Lương đại phu nhân không an tâm về Lương Minh Nguyên, nên nhờ Hồ Ngọc Nhu đưa bà đến chỗ Hồ Ngọc Tiên. Lương Thành Vân đương nhiên muốn đuổi theo, nhưng không dám nắm tay Hồ Ngọc Nhu, đành đứng sát bên cạnh trông rất dựa dẫm.
Tô thị ngồi ở chính phòng nhìn từ xa, trong lòng có chút khó chịu. Thằng nhỏ này được Chu Thừa Duệ cứu sống, cũng là Chu Thừa Duệ tự mình vất vả đưa về Kinh thành, vậy mà lợi ích lại rơi vào đại phòng?
Sau khi đến Kinh thành, Tô thị không dám nhắc tới thôn trang ở huyện Trường Châu, nhưng vẫn lén tìm kiếm đồ đạc của Chu Thừa Duệ, quả nhiên không tìm thấy sổ sách hay tiền bạc các kiểu. Bây giờ, nàng sắp sinh rồi, không dám kiếm chuyện, nên giận lắm cũng cố nén. Chờ nàng sinh xong, nếu đại phòng còn không nhả ra, thì đừng trách nàng về nhà mẹ để nhờ cha mẹ đến làm chủ ra ở riêng.
Nàng không tin, đến lúc đó Chu lão thái thái không chia của cho nhị phòng.
Còn có Chu Thừa Vũ, nếu như hắn đối xử tệ bạc với em trai, chờ từ quan đi!
Chu lão thái thái hoàn toàn không nhìn ra Tô khó chịu, bà ta cười dặn: “A Tĩnh à, bụng con lớn rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi. Buổi trưa con muốn ăn gì, cứ sai Khổng ma ma xuống bếp dặn dò."
Tô thị sửng sốt, nói: "Sao được ạ? không phải Lương đại phu nhân ở lại ăn cơm sao? Đại tẩu còn trẻ, lại không hiểu phép xã giao ở Kinh thành, vẫn là con đãi khách cho thỏa đáng!"
Chu lão thái thái lắc đầu, “Đừng coi thường đại tẩu của con, con bé tuy tuổi trẻ, nhưng có bản lĩnh lắm!” Chu lão thái thái thật sự nghĩ như vậy, đối với hai đứa con dâu, đứa sau giỏi giang hơn đứa trước, yên bề gia thất, hai con trai bà mới an tâm gây dựng sự nghiệp, sớm muộn gì tam phòng nhà họ Chu cũng phất lên. Bà thúc giục Tô thị: "Được rồi, nghe lời mẹ nào, điều quan trọng nhất với con hiện tại là đứa bé trong bụng, đừng lo chuyện khác."
Tô thị giận sôi máu, nếu không phải vì con của nàng, nếu không phải người nói ra là mẹ chồng thì nàng đã trở mặt rồi.
Giờ phút này, nàng nén giận, cố cười nói: "không sao đâu mẹ, đứa bé này ngoan lắm, không làm phiền mẹ bé chút nào. Con nhất định phải ở lại tiếp Lương đại phu nhân. Mẹ biết không, bà ta là phu nhân đại phòng phủ Túc Thân Vương. Bây giờ bà ta tìm được nhi tử, biết đâu sau này Lương Thành Vân có thể kế thừa vương phủ. Chúng ta không thể đắc tội với người ta."
Lời của Tô thị khiến Chu lão thái thái trở nên trịnh trọng, vốn đã quen với việc không để ý nhân tình thế thái, lúc này nghe Tô nói vậy, nghĩ nghĩ, thấy thật có lý.
“Con nói đúng, không thể đắc tội.” Bà nói xong vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, “Con về nghỉ ngơi đi, ta đi nhắc nhở đại tẩu con, ta phải đích thân đi, người khác truyền lời ta không an tâm."
Chu lão thái thái dặn xong thì người cũng đi xa, Tô thị sửng sốt xong là tức giận, đập bàn đứng dậy, nhưng giây sau, bụng nàng lại âm ỉ. Nàng hết cách, đau đớn gọi Khổng ma ma đi vào.
