: “Nhân Nhân vào cung đã mười năm rồi, bầu bạn với trẫm, trẫm rất vui mừng, yên tâm. Nhân Nhân còn có nguyện vọng gì, trẫm có thể hoàn thành thay nàng.”
La quý phi nhắm hai mắt lại, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi thở dài: “Hoàng thượng, thần thiếp to gan muốn cầu xin hoàng thượng chấp thuận cho thi thể của thần thiếp được hỏa táng, thần thiếp muốn tro cốt của mình được rắc xuống cổng thành Tuyên Đức, không biết hoàng thượng có thể thành toàn hay không…”
“Chuẩn.” Trong hoàng lăng có nàng ta hay không thì cũng chẳng sao cả. Mộ của Chu Phù đã tìm được, đến lúc đó đào quan tài lên, hạ táng vào lăng mộ, La quý phi có từng xuất hiện hay không thì hắn đã không còn quan tâm nữa rồi.
“Tạ hoàng thượng.” La quý phi thở phào một hơi thật sâu.
Khi sống đã không được tự do, vậy thì sau khi chết đi để cho nàng ta chỉ thuộc về mình đi. Không phải phi tần nào cũng muốn làm nữ nhân hay muội muội của người khác. Cuộc đời này ngắn ngủi như vậy, mà lại gặp phải nhiều khó khăn, chông gai như thế.
Tấn đế nói: “Không gọi đám người Mẫn Tuệ vào nói chuyện sao?”
La quý phi sợ run lên, Mẫn Tuệ, nàng ta nhớ rất rõ. Bộ dáng này của mình nhất định rất đáng sợ, thay vì khiến bọn họ trông thấy mà khó chịu, thì thà để để cho nàng ta được một mình yên tĩnh đi.
Nàng ta lắc lắc đầu: “Không thể khấu đầu với hoàng thượng, mong hoàng thượng đừng trách. Trước kia thần thiếp có một số việc không phải phép, mong rằng hoàng thượng nể tình thần thiếp hầu hạ nhiều năm như vậy mà bỏ qua cho thần thiếp.”
Tấn đế nói: “Được.”
Hắn xoay người, chậm rãi đi ra ngoài.
Một hồi ân sủng cứ như một giấc mộng vậy. La quý phi mở miệng cười, dòng máu đỏ thẫm theo khóe miệng chảy xuống.
Tấn đế đi ra từ Tú Dục cung thì có người hầu thân cận nghênh đón: “Hoàng thượng, thái hậu bảo ngài nhất định phải đến cung Thọ Phương một chuyến. Giang Nam bên kia truyền tin về, nói Chu gia đã tự làm chủ đáp ứng lời cầu hôn của An Bình hầu rồi.”
Sắc mặt Tấn đế trầm xuống: “Không cần thông báo cho trẫm mà đã có thể cưới hoàng nữ rồi sao?”
Nội thị không dám nói lời nào. Khi đến cung Thọ Phương thì thái hậu lấy phong thư ra cho Tấn đế xem: “Là chính tay nha đầu kia viết, cầu xin chúng ta đừng trách tội An Bình hầu.”
Tấn đế âm trầm ngồi đó, đập mạnh chén trà trong tay xuống: “Nàng lấy thân phận gì để cầu xin chúng ta? Lúc này mới nhớ đến chúng ta sẽ mất hứng bao nhiêu sao?”
Thái hậu khuyên nhủ: “Hoàng thượng đừng áp bức quá mức, khó khăn lắm mới nhận lại được đứa trẻ này, Cố gia nuôi nàng nhiều năm như vậy, lại không ở trước mặt chúng ta, nàng không thân thiết với chúng ta cũng là rất bình thường mà. Nàng muốn gả cho Cố Trường Quân, ta cũng không cam tâm, tính tình tên họ Cố kia âm trầm như vậy, rất khó để gây khó dễ, ta thà là để nàng gả cho một con cháu thế gia tầm thường nào đó, gả cho nam nhân nghe lời, dễ kiểm soát. Nhưng ngươi thấy đấy, năm mới nàng bỏ đi mà không thèm chào hỏi, đây là nàng đã quyết tâm muốn thoát khỏi trói buộc của chúng ta rồi. Tương lai ngươi còn muốn nhìn thấy nàng không?”
