Có lẽ là do đã kết thúc một chuyến đi dài lăn lội, ý chí mạnh mẽ cố gắng chống đỡ bỗng nhiên hạ xuống, lại thêm hôm qua uống nhiều rượu, ở hoàn cảnh mới, người mới, vật mới, những trưởng bối trong nhà kia ai ai cũng mời rượu, nàng từ chối không được nên cũng uống. Cho nên mê man đến tận bây giờ mới tỉnh lại, gắng gượng đi đến thỉnh an. Sắc mặt Chu lão phu nhân cũng không được tốt lắm, sau chuyến vào kinh rồi trở về, Chu lão phu nhân sáu mươi tuổi nên cũng không chịu nổi sự chòng chành.
Thấy gương mặt xinh đẹp ảm đạm của Chu Oanh thì lão phu nhân vội vàng bảo người đưa nàng đi nghỉ ngơi, nghĩ đến Liệu Thục các có những đứa trẻ kia ở, sẽ khó tránh khỏi ồn ào nên đã bảo Chu Oanh vào trong noãn các phía sau của mình nghỉ ngơi.
Mới vừa nằm xuống thì nhị cữu mẫu Hàn thị đã tự mình bưng một bát canh nhân sâm đến, cười dịu dàng nói: “Đứa bé này, sáng nay con chưa ăn gì cả, trước tiên uống một chút canh cho ấm dạ đã rồi đi ngủ cũng không muộn.”
Chu Oanh nhận lấy, cảm ơn rồi uống hết hơn nửa bát ngay trước mặt Hàn thị, dùng khăn tay lau miệng, khom người nói cảm ơn: “Làm phiền nhị cữu mẫu rồi.”
Hàn thị cười nói: “Tô Châu không thể so với kinh thành được, một ở nam, một ở bắc, khí hậu sẽ trái ngược nhau nhiều, đây là con chưa quen với khí hậu nơi đây, chờ khi con nghỉ ngơi xong rồi thì sẽ mời lang trung đến bắt mạch một chút cho con, dựa theo tình hình mà dùng chút thuốc, điều dưỡng một hồi là tốt rồi. Năm ấy khi ta vừa mới gả vào đây cũng là như vậy đó.”
Lạc Vân ở bên cạnh nghe Hàn thị hàn huyên với Chu Oanh, nghĩ đến tối hôm qua Hàn thị đã thuyết giáo những lời kia với Mai Hương, trong lòng có chút không vui, cảm thấy nhị nãi nãi này không khỏi quá là ham vinh hao phú quý. Ngay cả sự quan tâm này, bên trong cũng ẩn giấu tâm tư khác.
Hàn thị ngồi một lúc thì đi, Chu Oanh nhận lấy nước súc miệng, sau khi lau tay và miệng thì mới ngả lưng trên giường một lát.
Phía trước rất náo nhiệt, mấy cô nương đều thức dậy, cùng nhau đến thỉnh an lão phu nhân. Chu lão phu nhân nói không thoải mái thế là tất cả mọi người lại tranh nhau ở bên cạnh hầu hạ, ngược lại lão phu nhân không được nghỉ ngơi.
Mai Hương ngồi ở đằng xa cạnh cửa, lạnh lùng nhìn những tỷ muội đang giả bộ ngoan ngoãn, dỗ cho lão phu nhân vui vẻ, quả thật nàng ta cũng chẳng có tâm trạng nào, bây giờ nhị ca xảy ra chuyện, đại bá phụ và tổ mẫu vẫn còn ở kinh thành, vì Chu Oanh nửa đường xuất hiện nên phải bận rộn, hôm nay sẽ trở về, nhưng cũng đều vây quanh cô bé kia, ai cũng hỏi chuyện nàng.
Thị tỳ Xảo Lan của nàng ta tiến vào, vẻ mặt hoảng hốt đi đến gần, thấp giọng nói: “Cô nương, người Tôn gia đến rồi, nhị gia đã kêu người dẫn đến viện của nhị thái thái rồi.”
Toàn thân Mai Hương cứng đờ, cau mày nhìn Xảo Lan, chờ khi lấy lại tinh thần thì nàng ta tức giận đến run người: “Cha ta vì cứu con trai, ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa sao?”
