Sáng ngày thứ ba, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ ngắn.
Có mặt ở cầu cảng đặc biệt lúc này, Giao Long, Hồng Ma, nhóm buồng lái và tất cả các sĩ quan, thủy thủ khác của LBB2520 đã sẵn sàng để quay lại tòa lâu đài bay của họ. Tuy dự định là đêm qua mới xong, nhưng không ngờ tiến độ làm quá tốt nên chỉ vừa chập choạng tối là bên công binh đã hoàn tất việc chuyển đổi cấu hình tháp pháo cho chiến hạm vĩ đại này. Tất cả các tháp pháo đôi đều thay bằng pháo ba nòng, chiều dài tăng lên khá nhiều. Không những thế, tàu còn được rửa sạch sẽ, lớp vỏ ngoài vốn bám đầy bụi bẩn giờ sáng bóng không tỳ vết, còn cửa sổ thì bóng loáng đến nỗi lấy soi gương cũng được.
Đứng ở phía cuối cùng, Viêm tần ngần hướng ánh nhìn đầy ngạc nhiên lên Hồng Ma. Giờ nhỏ hiểu sao hôm qua bị “đá” khỏi tàu rồi: Người ta nâng cấp hệ thống vũ trang, nên những ai không phận sự thì phải rời khỏi. Mộc Ma đi chung cả ngày mà không chịu hé răng nửa lời, trong khi mấy chị lớn chẳng ai nói gì, làm như thể cả ngày họ ở ngoài chơi là điều hết sức bình thường vậy. Cơ mà có “bình thường” không nhỉ, con bé nghĩ, toàn bộ điện Cây Quế là đất của nhà Tổng lãnh, vậy thì căn cứ quân sự ở đây là thế nào ấy? Nó không biết chính xác số lượng quân lính đồn trú trong này, nhưng chỉ nhìn cảng Thiên Cẩm là lưng ướt mồ hôi rồi. Ừm, chắc là có doanh trai nhỉ? Cả mấy khu nhà cho sĩ quan ở nữa, kiểu nhà tập thể đó, chứ làm sao có chuyện để người ta ăn bờ ngủ bụi được?
– Ừ có trại mà.
Mộc Ma thì thào kế bên.
– Chứ cậu nghĩ bình thường bao nhiêu lính trong này sống ở đâu? Tòa chánh điện không đủ sức chứa, với lại từ hồi xây là đã xác định điện sẽ kiêm luôn căn cứ quân sự rồi! Xin thuyền trưởng dẫn coi đi, chứ tớ thì không đủ thẩm quyền dắt dân thường đi lung tung vô mấy chỗ đó đâu á!
– Vậy bữa hổm đứa nào lôi tớ vô cảng quân sự?
– À thì… Đó là có chỉ thị!
Lè lưỡi, nhỏ chột ra sức chống chế.
– Chứ bình thường dẫn vô khơi khơi thì nhẹ lắm là biên bản cảnh cáo, viết kiểm điểm, nặng hơn là phạt lao động với cắt lương, còn dữ nữa thì tớ bị quân cảnh gô cổ luôn!
– Gắt vậy? – Viêm tròn mắt kinh ngạc.
– Thì cơ sở quân sự chứ có phải cái bảo tàng hay nhà triển lãm gì đâu… Mà thôi, nhìn kìa!
Đánh cua nghệ hơn dân đua xe chuyên nghiệp, Mộc Ma bẻ cuộc nói chuyện “lén” sang một chủ đề hoàn toàn khác. Đó là sự xuất hiện của một toán quân đặc biệt, người nào người nấy mặc áo choàng đen trũi, đội mũ ca lô vải và “có vẻ” mang súng trong áo. Cực kỳ đông, ít nhất là phải gấp đôi thủy thủ đoàn, đơn vị ấy di chuyển nhanh không tưởng, chỉ trong chớp mắt đã từ tận khu vực trên vách núi tới ngay phía sau chỗ hai đứa đứng. Các chị và hai “mẫu thân đại nhân” đều ở hàng đầu cả, nên đám nhỏ hoàn toàn bị bao vây phía sau. Lần này may mà cu Thiên không đu theo – Giao Long hồi sáng đã tới đưa bé con đi đâu mất, nên Mộc Ma đỡ phải lo chuyện cu em làm giặc. Cơ mà… mấy lúc thế này có nó lại thấy an tâm hơn!