·
Hồ Ngọc Nhu vừa đến cửa phòng Hồ Ngọc Tiên, thì lão thái thái vừa đuổi tới, gọi cô lại. cô đành ra vẻ xin lỗi để Quản ma ma dẫn Lương đại phu nhân vào. Còn mình ở lại nói chuyện với lão thái thái.
Dặn dò một lượt xong, Chu lão thái thái vỗ ngực, nhẹ nhõm.
Hồ Ngọc Nhu đương nhiên hiểu được những điều này. Đợt vừa rồi, hễ rảnh rỗi, Lương Nguyệt Mai đều giảng giải rõ ràng cho cô về quan hệ rau mơ rễ má ở Kinh thành. Nhưng Chu lão thái thái dặn gì, cô đều gật đầu dạ dạ.
"Đa tạ mẹ nhắc nhở, con nhớ rồi ạ."
Chu lão thái thái không phải người thích cướp công, bà cũng biết hai con dâu có lục đục nên nói: "Sao mẹ hiểu những việc này được? Là A Tĩnh nhớ đó, con bé lo con không chu toàn được, muốn giúp đỡ con. Nhưng mẹ không cho, con bé lớn bụng, chuyện quan trọng là dưỡng thai, đừng lo mấy chuyện này."
Chu lão thái thái kể lại không có ý gì, chỉ muốn nói giúp cho Tô thị. Nhưng bà chỉ biết bề nổi mà không hiểu bề chìm. Còn Hồ Ngọc Nhu lại hiểu, e là Tô thị đang muốn leo lên phủ Túc Thân Vương?
Hồ Ngọc Nhu không nghĩ nhiều nữa mà nói với Chu lão thái thái: "Mẹ nói đúng ạ, con sẽ nhớ ơn nhị đệ muội."
Chu lão thái thái đạt được mục đích, gật đầu hài lòng rồi xoay người rời đi.
Hồ Ngọc Nhu bước vào phòng, bàng hoàng nhận ra cả phòng đang khóc.
Tình huống gì đây? Sao Lương đại phu nhân và Quận chúa đều khóc?
cô liếc sang Hồ Ngọc Tiên đầy thắc mắc, sau đó vội vàng hỏi Lương đại phu nhân, "Có chuyện gì vậy, Lương đại phu nhân? Nếu... Nếu là muội muội của ta va chạm Quận chúa, vậy... vậy ta chịu tội với ngài và Quận chúa thay muội muội nhà ta." không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô tin Hồ Ngọc Tiên không gây rắc rối, nên không khiển trách hay bảo em gái đứng ra xin lỗi.
Lương Minh Nguyên nhanh chóng nhìn lên cô, nhưng không nói gì, nức nở đã lâu, nên đang bị nấc cụt.
Lương đại phu nhân ôm cô nàng vào lòng, bà vừa xấu hổ vừa không tiện lau nước mắt, khó khăn nói: "Để Chu tam thái thái chê cười. Ta chỉ có đôi nhi nữ, bất kể đứa nào chịu ấm ức ta cũng không chịu nổi. Ta cũng muốn hỏi Hồ tứ tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Nguyên Nguyên khóc tức tưởi thế kia?"
Lương Minh Nguyên vội vàng kéo cổ tay bà, "Mẹ, không liên quan gì đến Hồ tứ tiểu thư, đừng trách nhầm người ta."
Lương đại phu nhân cúi đầu, "Vậy có chuyện gì? Con kể mẹ nghe xem, sao con lại khóc thế này?"
Lương Minh Nguyên không thể kể.
Nếu cô nàng nói, không nói đến việc bêu xấu danh tiết của người chiếm cơ thể mình, mà chính mình cũng bị lộ.
cô nàng ngập ngừng một lúc rồi nói dối: "Hồ tứ tiểu thư kể chuyện lạ ở quê quán nàng ấy cho con nghe, con nghe xong thấy khó chịu nên không cầm được nước mắt."
Lương đại phu nhân không tin chút nào.
Nhưng nhìn ánh mắt né tránh của Lương Minh Nguyên, không khỏi nghĩ, chắc không phải con bắt nạt Hồ tứ tiểu thư đâu? Bà ngay lập tức nhìn về phía Hồ Ngọc Tiên, mặt mày người ta đầy hoảng loạn và sợ hãi.
