Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Quyển 2 - Chương 67



Những chiếc lá trên dây leo quả thực rất đẹp, nếu sử dụng nó làm giấy để truyền tải thông tin thì sẽ đẹp hơn.

Kích thước và độ dày của lá vừa phải, màu sắc tươi tốt, dùng năng lượng tòa thành để khắc chữ lên đó thì rất dễ thấy.

Lá từ trên cao rớt xuống giống như một trận mưa lá.

Những chiếc lá bị gió thổi bay vào các góc, trong đó có rất nhiều hoa xen kẽ, bầu trời rực rỡ sắc màu.

Vân Sâm vui vẻ nói: “Như thế này là được rồi.”

Hoa Đình: “…”

Anh không nói gì.

Vân Sâm chỉ coi như tạm thời tâm trạng anh không tốt.

Lá ghi tin tức đã rải đi gần một tuần, nhưng khu vực phía dưới cũng không có động tĩnh gì.

Tuần này Vân Sâm không hề nhàn rỗi.

Cô không còn cố chấp đi đến điểm vật tư của chị Đỗ Quyên nữa, mà mở rộng phạm vi tìm kiếm vật tư ở khắp nơi.

Không giống với nửa khu vực nơi Hoa Đình tọa lạc, những chỗ khi cô tìm kiếm vẫn tìm thấy rất nhiều vật dụng.

Một nửa diện tích này giống như đám dây leo hiện tại của Hoa Đình, trơ trụi không còn sót lại gì cả.

Vân Sâm cứ đi hai bước thì cô sẽ nhìn thấy một chiếc lá nho nhỏ của Tòa Thành Nát trên mặt đất.

Trên lá có năng lượng tòa thành cho nên sẽ không dễ bị hư hỏng như những chiếc lá thông thường, những chiếc lá này có thể được bảo tồn trong một khoảng thời gian.

Chiếc lá giống như một mẩu quảng cáo nhỏ dùng để quảng bá Hoa Đình là một ngôi nhà an toàn tuyệt đối, quảng cáo có ở khắp mọi nơi.

Một số nơi thì có rất nhiều, một số nơi khác thì thưa thớt.

Không biết là do những người may mắn sống sót đã nhặt được, hay là từ trên cao rơi xuống ngẫu nhiên nữa.

Hoa Đình ở ngay phía trên, dưới mặt đất chỉ có bóng của anh, mặt trời chỉ có thể chiếu sáng ở một khoảng thời gian nhất định.

Vân Sâm tìm thấy hai chiếc radio trong cửa hàng video, cô đã mang chúng trở lại tòa thành.

Hy vọng chức năng của chúng cũng còn xài tốt như vẻ ngoài của chúng vậy.

Cô đứng bên dưới tòa thành nhìn lên. Ban đầu dây leo và lá rất rậm rạp, phần dưới của tòa thành trông giống như một khu vườn được cắt tỉa.

Còn bây giờ…

Vân Sâm nhịn cười, nói thế nào đây nhỉ, thoạt nhìn giống như Địa Trung Hải*.

(*Ý là hói =)))))) chị chê anh Thành không còn nhiều lá)

Cô quay trở lại tòa thành, gọi tên của Tòa Thành Nát.

Hoa Đình vẫn chưa xuất hiện thì Niệm An đã chạy ra trước, con chó lớn đứng dậy đã cao gần bằng cô, nó không ngừng liếm mặt cô, nhiệt tình để lại rất nhiều nước bọt.

Vân Sâm lại hét lên: “Nát Nát, anh đang làm gì vậy? Tôi nhặt được hai chiếc radio mang về này, buổi tối chúng ta sạc thử xem chúng còn dùng được không. Có thể dùng được thì không cần anh ngày nào cũng ở nhà lắc lắc cái trong đèn pin điện nữa, anh có thể ra ngoài với tôi.”

Cánh cửa căn nhà đá mở ra, một nhánh dây leo hơi nhô ra khỏi đầu cành.

Hoa Đình nói: “Anh ở nhà quay sạc đèn pin rất vui, anh không thích ra ngoài chút nào.”

Vân Sâm biết anh là người đỏm dáng, nhưng cô không ngờ anh lại đỏm dáng đến thế. Cô chỉ nói đùa rằng lá cây là tóc của anh, nhưng không có nghĩa lá cây đó thực sự là tóc của anh.

Hơn nữa, dây leo có lá và không có lá thì có gì khác nhau lắm à?

Vân Sâm hỏi: “Anh thật sự không ra ngoài sao? Anh nên phơi nắng nhiều hơn, như vậy lá cây mới mau lớn được.”