Tấn đế cúi đầu không nói gì. Thái hậu lại nói: “Có lẽ là ta đã già rồi, ta thật sự không nỡ, nghĩ đến Chính Hoằng tuổi còn trẻ mà đã… ta làm sao có thể không đau xót cho hắn, máu mủ duy nhất của ta kia chứ? Hoàng thượng, ta biết người trách Chính Hoằng, hết lòng đào tạo con trai, vậy mà lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, cũng biết người cũng mất hết mặt mũ. Nhưng ta cũng biết, thật ra thì trong lòng người vẫn luôn tiếc nuối, người nhớ mong Chính Hoằng…”
Tấn đế mím môi lại: “Mẫu hậu, hài nhi cần thời gian suy nghĩ rõ ràng, sau này sẽ cho người một câu trả lời. La quý phi vừa đi, hiện tại trẫm cũng không có tâm tình gì.”
Vào một ngày tháng ba, mưa trắng xóa trời đập lên cửa sổ, Chu Oanh đang đưa tay lên xuống để thêu, quay đầu lại nhìn sắc trời một chút, trong lòng có chút bực bội.
Đã mưa tận hơn một tháng rồi, rất hiếm khi tình hình thời tiết có chuyển biến tốt. Trên tường trong phòng cũng đã ngưng tụ một tầng hơi nước rồi, Chu lão phu nhân đã cho người đi tìm thợ về để trát lại tường.
Khí hậu ở phương nam và thức ăn nơi đây cũng không quá hợp với nàng, mới hơn một tháng mà đã gầy đi, tính đến giờ Cố Trường Quân cũng đã đi được hơn một tháng rồi, trong lúc này vẫn hắn vẫn thường sai người lục tục tặng lễ vật đến.
Sính lễ đã mang đến rồi, hắn chuẩn bị rất sớm, khi ở kinh thành đã dự tính chuyện này rồi. Danh sách lễ vật đã được đưa đến cho Chu lão phu nhân xem, với lại ở Giang Nam hắn cũng có chút sản nghiệp nữa.
Gần đây Chu Chấn và Chu Hải rất bận rộn, sắp thành hôn với hầu gia ở kinh thành, có không ít người muốn kết thân để tìm cách đi cửa sau. Án kiện Chu Dật Phi giết người kia sau khi phải bồi thường rất nhiều tiền thì người cũng đã được thả ra, nhưng Tôn gia vẫn muốn đón nàng dâu Mai Hương này, Tôn nhị kia nếu như không có việc gì thì lại chạy đến Chu gia để gặp Mai Hương một lúc.
Mai Hương cũng chỉ đành tạm thời ở lại trong viện của Chu lão phu nhân, nói là trai giới với Chu lão phu nhân, không tiếp khách cũng không ra khỏi cửa.
Qua một tháng nữa chính là ngày thành hôn. Giá y trong tay nàng còn chưa thêu xong, Chu lão phu nhân đã mời tú nương đến làm tất cả hai, ba kiểu dáng cho nàng, nhưng nàng vẫn muốn tự mình làm hơn.
“Cô nương, bên kia lão thái thái phái người tới, nói là để cho cô nương qua đó.”
Chu Oanh vội vàng trang điểm qua, vừa mới vào đến viện của Chu lão phu nhân thì sắc mặt nàng nhất thời tái nhợt đi mấy phần.
Bên ngoài phòng có hai nam, hai nữ đang đứng đó, đều ăn mặc theo kiểu dáng trong cung.
Khi vén rèm đi vào, người nọ quay mặt lại nhìn, Chu Oanh mím môi: “Trịnh… Trịnh ma ma.”