Dù cho Lương đại phu nhân nghiêng về phía con gái mình, cũng cho rằng con gái mình là người ngoan ngoãn nhất, hiểu chuyện nhất. Nhưng nhìn thấy Hồ Ngọc Tiên thế này, và nghĩ đến xuất thân của nàng ta, bà không thể không nghĩ lại.
Bấy giờ, bà ngại ngùng, nói: "Là ta hiểu lầm, mong Hồ tứ tiểu thư thông cảm, ta cũng… nhất thời sốt ruột, ấm ức cho ngươi."
Bà không yên lòng Lương Minh Nguyên, nên kéo nàng đến cạnh Hồ Ngọc Tiên, tháo một chiếc vòng tay ngọc bạch tuyệt sắc trên cổ tay, đeo nó vào cổ tay của Hồ Ngọc Tiên. “Chiếc vòng này phù hợp với các tiểu cô nương, mong Hồ tứ tiểu thư đừng chê."
Hồ Ngọc Tiên đâu dám nhận, nhưng cũng không dám từ chối. Nàng vừa nhìn vẻ mặt bà không tốt, liền sợ hãi đến khó thở.
Nàng không biết làm sao, nhìn về phía Hồ Ngọc Nhu như cầu cứu.
Hồ Ngọc Nhu đã hiểu ý của Lương đại phu nhân rồi, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng khó lòng từ chối chiếc vòng này.
cô gật đầu với Hồ Ngọc Tiên, "Lương đại phu nhân cho muội, muội cứ nhận." Vừa dứt lời, cô lập tức nhìn Lương Minh Nguyên, "Quận chúa không sao chứ? Là Ngọc Tiên bắt nạt ngài, ngài cứ nói, đừng giấu thay con bé, ngài tốt bụng không nỡ trách phạt, ta phạt con bé thay cho ngài."
Đối mặt với đôi mắt như nhìn thấu tất cả của Hồ Ngọc Nhu, Lương Minh Nguyên lập tức tránh đi, cô nàng cũng nhìn ra ý của Lương đại phu nhân, lúc này mới nói: "không có, sao Hồ tứ tiểu thư có thể bắt nạt ta được? không có chuyện đó." cô nàng nói xong, bèn đẩy tay Lương đại phu nhân, "Mẹ, con muốn về nhà, chúng ta về nhà đi mà."
Lương đại phu nhân nhìn đôi mắt còn ướt đẫm của con gái, lòng dịu lại, gật đầu.
Mặc dù Lương Thành Vân không vui, cuối cùng cũng bị Hồ Ngọc Nhu và Lương đại phu nhân thuyết phục cùng nhau, hứa hẹn vài hôm nữa cho cậu sang chơi.
Tiễn người đi rồi, Hồ Ngọc Nhu chất vấn Hồ Ngọc Tiên: "Muội nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao Lương đại phu nhân và Quận chúa đều khóc, còn khóc đến thế?"
Hồ Ngọc Tiên còn hoảng loạn trước sự việc hôm nay, cả người nàng hơi hốt hoảng, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của chị gái, bèn nói tất tật ra hết, có lỗi vô cùng.
"Đại tỷ, muội, muội xin lỗi..." Nàng nức nở.
Vẻ mặt điềm tĩnh của Hồ Ngọc Nhu cuối cùng cũng thay đổi, không phải là cô nghĩ nhiều, quả nhiên... cô không dám để lộ ra ngoài, mà chỉ an ủi Hồ Ngọc Tiên và nói: "Lần này không sao cả. Nếu ai có lòng tìm hiểu chuyện của chúng ta, chỉ cần đi một chuyến đến huyện Trường Châu là ra ngay. Chỉ có điều lần này không sao, lần sau không được tái phạm, bất kể người đó là ai, nếu người ta muốn đối phó ta, sẽ không đe dọa muội, mà tìm thẳng ta. Bởi vậy, muội phải nhớ kỹ, sau này bất kể ai đe dọa muội, muội đừng sợ, cứ bảo kẻ đó đến tìm ta, còn muội không được phép nói gì cả! Chuyện liên quan đến ta, liên quan đến Chu gia, trừ phi ta và tỷ phu của muội, không được phép tiết lộ cho bất cứ kẻ nào!"
sự việc lần này quả thực không phải chuyện lớn gì, nhưng thái độ của Hồ Ngọc Tiên là vấn đề, nếu như cái gì mà bí ẩn nhà họ Chu bị tiết lộ ra, không thể đảm bảo không ảnh hưởng đến Chu Thừa Vũ.