Sau lưng toán thủy thủ, vốn có quân số lên tới hai mươi hai ngàn, là khoảng một quân đoàn thi quỷ áo đen, mũ đen, tóc đen, mà theo Viêm thì “đen từ đầu tới chân”. Chỉ có làn da tái xanh chết chóc và cặp mắt huyết dụ đỏ lừ lừ, lóe sáng là hiễn rõ ràng lên, mà kể cả thế thì họ cũng đeo kính bảo hộ hết. Kính gọng đồng, quai da đeo vòng ra sau đầu, nhỏ nghĩ, phong cách thời trang dị thật. Tuy nhiên, nhớ lại những gì từng được dạy, rằng mắt thi quỷ bình thường rất yếu trước ánh Mặt trời, nhỏ nghĩ chắc kính ấy giúp bảo vệ chăng? Có lẽ thế thật, vì ai cũng trùm kín bưng cả. Họ mặc áo choàng giống kiểu của Hồng Ma, với cổ dựng cao, hai dây đai lớn quấn lỏng lẻo qua cổ với trước ngực, và mặt được che bằng mấy chiếc khăn quàng kéo từ cổ lên mũi, vừa đủ để lộ chút da bên gò má.
“Hi vọng không ai biết mình là dân thường.”, Viêm cầu thầm. “Được” con bạn lôi xồng xộc tới đây, nhỏ chỉ kịp thay bộ đồ ngủ ướt mồ hôi bằng bộ quân phục dự phòng của Mộc Ma, nhưng không mang cầu vai vì gái tóc đỏ nói điều đó sẽ chỉ khiến thiên hạ nghi ngờ. Thiệt không biết sao nữa, Viêm buông xuôi luôn, đem một đứa mặc quân phục không cầu vai tới cảng quân sự chẳng lẽ lại “ít bị nghi ngờ” hơn có cầu vai à? Tướng tá hai nhỏ xêm xêm nhau, Viêm hơi cao hơn chút, nên nói chung đồ của bạn mặc vẫn vừa, Chỉ hơi khó chịu phần chân: Nó đó giờ không quen đi bata, toàn mang xăng đan tới lớp, còn bưng hủ tiếu thì dép tổ ong huyền thoại, vậy mà giờ phải chơi quả giày da kín bưng với đôi vớ nóng hầm hầm, tưởng như muốn chết rồi ấy!
Tuy nhiên, đứng cạnh Viêm, Mộc Ma không nghĩ thế.
Không rảnh mà soi não nhỏ kia, con chột lúc này rét buốt khắp mình, mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ra ướt trán, còn da gà nổi rần rần từ chân lên mặt. Bản năng nó đang gào lên, “Chạy ngay đi!”, khi đối diện lực lượng khủng bố ấy. Chưa bao giờ Mộc Ma thấy một đơn vị thi quỷ nào thế này, bất kể là tại điện, căn cứ của Quân đoàn 2 hay ngay cả trên tàu. Một đạo quân nó chưa từng biết tới! nhưng… Dựa theo quần áo và cách họ di chuyển, nó có thể đoán được. Đúng vậy, con chột nuốt nước bọt cái ực, đây là quân tinh nhuệ nhất của toàn bộ hơn một triệu thi quỷ hiện nằm trực tiếp dưới quyền mẹ nó, đội nữ chiến binh đã trở thành huyền thoại sống, và “nghe nói” là được cất đâu đó bên trong tàu.
Quân đoàn 1.
