Vân Sâm đã quyết định xong việc có nên nói với Dư Triều Gia chuyện về viên đá là tượng của đất nước Cửu Châu hay không.
Cô nói: “Chúng ta liên lạc với anh Dư đi!”
Hoa Đình: “Được.” Cho dù Vân Sâm có quyết định gì thì anh cũng sẽ ủng hộ Vân Sâm.
Hai người kiên định nhìn về phía đèn pin quay tay sạc, khi vừa chuẩn bị liên lạc thì lại rơi vào im lặng.
Liên lạc với Trà Phủ bằng cách nào đây?
Dư Triều Gia vẫn chưa nói cho họ biết bất kỳ cách nào để liên lạc với Trà Phủ cả!
Họ cũng không hỏi, thậm chí họ còn không nghĩ về chuyện đó.
Vân Sâm nhìn chằm chằm radio một hồi lâu, cô nói: “Chúng ta chỉ có thể chờ Trà Phủ liên lạc thôi.”
Nhiều ngày trôi qua, radio vẫn im lặng.
Trà Phủ chắc là không nghĩ đến việc họ sẽ giải quyết vấn đề nhanh như vậy.
Viên đá quan trọng của Dư Triều Gia vẫn còn ở chỗ của Vân Sâm, cô không hề lo lắng rằng Trà Phủ sẽ không liên lạc lại với cô.
Trong khi chờ Trà Phủ liên lạc, Vân Sâm và Tòa Thành Nát đã quan sát không gian dưới lòng đất.
Họ ghi lại những thay đổi hàng ngày trong không gian dưới lòng đất.
Ngay lập tức họ cũng đã biết rõ rằng tại sao ma quỷ lại không muốn Tòa Thành Nát rời khỏi chúng để bay lên phía trên.
Cái bục dưới lòng đất là không gian có thể chuyển động nâng lên hạ xuống, khí đen dưới bục có thể lấy dinh dưỡng thông qua “Thức ăn” mà ma quỷ mang về, từ đó nuôi dưỡng những tên ma quỷ mới.
Ma quỷ ghét ánh sáng mặt trời, khí đen cũng vậy.
Ánh sáng mặt trời không thể giết chết ma quỷ, nhưng ánh sáng mặt trời có thể khống chế những khí đen cùng sinh ra từ ma quỷ.
Sau nhiều ngày so sánh, cuối cùng họ cũng đã phát hiện ra chuyện này.
Vị trí lơ lửng hiện tại của Hoa Đình sẽ chặn hầu hết ánh sáng mặt trời chiếu vào phần tối bên dưới lòng đất, khiến không gian dưới lòng đất vẫn nằm dưới bóng của anh.
Một phần không gian dưới lòng đất vẫn được ánh mặt trời chiếu sáng.
Không thể nhìn thấy khu vực được chiếu sáng vào ban ngày, nhưng vào ban đêm khi cái bục nâng cao thì có thể nhận thấy rõ ràng…
Khu vực tiếp xúc với ánh sáng mặt trời vào ban ngày thì đến nửa đêm, khí đen ở đó sẽ loãng hơn rất nhiều, số lượng ma quỷ mới được sinh ra cũng sẽ giảm đi.
Với thời gian phơi nắng cộng dồn mỗi ngày, độ cao nâng lên hàng ngày của cái bục dưới lòng đất càng ngày càng thấp, không còn sát mặt đất như trước nữa.
Khi vị trí của cái bục dưới lòng đất gần mặt đất, khí đen chỉ ghét vị trí tiếp xúc với ánh nắng mặt trời mà thôi.
Khi cái bục dưới lòng đất càng ngày càng xa mặt đất thì khí đen không còn ghét ánh nắng mặt trời nữa mà là sợ hãi, nó tuyệt đối sẽ không bao giờ tới nơi nào gần ánh nắng mặt trời.
Khí đen suy yếu, số lượng ma quỷ mới được sinh ra mỗi ngày đều giảm mạnh.
Nhưng chỉ cần số lượng ma quỷ nhảy vào khí đen đủ lớn thì khí đen vẫn có thể sinh ra ma quỷ, chỉ là hiệu quả không cao như ban đầu.
Số lượng tinh thạch trên bục dưới lòng đất liên tục giảm, dường như ma quỷ đang cố ý loại bỏ chúng khỏi cái bục.