Hoa Đình nói: “Mặt trời không muốn chiếu ánh sáng vào anh, hai ngày sau khi lá của anh rụng đều như vậy, ngay cả mặt trời cũng cảm thấy anh xấu xí.”

Vân Sâm cạn lời: “Đó là bởi vì hai ngày nay trời đang nhiều mây.”

Hoa Đình vẫn không thấy vui, dây leo yếu ớt nằm trên mặt đất, như thể cuộc đời không còn gì để nuối tiếc.

Vân Sâm nói: “Vậy anh không muốn nắm tay tôi cùng chạy bộ nữa à?”

Cành cây lập tức vươn lên rồi lại rơi xuống đất, lúc này anh không muốn đi ra ngoài.

Vân Sâm để radio trong sân, cô quay lại nói: “Vậy tôi sẽ ra ngoài chạy hai vòng, nếu anh muốn thì đi theo.”

Cành cây liếc nhìn bóng dáng cô chạy đi, dây leo chính do dự một lúc rồi lặng lẽ đi theo.

Khi đi ngang qua Niệm An, Hoa Đình nhẹ nhàng nói với nó: “Không được nghĩ anh xấu xí, biết chưa?”

Mặt Niệm An ngơ ngác.

Dây leo đã rời đi, nhanh chóng bắt kịp cô gái.

Vân Sâm chạy bền trong rừng để rèn luyện sức bền.

Cô chạy được nửa chặng đường thì dấu ấn của Thành Quyến Giả hơi nóng lên, vai cô trùng xuống.

Tòa Thành Nát đến rồi.

Vân Sâm thở hổn hển: “Anh nghĩ thông rồi à?”

Hoa Đình càu nhàu hai tiếng.

Vân Sâm chạy được hai tiếng đồng hồ rồi mới dừng lại nghỉ ngơi.

Cô vô thức đưa tay chạm vào vai mình, cảm thấy trống rỗng.

Cô quay đầu nhìn thì thấy dây leo đã cách xa cô, sau đó anh thu mình lại trên cây, dùng lá trên cây để che đi cành cây trơ trụi của mình.

Hoa Đình: “…”

Dây leo không có mắt, nhưng Vân Sâm cảm thấy một ánh mắt rất đượm buồn.

Lời đề nghị của cô đã khiến Tòa Thành Nát mất đi những chiếc lá xinh đẹp.

Vân Sâm ho nhẹ nói: “Dây leo chính của anh cũng không còn nhìn thấy nhiều lá cây nữa, không có lá thì nhìn anh cũng đẹp lắm mà. Anh đừng trốn ở trên đó nữa, mau xuống đây đi.”

Hoa Đình: “Không muốn.”

Trông anh bây giờ rất xấu xí, trước khi những chiếc lá mới mọc ra thì anh không được rời khỏi lá của những cây khác.

Dây leo bao quanh tòa thành lơ lửng không có lá giống như một vùng Địa Trung Hải.

Hoa Đình nghĩ đến một bức tranh như vậy, xấu xí thật là buồn.

Vân Sâm quyết định dỗ anh để anh đừng vặn vẹo nữa.

Cô nghĩ ra một số câu khen ngợi, bắt đầu nói không ngừng.

“Tòa Thành Nát ngay cả khi không có lá cũng là tòa thành tốt nhất!”

“Còn có tòa thành nào nhìn đẹp mắt hơn anh không? Bọn họ đều ở dưới mặt đất, anh đã có thể ở trên bầu trời thì anh chính là tòa thành có một không hai.”

“Nghe cái tên Hoa Đình này đi, vừa nghe đã biết đó là một tòa thành văn hóa rồi.”

“Tòa thành văn hóa làm sao có thể cố chấp để ý đến thứ hạn hẹp như vẻ bề ngoài chứ? Quan trọng là nội hàm.”

Hoa Đình được dỗ dành nhẹ giọng nói: “Thật không?”

Vân Sâm nghiêm túc nói: “Thậm chí dáng vẻ khô héo của anh tôi cũng đã từng nhìn thấy rồi, có như vậy thì anh cũng rất đẹp, ít lá thì có sao đâu chứ?”

Dây leo như một chiếc cây trụi lá mùa thu thò một đầu ra khỏi tán cây, vừa thăm dò vừa quan sát vẻ mặt của cô gái.

Nhìn thấy cô thật sự không có ý nghĩ cười nhạo, Hoa Đình mới xấu hổ dựa vào vai cô một lần nữa.

“Anh thật sự là người đẹp nhất sao?”