Xảo Lan lắc lắc đầu khuyên nàng ta: “Cô nương nhỏ giọng một chút đi, tranh thủ thời gian đến chỗ nhị thái thái xem thế nào, nếu trực tiếp làm ồn đến chỗ này của lão phu nhân thì cô nương không phải càng mất mặt thêm sao?”
Mai Hương cắn răng, đẩy Xảo Lan ra. Nhìn thấy Hàn thị đang nói chuyện dỗ dành lão phu nhân trước bàn, Mai Hương không muốn đi đến nói một câu nào với bà ta.
Mai Hương lặng lẽ đi ra khỏi phòng, nhanh chân đi đến viện Mẫu Thân.
Xa xa chỉ thấy có mấy người phụ nhân lạ mắt đứng trước cửa viện, trong viện Mẫu Thân có Chung ma ma đang hầu hạ.
Mai Hương vén rèm đi vào trong phòng, một người phụ nhân phúc hậu đang ngồi quay mặt lại: “Ai, đây chính là lục cô nương Chu gia hả?”
Người phụ nhân kia cười nói: “Ta là đại tẩu của Tổ Hiên, ngươi cứ gọi ta đại tẩu là được rồi.”
Mai Hương mím môi, vẻ mặt không mang theo một chút ý cười nào: “Tôn phu nhân, hôm nay trong người tổ mẫu của ta không được khỏe, tất cả mọi người đều bận rộn hầu bệnh, lúc này mẹ ta cũng không phân thân ra được nên kêu ta tới đây nói một tiếng xin lỗi với người.”
Ý cười trên mặt người phụ nhân kia hơi cứng lại, giương mắt đánh giá Mai Hương: “Lục cô nương, là ta không mời mà tới, nhưng là vì chuyện của ngươi và Tổ Hiên, ngươi cũng biết là nó đã trưởng thành, chính thê cũng đã chết được hơn hai năm rồi, nhà ta vội vã muốn bế cháu trai, mối hôn sự này nên nhanh chóng tiến hành, không nên chậm trễ, nhà các người cứ kéo dài như vậy, chẳng có chút thành tâm nào cả, nếu như các người không muốn, vậy được thôi, mấy người cứ cho một câu nói khẳng định đi, Tổ Hiên nhà ta cũng không phải là không cưới nổi vợ, đâu cần cứ phải bám dính không tha ngươi chứ?”
Người phụ nhân híp mắt một cái, khinh miệt nói: “Cũng không phải nhà ta chạy đến đòi thành hôn, chuyện này cũng chẳng phải do Tổ Hiên nhà ta gây ra, mà là công tử của quý phủ tự mình cầu xin.”
Tôn phu nhân vừa nói vừa đứng dậy: “Ngược lại là ta đến nhầm rồi, thôi vậy, chuyện này cũng bỏ đi. Thái độ ngày hôm nay của lục cô nương cũng khiến chúng ta hiểu rồi, về sau nếu nhị công tử của quý phủ muốn oán trách, vậy cũng chỉ có thể oán người nhà hắn ta thôi.”
“Ta đến chậm rồi, Tôn phu nhân vẫn còn ở bên trong chứ?” Bên ngoài cửa sổ có một giọng nói từ xa đang đến gần, Mai Hương cau mày lại, Hàn thị bước nhanh vào, nắm lấy tay Tôn phu nhân thật chặt: “Sao lại không thông báo trước cho ta một tiếng? Ta cũng phải chuẩn bị thức ăn và rượu để chiêu đãi phu nhân, vội vã ở dưới kia, chỉ sợ thất lễ với người thôi.”
Tôn phu nhân cười cười: “Không dám nhận, Chu nhị phu nhân”
“Mai Hương, con còn ngơ ra đó làm gì? Không mau pha trà đến cho tẩu tẩu của con?”
Mai Hương tức giận đến giậm chân: “Nương!”
Hàn thị giương mắt trừng nàng ta: “Lớn như vậy rồi mà không biết nhìn người gì cả, làm ta mất mặt trước Tôn phu nhân! May mà đây không phải là người ngoài, nếu để cho bên ngoài biết khuê nữ nhà ta không có quy củ như vậy, chẳng phải là khiến người ta cười nhạo sao? Đi ra ngoài! Tự kiểm điểm lại đi!”