Là định nghĩa của “sức mạnh áp đảo”, Quân đoàn 1, từ khi thành lập tới giờ, đã luôn đóng vai trò quan trọng nhất trong mọi chiến dịch quân sự của Hồng Ma. Từ khi mở rộng lãnh thổ quanh vùng châu thổ Bình Sa sang toàn rừng U Minh, đánh phía Tây, thôn tính các tiểu quốc Nam Đảo, chiếm Bồn Điện, khoảng góc tư tiểu lục địa Gautama và tất nhiên, chiến dịch Bắc phạt một ngàn năm trước, không lần nào đem quân tiến đánh mà bà già nhà mình không mang họ theo. Với quân số luôn luôn là năm mươi ngàn, không hơn không ít, vào thời cổ với trung đại thì quân số thế này đủ khiến một quốc gia tái mét mặt mày, còn ngày nay, tuy không chiếm ưu thế quân số nữa nhưng rõ ràng năng lực chiến đấu không phải hạng xoàng.
Năm vạn tinh binh xếp hàng nghiêm chỉnh, tới một hơi thở lạc lõng cũng không có, làm không chỉ hai đứa nhỏ mà ngay đến thủy thủ của Hồng Ma cũng phát khiếp. Khác với họ, vốn đa số là thế hệ con cháu sau này được sinh ra một cách tự nhiên, với đôi mắt đen trũi không màu nào khác, thì “đội quân mắt đỏ” kia chính là bậc cụ kỵ, tổ tiên hàng trăm, hàng ngàn đời trước. Những cư dân đầu tiên của chủng thi quỷ U Minh, và là các chiến binh huyền thoại bước ra từ những truyền thuyết về Viêm Đế. Bàn về sức mạnh, kỷ luật quân đội hay thậm chí là khả năng tùy cơ ứng biến, Quân đoàn 1 đều ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Không phải kiểu quảng cáo rầm rộ là quân tinh nhuệ, huấn luyện từ bé mà bắn đâu hụt đó, chiến đấu không ra gì, họ thừa sức tự mình xóa sổ vài chục lãnh địa quý tộc nếu muốn.
Sự xuất hiện của đội quân đã mai danh ẩn tích cả thập kỷ này thực chất là một sự bất ngờ lớn với thủy thủ đoàn Hồng Ma, trừ một số nhỏ những người canh gác “nhà xác” đã biết từ trước. Cuộc diễn tập quân sự năm ngoái đã khiến giới quân sự Đế quốc băn khoăn rằng nếu chỉ mang ra các đơn vị hiện tại, không gọi lại mấy đạo quân “ngày xưa” thì có sao không, nhất là khi hai trong số đó từng tham chiến tại Siegfried. Quân đoàn 1 của Hồng Ma là một trong hai nhóm ấy, và đồng thời là đội quân “quỷ hút máu” khét tiếng nhất sau một loạt các chiến thắng, đẩy lùi Gaullia từ tuyến phòng ngự d’Arc phía Bắc Gaullia về tới thủ đô địch.
Mà chính ra, đây sẽ là sự bất ngờ lớn nhất dành cho cả Đế quốc và toàn thế giới. Kể từ sau đại phá quân Hoa Đông ở sông Bạch Đằng, vây hãm thành Đại Loa tới cuộc chiến năm đạo quân và trận quyết định ở cố đô Kinh Dương, Quân đoàn 1 gần như vắng bóng khỏi lịch sử. Trong thời gian tồn tại cả ngàn năm, Đế quốc Liên hiệp chỉ chứng kiến duy nhất một lần họ được huy động – dưới vỏ bọc là “quân tư nhân” của Hồng Ma, để đưa sang chiến trường Gaia. Lần đó, giới quân sự lẫn truyền thông quốc tế bị một phen chao đảo, những tổ chức tuyên truyền chống quỷ hút máu bị nhấn đầu vô xô nước sôi khi việc tham chiến của hơn một triệu thi quỷ trên ba mặt trận lớn – tuyến Siegfried, bờ biển phía Nam và phòng tuyến Barca của Espánia – đánh dấu sự bắt đầu đảo chiều chiến tranh. Một sức mạnh không thể cản phá, theo truyền thông các nước Liên minh và cả Gaullia sau cuộc chiến, đặc biệt là các “ác quỷ áo choàng đen”, càn qua như một trận bão.
