– Ư… Ưm…
Cục cựa người, Viêm quay trái phải, cố gắng ngồi dậy. Hôm nay phải đi sớm, nên từ trước lúc ngủ, con bé đang luôn miệng nhẩm “Mai bốn rưỡi dậy, mai bốn rưỡi dậy,…” tới tận lúc lăn ra ngủ mới thôi! Mà cũng khó. Nó lo lắm, không biết có được đi không. Dĩ nhiên Đế quốc không phải kiểu light novel giả tưởng, không có chuyện thường dân hay nhà mạo hiểm đùng phát đươc đi cùng quý tộc chỉ vì là “nhân vật chính”. Nhưng nhỏ vẫn bồn chồn, cái bụng quặn lại, cổ họng khô khốc, chẳng biết mình liệu… Phép màu cũng được, nó muốn đi cùng! Nó không muốn bị bỏ lại đây, cùng những người không quen biết. Vả lại…
Ở cùng Giao Long, chẳng hiểu sao cảm giác y như mẹ…
Nhưng…
“Lại nữa!”
Ba hôm liền, Viêm chịu đựng cảnh làm “gối ôm” bất đắc dĩ cho Mộc Ma. Cứ tối đi ngủ là sáng ra thấy con đầu đỏ đó cuộn mình trong mền rồi ôm cứng ngắc, muốn nhúc nhích cũng không được. Mắt còn mờ, nó chưa nhìn rõ, nhưng cảm giác bị ôm này chắc chắn không sai đi đâu được! Tây chân khẳng khiu mà lực mạnh ác, quả không hổ là quỷ. Lăn qua lăn lại chẳng xong, trong khi về sáng trời lạnh, mà người bị trùm kín bí khí, mồ hôi tuôn ào ạt, thế là vừa hầm vừa run cùng lúc! Chắc chỉ đỡ hơn hồi bị sốt rét, chứ thế này thì có muốn cũng chẳng ngủ nổi!
Tự dưng, cơ thể cảm thấy nhẹ hẳn, dễ di chuyển hơn. Đoán rằng Mộc Ma lăn qua chỗ khác rồi, Viêm đẩy nhẹ mền, từ từ tỉnh dậy. Mờ mờ ảo ảo, nó cố mở mắt, chỉ để trông thấy một dáng người tóc đỏ đang nhìn chằm chằm vô mình. Mộc Ma? Con đó dậy rồi à? Ưm… Viêm dụi dụi mắt, chiếc dây áo lá trễ xuống bên vai trái. Trong bóng đêm lờ ảo, nhỏ thấy ai đó trước mặt. Không nhìn rõ, nhưng mái tóc đỏ rực như lửa… và đồng tử màu máu…? Trong cái phòng này ngoài con kia ra thì còn ai? “Oáp…!”, vẫn còn ngái ngủ, Viêm ngáp một hơi thật dài, chép chép miệng, rồi lại dụi mắt. Bóng người ấy vẫn ở trước mặt, nhưng tối quá nhìn không ra. Dẫu thế, nó vẫn hỏi:
– Mộc Ma? Cậu dậy sớm vậy?
– Hô? Nghĩ ta là nó à?
– Ớ?
Ngay lúc đó, đèn bật sáng. Và kẻ đứng trước mặt Viêm không phải con chột lùn tịt kia, mà là…
– Nhóc nghĩ con bé dậy rồi á? Tệ thật, là ta, Hồng Ma đây! Ga ha ha ha ha ha!
– Cô?
Trố mắt nhìn, Viêm nghiêng đầu mấy cái cho tỉnh hẳn. Nhìn ra ngoài cửa sổ, Mặt trời vẫn chưa mọc. Còn tối hù, vậy mà bà cô này đã tới kêu rồi. Hừm, Viêm nhìn, cặp sừng chắc giấu biến đi rồi nhỉ? Chỉ còn quả đầu rực lửa như lông phượng hoàng và cái lọn tóc ngố đen đen cháy liên tục. Viêm không quan tâm chuyện Hồng Ma có chỏm tóc “cháy điên cuồng”, trong light novel đâu thiếu nhân vật có mấy kiểu tóc dị hợm đâu? Mà khoan, đây là đời thiệt! Nhưng vẫn là thế giới khác, “từng” có kiếm và ma pháp, nên coi như bình thường thôi. Nhỏ đã quen việc dễ dàng chấp nhận, với lại ba ngày ở đây, thấy đủ thứ, nghe đủ chuyện, thì có muốn ngạc nhiên cũng không nổi nữa.
Bên kia, Thiên vẫn cuộn tròn trên võng. Tối qua cu cậu lấy thêm một cái gối ôm, sáng ra nhìn thấy bé con nằm ôm gối chặt cứng, nhìn đáng yêu vô cùng. Người nó nhỏ xíu, đẹt căm kể cả so với đám bằng tuổi, nhưng tóc lại mọc dài như thể chưa bao giờ hớt. Nước da tái xanh màu chết chóc bây giờ nhìn không còn ghê nữa, lại thấy dễ thương đến lạ. Gò má lúm đồng tiền, phúng pha phúng phính dụi dụi trên cái gối, làm Viêm nhớ tới mấy con gấu túi gì đó nó coi trên tivi. Cũng tròn tròn, bé bé, đáng yêu thế này đây! Mà cưng nhất là cái miệng chúm chím, bờ môi bé xíu vểnh lên, chảy ke ướt hết. Nó vẫn mặc như mọi ngày, áo sơ mi cộc tay và quần đùi con nít, đôi khi khiến Viêm chỉ muốn ôm vào, cưng nựng nhưng lại sợ cái khí người chết cu em hay “rắm”.