Mai Hương tức giận đập cửa đi ra ngoài.
Tôn phu nhân như cười như không: “Tội gì nhị phu nhân phải miễn cưỡng lục cô nương? Chúng ta là kết tình thông gia, không phải kết thù, vậy nên không thể có đạo lý ép mua, ép bán như vậy được.”
Hàn thị tươi cười nói: “Tôn phu nhân đừng trách, con nít không hiểu chuyện, người cứ chờ ta sẽ trách mắng nó. Hôm nay người tới đây, không biết là có chuyện gì dặn dò? Aiz, vốn dĩ là ta phải đến thăm hỏi người mới đúng, còn không phải là đại bá nhà ta cứ một mực muốn đón khuê nữ nhờ phủ An Bình hầu nuôi dưỡng ở kinh thành kia trở về sao? Trong nhà đang loạn hết cả lên nên không chú ý đến.”
Tôn phu nhân nhíu mày: “An Bình hầu? Không phải là vị kia đã xuất chính đi đến phía bắc vào năm ngoái rồi sao?”
Hàn thị mím môi cười nói: “Còn không phải sao? Người không phải là người ngoài nên ta cũng không lừa gạt người, cô nương và lão thái thái nhà ta đều được Cố hầu gia tự mình đưa về đó, đến hôm này Cố hầu gia vẫn còn chưa đi kia kìa, nói là muốn làm quen một chút với chúng ta, thu xếp ổn thỏa cho cô nương rồi mới nhậm chức. Ta nghe nói cửa hàng Tôn gia nhà các ngươi đang định mở rộng đến Giang Ninh, người nói xem, quan hệ hai nhà chúng ta gần như vậy, đến lúc đó đương nhiên là Cố hầu gia sẽ nói vài câu giúp Tôn gia đó.”
Tôn phu nhân rũ mắt xuống: “Chuyện này không gấp. Nhị công tử của quý phủ hẳn là còn nôn nóng hơn cả chúng tôi. Hôm nay ta đến thăm hỏi, vốn dĩ là cũng muốn thương lượng một chút về chuyện của Tổ Hiên nhà ta và lệnh thiên kim, đỡ cho tiểu bối phải mong chờ mà đứng ngồi không yên, nhị thái thái, tính tình lục cô nương này ở bên cạnh ta cũng không sao, nếu là ở bên người thì chỉ sợ là thiệt thòi cho người rồi.”
Hàn thị vội vàng cười theo: “Đúng, đúng, nhà đầu này nhà ta bị cưng chiều đến hư rồi, trở về nhất định ta sẽ không tha cho nó đâu. Tôn phu nhân, người cũng được coi như là người thân của nhà đầu nhà ta, thấy tuổi của nó còn nhỏ như vậy, người ngàn vạn lần đừng để bụng nó nha, có được không?”
Tôn phu nhân cầm lấy khăn tay chấm chấm lên khóe miệng: “Thôi vậy.”
Hàn thị cười nói: “Cố hầu gia mang theo không ít những trò vui hiếm lạ từ kinh thành đến cho nhà ta, người ngồi chơi một lát, ta kêu bọn họ mang mấy món tinh xảo ở kinh thành đến cho người nếm thử một chút.”
Tôn phu nhân khoát khoát tay: “Không cần đâu, nhà ta cũng có cửa hàng ở kinh thành, không thiếu ăn.”
Hàn thị lúng túng chà xát tay, nói liên tục: “Phải, phải.”
Con trai nhà mình còn đang ở trong tay người ta, quả thật là không đến lượt bà ta lên mặt, nếu Chu gia có Pháp nhi, vậy thì cũng không cần bắt nữ nhi đi đền mạng cho nhà người ta. Trong lòng Hàn thị chua xót.