Lần đó, Hồng Ma đã khiến thế giới phương Tây choáng váng trước sức mạnh quân sự khủng khiếp lẫn khả năng dùng quân của mình. Đồng thời, đó cũng là đòn “dằn mặt” cả Albion lẫn Columbia, hai quốc gia đối đầu Đế quốc trước cuộc Đại chiến, rằng đừng làm trò ngu xuẩn.
Vậy nên bây giờ, việc gọi họ thức dậy ngay trước thềm cuộc diễu binh kỷ niệm mười năm Hoàng đế lên ngôi khiến ngay cả thi quỷ ngây ngô nhất cũng phải tự hỏi: Liệu có phải mấy người đó lại tính nắn gân thiên hạ không?
Không ai rõ.
Thế nên, họ chọn cách giữ im lặng. Thủy thủ đoàn không phải lũ ngốc, họ vốn cũng là từ các lực lượng khác được Hồng Ma tuyển về. Tuy yếu hơn so với Quân đoàn 1, mà có lẽ là yếu nhớt so với cả các Quân đoàn khác về sức mạnh chiến đấu thuần túy, những cô gái này bù lại có khả năng đánh giá tình huống cực tốt và không tự dưng sẽ đi rước rắc rối vào thân. Họ tự biết giữ im lặng, không xì xầm to nhỏ, cũng không cố liếc ra sau xem có chuyện gì. Mộc Ma cũng biết, nên nó bảo Viêm giữ trật tự. Bậy bạ phát là tiêu ngay, và kể cả chuyện đưa Viêm tới có là do “lệnh” từ bề trên đi nữa, thì nhỏ chột cũng không muốn dây với mấy bà cô kia chút nào…
Lúc này, không khí đột nhiên thay đổi. Một luồng áp lực khủng bố, khiến ngay cả các Thượng tá cũng phải thấy chợn. Oa Lân toát mồ hôi hột, mắt đảo tứ tung trong khi nắm tay siết chặt lại, cố không để lộ vẻ lo sợ. Mộc Ma không nói gì, nó không dám nói, mà ngay cả Quân đoàn 1 cũng im tthin thít. Lặng như tờ, nghiêm mình tựa tượng tạc, tất cả năm vạn nữ quân nhân hướng ánh mắt đỏ đẫm máu lên phía trước, gần cột buồm dưới của Hồng Ma, nơi các chỉ huy cấp cao đang đứng. Viêm có thể thấy nơi ấy: Các thủy thủ đứng thành từng tốp, giữa mỗi nhóm có khoảng trống khá lớn nên nhìn rõ. Trên bục gỗ, Giao Long, Hồng Ma, Oa Lân đang nhìn xuống, và… Ai đó bước lên?
Oa…
Một phút sững người…
Và Viêm chỉ còn biết chết lặng đi.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ trong suốt mười mấy năm hít thở khí trời nhỏ được thấy ai đẹp như vậy. Không phải kiểu kinh dị như “Thi Hoàng”, cũng chảng giống Hồng Ma nhìn dị dị, và chắc chắn là vượt xa mọi thành viên trên tàu nó từng giáp mặt, nhan sắc của người này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Khoác trên mình tấm áo choàng đen, mỗi bước đi lại phất phơ trong làn gió thoảng, cô ấy trông như một nữ thần vừa hạ phầm. Một nữ thần… với làn da tái xanh, cặp mắt đỏ ngầu và mái tóc bạc trắng buộc cao sau đầu. Mỗi bước đi đều khí thế vô cùng, như vị tướng đến trước đại quân, hoàn toàn không có cái vẻ e ngại, lo lắng gì. Tấm áo lớn phất phơ ra sau, đẩy cả đuôi tóc xoăn từng lọn theo, đằng trước ép lên bộ ngực căng tròn, lộ cả cặp đùi thon dài miên man khiến không chỉ nhỏ mà cả Mộc Ma cũng phát ghen tị.