Lại nhìn sang trái, Viêm thấy Mộc Ma vẫn còn đang ngủ chỏng mỏ, mặt mày vô tư không chút đề phòng. Hôm qua ba đứa nó ngủ sớm, nhưng tầm đâu khoảng chín rưỡi tối, nó nghe tiếng con chột bò dậy, thay đồ đi đâu đó. Lúc đó mệt, lại đang ngủ ngon trớn nên kệ luôn.
Mấy hôm rày con đó toàn dậy trước nên Viêm không biết. Giờ nhìn lại, nhỏ mới thấy tướng ngủ của bạn mình xấu kinh dị! Mồm ngoác rộng tận mang tai, tóc bù xù phía sau đầu, trên mép còn rõ vết nước miếng chảy. Mộc Ma ngủ chỉ mặc mỗi cái yếm che ngực và chiếc quần ngắn cũn, vạt dưới yếm lại tốc lên lộ cả rốn và cái bụng trắng, đường eo thon như kiến, phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở. Mộc Ma ngủ như ngôi sao năm cánh, tay dang ngang vai, chân dạng ra, cái đầu nằm thẳng trên gối. Tư thế như người tập thể dục, không, Viêm nghĩ bụng, nói vậy lại xấu cho thể dục quá! Kiểu này… ừm… sao nhỉ, có thêm mấy con ngựa với dây thừng thì chẳng phải y hệt tứ mã phanh thây sao!
– Tứ mã phanh thây? Hô, cũng giống đấy.
Hồng Ma mỉm cười.
– Ư…!
Lấy tay ôm trán, Viêm phồng má, ra vẻ không hài lòng. Nhưng bên trong, nhỏ cũng quen rồi. Ba ngày, ba ngày tất cả những gì trong não nó đều bị trông rõ mồn một, nó không buồn cự nự nữa. Giờ chỉ ra vẻ cho có lệ, còn bản chất đã hoàn toàn buông xuôi.
Ngồi xuống bộ ván, Hồng Ma nhìn Viêm, rồi đưa tay sang sửa mái tóc rối của con mình. Đoạn, cô nói:
– Tối qua con bé phải tăng ca, nên chắc giờ này chưa dậy nổi đâu. Nói chuyện chút nhé, con gái?
– Dạ, nhưng… “con gái”? – Viêm ngạc nhiên.
– Chứ chả lẽ nhóc là đực?
Cười gằn, Hồng Ma nói, giọng đều đều, thản nhiên:
– Nhóc nên sớm ký vô giấy nhận con nuôi đi. Có thẻ căn cước chưa đủ đâu, còn phải có hộ khẩu, đăng kiểm, giấy tờ các thứ, còn đi học nữa.
– Nếu không ký… thì sao ạ?
– Trẻ mồ côi.
Nói đoạn, Hồng Ma nhìn thẳng vào mắt Viêm. Nhỏ rùng mình, sâu trong đồng tử người đàn bà ấy là hai khối lửa khổng lồ, cháy hừng hực, tựa như muốn thiêu đốt cả tâm hồn mình. Ánh mắt như thể nuốt chửng lấy tâm can, tiêu hủy mọi thứ trên đường càn quét, không chừa lại gì kể cả tro tàn. Một sự uy hiếp? Không, nó còn đáng sợ hơn. Quyền uy tuyệt đối, sự đè nén đến tận cùng, làm nhỏ đến nói cũng không thể.
– Mà, thôi vậy! Ây da!
Tự dưng Hồng Ma lăn đùng ra nằm! Gối tay sau đầu, chân vẫn đung đưa ngoài mép ván, cô ta nằm tỉnh bơ, hoàn toàn không có vẻ gì ngại ngùng. Mà ngại gì nhỉ? Dù gì cũng là phòng con gái mình, có sao đâu? Chỉ có Viêm thấy xoắn, thực ra là ghen tỵ, và muốn quay mặt đi. Bởi, nhìn hai ngọn núi khổng lồ đội cả tấm áo choàng da mà vươn cao lên ấy, nó lại ứa gan muốn chết!
Dĩ nhiên, Hồng Ma biết trong óc Viêm có cái chi. Cô chỉ cười, nó còn bé quá. Những chuyện tào lao thế này xảy ra hoài, từ tận hồi còn sống, nên cũng không quan tâm nữa. Thực ra, cái cơ thể “già nua” này vẫn còn ê ẩm. Đêm qua Giao Long đánh mạnh quá, dồn dập, khuýp quật vu hồi, có muốn thủ cũng không xong. Từ chỗ tiến công, cô bị khựng ngay tại khu ải quan, và hoàn toàn mất thế chủ động sau trận chiến tại khu vòng cung. Từ đó, mình hoàn toàn trần trụi trước con quái vật kia, để mặc nó giày xéo thảm thương mà không kháng cự nổi một lần. Tay chân nhức lắm – thuyền trưởng “đánh” rất dã man – xương cốt tưởng chừng gãy nát hết rồi. Phần bụng dưới vẫn còn nhói, kinh khủng thế đấy!
Lúc Hồng Ma vào, chỉ mới hơn bốn giờ sáng chút. Trận chiến đêm qua làm bản thân kiệt quệ, kể cả cô cũng khó mà tỉnh nổi, nếu không phải đã nạp vô vài… lít cà phê! Đi vào đây cũng mệt rồi, chứ đứng nói là đứng.
Ngồi một hồi, tự dưng Viêm hỏi:
– Hồng Ma, con… con đi theo… được không?