Sau đó Chu lão phu nhân mới biết được chuyện Chu nhị công tử đã gây ra chuyện gì ở bên ngoài, Hàn thị khóc sướt mướt, kể lể thái độ của Tôn gia: “Tôn công tử kia là một tên lưu manh nổi danh, muội muội của hắn ta gả cho tri châu làm Như phu nhân, huynh trưởng kinh doanh mấy cửa hàng phồn thịnh, cũng có chút dính líu đến quan viên kia, ở Tô Châu này muốn gió được gió, muốn mưa có mưa. Dật Phi đắc tội với hắn ta, hắn ta liền bắt người lại, bây giờ cũng không biết là đang nhốt ở đại lao nào nữa, Chu Hải đi hỏi thăm khắp nơi cũng không hỏi được chút tin tức chính xác nào cả, thật sự là không còn cách nào nên mới đành phải chiều theo ý bọn họ. Nhưng Mai Hương không vui, ồn ào với ta, hận ta thiên vị nhị ca của nó, mẹ à, mu bàn tay hay lòng bàn tay cũng là thịt của ta mà, ta còn có cách gì nữa đây? Muốn trách thì chỉ có thể trach chúng ta không bằng người ta thôi.”
Nghiêm thị ở bên cạnh cười nhạt: “Nói đến chuyện này thì cũng tại ngươi, đệ muội à, muội quá cưng chiều Dật Phi, tuổi còn nhỏ mà ăn uống, chơi gái, đánh bạc, nó có cái nào mà chưa dính vào đâu? Không đọc sách cho tốt, lại đi kết giao với một đám hồ bằng cẩu hữu, bây giờ thì tốt rồi, gây ra họa lớn, lại còn bắt cô nương nhà mình đi đổi nó về sao? Đứa nhỏ Mai Hương này có chỗ nào không tốt chứ? Thế mà lại đi lãng phí đi làm vợ kế cho người khác? Chu gia chúng ta có còn cần mặt mũi nữa hay không?”
Hàn thị lau nước mắt: “Bây giờ đại tẩu nói những thứ này còn có tác dụng gì chứ? Đây là chuyện của nam nhân, đâu đến lượt hậu viện như chúng ta lo lắng chứ? Vậy tẩu nói xem, chẳng lẽ cứ nhìn Dật Phi chết sao? Nếu đại bá có cách, thì ta sẽ dập đầu nhận lỗi với đại tẩu, nhưng không phải là không có cách nào sao?”
Nghiêm thị giận đến nỗi nhảy cẫng lên: “Ngươi…”
“Được rồi!” Chu lão phu nhân cất giọng quát hai người dừng lại: “Chính sự thì không bàn, các ngươi cãi vã làm gì? Tất cả im miệng hết cho ta!”
Hai người ngượng ngập đáp: “Dạ.”
Chu lão phu nhân liếc Hàn thị, nói: “Mai Hương đâu?”
“Ta kêu nó đến quỳ ở từ đường rồi.”
Chu lão phu nhân lại liếc bà ta một cái: “Đi, bảo người đưa Mai Hương về Liễu Thục các! Thịt trên người mình rơi xuống mà cũng không đau hả?”
Hàn thị lúng túng nói: “Đây không phải là…”
Chu lão phu nhân cười nhạt: “Vì để cứu con trai mà đẩy khuê nữ của mình xuống hố lửa? Khuê nữ thì không được coi trong sao? Các ngươi cũng về hết đi, gọi lão đại, lão nhị qua đây, chuyện bên ngoài để nam nhân ra mặt, nếu không hữu dụng thì bảo cha của ngươi vác cái mặt già kia mà đi nhờ vả người quen cũ. Nếu quả thật không cứu ra được, thì Chu Dật Phi tự mình gây họa, bảo nó tự đi mà chịu trách nhiệm! Không có cái đạo lý mà nó gây ra sóng gió bên ngoài, lại không cần phải gánh chút tội tình gì.”
Hàn thị khóc lóc: “Mẹ nói gì vậy? Dật Phi đâ có gây họa gì đâu, chẳng qua là trẻ nhỏ say rượu làm chuyện hồ đồ thôi. Chỉ chết một tiểu nhà đầu không đáng giá, cha mẹ đã sớm bán đi rồi, liệu mạng của nàng ta có đáng để Dật Phi phải trả giá hay không? Dật Phi là thiếu gia nhà chúng ta cơ mà!”