Nhưng khác với hai đứa nhỏ, những người khác câm nín không phải bởi vẻ đẹp lạ thường, gương mặt trái xoan phi giới tính, mà bởi tuyệt đại đa số họ đều biết người đó là ai. Chỉ vài thành phần “tân binh”, như Masamim, Jessie và Liên, là bó chiếu, nhưng nhìn xung quanh cũng đủ biết đó không phải hạng xoàng, không phải người có thể chọc tới. Oa Lân xoắn tới mức tay cứ hết nắm vào lại duỗi ra, mắt đảo liên tục, thiếu điều răng đánh vào nhau nữa thôi. Hương Hương biết người kia, và cũng không tỏ ra sợ hãi gì mấy, không như người lúc nào cũng cà khịa mình, nhưng vẫn chọn giữ im lặng. Cô sống ở đây đủ lâu để biết giai nhân vừa xuất hiện ấy kinh dị thế nào, và đụng vô thì chỉ có chết. “Im lặng là vàng”, cô nghĩ, không dại gì đi chọc quỷ cả.
Đứng một bên, Alicia và Kiyo hoàn toàn không có chút gì biến sắc. Họ thấy bình thường như cân đường hộp sữa, chỉ là đám thi quỷ gặp bề trên thì nhao nhao cả lên. Và vài đứa nhóc nữa. Hai người không định nói, họ muốn để cái nhân vật ăn trên ngồi trước nhất của tàu lên tiếng, vì dù sao thì đối với cô ta, người ấy cũng giống như thân nhân một nhà vậy. Nhìn nhau, họ khẽ gật đầu. Không cần nói nhiều, hãy cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên.
Và bây giờ, chính là…
– Quyết thắng!
– Quyết thắng!
Cùng một lúc, hơn bảy vạn quân nhân giơ tay chào, tiếng hô lớn đến mức làm mặt đất cơ hồ như rung bần bật cả lên. Tất cả đều hướng thẳng tay phải lên trước, trong khi ba người trên kia lại đưa tay ngang trán, chào lại. Viêm cũng bắt chước giơ theo, dĩ nhiên là kiểu chào “phát xít”, nhưng trong khoảnh khắc, nó thấy ống tay áo của người mới xuất hiện kia. Ba vòng vàng, với một chiếc lớn và hai cái nhỏ hơn. Giống như của Hồng Ma vậy, chỉ là bỏ bớt một vòng đi. Khẽ liếc sang Mộc Ma, Viêm thấy bạn mình đang toát mồ hôi hột rồi. Không phải nóng, trời hôm nay se se lạnh, mà bởi con đó thấy cái cấp hàm của người kia. Đề đốc. Mộc Ma tái mét mặt, Đề đốc, thi quỷ và có thể đứng ngang hàng với mẹ nó, chẳng có lẽ cô ta lại là…
– Được rồi! Tất cả chú ý!
Bằng chất giọng bá đạo và âm lượng ồn ã như pháo rền, Hồng Ma lập tức phá tan nát cái sự thiếu tập trung của mấy người bên dưới, khiến tất cả họ phải hướng mắt lên nhìn. Cả Viêm cũng phải sửng sốt, dù đã nghe mấy lần rồi mà vẫn không cách nào quen được. Rung động tới mức tim muốn vọt ra ngoài, uy nghiêm như bậc đế vương thực sự. Nó không dám nghĩ nếu cô ta thực sự hét lên thì thế nào, nhưng… Thế này thì quá hợp với một tướng lĩnh rồi nhỉ? Mà chắc còn hơn cả vậy nữa.
