Lương Minh Nguyên nhìn Hồ Ngọc Nhu và Lương đại phu nhân đi ngày càng xa, do dự một lúc, bèn bước chậm theo.
Người phía trước không để ý, Hồ Ngọc Tiên không tiện nhắc nhở, chỉ có thể đi chậm lại theo. cô nàng lặng lẽ đánh giá Lương Minh Nguyên, đây là Quận chúa nương nương có thân phận tôn quý thường được nhắc đến trong các vở kịch à? Trông cô nàng không khác với cô bé hàng xóm là bao. Chỉ là biết trang điểm hơn chút, da trắng hơn chút, mặt mày xinh đẹp hơn chút, chứ đâu có cao cao tại thượng, khiến người ta sợ hãi.
Hồ Ngọc Tiên thầm nghĩ như vậy, nhưng lại không dám chủ động nói ra. Nàng chỉ là một nha đầu nông thôn không có kiến thức, nếu lỡ nói gì không hay trước mặt Quận chúa nương nương, sẽ gây ra phiền phức cho chị và anh rể.
Lương Minh Nguyên đi chầm chậm là muốn trò chuyện với Hồ Ngọc Tiên, cô nàng có nhiều thắc mắc, người kia chiếm thân thể mình rồi thay nàng gả cho Chu huyện lệnh? Nàng ta... nàng ta là ai, là bị thái thái ép gả à? Còn có biểu ca, biểu ca sẽ nghĩ mình lấy Chu huyện lệnh, chàng sẽ cưới Hồ Ngọc Uyển ư? Còn Hồ Ngọc Tiên, tại sao muội ấy không ở huyện Trường Châu lại xuất hiện ở đây?
Mỗi một câu hỏi đều khiến cô nàng cau mày ngày càng chặt hơn, nhưng không thể hỏi thẳng. Phía sau cô nàng là đại nha hoàn do Lương đại phu nhân phái đi theo mình, cô nàng mới bình thường không bao lâu, không thể đuổi nha đầu này đi được. Và ngay cả khi cô nàng đuổi được, cô nàng nói ra Hồ Ngọc Tiên sẽ tin, song điều đó sẽ gây rắc rối cho người đang ở trong cơ thể mình.
Lương Minh Nguyên thực sự có chút khó xử, cô nàng yêu Triệu Tịch Ngôn, và luôn muốn trao thân cho biểu cả của mình. Nhưng người chiếm cơ thể mình lại được gả cho Chu huyện lệnh, chuyện xảy ra lâu như vậy, chắc chắn cơ thể đã không còn trong trắng.
Nhưng... cô nàng nghĩ đến sự hoảng hốt và sợ hãi khi mới thành Lương Minh Nguyên, nghĩ đến thời điểm luôn nươm nớp thận trọng sợ bị phát hiện, nghĩ đến bây giờ cô nàng có được một người mẹ hết sức yêu thương chiều chuộng. Còn người kia, khi vừa trở thành mình, lại bị gả chồng, hơn nữa còn có thái thái và Hồ Ngọc Uyển ở bên hãm hại, cha thì mù quáng cả tin lời vợ. không biết liệu người kia lấy Chu huyện lệnh xong, có bị nhà chồng làm khó, còn bị thái thái gài bẫy nữa không?
Càng nghĩ cô nàng càng cảm thấy không thể nói ra sự thật.
Dường như không thể hỏi thẳng người kia. Mặc dù bàn về địa vị, người đó khó có thể hại mình, nhưng một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Lương Minh Nguyên sợ nhỡ may có chuyện không hay. Có lẽ cô nàng không thể trở về, nếu tiết lộ chuyện mình không phải Lương Minh Nguyên chân chính, không chỉ mất đi người mẹ yêu thương mà còn mất cả tánh mạng.
cô nàng đã chết một lần, thật sự không muốn phải chết thêm lần nữa.
Hạ quyết tâm, Lương Minh Nguyên quay đầu lại nhìn Hồ Ngọc Tiên.
Hồ Ngọc Tiên bối rối nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt của Hồ Ngọc Tiên đỏ hoe tự bao giờ, nàng sợ hết hồn, nhất thời không biết làm sao.
"Quận chúa, Quận chúa nương nương, ngài..."
Lương Minh Nguyên nước mắt lưng tròng, ngẩng mặt về phía Hồ Ngọc Tiên, hung dữ nói: "Ngươi học xưng hô ở tuồng kịch nào hả? Quận chúa là Quận chúa, ở đâu ra Quận chúa nương nương. Ăn nói bậy bạ nữa, có tin rước họa vào thân không?"
Tuy rằng cô nàng mới tỉnh lại được nửa năm, nhưng sống trong phủ Túc Thân Vương, thường xuyên thấy Túc Thân Vương Phi và Lương nhị phu nhân sừng sộ dạy dỗ kẻ dưới, cô nàng nhìn riết quen, nhớ lại bộ dạng đó, giờ thật sự phát huy được mấy phần.