Ngày thường anh có giọng nói lười biếng và dịu dàng của một thanh niên, lúc này lại trở nên cực kỳ mềm mại.

Vân Sâm gật đầu: “Đúng vậy, anh là đẹp nhất, đẹp nhất thế giới luôn.”

Tòa Thành Nát đỏm dáng này thiệt là.

Cành cây hớn hở sờ má cô gái, “Bụp” một tiếng nở ra hai bông hoa nhỏ.

Hoa không to, chỉ bằng móng tay.

Hình dáng của hoa có phần giống hoa của cây me đất, màu xanh tím.

Anh kéo dài một cành cây khác, sau đó nhổ hai bông hoa nhỏ và xâu chúng lại với nhau.

Một chiếc kẹp tóc bằng hoa tươi và dây leo đã hoàn thành.

Anh ghim chiếc kẹp tóc vào tóc cô gái và nói: “Vân Vân mới là người đẹp nhất.”

Vân Sâm giơ tay lên chạm vào cánh hoa mềm mại, sau đó liếc nhìn dây leo: “Tôi không đỏm dáng giống anh.”

Cô yêu thích chiếc kẹp tóc bằng hoa tươi đến nỗi không muốn buông tay, khóe môi cong lên nở ra một nụ cười.

Hoa Đình ngơ ngác.

Đôi mắt cô vẫn trong và sáng như ngày nào.

Khi cô nhìn anh, khi khóe môi nở nụ cười và trong mắt có ánh sáng long lanh.

Đầu óc anh bỗng trở nên trống rỗng, anh chỉ có thể nhìn thấy nụ cười của cô và bông hoa trên đầu cô.

Anh lấy lại tinh thần rồi lắc lư dây leo qua lại một cách khó hiểu, liệu anh có bị di chứng của việc sử dụng quá nhiều năng lượng của tòa thành không?

Ví dụ như di chứng có thể ảnh hưởng đến khả năng tư duy…

Hoa Đình muốn hỏi cô giáo Vân Vân uyên bác thử xem.

Đột nhiên, dây leo bên dưới tòa thành xuất hiện một vài con người!

Bốn người đều là nam, trên người mặc đồng phục rằn ri màu đất, họ đi đến đây rồi ngước lên nhìn thăm dò.

Họ đang cầm những chiếc lá khắc chữ trên tay, rõ ràng họ đã đến đây sau khi nhìn thấy thông điệp trên đó.

Bọn họ dường như đang quan sát, cuối cùng dựa theo nội dung trên lá cây, ngẩng đầu nói với dây leo: “Xin chào, chúng tôi là con người không biết sự tồn tại của ý thức tòa thành. Chúng tôi bằng lòng vào tòa thành để sinh sống.”

Hoa Đình nói chuyện này cho Vân Sâm biết.

Hai người cảm thấy rất hạnh phúc, cuối cùng cũng đã có một vài người may mắn sống sót nhìn thấy tin của họ phát đi mà đến đây rồi!

Vân Sâm kìm nén sự phấn khích của mình lại, nên cẩn thận trong mọi việc mới tốt.

Cô trượt dây leo từ trên cao xuống, nhưng không trượt xuống hoàn toàn mà vẫn ở trên không.

Độ cao mà người bên dưới không thể tấn công cô và cô có thể giao tiếp rõ ràng với bên kia.

Ngay cả khi đối phương sử dụng đòn đánh tầm xa thì Tòa Thành Nát vẫn có thể kịp thời chặn đòn tấn công bằng dây leo.

Sau khi cô xuất hiện, bốn người đàn ông phía dưới cùng nhìn cô. Trong mắt họ hiện lên sự kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ cô lại xuất hiện bằng cách này.

Vân Sâm từ trên cao lớn tiếng hỏi: “Mọi người vẫn luôn sống ở khu vực này sao? Doanh trại của mọi người ở đâu? Còn có người may mắn sống sót khác không?”

Bốn người nhìn nhau một lúc, sau đó một người có vẻ mặt thân thiện hơn một chút đứng lên.

Hắn ta nói: “Xin chào cô bé, chúng tôi chỉ mới ở đây trong hai năm trở lại đây thôi. Cháu nhìn trang phục của chúng tôi thì chắc cũng đã biết, mấy người chúng tôi từng là quân nhân trong đội ngũ hộ tống.”

Quân nhân?

Vân Sâm cau mày nhìn vài người không rắn rỏi gì cho lắm, họ không giống quân nhân.