Trịnh ma ma là lão nhân đắc lực bên người thái hậu ở Thọ Phương cung. Chu Oanh chỉ sợ rằng họ đến để bắt mình hồi kinh.
Trịnh ma ma quỳ xuống hành lễ với Chu Oanh: “Nô tỳ thỉnh an cô nương, thái hậu nương nương lo lắng cho cô nương nên đã sai nô tỳ đến giúp Chu lão thái quân chuẩn bị lễ thành hôn cho cô nương.”
Chu Oanh có chút bất ngờ, Trịnh ma ma kia vẫy tay mấy cái, bên ngoài có một tên thái giám đi tới, cũng chẳng chờ mọi người chuẩn bị bàn thờ và thay quần áo đã lôi thánh chỉ ra, nhìn Chu Oanh với ánh mắt ôn hòa nói: “Cô nương, mời tiếp chỉ.”
Người trong nhà cũng quỳ xuống. Tên thái giám kia đọc ý chỉ. Tấn đế khen phẩm đức của Chu Oanh, lại khen chiến công của Cố Trường Quân, hạ chỉ tứ hôn cho hai người, đồng thời khâm phong Chu Oanh làm quận chúa Đoan Ninh.
Nhất thời ngay cả Chu Oanh cũng không dám tin.
Trịnh ma ma nói: “Quận chúa, thái hậu nương nương và hoàng thượng hy vọng hôn nhân của người được mỹ mãn, không muốn hai người phải gánh ô danh. Hoàng thượng còn nói, cho dù người đi đến đâu thì cũng đều là người của hoàng gia, sau khi thành hôn thì cũng mong hồi kinh nhiều một chút.”
Quả thật Chu Oanh không ngờ đến vì để nàng nở mày nở mặt về nhà chồng mà hai vị kia ở trong cung lại làm đến mức độ như vậy.
Nàng đi vội vội vàng vàng, cũng rất vô tình, thậm chí còn có chút lừa dối. Bọn họ không những không trách nàng, mà còn suy nghĩ vì nàng tỉ mỉ như vậy nữa.
Trịnh ma ma lại nói: “Hoàng thượng nói, người là quận chúa, hôn sự không thể lơ là được, nên đã phái nô tỳ mang theo người đến để tổ chức thật tốt cho quận chúa.”
Nghiêm thị bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cười nói: “Nha đầu nhà ngươi còn ngơ ra đó làm gì? Không mau mau đi xem đồ mà thái hậu và hoàng thượng đã chuẩn bị cho con đi, bên ngoài viện chất đầy cả một sân rồi kia kìa!”
Chu lão phu nhân liếc mắt qua một cái, Nghiêm thị ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Hôn lễ còn phức tạp hơn cả trong tưởng tượng.
Một bên là hầu gia, một đằng là quận chúa, lại còn có thêm cả quan tư lễ hoàng thượng đặc biệt phái đến để lo liệu việc này nữa, trình độ phô trương tất nhiên là không hề nhỏ rồi.
Hơn nữa, những hương thân và nhân vật nổi danh cũng nhiệt tình đến vây xem. Thời tiết còn chưa tốt lên hẳn, trời cũng miễn cưỡng quang đãng được mấy ngày, cuối cùng thì sáng nay cũng tạnh mưa rồi.
Chu Oanh ngồi trên xe ngựa, nước mắt chảy ra không ngừng.
Duyên phận giữa nàng và Chu lão phu nhân quá ngắn, mới gặp nhau có mấy ngày mà nàng đã phải xuất giá rồi, cũng không biết là ngày nào tháng nào mới được có thể quay về.
Cố Trường Quân bên cạnh đưa tay ra nắm lấy tay nàng, im lặng an ủi tâm tình của nàng.
Hai người cùng song song ngồi trên xe ngựa được sơn màu vàng đỏ. Bọn họ ngồi trong này đến hai ngày rưỡi thì mới có thể đến được phủ đệ của Cố Trường Quân ở Giang Ninh.