Hồ Ngọc Tiên choáng váng, không thể gọi thế ư?
Nhưng nàng xem hí kịch, người ta hát thế mà...
Hồ Ngọc Tiên không thể không nhìn A Kim, và thấy vẻ sợ hãi của nô tỳ của mình.
Lương Minh Nguyên hiểu rõ Hồ Ngọc Tiên, đột nhiên trở nên dữ dằn hơn, "Ta thấy ngươi không muốn thừa nhận sai lầm của mình nhỉ? Thôi, ta mách lại với mẹ, tống giam ngươi, à còn đại tỷ ngươi nữa, tống hết vào tù!"
Nếu là ở huyện Trường Châu, chưa chắc Hồ Ngọc Tiên bị dọa sợ. Nhưng ở đất Kinh thành dưới chân hoàng đế, người đang chỉ trích mình là nhân vật lớn thường được nghe trong kịch, chưa kể, chỉ cần nhìn thấy cách ăn mặc của nàng, đủ để Hồ Ngọc Tiên sợ run chân.
Càng nghĩ càng thấy do nàng sai, còn liên lụy đến đại tỷ, thế là nàng bật khóc như mưa, chân càng không tự chủ được cong lên, đang muốn quỳ xuống cầu xin.
Sao Lương Minh Nguyên nỡ bắt em gái quỳ xuống, vội giơ tay đỡ lấy tay em "Thôi, lần đầu nên ta tha cho ngươi."
Hồ Ngọc Tiên bất ngờ vui vẻ, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Nàng không nhớ lau mồ hôi trán, chỉ cuống quýt lau nước mắt, không ngừng cảm ơn Lương Minh Nguyên, "Tạ ơn…tạ ơn Quận chúa......tiểu nhân xin lỗi Quận chúa…" Nàng vừa liên tục tạ ơn, còn nước mắt vẫn đang rơi, sợ thật mà.
Nhìn em gái thân thiết với mình nhất ngày xưa, Lương Minh Nguyên thật lòng không nỡ, không kìm được nhẹ giọng như ngày trước, "Được rồi, đừng khóc, ngươi khóc như meo hoa vậy."
Hồ Ngọc Tiên gật đầu vô thức, lấy tay lau nước mắt.
Lương Minh Nguyên nói: "Ngươi ở đâu, trở về rửa mặt đi."
Hồ Ngọc Tiên chỉ về phía nơi ở của mình, và sau đó chẳng hiểu sao cũng dẫn Lương Minh Nguyên về cùng. Chờ nàng rửa mặt xong, vừa quay lại đã thấy Lương Minh Nguyên ngồi trên ghế, cầm khăn lau mắt, khẽ gật đầu với nàng. Nàng bối rối, ơ sao Quận chúa nương... Quận chúa cũng ở trong phòng nàng rồi?
Lúc nãy nàng sợ hãi, mặc dù lúc này đã bớt sợ, nhưng nói chuyện với Lương Minh Nguyên thận trọng hơn rất nhiều, "Quận, Quận chúa, ta dẫn ngài đến gặp Chu lão thái thái nhé?"
Lương Minh Nguyên cất khăn tay, hơi hướng người về phía trước, làm như tò mò, hỏi: "Hồ tứ tiểu thư này, sao ngươi không ở nhà mình mà sang nhà đại tỷ ngươi ở thế?"
Chắc chắc có chuyện xảy ra.
Có điều nhìn cách ăn mặc của em gái, và cách trang trí phòng ở, cô nàng thầm biết người chiếm thân thể của cô nàng cư xử khá tử tế với em mình.
Chuyện xấu nhà họ Hồ là vết nhơ trên người đại tỷ. Điểm này Hồ Ngọc Tiên rất rõ ràng.
Nàng không muốn nói, đều thể hiện rõ ra trên mặt, "thì là... là vì chuyện riêng, cho nên mới theo đại tỷ về kinh."
Lương Minh Nguyên quyết tâm phải biết chân tướng, hiện tại cô nàng không thể phái người ra ngoài hỏi thăm tin tức, cũng không thể đối mặt với người đã chiếm thân thể mình, Hồ Ngọc Tiên là bước đột phá duy nhất. cô nàng chỉ có thể tàn nhẫn mà không nhìn đôi mắt sưng đỏ của em gái, ra vẻ hống hách “hừ”.
“Ngươi không nói đúng không?” cô nàng vỗ vỗ tay đứng lên, “Vậy ta sẽ mách mẹ, bảo ngươi...”
"Quận chúa, Quận chúa..." Hồ Ngọc Tiên vội vàng ôm lấy tay Lương Minh Nguyên, vừa lo lắng vừa sợ, nước mắt lại sắp trào ra, "Ta nói, ta ngài biết, ngài có thể đừng truyền ra ngoài, được không ạ? Chuyện này, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của đại tỷ ta."
Lương Minh Nguyên vốn không kìm được nước mắt, giờ phút này nghe câu đó lại muốn khóc.