Cho dù không đả kích được Chu Thừa Vũ, nhưng nếu thật sự có người muốn hủy hoại Chu Thừa Vũ, hoặc nhà họ Chu thì sao? không dễ dàng gì mà Chu Thừa Vũ làm việc dưới trướng Thái tử điện hạ, Hồ Ngọc Nhu dần sửa tính, làm việc gì cũng cẩn thẩn.
Giọng điệu nghiêm khắc của Hồ Ngọc Nhu khiến Hồ Ngọc Tiên sợ hãi một lúc mới vội vàng gật đầu.
Hồ Ngọc Nhu rối tung cả lên, không thèm đoái hoài đến cô nàng, chỉ nói: "Buổi trưa muội tự sai người vào bếp lấy đồ ăn. Tỷ có việc về trước đây."
Nhìn đại tỷ sải bước đi, nàng càng cảm thấy khó chịu, đại tỷ không ăn cơm với nàng. Nàng làm sai thật rồi.
Nàng đang buồn lòng. Tô thị biết tin Lương đại phu nhân đã về, bèn sai người mời sang hỏi thăm. Nàng hơi muốn đi, nhưng nghĩ lại chị đang giận nàng làm sai, nàng thật sự không biết làm gì.
Nhưng nếu nàng đi, Tô thị hỏi, chẳng lẽ nàng phải nói thật. Nếu nói thật, vậy thì lại làm trái lời chị nói chuyện không nên nói?
Nàng do dự một lúc, cuối cùng từ chối.
Hồ Ngọc Nhu quay trở lại phòng, tim cô đập thình thịch. cô không muốn nghĩ nhiều đến việc Lương Minh Nguyên, nhưng trên đời này, sao lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, lại cứ... lại cứ Lương Minh Nguyên chợt trở nên bình thường, lại... nàng ta vô cùng hứng thú với nhà họ Hồ, hơn nữa không dám đối mặt với cô!
Tất cả dấu hiệu đều thể hiện nàng ta- có- vấn đề.
Thế nên, nàng ta là Hồ Ngọc Nhu thật?
không, cô không phải hàng giả.
Thế nên, nàng ta là Hồ Ngọc Nhu- trưởng nữ của Hồ Lĩnh trong thế giới này sao?
Chính xác 80,90%!
Cũng như Lương Minh Nguyên không trách Hồ Ngọc Nhu, thậm chí còn cho là Hồ Ngọc Nhu chịu khổ, gả thay nàng, nhưng không chịu tin tưởng Hồ Ngọc Nhu. cô cũng có tâm lý như vậy đối với Lương Minh Nguyên, cô nàng này rất đáng thương, nhưng ai biết được cô nàng có ác ý với mình hay không?
Nếu có ác ý, cô nên làm gì đây?
cô nhíu chặt mày.
cô đang nghĩ, vì đề phòng, có nên nói cho Chu Thừa Vũ biết chân tướng không? Mặc dù chưa biết Lương Minh Nguyên có ý xấu hay không, mà cho dù có, cô còn có Lương Nguyệt Mai chống lưng, chưa chắc đã làm gì được cô.
Nhưng... cô từng bảo với Chu Thừa Vũ, giữa vợ chồng phải thành thật với nhau.
Nếu cô giấu chuyện này cả đời, đó là cô bất tín với chàng, cô có thể bỏ qua lương tâm không để ý. Nhưng nếu một ngày Lương Minh Nguyên có ý đồ, thực sự làm chuyện xấu để Chu Thừa Vũ biết được chân tướng qua miệng người khác. không bằng tự cô nói ra, ít nhất tổn thương tình cảm ở mức thấp nhất.