– Đi thì đi, bệnh gì cữ?
Trả lời siêu tỉnh và xinh gái!
Quay qua Viêm, Hồng Ma nói nó muốn theo thì cứ việc. Cô đã hỏi Mộc Ma, con bé kể tất tần tật, tuốt tuồn tuột chuyện tụi nó bàn đên trước. Viêm không muốn bị bỏ lại đây – không phải không được coi diễu binh, mà nhỏ sợ khi phải ở một mình trong nơi xa lạ này. Suy cho cùng, cũng là tâm lý trẻ con. Bà già nghĩ bụng, con bé dù dứt khoát bỏ đi, nhưng rõ ràng còn lấn cấn lắm. Nó nhát, thụ động và có vẻ như trên trời mới xuống, nên dĩ nhiên chuyện này có thể đoán được. Vả lại, ai lại chẳng sợ sự cô độc? Một mình tại chỗ đất mới, người quen đi hết, chỉ còn nó với mấy u linh ở lại trong điện, có khi vớ vẩn buổi tối bị hù vỡ tim chết chứ!
Đặc biệt, Hồng Ma nói, chuyến này quy mô mời cực kỳ lớn, không đơn giản như các năm trước. Những quốc gia tham dự là đồng minh và bạn hàng của Đế quốc, thậm chí “đối thủ truyền thống” Albion cũng tới chung vui. Cuộc diễu binh sẽ gồm lính bộ di chuyển, tàu bay di chuyển theo đội hình và nhiều thứ hay ho khác mà cô không nói trước, “mất vui” – bà già bảo thế.
– Mấy nước tới dự mạnh không vậy?
Kìm không nổi trí tò mò, Viêm bò tới, tư thế như bé mèo con. Chống tay xuống ván, nhỏ chồm người ra trước, lấy đầu gối đỡ chân, lưng cong vòng xuống, mặt hướng lên, mái tóc đen dài lòa xòa rũ xuống hai bên. Huých huých mu bàn tay phải vào Hồng Ma, con bé ra vẻ giục lắm. “Nhóc là quàng thượng chắc?”, bà đầu đỏ cười thầm, nhưng cũng ưng. Ngồi dậy, cô bắt đầu nói.
– Dĩ nhiên là mạnh rồi! Để ta nói cho!
Hồng Ma bảo, hầu hết các quốc gia tới dự đều là cường quốc hạng hai, tức các nước mạnh trong một khu vực cục bộ nào đó. Những quốc gia nổi bật nhất trong số này là Vương quốc Remusa, Vương quốc Hungollente, Vương quốc Terra Méxca, Đế quốc Hy Brasil và Công hòa Nhân dân Turan. Tuy mang tiếng mạnh chỉ ở mức khu vực, thực lực của họ hoàn toàn không hề tầm thường.
Remusa, trong quá khứ là Đế quốc Remusa hùng mạnh, từng hùng cứ toàn bộ miền Nam Gaia, kéo sang khu vực bây giờ là Cộng hòa Ostman và các thuộc địa vùng Trung Đông của Albion, xuống đến Bắc Afrikae và chiếm cả quần đảo Albion nữa. Hungollente là vùng đất riêng của loài tinh linh cây Viollente đặc biệt, cũng như nơi cư ngụ cuối cùng của rồng phương Tây, đã vả sấp mặt không biết bao nhiêu cường quốc. Họ từng tham gia vào mặt trận phía Đông chống chư hầu của Gaullia, và sau đó bành trướng ra gấp đôi diện tích cũ. Hay Cộng hòa Nhân dân Turan, đất nước độc lập mạnh nhất Trung Đông và hiện là thủ lĩnh của Liên minh Babylon, là một trong những cái nôi của xã hội văn minh hiện tại. Quân đội họ hiện đang có chiến tranh với các nhóm khủng bố, nhưng nếu tính cả lực lượng Vệ binh Nhân dân thì hoàn toàn không phải chuyện để đùa.
Quân lực từng quốc gia khác nhau tùy theo nhu cầu và năng lực, nhưng nhìn chung không nước nào có dưới ba trăm ngàn lính, tính riêng Lục quân. Nước “yếu” nhất trong các cường quốc hạng hai tới dự, Vương quốc Remusa, có khoảng ba trăm sáu mươi ngàn quân thường trực cùng hơn sáu triệu lính dự bị động viên, tầm ba mươi tám ngàn xe bọc thép gắn súng máy cùng một hạm đội bay tầm ba trăm chiếc. Lượng súng trong kho của họ, chủ yếu là súng trường phát một, đủ để phát hai khẩu một lính.
Do biển Iona, tên gọi chính thức của biển “kín” nằm giữa Gaia và Afrikae, tương đối lặng, không có hải lưu nên bọn họ cũng sở hữu một lực lượng Hải quân mặt nước đáng gờm, tầm hai trăm sáu mươi tàu, chủ yếu làm nhiệm vụ hộ vệ phòng không. Chính nhờ Remusa mà sự liên kết giữa các chính quốc với thuộc địa Liên quân trong Đại chiến Gaia mới được duy trì, đảm bảo tuyến tiếp vận hiệu quả, đồng thời đánh phá các thuộc địa Gaullia bên đó.
Một quốc gia tầm trung như Turan có khoảng bảy mươi vạn quân thường trực và ba trăm ngàn lính Vệ binh Nhân dân, Hồng Ma nói. Tuy đều là quân bộ nhưng đội vệ binh đặc biệt tinh nhuệ, hùng mạnh và được đầu tư kỹ lưỡng, xét về chất lượng không hề thua kém bất cứ siêu cường nào… trừ quân số! Xe bọc thép của họ dao động từ hai mươi ba tới ba mươi ngàn chiếc, tùy vào tình hình và sự hỗ trợ của các nước khác trong khối Liên minh. Tỷ lệ súng trên lính là ba người hai cây, cũng có nghĩa mỗi binh sĩ sẽ nhận một khẩu… rưỡi! Hay nói cách khác, súng gấp rưỡi quân, dĩ nhiên là Lục quân và vệ binh gộp lại.
Turan nhiều đồi núi, lại chú trọng tác chiến trên cạn nên hạm đội bay của họ không quá đông, chỉ tầm một trăm chiếc. Phần cũng vì kinh tế nước này đang chịu sự cấm vận khắc nghiệt của Columbia, phần bởi chính họ cũng chẳng dư dả gì. Trên mặt nước gần như chỉ có tàu tuần tiễu, mang súng máy phòng không và đèn rọi cảnh giới. Họ không đi xa, vì vùng biển đó khét tiếng với những dòng hải lưu nóng rất mạnh, dễ dàng xé tàu chiến như người ta bóc múi trái quýt. Vả lại, quân đội trong Liên minh Babylon thống nhất dưới một Bộ Tham mưu chung, nên quân số thực sự vẫn đang là tranh cãi.
Một trong các nước mạnh cấp “biển nhà” khác là Hungollente, vương quốc khủng từ trong trứng. Là nơi từng vả vêu mõm đế quốc Remusa cổ đại, sau đó chống lại cuộc xâm lược của người Hung du mục phương Đông, bật luôn Ostman, đánh với Thánh quốc Romulusea, nhiều lần va chạm với Novgoroussiya mà chỉ có thắng hay hòa chứ chưa một lần bại trận, quốc gia ấy được gọi là “trùm ẩn” của Gaia. Toàn bộ khu phía Đông châu lục đó phải xoắn khi vua nước này ho nhẹ. Bởi, chủng loài sống ở đó là những mộc tinh cao lớn khác thường, sức mạnh vượt trội cùng loài rồng Tây có trí khôn, khác với bè lũ wyvern là đám động vật không hơn.
Với truyền thống “xúc tất” suốt hơn hai ngàn năm lịch sử, Hungollente duy trì một đội quân thường trực đông đảo, mạnh mẽ, chuyên nghiệp và đặc biệt là không ngại chạm trán với bất cứ ai. Với khoảng chỉ năm trăm ngàn quân thường trực, nhưng số lượng dự bị động viên có thể huy động lên tới hai mươi triệu thực sự là một cục gân khó nhai cho bất cứ nước nào nhòm ngó. Nằm trên cao nguyên Darcia, địa hình đồi núi trùng điệp cũng là lợi thế thủ nhà của đất nước này. Các phương tiện cơ động của họ chủ yếu là xe tải bán xích, xe bọc thép cỡ nhỏ và các “pháo tự hành” chế lại từ xe bán tải và pháo kéo.
– Nhắc pháo tự hành Hungollente mới bựa!
Kể tới đó, Hồng Ma dừng lại. Cố không bật cười, cô gồng mình, vai run run một hồi mới tiếp được. Viêm xích vào gần hơn, hỏi:
– Chúng thế nào ạ?
– Thế nào à? Làm vầy cho dễ hiểu nhé?
Nói đoạn, Hồng Ma mỉm cười. Đột nhiên cô giơ hai tay ra, rồi… hát:
– Ta có pháo kéo, ta có xe tải! A a a! Pháo tự hành!
Phụ họa cùng bài ca nhảm nhí, bà già làm như thể trên tay đang cầm gì đó thật, rồi đập mạnh hai món vô nhau. Sản phẩm có được, theo Hồng Ma, chính là khẩu pháo được bắt ốc vít cố định trên khung xe! Nghe có vẻ rất điên rồ, nhưng đó thực sự là điều Hungollente đã làm được, thậm chí trước cả các siêu cường.
Vào thời Đại chiến và trước đó nữa, người ta luôn măc định pháo phải được kéo ra chiến trường, sau đó đặt cố định thành hàng ngang, bắn cùng lúc mới tối đa hóa hỏa lực rót xuống đầu địch được. Tư duy này tỏ ra đặc biệt đúng cho nửa thế kỷ tới Đại chiến Gaia, khi thời kỳ này chiến tranh hầm hào lên ngôi, đồng nghĩa với đó là chiến trường bị đào nham đào nhở, đầy rãnh sâu hoắm xuống. Người, ngựa hay cả yêu ma chạy còn khó, chứ đừng tính tới chuyện kéo cây pháo nặng mấy tấn chạy vòng vòng. Vả lại, pháo phải tập trung mới mạnh được. Một khẩu thì chẳng nên cơm cháo gì.
Tuy nhiên, người Hungollente đã đạp đổ tư tưởng đó.
Lần đầu tiên xuất hiện trên chiến trường, họ đi trên những chiếc xe bán tải lắp bộ xích máy cày đằng sau cùng hai bánh to phía trước. Nơi đáng ra để chở hàng thì lại là một khẩu sơn pháo to oành, cỡ nòng bảy mươi lăm ly đặt cố định trên bệ đỡ. Pháo để trần, hướng cố định ra phía đuôi xe, với kíp vận hành mười người gồm hai “tài xế”, một chỉ huy kiêm liên lạc viên, năm thành viên tổ pháo và hai người phụ trách súng máy gắn phòng thủ.
Xe bọc giáp rất nhẹ, chỉ một phân, với phần kính trước được làm bằng pha lê thép hóa chuyên dùng chống đạn súng trường. Phía sau, trừ phần đuôi có thể mở xuống như xe tải thường, là lớp vỏ cao tầm năm tấc, đủ che người nếu quỳ gối thấp hay nằm hẳn xuống. Xe có cả bộ khung dùng phủ vải bạt của xe tải thông thường, có thể căng vải ngụy trang làm xe thường – vì xe tải ở Hungollente chủ yếu là loại bán xích. Điểm yếu duy nhất là cơ số đạn mang theo ít, chỉ hai mươi viên trong năm thùng chứa, nên cần có một xe mang đạn khác đi cùng.
Lần đầu xuất hiện trên chiến trường, ai cũng tự hỏi như vậy có ổn không. Do lực giật hậu của pháo rất lớn, việc đặt cố định trên nền đất với hai chân đỡ hình chữ V xoạc rộng đôi bên, có thanh chắn và cả “nôi pháo”, phần thép lớn xung quanh nòng, được xem là cách triệt tiêu lực hiệu quả. Bởi vậy, việc mang sơn pháo lên xe, làm mất đi bệ đỡ tự nhiên của nó, khiến các chỉ huy Liên quân không khỏi hoài nghi về tính hiệu quả của vũ khí. Lại thêm, sơn pháo là loại nòng ngắn, tầm bắn không xa bằng pháo dã chiến nòng dài, sơ tốc cũng kém hơn. Họ lo ngại loại vũ khí này có thể không thực hiện được nhiệm vụ của “thần pháo binh”: Trút đạn lên đầu quân địch. Thế nhưng, tất cả đã nhầm.
Pháo miền núi và xe bán xích, thoạt nghe như trò đùa, nhưng khi đã dùng thì cực kỳ hiệu quả. Vì quân đội Hungollente đã huấn luyện quân lái loại xe này từ lâu, lại thêm nó là xe chở hàng truyền thống tại nước đó, việc di chuyển hầu như không gặp khó khăn. Thiết kế bánh trước to bản, chịu lực tốt và bộ xích có hệ thống treo tốt giúp xe lội bùn cực khỏe, leo dốc cũng chẳng là vấn đề to tát. Khi vào vị trí, xe sẽ quay mũi ra sau, hướng “mông” về phía địch, từ đó đạn pháo cứ nã xuống sáu viên mỗi phút, tầm bắn hiệu quả vào khoảng bảy, tám cây gì đó, vừa đủ bọc lót quân ta. Điểm yếu lớn nhất của loại xe này chính là nó xả rất nhiều khói, địch thấy khói nhiều khắc biết pháo tới, nên dễ bị “bắt bài”.
Dẫu vậy, phát minh của người Hungollente đã cho toàn thế giới thấy tính khả thi của việc chế tạo pháo tự hành. Bộ treo xích hoàn toàn là của máy cày và xe bán tải cải biến lại chút đỉnh cho khỏe, dây curoa rộng hơn tăng lực nâng, và thêm vô tý giáp, gắn cây pháo, thế là xong! Dĩ nhiên thiết kế thời đầu không tránh khỏi vấn đề này nọ, nhưng nhờ nó mà người ta mới bắt tay vào chế tạo loại pháo mới này. Hồng Ma nói, bây giờ, không chỉ pháo đối đất, mà phòng không nòng dài cũng vác lên được. Nghĩ chuyện một đội hình phòng không cơ động cứ tới là thấy mặt, thì đến cả tuần dương cũng thấy rét.
Xong chuyện pháo. Quay sang Viêm, Hồng Ma hỏi:
– Nghe hiểu chứ?
– Dạ!
Viêm gật đầu quả quyết. So với mấy thứ Mộc Ma chém trên trời dưới biển thì mẹ nó nói dễ hiểu hơn nhiều.
Rồi, Hồng Ma tiếp tục chuyện gốc.
Lực lượng làm nên sức mạnh kinh khủng nhất của Hungollente dĩ nhiên là các đội pháo binh, vì với bản chất không khác gì điểm cao tự nhiên, đất nước này có thể rót đạn xuống đầu bất cứ đội quân nào dám lấn chiếm, hay leo lên núi tăng độ cao để đồng loạt bắn tàu, đều có thể. Tuy nhiên, họ không chỉ có như vậy. Không quân Vương quốc Hungollente nổi tiếng với truyền thống không chiến lâu năm, với hơn một ngàn con rồng cổ đại còn sống ở đó, cùng một cộng đồng tầm ba ngàn rồng trẻ khác, một con số “rét sun vòi” kể cả là bây giờ. Hiện nay, rồng không còn được dùng trong chiến tranh nữa, họ vẫn ở lại như những biểu tượng của dân tộc. Ngay cả cơ quan lâu đời nhất của Bộ Chiến tranh Hungollente cũng được đặt tên theo chủng loài này: Đoàn chiến binh Rồng, với biểu tượng con rồng tự ngậm đuôi, uốn mình thành vòng tròn.
Không quân Hungollente bây giờ xếp thứ bảy ở Gaia, lần lượt đứng sau Albion, Valhöll, Novgoroussiya, Espánia, Remusa và Portugale, các cường quốc lâu đời với truyền thống “bành trướng bằng tàu”. Hạm đội Hungollente xấp xỉ Turan, tầm một trăm tàu, nhưng đa số là loại tàu hạng nặng chuyên dùng để đánh phá các thành phố lân cận cũng như thủ nhà, chứ không dùng cho việc viễn chinh vượt đại dương. Đất nước này giáp biển, nên Hải quân của họ khá phát triển. Đặc biệt, lực lượng Hải quân đánh bộ, tương tự Quân đổ bộ đường không, Khoảng một trăm tàu, cùng hai trăm ngàn lính đánh bô như thế, vương quốc ấy có thể triển khai quân tới bất cứ nơi nào thuộc vùng Đông Iona, can thiệp xung đột… nếu bên kia đồng ý.
Sau cùng, Hồng Ma nói về quốc gia mà cô đánh giá là “không xứng đáng phải mang danh hạng hai”, thậm chí xét về quân lực có thể hất cẳng Columbia để giành chỗ trong Hội đồng Bảo an. Quốc gia cô đề cập chính là Terra Méxca, đất nước nằm ở miền Trung Tân Thế giới, với thực lực quân sự xếp thứ sáu thế giới, ngay sau xứ dân chủ. Cái nôi của súng trường Mondrágon, loại súng bán tự động dùng khí nén đầu tiên, cũng như là đồng minh thân thiết với Valhöll, Espánia và Portugale bấy lâu, họ có đủ sức mạnh lẫn tầm ảnh hưởng trên chính trường thế giới.
Với Lục quân chính quy vượt mốc hai triệu rưỡi, cùng số dự bị gấp mười lần, Terra Méxca thực sự là nỗi kinh hoàng cho bất cứ quốc gia hay lãnh thổ tự trị nào muốn đụng tới. Mười bốn ngàn pháo các loại, năm vạn xe bọc thép, cùng lượng súng trường đủ để một lính bốn cây, chưa kể số đạn luôn duy trì ở mức một súng sáu hộp mười viên, đánh với họ chỉ có nước mệt nghỉ. Không quân nước này bao gồm hai thành phần: Hạm đội chủ lực gồm hơn bốn trăm tàu chiến kiểu Dreadnought, từ khu trục tới thiết giáp hạm, cùng hạm đội trù bị, với hơn sáu trăm chiếc zeppelin đã về tuyến sau, chủ yếu làm nhiệm vụ hậu cần và chở quân đổ bộ. Toàn quốc gia phủ hệ thống phòng không khổng lồ, với rất nhiều pháo đài bảo vệ, cũng như một nhóm vài chục tàu luôn có mặt tại kinh đô Pierra del Sol.
Một cuộc chiến tổng lực với Terra Méxca sẽ là điều ngu dốt nhất mọi quốc gia có đất ở Tân Thế giới có thể nghĩ tới, vì đơn giản họ quá mạnh. Lục quân đông thế dư sức đè bẹp các lãnh địa tự trị phía Nam, thực hiện một cuộc xâm lược diện rộng vào vùng Lousiana của Columbia, triệt hạ hoàn toàn Bờ Tây hay thậm chí là kéo lên Bắc, thôn tính nửa Tây của Canaandja thuộc Albion. Do có lợi thế sân nhà và luôn tập trung, khác với các nước kia phải tản ra, Không quân Terra Méxca hoàn toàn đủ khả năng giáng một đòn phủ đầu lên những nước đối địch. Sau đó zeppelin tới, bắn phá dọn dẹp rồi thả quân, nhanh chóng chiếm đóng khu vực chiến lược.
Điểm yếu nhất của Terra Méxca, theo Hồng Ma, là Hải quân của họ quá èo uột. Chỉ có chừng bảy mươi “tàu”, còn lại là các thuyền tuần tra gần bờ, trang bị súng máy đơn giản. Những tàu chiến mặt nước của xứ này cũng không nổi bật về hỏa lực hay phòng không, cũng bởi đối thủ chính của họ đều không chú trọng đầu tư cho biển. Chuyện này không của riêng ai, mà các quốc gia giáp đại dương đều chẳng mấy quan tâm tới tàu biển.
Bởi lẽ, hải lưu đã lo cả rồi. Vừa là rào chắn cho họ, nhưng đổi lại cũng nhốt các hạm đội này bên trong. Đặc biệt Terra Méxca giáp phía Tây với hải lưu El Nino, một trong những dòng chảy hung hãn nhất, nên bên đó chỉ có thuyền bé. Phía Đông, ở vịnh Méxca, hải lưu nhẹ hơn, nhưng khu vực giữa mũi Miami của Columbia, đảo Bernd và thành phố El Cid của Carib lại là nơi tập trung ba dòng chảy gắt, tạo thành một khu vực cực kỳ nguy hiểm. Chỉ có biển Carib là tương đối yên bình, và tàu biển tập trung cũng chủ yếu ở đây.
Nói đến đây, Hồng Ma dừng lại cho Viêm kịp hiểu. Nhưng không ngờ, điều cô đối diện lại chẳng phải đứa bé tốn hàng tá thời gian tư duy nữa, mà là ánh nhìn háo hức muốn biết tiếp. Mắt mở to, long lanh tựa mặt nước hồ thu, thật khiến cô nhớ tới vợ mình hồi còn bé. Cũng như thế, dù ngồi xe lăn, cử động chút đỉnh cũng khó khăn lắm, vậy mà lúc nào cũng muốn biết thêm. Tò mò, và ham học hỏi. Viêm xem ra rất giống đấy. Có lẽ, chuyện đó là thuật. Về thân phận thực của con bé này, và chuyến du hành sang dị giới của Giao Long.
Thôi, dẹp!
Gạt hết mọi thứ tào lao sang bên, Hồng Ma vén tay áo, coi giờ. Mới bốn giờ sáng! Vậy mà hai người đã nói chuyện như thể cả buổi rồi. Vỗ lưng Viêm, Hồng Ma hỏi:
– Nếu mệt, nhóc cứ ngủ tiếp đi. Bốn rưỡi ta kêu dậy cho, đi chung với bọn ta ra bến tàu…
– Ư, con muốn nghe tiếp cơ!
Thật chẳng ngờ, Viêm lắc đầu nguầy nguậy, đòi nghe kể tiếp!
Thấy thế, Hồng Ma cũng chẳng buồn cản. Cô hỏi nó muốn nghe gì tiếp, thì nhỏ đòi kể về các siêu cường. Những thông tin ấy Mộc ma không chịu nói bao giờ.
Dĩ nhiên, Hồng Ma đồng ý. Nhưng cô chỉ nói những thứ mà ai cũng biết.
Các siêu cường trên thế giới, được gọi là “Ngũ Bá”, gồm Albion, Valhöll, Novgoroussiya, Columbia và Đế quốc Liên hiệp. Trong số này, Albion theo đường lối quân chủ lập hiến hoàn toàn, hoàng gia chỉ còn mang tính nghi thức và biểu tượng danh dự quốc gia. Columbia là nhà nước cộng hòa liên bang duy nhất trong số này, với hiện tại gồm bốn mươi bang lớn nhỏ trên toàn lãnh thổ. Ba quốc gia còn lại theo đường lối quan chủ “hạn chế”, trong đó nhà vua vẫn còn phần nào thực quyền, nhưng bị hạn chế bởi những cơ quan khác, như ở Đế quốc là hai hội đồng khổng lồ và Bộ Tổng tư lệnh ấy.
Sức mạnh từng nước khác biệt không nhiều, nhưng điều quyết định chính là sự ảnh hưởng của họ tới thế giới. Albion hiện có thuộc địa trên toàn cầu, duy trì sự có mặt cũng như quảng bá nền văn minh của mình tới mọi nơi. Đồng thời, là cái nôi của Cách mạng Công nghiệp, họ có đủ thực lực về cả kinh tế, chính trị lẫn quân sự để duy trì thế độc tôn của mình trên trường quốc tế. Đồng bảng của họ cũng là đơn vị tiền tệ quốc tế, bên cạnh vàng ròng.
Valhöll, tuy là quốc gia “trẻ” nhất trong năm siêu cường, hiện đã vươn lên với sản lượng công nghiệp đứng nhất Gaia và thứ hai thế giới, sau Columbia. Thành công của họ trong việc thống nhất các quốc gia tàn dư từ Thánh quốc Romulusea thành một Đế quốc Valhöll mới, lấn át phần lõi của đất nước cũ, cũng như sức mạnh quân sự tuyệt vời giúp họ có được sư tôn trọng trên khắp thế giới. Đây cũng là nơi đặt trụ sở chính của Liên đoàn Thủy Tinh, tại kinh thành Branden, cũng như Tòa Trọng tài quốc tế và nhiều tổ chức đa quốc gia khác. Hiện tại nước này đã từ bỏ đường lối hiếu chiến và đang tập trung vào giải quyết các bất mãn của tầng lớp lao động cũng như vấn đề thuế má.
Novgoroussiya, siêu cường có lãnh thổ liền nhau lớn nhất thế giới, là vựa lương thực của toàn Gaia, cũng như nhà xuất khẩu khí đốt lớn chỉ sau Liên minh Babylon. Hiện nước ấy là chỗ duy nhất có thể tinh luyện được Stalinium, và đang cung cấp độc quyền loại kim loại siêu bá này cho những đồng minh thân thiết. Họ, ngoài mặt là nhà nước trọng nông nghiệp, kỳ thực đang đi đầu trong lĩnh vực công nghệ, với các sản phẩm như bo mạch, bảng điều khiển, chip và thậm chí là trí tuệ nhân tạo, được tạo nên tại các phòng nghiên cứu nơi đây. Xét về việc phát triển công nghệ đi cùng ma pháp, Thủy Tinh này Novgoroussiya thứ hai thì không ai đứng nhất.
Columbia, nước cộng hòa “dân chủ”, hiện bị cho là có thực lực thấp nhất trong Ngũ Bá. Kinh tế của họ không mấy khởi sắc, dù đã có nhiều phát minh có giá trị, nhưng thất bại trong chiến tranh với Terra Méxca đã cướp đi vùng Bờ Tây giàu bạc. Chưa kể lượng chiến phí khổng lồ nước này phải trả cũng góp phần làm kinh tế họ suy yếu. Chỉ có thể duy trì hơn bốn trăm tàu bay, Không lực hải quân Columbia – nước này tới giờ vẫn chưa có Không quân – phải căng mình trên quá nhiều nơi, khiến quân số suy giảm đáng kể. Trái phiếu Chính phủ của họ tuột dốc thê thảm sau bê bối can thiệp vụ Phiên An, tới giờ vẫn chưa vực dậy nổi.
Và cuối cùng…
Đế quốc Liên hiệp, được xem là đế quốc lâu đời nhất còn tồn tại, đã trở thành thế lực đáng gờm không ai ngờ tới. Chưa đầy nửa thế kỷ, quốc gia này đánh bại Gaullia, sáp nhập hoàn toàn vùng Nam Đảo, sau đó chiến thắng Albion trong Chiến tranh Gautama. Nền kinh tế khởi sắc nhanh chóng với tốc độ đầu tư, phát triển tăng dần mỗi năm, họ dần trở thành công xưởng của thế giới khi sản lượng hàng hóa xuất khẩu vượt mức cùng kỳ các năm. Tuy nhiên, những bất ổn chính trị ngầm đang khiến Đế quốc lung lay, hoạt động chống phá của các tổ chức phản động, khủng bố nhằm vào tầng dưới và giữa của bộ máy chính quyền khiến tình hình đang trở nên phức tạp.
Trong năm siêu cường, kinh tế vững nhất vẫn là Albion, trong khi Columbia đang cố đạt tới vị thế sàn giao dịch toàn cầu. Valhöll tiếp tục công nghiệp còn Novgoroussiya đầu tư mạnh vào mảng trí tuệ nhân tạo, nhằm xây dựng đội quân “tự động” có thể giúp quốc gia đang giảm dần dân số này dễ xoay sở hơn trong chiến tranh tương lai. Đế quốc Liên hiệp giữ vững ngôi vương trên không với hơn ba ngàn tám trăm tàu chiến thuộc sáu Không Hạm đội, chưa kể hơn hai ngàn zeppelin khác sẵn sàng rời khỏi bãi lưu trữ, tham gia trợ chiến. Tuy nhiên, hiện Đế quốc đầu tư cho giáo dục, hiện đại hóa nông thôn và giao thông hơn là quân sự, theo xu hướng chung hội nhập toàn cầu.
Đung đưa chân, Hồng Ma nói:
– Các quốc gia đều có điểm mạnh yếu khác nhau, không nước nào hoàn hảo hết! Biết mình yếu phải cố gắng khắc phục, nhận ra thế mạnh phải tuyệt đối phát huy, như vậy mới làm lớn được! Nhưng…
– Nhưng? – Viêm hỏi.
– Trên đời không có nước nào có thể sống cô lập tuyệt đối, cắt đứt mọi con đường với thế giới xung quanh. Không bao giờ! Có nằm mơ cũng đừng nghĩ chuyện đó, vì một khi tự cô lập như vậy, đứa chết là mình. Sự lưu thông, nói sao nhỉ, bị ngăn trở, thì không cách nào nuôi quốc gia được. Và Columbia, mấy năm gần đây, đã làm điều đó!
Nói đoạn, Hồng Ma nhếch mép, như thể cười mỉa mai một nước mang danh “siêu cường” mà cách hành xử không ra gì.
Sau đó, cô nói tiếp. Trong các nước bây giờ, lo ngại nhất không phải ai khác mà chính là Novgoroussiya. Quân bộ của họ là sáu triệu, gần gấp đôi Đế quốc, với hơn một trăm ngàn xe bọc thép và gấp ba lần số đó là pháo binh. Đặc biệt, đại đa số quân đội Novgoroussiya bây giờ tạo thành từ một thứ cách đây trăm năm chẳng ai dám tin: Golem cơ giới.
Golem cơ giới, theo đúng tên gọi, là loại golem tạo thành từ các bộ phận kim khí như bánh răng, dây chằng, các khớp kim loại, ống dẫn, lò phản ứng,… Những con này chế tạo rất nhanh, có thể làm hàng loạt. Chúng sẽ được gắn một “bộ xử lý” vào vị trí đáng ra là não. Gồm bo mạch, chip và một bảng chính, được làm hoàn toàn từ công nghệ khắc mạch ma thuật, thứ ấy đóng vai trò não bộ, giúp đội quân này biết suy nghĩ và hành động như các sinh vật sống thực sự. Mạch này được “lập trình” để golem tuyệt đối trung thành với chủ, nhưng cũng cho phép chúng độc lập tương đối.
Đáng sợ nhất chính là khả năng học tập: Golem cơ giới có thể học rất nhanh kỹ thuật chiến đấu. Từ những thứ cơ bản được “tải” vào sẵn, chúng dư “bộ nhớ” để liên tục học và áp dụng, với thời gian tính bằng giây. Có thể dùng hầu như mọi loại vũ khí, từ cái xẻng tới đại liên, và không bị ảnh hưởng bởi vũ khí hóa học, bọn này không biết ngán ai bao giờ. Chúng có thể nói, nhưng không nhiều, vì người Novgoroussiya sống theo phương châm “nói ít, làm nhiều”. Sức khỏe bằng một trung đội, mang nhiều hàng họ, không khó hiểu để biết vì sao Hồng Ma lo rồi.
“Ê khoan…”
Nghe hết mớ ấy, Viêm chợt ngộ ra gì đó.
“Sao nghe giống quân đội người máy kết hợp với lính nhân bản trong cái phim gì ở thiên hà xa thiệt là xa ấy nhỉ?”
– Như phim ấy nhỉ?
– Dạ…
Bẽn lẽn, Viêm trả lời. Nó biết mình mới bị nhìn thấu. Lần nữa.
Và chỉ đến đó thôi. Hồng Ma không kể tiếp. Rồi tự nhiên cô hỏi nó:
– Ba đêm ngủ với con gái ta thích không?
– Bị siết muốn chết, sướng gì! – Viêm trề môi. Rồi chợt nó hỏi – Mà sao cô hỏi vậy?
– Vì ta thấy hai đứa ngủ chung như thể đó là điều chắc chắn phải xảy ra, nên hỏi phát chơi! Tới Giao hồi đó còn không bạo dữ vậy, toàn ta chủ động thôi, hiểu không!
– A… A a a a!
Toan hét lên, Viêm liền đưa tay che miệng lại. Mặt nó lúc này đỏ hơn cả tóc Hồng Ma nữa! Hiểu rồi, hiểu rồi! Mấy bữa nay không để ý, ngu ơi là ngu! Ngủ chung, như thế là… là… là…!
“Mẹ nào con nấy, Giao nhỉ?”