Quả nhiên, tứ muội muội tốt với mình nhất.
cô nàng không muốn em gái nhìn ra, vội hất tay em ra, chỉ tay vào cửa ra hiệu cho người hầu mình và A Kim ra ngoài. Sau đó, cô nàng quay lưng lại và lặng lẽ gạt nước mắt, rồi quay lại làm bộ hung dữ: "Nếu ngươi nói thật, ta sẽ giữ bí mật, còn nói dối thì ... "
“Ta nói thật, ta nói thật!” Hồ Ngọc Tiên vội vã ngắt lời.
Tiếp đó nàng thực sự kể những gì đã xảy ra ở nhà họ Hồ. Nhắc đến nhà họ Hồ, Lương Minh Nguyên không thể không hỏi tại sao lại như vậy, hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng những gì cần biết đều đã biết.
Biết được nhiều chuyện như vậy, Lương Minh Nguyên không nhịn được nữa, bật khóc nức nở, Hồ Ngọc Tiên cũng khóc theo. Hồ Ngọc Tiên kể xong liền hoàn hồn, còn cô nàng vẫn không ngừng gạt lệ, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vừa hận vừa hả dạ.
Hồ Ngọc Tiên rất lo lắng, lúc nữa Lương đại phu nhân nhìn thấy dáng vẻ này của Quận chúa thì sao đây? cô sầu lo nhưng bó tay, bèn đưa khăn cho Quận cháu lau nước mắt "Đừng khóc, sao ngài khóc chứ, ngài đừng khóc nữa, ngài cứ khóc mãi lát nữa ta biết giải thích thế nào..."
Lương Minh Nguyên không muốn khóc, nhưng không ngừng được.
Nhìn cô em gái ngày nào giờ lại dỗ dành mình như con nít, cô nàng lao vào lòng Hồ Ngọc Tiên, khóc dữ dội hơn, "Ta cảm động, tại ta cảm động mà, ngươi và đại tỷ ngươi đáng thương quá... "
Lúc này đây, nàng không còn sợ Lương Minh Nguyên nữa, mà cảm thấy sao mà có một Quận chúa vừa xinh đẹp vừa tốt bụng đến thế. Nàng quên luôn việc lát nữa phải giải thích thế nào, chỉ bận lòng vỗ lưng an ủi cô Quận chúa vừa xinh đẹp vừa tốt bụng này.
·
Lương đại phu nhân không ở lâu chỗ Chu lão thái thái, bởi vì có Tô thị ở đây, nên tiện thể tặng quà cho Tô thị luôn. Bà đứng dậy muốn đi về.
Nhưng Lương Thành Vân không chịu về, Hồ Ngọc Nhu không cho cậu gần gũi, cậu bèn ở chỗ Chu lão thái thái. Chu lão thái thái lớn tuổi, tuy Lương Thành Vân cao hơn trước, nhưng trong mắt bà, cậu vẫn là một đứa trẻ, cho nên bà không ngại, ngược lại còn rất vui mừng vì cậu thân thiết với mình.
Bà bèn lên tiếng thuyết phục Lương đại phu nhân: "Nếu không có chuyện gì gấp, không bằng phu nhân ở lại ăn cơm rồi hẵng về."
Bọn họ đến đây là để cám ơn, sao lại không biết ngượng mà còn ở lại ăn cơm. Mặc dù Lương đại phu nhân thầm muốn tạo quan hệ tốt cho hai nhà, nhưng cũng biết ở lại ăn cơm không được phép tắc.
"Hôm nay có việc thật. Lần sau đi ạ. Nếu lão thái thái không chê, lần sau ta lại đến thăm." Lương đại phu nhân cười lắc đầu, sau đó vẫy tay với Lương Thành Vân, "đi thôi Tiểu Vân, lần sau lại đến."
Lương Thành Vân lắc đầu lia lịa, không sợ Lương đại phu nhân khó chịu, huống hồ bà luôn cảm thấy có lỗi với cậu, hẳn không giận cậu…. Nhưng mà Nhu Nhu... cậu vội nhìn Hồ Ngọc Nhu, thầm nhủ, nếu cậu không nghe lời, chắc Nhu Nhu không vui.
Cậu bèn đáp: "Muội muội, biết đâu... muội muội cũng không muốn về."
Lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu, cậu nói một câu lưu loát, lúc trước bởi vì không chịu học hành ngoan ngoãn, mới nói rõ được một câu.
Lương đại phu nhân bất giác nhận ra, con gái mình đâu rồi.
Hồ Ngọc Nhu nói ngay: "Quận chúa và tứ muội nhà ta xấp xỉ tuổi nhau, chắc là đang vui đùa với nhau đấy. Nếu không gấp lắm, phu nhân cứ ở lại, Tiểu Vân vui, Quận chúa cũng vui."
Lương đại phu nhân do dự, cuối cùng cũng đồng ý, "Vậy thì làm phiền."