Chu lão phu nhân cười lên một tiếng: “Ngươi còn cho rằng nhà chúng ra được như trước sao? Không có Phù nhi kiếm tiền cho các người nữa đâu! Tỉnh lại đi!”
Chu Oanh đang ở trong noãn các, nghe rõ mồn một những lời này. Nếu lúc này đi ra ngoài lại sợ Hàn thị mất hết mặt mũi. Nàng biết Hàn thị nói những lời này cũng là vì không còn cách nào khác, nên muốn dùng Mai Hương để đổi lại Chu Dật Phi. Hôm nay Cố Trường Quân vừa tới thì bọn họ đã muốn âm mưu một con đường khác rồi.
Khi ở nhà chính ồn ào ầm ĩ thì Chu Chấn đang nơm nớp lo sợ quỳ trước bàn trà nhỏ trong trà lâu Đắc Thắng.
“Hầu gia, đứa cháu kia của ta thật sự là bị vu oan, bị người ta hãm hại. Tên què họ Tôn kia đã sớm coi trọng Mai Hương nhà chúng ta, chỉ là gài bẫy, muốn buộc nhà chúng ta nhận lời thôi…”
Trong tay Cố Trường Quân bưng ly trà, dùng nắp trà gạn lá trà, ung dung, thong thả liếc nhìn vào chung trà.
“Người chết có cha mẹ mất sớm, được bán cho tên què họ Tôn kia từ lâu, tên què họ Tôn đi ra ngoài uống rượu dẫn theo nàng ta, Dật Phi cho rằng đó là những cô nương hầu rượu trong lâu, không suy nghĩ nhiều mà cứ như vậy…”
“Cho nên người ta không nghe theo liền bóp chết người ta sao?” Cố Trường Quân lạnh nhạt nâng mắt lên, giọng nói trầm thấp, chậm chạp nói: “Quốc có quốc pháp, làm điều phạm pháp thì phải chịu phạt. Chẳng lẽ các ngươi thấy Chu Oanh đang ở trong tay các ngươi, là có thể ỷ vào thế lực của bản hầu mà coi rẻ vương pháp hả?”
Chu Chấn lắc đầu liên tục: “Không phải vậy, hầu gia, thật sự là đứa nhỏ kia say rượu nên mới đánh mất lý trí, cũng đều do tên què họ Tôn kia đặt bẫy. Lúc này cũng không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ kia chết oan được, đúng không? Vào đại lao cũng hơn một tháng rồi, nếu tiếp tục trì hoãn thì chỉ sợ mạng nhỏ khó bảo toàn. Không còn cách nào nên mới đến đây để cầu xin hầu gia, hôm qua ta cũng vừa mới biết xong, khi đó không phải là vì Oanh Nương nên ta mới đi đến kinh thành sao? Nếu như ta ở Tô Châu thì đừng nói đến chuyện sẽ dung túng cháu trai ở bên ngoài, kết thân với một tên què như vậy.”
Cố Trường Quân lạnh nhạt nói: “Ý ngươi muốn nói, ngươi vì bản hầu nên vội vã đến kinh thành, mới dẫn đến nguồn cơn hậu hoạn sau này sao?”
Chu Chấn cúi người xuống: “Tiểu nhân không dám.”
“Có chỗ nào mà không dám?” Cố Trường Quân thu hồi ánh mắt, lạnh lùng cười nói: “Gan của Chu viên ngoại thật là lớn.”
Chu Chấn ủ rũ về đến nhà, trực tiếp đi vào nhà chính.
“Cố hầu gia không đáp ứng, ngược lại cũng không cự tuyệt, ngày mai lại gọi Oanh Nương đến cầu xin thì chuyện này có cửa qua rồi.”
Lời này làm cho Chu Hải và Hàn thị mừng rỡ không thôi: “Vậy thì quá tốt rồi.”
Hàn thị nói: “Ta sẽ đi nói với khuê nữ, chỉ cần Oanh Nương có thể cầu xin thay nhị ca nàng, tránh khỏi tai họa này, vậy thì khi nàng xuất giá, ta sẽ cho nàng thêm năm ngàn lượng.”