Chờ chừng vài giây cho mọi người ổn định, Hồng Ma mới bắt đầu nói. Trước hết, đó là việc tàu hoàn thành tái cơ cấu dàn pháo phụ. Tất cả tháp pháo đôi cũ đã đổi bằng tháp ba nòng, đồng thời là thay thế để các thang nâng có thể mang không chỉ hai, mà những ba quả đạn cùng liều thuốc phóng tương ứng. Việc này lý giải cho lý do vì sao hôm qua đa số thủy thủ rời tàu: Họ cần không gian trống cho việc nâng cấp. Thứ hai, chính là việc Quân đoàn 1 năm nay sẽ tham gia cuộc diễu binh. Bà già nói, tuy kế hoạch đã được phía trên thông qua nhưng tới tận bây giờ mới chính thức thông báo. Dĩ nhiên, khác với các đơn vị đã tập huấn đầy đủ, Quân đoàn 1 ngủ suốt đó giờ, nên việc họ tham gia ngay sát ngày cuối khiến không ít sĩ quan, thủy thủ bỡ ngỡ. Ấy thế mà chính “người trong cuộc” lại có vẻ khá bàng quan?
Thực sự tình hình không như họ nghĩ. Các binh sĩ Quân đoàn 1 từ khi thức dậy, tức… hôm qua, đã biết mình sẽ phải tham dự một cuộc diễu binh mà không được tập trước bất cứ nội dung gì, mà chỉ biết kế hoạch tiến hành của các đơn vị. Chuyện này được giữ bí mật, vì dự định của Hồng Ma và Bộ Tổng Tư lệnh là cho thế giới thấy Đế quốc có một lực lượng đặc nhiệm chuyên nghiệp tới nhường nào, kể cả “không” dợt qua chút nào vẫn có thể phối hợp tác chiến rất hoàn hảo với các nhóm khác. Mà kỳ thực đó hoàn toàn là trò gian lận, do chuyến này thực hiện y hệt mười năm trước nên không có thay đổi gì. Bà già cũng không điên tới nỗi dám cho quân làm mà thực sự chẳng hề luyện trước, nên thế nào cũng sẽ giở trò bẩn thỉu. Chỉ cần “không” luyện công khai thôi, còn lại sao cũng được.
– Rồi, rồi!
Vỗ tay vô nhao, Hồng Ma nói lớn.
– Ở đây thi quỷ thì biết mặt hết rồi, còn mấy thành phần lên sau thì chưa, vậy để ta giới thiệu! Bên phải ta là Đề đốc Cao Mỹ Lệ, Tham mưu trưởng Quân đoàn 1 và sẽ là người chính thức phụ trách bộ phận tác chiến đổ bộ đường không từ bây giờ!
Dừng lại chút, cô ta tiếp:
– Nhớ rồi chứ?
– Vâng, thưa sếp!
Bảy vạn cái miệng hô cùng lúc là thứ không dễ chịu gì, ngay cả các ống dẫn chắc chắn nhất cũng phải rung lên. Ngay khi họ lên tiếng, lệ bước lên trước, giơ tay phải tỏ ý giữ im lặng. Ngay tắp lự, mọi người đều im thin thít. Thậm chí có thể nghe được tiếng thở nhỏ xíu lẫn trong hơi gió thoảng, mấy âm thanh còn đang vang bên khu cảng bên cạnh, và cả các tạp âm khác nữa. Nhưng không nghe ai bàn tán gì, tất thảy đều tuyệt đối im lặng, mắt hướng về phía người chỉ huy đã lâu không gặp. Lúc này, Viêm mới có thể nhìn kỹ hơn.
Quý tộc quá! Ngầu quá! Viêm chỉ muốn thốt lên thế, khi nhìn từng cử chỉ, từng chuyển động của Lệ. Một vẻ đẹp rạng ngời, nhan sắc vượt mọi khái niệm giới tính nam nữ, và nụ cười ma mị cứ nhoẻn lên như muốn đốn tim tất cả mọi người, cô ta cứ như bước ra từ tiểu thuyết ma cà rồng kinh điển vậy! Cặp máy đỏ ngầu ngầu không trợn to lên, cũng chẳng nheo kín, mà chỉ mở vừa đủ nhìn quyến rũ cực kỳ, mái tóc bạc trắng quắn lại từng lọn to phía dưới hơi đong đưa theo cơn gió mát, và bộ quân phục ôm sát bên trong, bồng bềnh phía ngoài thực không khác gì trang phục quý tộc châu Âu nhỏ coi trên tivi. Giả như cô ấy để cái đuôi tóc kia vắt lên một bên vai, hay đeo thêm chiếc mặt nạ đen, là con bé gục tại trận rồi! Thực không biết phải gọi là nam hay nữ tính nữa, ngự tỷ mỹ nhân à?
