3.
Tôi bắt đầu vạch ra kế hoạch tán tỉnh Cố Diệp.
Chiết tiệt! Không nói đến những cái khác thì ở phương diện giữ mình trong sạch, Cố Diệp thật sự làm đến mức cực đoan.
Quen biết anh nhiều năm như vậy, tôi vẫn chưa từng thấy anh có tin đồn hay hẹn hò với bất cứ cô gái nào.
Nhưng… đã kết hôn rồi, anh vẫn giữ mình trong sạch.
Tôi ngơ ngác nhìn chiếc bàn ăn lớn đầy hình chữ nhật mà tôi và Cố Diệp mỗi người ngồi một góc.
Vậy mà Cố Diệp ăn có vẻ khá ngon miệng.
“Cố Diệp.” Tôi cầm đũa chọc chọc bát mì, ý tự sâu xa mà gọi anh.
Cố Diệp đang cúi đầu ăn cơm ngước mắt lên nhìn tôi, dùng giọng mũi đáp lại: “Hả?”
“Trên người có em có virus hay sao mà ăn cơm anh cũng ngồi cách xa em như vậy.”
Cố Diệp vừa dùng đũa gắp thức ăn vào trong bát, hơi nghiêng đầu suy nghĩ sau đó lộ ra một nụ cười:
“Ừm, sao em lại không có?”
Tôi: “...”
Không được, tôi không thể chịu thua thế này.
Tôi hít một hơi thật sâu, cầm theo bát, đứng dậy trực tiếp đi đến ngồi bên cạnh Cố Diệp. Sau đó chu đáo gắp thức ăn cho anh.
“Chồng, anh ăn nhiều một chút, dạo gần đây gầy quá.”
Cố Diệp đang ăn hơi khựng lại, liếc nhìn tôi. Cảm xúc trong ánh mắt anh khá phức tạp.
Tôi - người có đầu óc đơn giản không thể hiểu được.
Tôi chớp mắt: “Chồng ơi?”
Cố Diệp cúi đầu coi như không có chuyện gì xảy ra, chậm rãi ăn hết đồ ăn tôi gắp cho.
Tôi mỉm cười hài lòng.
Đang định ăn cơm thì khóe mắt tôi chợt liếc nhìn thấy vành tai lộ ra ngoài của Cố Diệp. Hình như nó hơi đỏ lên.
Phát hiện ra điều này khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là trong lòng của Cố Diệp có tôi. Tôi vô cùng vui vẻ mà hai bát cơm lớn, ăn đến người phồng lên rồi.
“Ai bảo em ăn nhiều một lúc như vậy?”
Sau khi Cố Diệp thu dọn bát đĩa xong, anh thấy tôi ngồi trên ghế sofa rên rỉ với gương mặt khó chịu, anh bất lực đi pha nước táo gai cho tôi tiêu hóa.
“Huhu, chồng ơi, khó chịu quá.”
“Anh biết em khó chiu, đừng ngồi nữa, đứng dậy đi lại một lúc cho tiêu hóa từ từ.”
Cố Diệp đi tới mép ghế sofa, vươn tay kéo tôi đứng dậy.
Tôi giả vớ choáng váng, đưa tay nắm lấy bàn tay đang giơ ra của anh với khuôn mặt đau khổ, kéo mạnh mà anh không kịp đề phòng trước.
Cố Diệp mất thăng bằng, ngã đè lên người tôi.
Anh chống khuỷu tay theo phản xạ.
Vốn dĩ tôi đang vui vẻ chờ Cố Diệp ngã vào trong ngực mình kết quả là bị anh đè sắp chết rồi.
Tôi: “Huhuhu, em càng khó chịu hơn rồi.”Tôi muốn nôn.
Cố Diệp lập tức đứng dậy, hai má đỏ ửng. Cũng không biết là xấu hổ hay là tức giận.
“Mộc Hề Hề, em đừng gây rối nữa. Ngoan ngoan ngồi ở đó, buổi tối ăn còn chưa tiêu hóa được, em còn muốn làm loạn.”Anh cau mày, bày ra bộ dáng 10 phần nghiêm túc.
Tôi: “...”
Cố Diệp, anh là đồ vô tâm!
4.
Sau một lúc giày vò, Cố Diệp đích thân nấu nước táo gai cho tôi cũng đem đổ đi.
Tôi ở trong phòng ngủ suy nghĩ, bàn tay tôi đang cầm chiếc cốc bỗng khựng lại.
Không phải, trông tôi dọa người như vậy sao?
Tôi cảm thấy chán nản nhưng.. tôi thề không tán được tôi không làm con người nữa.
Tôi uống nước táo gai do mình tự nấu với mục tiêu to lớn, chuẩn bị những điều cần thiết cho đêm nay.
Việc đầu tiên là phải tắm rửa sạch sẽ thơm tho, nếu không mùi trên người sẽ khiến tôi khó xử khi đối mặt với anh.
Bước tiếp theo là đánh răng, dọn dẹp cuối cùng lấy bộ quần áo ngủ mà bạn thân đặc biệt tặng cho tôi, đợi Cố Diệp tắm xong.
Ăn tối xong đã 8h tối, tôi đợi đến 10h30, Cố Diệp mới đẩy cửa vào phòng, lấy quần áo đi tắm.
Cơ hội tốt!
Tôi đang chờ đợi đến sắp ngủ gật thì thấy anh, tình thần bỗng như được lên dây cót. Liếc nhìn cửa phòng tắm đang đóng, tôi lén mặc bộ đồ ngủ, tạo dáng quyến rũ trên giường.
Tôi đếm số trong đầu, đếm đến 1 thì Cố Diệp đi ra.
Cố Diệp có dáng người tốt. Điều này tôi đã biết từ lâu.
Lúc này, anh quấn khăn tắm, lộ ra cơ bụng. Tôi cảm thấy tay tôi muốn cử động rồi.
“Chồng ơi~~”
Tôi thề, đây tuyệt đối là thanh âm vừa ngọt ngào vừa sến sẩm nhất của tôi từ lúc sinh ra đến giờ.
Cố Diệp bị tôi thành công dọa, anh dừng lại. nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu rồi đi về phía tôi.
Mặc dù lúc này trong lòng tôi vô cùng kích động nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, thậm chí còn thay đổi tư thế, khoe trọn đường cong của cơ thể.
Cố Diệp đi tới bên giường, vươn tay nắm lấy chăn bông đắp lên người tôi.
Tôi bị che mặt lại: “???”
“Buổi tối rất lạnh, cảm thận kẻo bị cảm.” Anh bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.
“Lát nữa anh phải tăng ca, em ngủ trước đi, không cần đợi anh.
Nói xong, Cố Diệp nhanh chóng bước ra ngoài, không có ý định dừng lại chút nào.
Tôi: “...”
Đúng là em nên cảm tạ anh. Đây là giờ nào rồi mà còn tăng ca chứ.
Hôm nay còn là đêm tân hôn của chúng ta vậy mà anh chạy đi tăng ca.
Tôi cảm thấy tôi bị chọc tức đến điên rồi.
Không quan tâm anh nữa, đi ngủ đi ngủ.
Tôi thay một chiếc váy ngủ thoải mái, đắp chăn đi ngủ