Đám người phía sau càng ngày càng xa, dần dần bên cạnh đã yên tĩnh trở lại.
Cố Trường Quân đưa cánh tay ra ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Đừng lo lắng, nếu nàng nhớ nhà thì thường xuyên quay về là được. Ta không phải người bảo thủ như vậy, sẽ không trói buộc nàng.”
Tiếng “Ừm” của Chu Oanh vang lên rất nhỏ, úp mặt vào hõm vai hắn, nhỏ giọng nghẹn ngào.
Thành Giang Ninh ở phía đông, trạm dừng kế tiếp là phủ trạch có không ít người đến dự lễ. Hôm nay là lễ thành hôn chính thức, mấy người đi theo Trịnh ma ma đã đến đây trước mấy ngày, chuẩn bị từ trên xuống dưới vô cùng chu đáo. Cố Trường Quân dẫn Chu Oanh về phòng tân hôn rồi mới ra ngoài tiếp đón khách mời.
Trong những vị khách mời thì có cả thuộc hạ cũ trong quân đội của hắn, lại có vài người là đồng liêu trong quan trường Giang Ninh, còn có cả những thổ hào, hương thân ở xung quanh, Cố Trường Quân đến đây không lâu thì đã nắm rõ chính sự trong tay, sau khi xử lý được mấy chuyện khó giải quyết thì mọi người đều vô cùng khen ngợi hắn. Sau khi Tấn đế tứ hôn còn có người cảm thấy hắn đến Giang Ninh làm quan cũng chỉ là có tấm lòng son, rèn luyện một phen rồi sau đó có lẽ sẽ được điều về kinh để trọng dụng.
Khi Cố Trường Quân trở về thì đã là một canh giờ sau rồi.
Chu Oanh ngồi xe ngựa hai, ba ngày, xương cốt cả người cứ rụng rời hết cả ra. Vốn dĩ là muốn chờ hắn quay lại để uống rượu hợp cẩn, ai ngờ sau khi rửa mặt, chải đầu, dựa vào giường đã ngủ mất rồi.
Cố Trường Quân bảo tất cả những người hầu hại lui ra ngoài, hắn đứng trước giường chăm chú nhìn Chu Oanh.
Nàng mặc giá y đỏ thẫm, lớp trang điểm đã được rửa sạch, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi cong dài che phủ xuống đôi mắt, cái mũi vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp.
Hắn đã từng nhìn chằm chằm vào gương mặt này rồi, từ trong đáy lòng đã bao nhiêu lần muốn giữ nàng lại bên người.
Cuối cùng thì nàng cũng thuộc về hắn rồi.
Cố Trường Quân cười một tiếng, tự mình đi đến phòng tắm để tắm sơ qua.
Sáng sớm khi Chu Oanh thức dậy thì chỉ cảm thấy eo mình đau nhức. Nàng híp mắt cử động một cái thì hoảng sợ phát hiện ra có một cánh tay cường tráng quấn lấy eo nàng.
Nàng trợn mắt nhìn sang thì thấy cơ thể mình đang nằm trong ngực một người nam nhân. Thứ nàng đang gối đầu lên không phải là một cái gối có thêu hình hai con uyên ương đang quấn quít lấy nhau mà là một cách tay khác của hắn.
Nàng vừa cử động thì Cố Trường Quân đã thức dậy, hắn không mở mắt ra, xiết chặt tay lại, khiến Chu Oanh sát lại gần mình hơn.
Trước kia hai người cũng đã từng ôm hôn rất nhiều lần, nhưng nằm cùng nhau trên một cái giường thì vẫn là lần đầu tiên.
Chu Oanh căng thẳng đẩy hắn ra: “Tam thúc!”
Cố Trường Quân nhắm hai mắt, dụi cằm lên má nàng: “Ừm.”
Trên cằm hắn có mấy sợi râu mới lún phún mọc ra, cọ lên mặt vừa nhột lại vừa ngứa, nàng co người lại, muốn tránh đi.