– Rồi, rồi, tất cả nghe lệnh!
Sững người.
Chưa bao giờ Viêm thấy lạnh sống lưng tới thế.
Một lời vừa cất, ngay đến không gian cũng như đóng băng, mùi máu tươi tràn ngập khắp chốn. Đứng hàng đầu, đám Masami, Hương Hương phải gồng lên để cố chống lại tử khí quá sức áp đảo này. Oa Lân năm chặt tay lại, cố gắng không để lộ sự áp đảo mình đang chịu. Cả mấy mươi ngàn cô gái phía sau, ai nấy đều ngắm ngầm vận khí, chuyển linh lực thành ma pháp cố gắng bảo vệ cơ thể. Khí chất bá đạo tới thế, trừ hai sếp lớn, đây là lần đầu trong mười năm qua họ cảm nhận được. Ngay cả Quân đoàn 1 cũng hơi khựng, phải cố mà gượng. Mộc Ma gần như lả đi, nếu không phải kịp niệm phép bảo vệ tinh thần.
– Bá khí…
Nhỏ chột thì thầm.
– Là gì cơ?
Nghe bạn nói, Viêm khẽ liếc sang.
– Một loại khí chất trong cơ thể… Chỉ những ai theo đường bá mới có bá khí được… Ngắn gọn thì… Nó là khí tức của mấy thành phần chuyên càn quét chiến trường… Ư…!
– Thiệt luôn hả?
– Ừ… Mà sao nhìn cậu… tỉnh rụi vậy?
– Hử?
Chưa kịp hết ngạc nhiên trước câu hỏi và vẻ mặt nhăn nhó, rõ ràng khó chịu của Mộc Ma, Viêm lại thấy trong người dường như nóng ran. Không dám làm loạn, nhỏ đành nắm chặt tay, giữ không cho cảm giác này mạnh hơn. Trong khi đó, trên kia, ba vị chỉ huy cấp cao nhất đã chú ý thấy sự bất thường. Giao Long thấy hai đứa từ đầu, Hồng Ma biết nhưng ngó lơ, còn Lệ khá bất ngờ khi trông thấy một ngọn lửa đen đang âm ỷ cháy giữa đống xác chết, bên cạnh một mầm cây non mới mọc. Liếc sang bà già, Lệ khẽ xem ý Chúa công thế nào. Hồng Ma không nói, tức là hoàn toàn không đáng lo. Cô lại tiếp tục.
– Kế hoạch lần này đã thông qua từ trước, nên không cần thấy bỡ ngỡ! Nếu có, hãy dành sự kinh ngạc cho quyết định vừa rồi của Phó Đô đốc Hồng Ma, khi cho ta nắm quyền chỉ huy cột buồm đáy!
Dừng chút, Lệ tiếp tục:
– Hiện tại, tuy đã mười năm không hoạt động nhưng Quân đoàn 1 bọn ta vẫn còn đủ khả năng chiến đấu. Các ngươi ở đây, có người mới tham gia, cũng có kẻ đã đi cùng ta từ ngàn năm trước! Mới hay cũ, thân hay sơ đều không quan trọng! Ta hỏi, các ngươi có tin “Huyết Bá” ta không? Có sẵn sàng dưới trướng ta không?
– Có!
Tất cả đồng thanh đáp.
– Tốt!
Nói đoạn, Lệ mỉm cười.
– Thuyền trưởng.
– Ừm.