Vân Sâm đoán: “Nếu bục dưới lòng đất vẫn luôn ở dưới tòa thành của anh, cuối cùng nó sẽ mạo hiểm xuất hiện trên mặt đất, sau đó không sợ ánh sáng mặt trời nữa à?”
Hoa Đình bị Vân Sâm dọa sợ, anh đợi một lúc lâu mới nói: “May mà chúng ta đã rời đi… Bây giờ chúng nó dường như không còn coi chúng ta là mục tiêu nữa, hoàn toàn từ bỏ rồi.”
Vân Sâm nói: “Ừ…”
Cô và Tòa Thành Nát luôn cảm thấy lý do khiến đám ma quỷ bỏ cuộc là vì chúng nó có mục đích khác, hoặc là đã… tìm được mục tiêu mới.
Tất cả chuyện về cái bục dưới lòng đất, khí đen, còn có đám ma quỷ đều chỉ là suy đoán của họ, bọn họ không thể khẳng định được.
Lại thêm nửa tháng trôi qua, Trà Phủ bên đó vẫn không có động tĩnh gì.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát rèn luyện cơ thể, bắt đầu khám phá một vòng tòa thành mới.
Khám phá nửa còn lại của tòa thành.
Lúc trước không thể khám phá một nửa còn lại của tòa thành vì cây cầu và phạm vi hơi thở của tòa thành, bây giờ chúng đã ở bên dưới bọn họ.
Vân Sâm muốn đến bất kỳ nơi nào thì chỉ cần trượt xuống tòa thành với sự giúp đỡ của dây leo của Tòa Thành Nát, khi cô quay lại cũng thế.
Hoa Đình hỏi: “Em định đi đâu trước?”
Vân Sâm lấy bản đồ toàn tòa thành của Lý Đỗ Quyên và bản đồ nửa tòa thành mà cô đã vẽ theo thói quen ra, cô khoanh tròn hai điểm trên bản đồ và nói: “Trước tiên tôi muốn lấy một số vật tư ở đây.”
“Đây là hai địa điểm quan trọng về vật tư mà chị Đỗ Quyên đã nói với tôi trong lá thư của chị ấy. Một là nhà kho của siêu thị có tên là Watson và điểm còn lại nằm trong hầm nhà để xe bên cạnh tòa nhà 23 của Garden Resort. Bên trong hầm để xe có hầm trú ẩn, trước kia chị ấy ở đó đã để lại rất nhiều đồ.”
Hoa Đình di chuyển dây leo, anh có thể dùng dây leo dưới đáy tòa thành để quan sát địa hình bên dưới, từ đó xác định vị trí gần đúng dựa trên bản đồ.
Vân Sâm nói: “Anh nói xem dưới đó còn có người may mắn sống sót không, như những người lang thang ấy…”
Khi Chị Đỗ Quyên viết nhật ký bổ sung về Du Hồn, đã đề cập rằng chị ấy có thể là người cuối cùng ở Hoa Đình…
Vì vậy, Vân Sâm luôn cảm thấy Hoa Đình không có người may mắn sống sót nào nữa. Cô phát hiện mình có thể đã nghĩ sai rồi, chị Đỗ Quyên viết về loại ma quỷ đã là chuyện rất nhiều năm về trước, bây giờ tình hình có thể không giống như trước nữa.
Sau khi chị Đỗ Quyên thông báo cho cô biết hai vị trí vật tư này trong thư, phía cuối chị ấy cũng nhắc nhở rằng chị ấy không chắc chắn liệu vật tư còn ở đó không.
Giống như Vân Sâm đột nhiên xuất hiện ở Hoa Đình và lấy vật tư từ giếng, chị ấy không thể đảm bảo rằng sau khi chị ấy rời đi thì những vật tư sẽ vẫn ở đó.
Hoa Đình lắc đầu: “Anh cũng không rõ.”
Dây leo không thể cảm nhận được một nửa tòa thành ở bên dưới.
Anh nói thêm: “Chúng ta đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu có người may mắn sống sót thì chắc là bọn họ sẽ chú ý đến bên này…”
Vân Sâm nói: “Đi xuống dưới xem thử là biết thôi.”
Cô mang theo tất cả các loại công cụ và vật dụng sinh tồn rồi thay quần áo nhẹ và bền mà cô thường mặc trong khi thám hiểm, sau đó cô mượn dây leo để trượt xuống tòa thành dựa theo vị trí mà Tòa Thành Nát chỉ.
Vân Sâm từ trên cao liếc mắt nhìn xuống dưới, cô chỉ cảm thấy sợ hãi.
Cô hít một hơi, hai tay nắm lấy rồi từ từ di chuyển xuống dưới.
Thật ra cô không cần căng thẳng như vậy, dây leo của Tòa Thành Nát đang quấn lấy eo cô, sẽ không để cô ngã xuống.
Chỉ là lần đầu tiên cô leo từ độ cao như vậy, còn cao hơn cả quãng đường leo lên cái bục dưới lòng đất lúc đó, cho nên không tránh khỏi có chút căng thẳng.
Đôi giày đế cao su dày cộp giẫm lên mặt đất, chất lỏng ma quỷ vừa mới bị ánh nắng mặt trời chiếu đến bốc hơi lên.
Vân Sâm đưa mắt nhìn tình hình xung quanh, cây cối rậm rạp xanh tươi bao phủ, cây cỏ xen lẫn với các đống đổ nát của tòa thành.
Hai con nai nhỏ bên cạnh nhìn thấy con người từ trên trời rơi xuống liền bị dọa sợ cho nên đã bỏ chạy.
Ngay phía trước Vân Sâm là một tòa nhà trung tâm mua sắm, trong đó một nửa bảng hiệu ở tầng 3 và tầng 4 đã bị hỏng, có thể nhìn thấy ký tự “Watson” mờ mờ.
Tòa nhà trung tâm mua sắm này được bảo tồn tương đối tốt so với các tòa nhà gần đó.
Mặc dù là vậy nhưng nó cũng có cảm giác lung lay sắp đổ.
Lối vào ban đầu của trung tâm thương mại không thể đi được, một đống đá rơi xuống đã chắn bít đường.
Tòa nhà có cửa phụ vẫn có thể đi lại được.
Vân Sâm dừng trước cửa phụ, cô ngồi xổm dưới đất nhặt một thứ trên mặt đất lên.
Sợi tóc mảnh, đen và cứng của con người.
Trên đuôi tóc có chân lông nhỏ, trông giống như tóc vừa rụng.
Ma quỷ có nửa thân trên là con người cho nên chúng cũng có tóc, nhưng chúng không rụng tóc như con người, chúng chỉ chảy ra chất lỏng ma quỷ.
Vân Sâm nhìn về phía cửa phụ, chẳng lẽ có người may mắn sống sót ở đây à?
Ngoài những con người tụ tập trong tòa thành ra thì cũng có những người lang thang bên ngoài tòa thành, tương tự những người như chị Đỗ Quyên.
Một số người lang thang nghĩ rằng ý thức tòa thành cũng giống như ma quỷ, sở hữu sức mạnh khủng khiếp không biết từ đâu mà có và không đáng tin cậy. Mặt khác, những người lang thang không biết về sự tồn tại của các tòa thành, giống như có một đội chuyên về tìm kiếm những người may mắn sống sót ở Trung Châu ban đầu, họ chính là tìm những người lang thang như thế này.
Nếu có con người trong đó thì sẽ là loại nào đây?
Vân Sâm không tùy tiện đi vào cửa phụ, chị Đỗ Quyên đã từng nhấn mạnh trong nhật ký rằng con người có trái tim ác độc còn nguy hiểm hơn ma quỷ nữa.
Gặp được người tốt như Dư Triều Gia và Trà Phủ là điều may mắn, nhưng không có nghĩa là lần nào cũng gặp may mắn như vậy.
Vân Sâm đứng trước cửa phụ một hồi, sau đó cô rời đi, quyết định đi đến một điểm vật tư khác.
Chỉ mới đi được hai bước, trên đầu có một tiếng truyền đến.
Vân Sâm đột ngột né tránh, trên mặt đất xuất hiện thêm một quả cầu vải.
Quả cầu vải rơi trên mặt đất rồi mở ra, mảnh vải nhiều màu sắc rơi hỗn loạn trên mặt đất viết: “Tao nhìn thấy rồi, mày chính là người từ nơi đó xuống đây, chính là sự trừng phạt mà ông trời muốn bọn tao gặp phải lúc này. Chúa sẽ phù hộ bọn tao, mày chính là đại diện cho ác quỷ. Bọn mày sẽ đưa những con quỷ đến đây nhiều hơn, đừng hòng hại bọn tao, bọn tao sẽ chiến đấu cho đến khi trút hơi thở cuối cùng!”
Vân Sâm nhìn một cách khó hiểu, nói khùng nói điên gì vậy chứ.
Cô nhìn lên và thấy một bóng người vụt qua trên tầng ba.
Thứ này chắc do người này ném xuống.
Không ngờ Hoa Đình thật sự còn có người may mắn sống sót, tuy rằng họ không thân thiện lắm, nhưng dù không được thân thiện thì họ cũng thân thiện hơn ma quỷ.
Khuôn mặt Vân Sâm bình tĩnh, cô không hề bị nội dung viết trên miếng vải dọa sợ.
Cô tò mò không biết những người này làm cách nào mà có thể tránh né ma quỷ vào ban đêm để sống sót được, giống chị Đỗ Quyên sao?
Tính mạng con người mong manh lắm, nhưng cũng rất ngoan cường.
Nếu vẫn còn con người, cho dù họ có thân thiện hay không thì cũng cần phải cho họ biết đến sự tồn tại của tòa thành.
Vân Sâm hét vào bên trong: “Nếu mọi người cần một nơi an toàn để sống thì có thể xuống phía dưới tòa thành đó để tìm chúng tôi… Ý thức tòa thành có thể chống lại ma quỷ và bảo vệ con người, bọn họ sẽ không làm hại con người!”
Vân Sâm lại đi đến một điểm vật tư khác, đồ đạc trong hầm trú ẩn của hầm để xe đã bị quét sạch.
Cô tay không trở về tòa thành và nói tin tốt cho Tòa Thành Nát biết rằng vẫn có những người may mắn sống sót bên dưới.
Hoa Đình nghe nói vẫn còn có những con người khác thì rất vui, tòa thành bây giờ thiếu người sinh sống quá.
Vân Sâm cũng nói với anh nội dung trên mảnh vải: “Có thể là một người điên trong ngày tận thế.”
Môi trường trong ngày tận thế sẽ khiến nhiều người phát điên, ngay cả khi sống ở tòa thành thì nhiều người cũng không thể chịu đựng được tương lai vô vọng này, cuối cùng thần kinh sẽ bị suy nhược.
Hoa Đình thấy hơi thất vọng.
Vân Sâm an ủi: “Có thể còn có những người may mắn sống sót khác nữa, chúng ta có thể từ từ tìm kiếm họ. Dù Hoa Đình không có thì sau này chúng ta có thể chuyển đến nơi khác, chỗ của chúng ta đã trở nên rất an toàn và sẽ có nhiều người hơn thôi.”
Hoa Đình nằm trên vai cô, ngoan ngoãn nghe cô miêu tả về quang cảnh tòa thành nhộn nhịp trong tương lai.
Anh đang nghĩ có nên cho mọi người biết rằng ở đây rất an toàn không?
Vân Sâm cũng đang suy nghĩ.
Nếu có người may mắn sống sót ở Hoa Đình, không phải người sống sót nào cũng biết đến sự tồn tại của ý thức tòa thành, cũng không biết ở đây rất an toàn…
Hai người nói cùng một lúc: “Chúng ta phải cho mọi người biết rằng ở đây rất an toàn.”
Nhưng cho mọi người biết bằng cách nào đây?
Vân Sâm không có loa, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Tòa Thành Nát trong phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành mà thôi. Họ phải cho người ở khu vực phía dưới tòa thành biết thực chất tòa thành lơ lửng này rất an toàn và thân thiện bằng cách nào đây?
Vân Sâm dùng hai tay ôm hai má rồi thở dài: “Nếu như chỗ chúng ta có nhiều giấy như vậy thì chúng ta đã có thể viết ra giấy, sau đó ném xuống, như vậy có lẽ sẽ có người nhặt được.”
Dây leo cũng học theo hành động của cô, hai cành cây kéo dây leo chính như muốn chống má suy nghĩ, buồn bã lay động chiếc lá.
Vân Sâm thoáng thấy những chiếc lá dày đặc đang run rẩy.
Lá cũng có thể được dùng làm giấy.
Cô đột nhiên nói với Tòa Thành Nát: “Anh có phiền nếu cống hiến một ít tóc của mình không?”
Cành cây của Hoa Đình cảnh giác nâng lên, Vân Vân muốn làm gì với những chiếc lá xinh đẹp của mình vậy?!