Hàn thị không ngừng gấp gáp, muốn đi tìm Chu Oanh, Chu lão phu nhân vẫn luôn không mở miệng sa sầm mặt nói: “Ngươi muốn Oanh Nương cầu xin hầu gia ra sao?”
Hàn thị cười nói: “Oanh Nương sớm muộn gì cũng sẽ gả cho hầu gia làm phu nhân, chuyện này cùng lắm chỉ cần đôi câu nói mà thôi, đâu đáng gì đâu?”
“Cố hầu gia đã xin cưới với ngươi rồi hả?” Chu lão phu nhân cả giận nói: “Các ngươi đã làm được cái gì cho Oanh Nương? Là dưỡng dục nàng, hay là đã vun đắp được tình cảm gì với nàng? Không được phép đi!”
Vẻ mặt Hàn thị như đưa đám, đẩy Chu Hải một cái: “Ngươi còn không mau cầu xin mẹ đi?”
Chu Hải: “Nương, Dật Phi nó…”
Chu lão phu nhân cả giận nói: “Các ngươi nuông chiều làm hư con trai, gây ra họa rồi còn muốn dùng tôn nghiêm mặt mũi khuê nữ để giải quyết cho nó hả? Hôm nay Oanh Nương vì nhà mẹ mà cầu xin Cố hầu gia, vậy sau này phải lép vế trước Cố hầu gia rồi, chúng ta là nhà ngoại, không thể dành lấy mặt mũi cho khuê nữ cũng thôi đi, sao lại có thể kéo chân chúng nó được chứ? Sau này đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, trở về kêu cha ngươi đi hỏi thăm một chút xem, nếu thật sự không thể tìm được đường sống thì các ngươi hãy thành thật, buông bỏ cái tâm tư kia xuống đi, Dật Phi gây ra họa thì bảo tự nó đi chịu trách nhiệm đi! Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, ai cũng có số mạng của người đó, để nó tự đi chịu trách nhiệm với mệnh số của chính mình đi!”
…
Ngày hai mươi tháng giêng, không khí năm mới dần dần phai nhạt, trên đường phố đã khôi phục lại sự trật tự thường ngày. Ngày hai mươi lăm Cố Trường Quân sẽ đi nhậm chức, kéo dài mãi đến tận tháng một rồi, trên đường đã trì hoãn không ít thời gian.
Tại Hàn Sơn tự, Chu Oanh, Nghiêm thị, Vương thị và mấy người khác đang cầu phúc ở đại điện. Khói bay lượn lờ, mùi nhang nồng nàn, Nghiêm thị và Vương thị ở bên cạnh nháy mắt với nhau rồi cùng nhau đi ra ngoài. Chu Oanh cũng biết là ai đến.
Bóng dáng cao lớn thâm trầm chiều vào nền gạch trên đất, hắn càng ngày đến càng gần, đứng phía sau bồ đoàn của nàng.
Chu Oanh chắp hai tay, đọc xong câu cầu khấn thì Cố Trường Quân chậm rãi ngồi xuống, ôm đầu gối, nghiêm túc đánh giá nàng.
Chu Oanh mở mắt ra, ánh mắt sáng rực, dào dạt ý xuân.
Khi nhìn thấy hắn thì nàng cũng có mấy phần mừng rỡ, tuy rằng không nên làm vậy.
Cố Trường Quân vén tóc mai nàng lên từ phía sau, thấp giọng nói: “Nghe nói nàng có chuyện muốn nhờ ta giúp?”
Chu Oanh cắn cắn môi: “Ai nói vậy?”
“Nhị biểu ca đó của nàng, không phải là nghĩ không ra đó chứ? Nàng chỉ cần nói mấy câu dễ nghe với ta thì có lẽ ta sẽ cân nhắc một chút?”
Mặc dù hắn bận đến tối mắt nhưng vẫn thong dong ôm đầu gối ngồi trên bồ đoàn, phía sau là tượng phật được tạc bằng sơn mài thếp vàng.
Đức phật trang nghiêm, hương khói lượn lờ trên điện, hắn dùng giọng nói trầm thấp mê người để nói ra những lời nói tùy tiện như vậy.