Ở Trung Châu cũng có quân nhân nhưng không nhiều lắm, có một số là người giữa đường rút quân và đội ngũ ban đầu bị phân tán. Bọn họ đã giúp Trung Châu xây dựng rất nhiều, mỗi lần đều chủ động đăng ký làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất, đều hi sinh khi Vân Sâm còn rất nhỏ.

Lý do khiến Vân Sâm có ấn tượng sâu sắc với họ, là bởi họ có khí chất khác với người thường, càng vững vàng và có nghị lực hơn.

Bốn người đàn ông này, đừng nói đến khí chất cứng rắn, ngược lại trên người còn có mùi vị khiến người khác khó chịu.

Bên kia nói tiếp: “Ngoài chúng tôi ra thì trong doanh trại vẫn còn có một số đồng chí phụ nữ. Khi thấy tin tức trên lá cây, chúng tôi đến kiểm tra tình hình trước.”

Ba người khác ở phía sau gã ta nhìn có vẻ hơi không kiên nhẫn, lâu lâu lại thấp giọng lẩm bẩm vài câu, không có cách nào nghe rõ nhưng có thể nhìn ra nét hung dữ trên vẻ mặt của họ.

Người đàn ông cố tình tránh trả lời câu hỏi của cô, Vân Sâm hỏi lại: “Doanh trại của mấy người ở đâu?”

Trong lòng cô đã cảnh giác, cô nắm chặt dây leo, ra hiệu cho Tòa Thành Nát biết mấy người này không được bình thường cho lắm.

Người đàn ông đang nói chuyện vẫn kiên nhẫn nói: “Cô bé, nói chuyện như thế này thì bất tiện quá, nếu không cháu xuống đây nói chuyện với chúng tôi đi. Cháu cũng không cần phải cẩn thận như vậy, chúng tôi không phải người xấu. Cháu nhìn xem còn có cả quân hàm mà, cháu còn nghi ngờ mấy chú bộ đội à?”

Đối phương muốn lừa cô xuống dưới, Vân Sâm cảnh giác hơn khi, cô chỉ lắc đầu nói: “Trả lời câu hỏi của tôi trước đã.”

Đồng thời, cô cũng đã sẵn sàng quay trở lại tòa thành bất cứ lúc nào.

“Cô bé thật là cmn khó gạt mà.” Người đàn ông chửi rủa, gã ta lấy súng ra khỏi ngực và chỉ lên trời.

Chỉ một động tác lấy súng mà thôi, khi gã ta và ba người phía sau quay đầu nhìn trên trời thì đều ngẩn người.

Người đâu rồi?

Đã trở thành cái kén màu xanh lá đó rồi sao?

Cái quái gì đây chứ?

Chờ đã… Dấu chấm đỏ trên người bọn họ đến từ đâu vậy?

Cả bốn người bọn họ sợ hãi tìm kiếm nơi phát ra chấm đỏ.

Vân Sâm trốn trong kén xanh an toàn, cô nhìn thấy sự thay đổi trong chớp mắt bên dưới.

Khoảnh khắc người đàn ông rút súng, bốn chấm đỏ ngay lập tức xuất hiện trên người bọn họ.

Từ một góc trong đống đổ nát của tòa thành, một người đàn ông trung niên cụt mất cẳng tay trái bước ra, ông ta đầy tức giận nói: “Bỏ vũ khí trong tay xuống, nếu không sẽ bị bắn.”

Bốn người đàn ông cầm súng khác bước ra từ những nơi khác nhau, họ đều có những khiếm khuyết nghiêm trọng trên các bộ phận khác nhau trên cơ thể. Bọn họ tạo thành một đội hình tấn công và phòng thủ với những người đàn ông trung niên trước mặt.

Từ từ tiến lên một bước.

Khí thế ngay lập tức áp đảo bốn người đàn ông kia, cuối cùng bốn người đó bỏ chạy.

Năm người này vẫn không bắn, họ cất súng ngay ngắn.

Người đàn ông trung niên vừa nói chuyện nhìn lên tòa thành, ông ta ngơ ngác hỏi người phía sau: “Tiểu Quách này, sao tôi nhớ tuần trước khi nhìn thấy thứ này trên bầu trời, nó vẫn chưa bị trọc thế này… Chậc chậc, bây giờ giống như một con lừa trọc vậy.”

Ngay cả khi người này nói chuyện bình thường thì âm lượng cũng rất lớn, giống như đang dùng loa hét vậy.

Vân Sâm sờ vào dây leo để vuốt thẳng dây leo lại.

Hoa Đình: “…”

Thực sự thì anh cũng không phải rất thiếu con người đến chỗ anh sinh sống đâu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv