Tiểu Lạc bận cả một buổi sáng, mới vừa đi WC trở về vừa ngồi xuống, bên cạnh lại tới một người, Tiểu Lạc nhẫn nại lâu như vậy rốt cuộc bạo phát, vỗ bàn một cái đứng dậy, nhìn cũng không nhìn liền hướng người mới đến quát: "Ai còn dám ném đồ vật lên bàn tôi mẹ nó liền diệt kẻ đó......"
Xung quang lặng ngắt như tờ.
Tiểu Lạc ngẩng đầu, liền thấy người đứng trước mặt mình là Lâm Ngạn Sơ -- tây trang giày da, soái khí tràn đầy.
Lại nhìn chính mình, đầu váng mắt hoa, khuôn mặt tiều tụy.
Thù mới hận cũ...... Lúc này không ra đại chiêu còn đợi đến khi nào.
Tiểu Lạc nắm tay, vung ra...... Nắm đấm nhỏ nhẹ nhàng hướng đến lồng ngực Lâm Ngạn Sơ, ngọt ngào nói: "Anh họ, anh tới tìm em ăn cơm sao?"
Lâm Ngạn Sơ cố nén cười: "Ừ."
"Nhưng mà công việc của em còn chưa làm xong đâu." Tiểu Lạc khó xử mà nhìn đủ loại tài liệu trên bàn mình, ánh mắt bắn ra tứ phía, "Nếu không hay là anh họ chờ em làm xong hết việc rồi đi ăn."
Cảm nhận được giá trị tức giận của Tiểu Lạc, một đám người căng da đầu chạy đến đem tài liệu trên bàn cô lấy đi.
"Cái này tôi tương đối am hiểu, vẫn là để tôi làm đi."
"Này phần báo cáo này ai đặt ở đây vậy, thật là bỏ lung tung."
"Cái này không cần làm gấp, ăn cơm quan trọng."
......
Chỉ trong chốc lát, văn kiện chất chồng như núi trên bàn Tiểu Lạc liền bị quét sạch.
Tiểu Lạc nhướng mày, cầm tay áo Lâm Ngạn Sơ: "Đi ăn cơm đi, anh họ."
Lâm Ngạn Sơ: "...... Đi thôi, em họ."
Tiểu Lạc thần thanh khí sảng đi theo Lâm Ngạn Sơ, để lại phía sau một đống quần chúng ăn dưa tròng mắt sắp rớt ra, cùng với...... Cảm thấy con đường chức nghiệp của mình về sau thật gian nan.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)
Cơm trưa là quản gia cho người đưa đến, suy xét đến khả năng ăn uống rất tốt của Tiểu Lạc, hôm nay mang đồ ăn đến với phân lượng gấp đôi ngày thường, ước chừng phủ kín cả cái bàn.
Tiểu Lạc vốn cảm thấy thương tâm nay cũng được an ủi phần nào.
Lâm Ngạn Sơ gắp cho cô một miếng thịt: "Buổi sáng vất vả cho cô, ăn nhiều một chút."
Tiểu Lạc không khách khí mà đem thịt nuốt vào, một phen gió cuốn mây tan.
Tiểu Lạc vuốt cái bụng căng tràn: "Ăn no muốn ngủ."
"Cô có thể đi vào ngủ một lát."
Trong văn phòng của Lâm Ngạn Sơ có một cái phòng nghỉ, bên trong trừ bỏ giường, ngay cả phòng để quần áo đều có, rất giống một căn phòng ở khách sạn. Tiểu Lạc tự nhận là người có đạo đức nghề nghiệp: "Kia không được, tôi đâu phải là loại người bỏ bê công việc? Thời gian đi làm, tuyệt đối không ngủ."
Lâm Ngạn Sơ hạ mi: "Như thế nào, muốn tôi bồi cô?"
"Vậy được rồi." Lâm Ngạn Sơ đứng lên, lôi kéo cô hướng bên trong phòng nghỉ đi vào.
"Anh làm gì?" Tiểu Lạc giãy giụa, "Anh không cần xằng bậy, tôi chính là cô gái thanh thanh bạch bạch, lúc trước thời điểm vào công ty cũng chưa nói muốn tiếp thu quy tắc ngầm......"
"Cô nghĩ đi đâu vậy?" Lâm Ngạn Sơ buông cô ra, từ trên kệ sách lấy ra một phần văn kiện, "Tôi vào xem tài liệu mà thôi, hơn nữa......"
Lâm Ngạn Sơ ánh mắt lướt một vòng trên người Tiểu Lạc tỏ ra băng khoăn, "Dáng người này của cô, còn chưa phát dục đi."
"Lâm! Ngạn! Sơ!" Tiểu Lạc nổi giận.
"Không quan hệ." Lâm Ngạn Sơ duỗi tay xoa nhẹ đầu Tiểu Lạc một phen, "Buổi tối tôi sẽ bảo bọn họ đi mua thêm đu đủ, về sau mỗi ngày ăn một quả, khẳng định có thể phát dục lên."
"Lâm! Ngạn! Sơ!" Tiểu Lạc rống giận.
Anh xong rồi, Lâm Ngạn Sơ, anh xong đời.
Xem bổn tiên nữ trở về như thế nào thu thập anh.
Tiểu Lạc nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.
Lâm Ngạn Sơ bật cười, vừa ngẩng đầu, nhìn bản thân trong gương -- giơ lên khóe miệng, trong ánh mắt che giấu không được ý cười.
Lâm Ngạn Sơ sửng sốt, kéo khóe miệng thẳng trở lại. Hắn khi nào.... trở nên ấu trĩ như thế.