Chu Oanh lắc đầu: “Ta không có gì cần giúp cả.”
Cố Trường Quân cười một tiếng, đôi môi mỏng cũng chuyển động theo: “Ta phải đi rồi.”
Chu Oanh ngơ ngẩn, hàng lông mi dài rũ xuống, lại mở lên: “Khi nào?”
“Giờ thìn ngày mai.”
Bàn tay trong áo của Chu Oanh nắm lại, càng ngày càng nắm chặt hơn, nàng muốn hỏi: “Vậy thì khi nào người trở lại?” Còn muốn hỏi: “Vậy ta làm thế nào đây?” Môi mím lại, cuối cùng một chữ cũng không nói ra.
Những ngón tay ấm áp tách từng ngón tay của ra, hắn đưa tay qua, nắm lấy tay nàng, dần dần tiến lại gần.
“Chu Oanh.”
Hắn thấp giọng gọi tên nàng, hô hấp đến gần, có mấy phần mùi vị kiều diễm.
“…” Chu Oanh nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, đôi môi khẽ mở ra, hô hấp hỗn loạn, không nói ra được lời nào. Trái tim nàng đập nhanh liên hồi, chủ động hôn lấy đôi môi của hắn.
Cố Trường Quân khẽ cười một tiếng: “Phật tổ ở trên cao, nàng lớn gan như vậy, có phù hợp không?”
Chu Oanh không đáp, nàng đưa hai tay ra, triền miên ôm lấy cổ hắn.
Cố Trường Quân cúi đầu đáp lại cái hôn.
Tiếng chuông bên ngoài vang lên, từng tiếng từng tiếng một, vang vọng trong làn sương chiều xanh tím.
Bên ngoài cửa đại điện rộng mở có ánh sáng lờ mờ chiếu vào.
Cố Trường Quân ôm lấy nàng, không muốn buông ra.
“Hôm qua ta đã nói chuyện hôn sự với cữu cữu và cha của nàng rồi. Thời gian có thể sẽ hơi gấp gáp.”
Chu Oanh không thể ngờ đến, dường như hôm nay tất cả mọi người đều nhận định nàng chính là một nửa kia của Cố Trường Quân.
Nàng nghĩ đến chuyện của Chu Dật Phi: “Cữu cữu và cha tìm người giúp đỡ hả?”
Cố Trường Quân nhàn nhạt cười một tiếng: “Quan viên ở Tô Châu không qua lại với ta, ở Giang Nam giàu có, sung túc, sống khép kín, những người trong quan trường không quá dốc lòng vì quân đội.”
“Nhưng mà nàng cũng không cần lo lắng, cứ yên tâm mà chờ, chờ ta đến đón nàng.”
Ánh sáng trong mắt Chu Oanh ảm đạm: “Tại sao người lại thích ta? Ta không có gì cả, cũng chẳng làm được việc gì cả…”
Cố Trường Quân hừ một tiếng, đưa tay lên vuốt ve cái dái tai xinh xắn của nàng: “Nhưng nàng là huyết mạch hoàng tộc, nàng có rất nhiều thứ.”
Cố Trường Quân chậm rãi đứng lên, chắp tay đi đến trước cửa điện, giữa ánh nắng chiều tà, quanh thân hắn giống như đang tỏa ra kim quang.
“Chỉ sợ ý chỉ của triều đình cũng sắp đến rồi. Chu Oanh, ta phải thành hôn với nàng thật nhanh mới được, lễ nghi phiền phức cũng bỏ đi.” Hắn quay người lại, nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu.
“Nàng có sợ ta để nàng chịu thiệt hay không?”
Chu Oanh chậm rãi lắc lắc đầu: “Không sợ.”
Tam thư lục lễ, nhắc đến cũng chỉ là làm cho người ngoài nhìn thôi.
Chỉ cần người kia là hắn thì nàng đã cảm thấy rất tốt rồi, vô cùng yên tâm.
Cố Trường Quân đạp lên những ánh nắng lác đác mà đi. Khi gặp lại thì thân phận đã khác nhau, nàng mặc giá y đỏ thẫm, nắm lấy dải lụa đỏ trong tay hắn, từ đó trở thành thê tử của hắn.