Biết khi nào kết là đẹp, Lệ lui xuống, nhướng chỗ cho Giao Long. Tổng lãnh, Tuyển đế hầu kiêm Tư lệnh các lực lượng vũ trang U Minh, “Thi Hoàng” Giao Long chính là người có cấp bậc cao nhất, cả về quân hàm lẫn địa vị xã hội, ở đây. Nhưng lạ, từ điệu bộ tới biểu cảm, cô ấy đều không có chút gì thần thái thanh cao, tao nhã, cũng chẳng hề có chút khí tức đáng sợ nào. Điều này trái ngược hoàn toàn với hai người ban nãy, tuy cấp hàm thấp hơn nhưng rõ ràng là cái uy không phải dạng vừa. Cơn nóng đã hết, nên giờ Viêm có thể bình tĩnh quan sát. Lạ thật, nó nghĩ, chính ra “Thi Hoàng” phải là người ra dáng uy quyền nhất chứ?
– Cậu nghĩ thuyền trưởng không uy á?
– Mộc Ma? Sao rồi?
– Đỡ rồi.
Đứng cạnh Viêm, Mộc Ma đã thôi niệm phép. Áp lực kinh khủng đè lên mình không còn nữa, con bé giờ có thể nói chuyện bình thường. Nhưng nó lại cảm thấy cái khác. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, cơ hồ như rắn chúa đang quấn lấy, hơi lạnh tỏa rõ trên da, chạy rần rần khắp cơ thể. Nếu so với lệ, thế này còn tệ hơn, vì quá lắm người ban nãy cũng chỉ là bá, còn thế này là… Nhỏ không biết dùng từ gì diễn tả nữa, thể loại có thể vừa tủm tỉm cười vừa ra lệnh thiêu rụi cả một thành phố là gì? À phải rồi, khí chất của một…
Bạo chúa!
Đứng trước toàn quân trong một tư thế không lấy gì là hoành tráng, hai chân dang rộng ngang vai và tay chắp sau lưng, để mũ hơi sụp xuống, Giao Long phóng ánh mắt đen tuyền đi khắp, nhìn một lượt toàn bộ thủy thủ đoàn và lính đổ bộ. Cô im lặng, một sự im lặng chết người, với gương mặt không chút cảm xúc và đôi mắt vô hồn, khiến ngay cả những thi quỷ đã vô cùng thân thuộc cũng thấy có gì đó chợn chợn. Ngay tức khắc, “Thi Hoàng” nói, nhưng không hề mở miệng. Cô “nói” trực tiếp vào tâm trí của tất cả mọi người ở đây, liên kết ý thức họ lại thành một mạng lưới hoàn chỉnh với chính mình là “chủ”. Không ai thoát được, ngay cả mạnh khủng bố như Hồng Ma cũng bó tay. Tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay Giao Long, và đồng loạt nghe cô cất giọng ngay trong đầu:
– Toàn quân ổn định.
Ổn định thật. Mà chẳng phải ổn định nãy giờ rồi sao?
– Tốt nhất là đừng ai nghĩ bậy. Bây giờ, ta có thể nghe, thấy, biết và làm chủ mọi thứ, nên hãy giữ trật tự cho xong. Ta sẽ nói nhanh cọn thôi, xin lỗi vì hôm qua đã khiến các ngươi phải rời tàu.
– Hả?
– Gì cơ?
– Thuyền trưởng đang nói gì vậy?
– Hôm nay quên uống thuốc à?
– Gì vậy trời?
– Chuyện lạ à nghen!
– Thuyền trưởng xin lỗi? Sắp tận thế rồi mấy má ơi!
– Cái lũ này…
Biết rõ mình bị nghe hết mà vẫn nói, đó mới là đám lính loi nhoi dưới quyền Giao Long. Cô không buồn chửi, chăng ai rảnh mà chửi cả, chỉ ho nhẹ là cả lũ nín thinh ngay. Lúc này, người phụ nữ ấy mới thực sự lên tiếng, âm thanh vọng thẳng vào từ mười phương tám hướng, ghê rợn như tiếng nói của Diêm vương, u u đầy kinh sợ.
– Giỡn chút thôi. Giờ là phần chính đây.
Trừng trừng nhìn tất cả binh lính, Giao Long nói việc đổi cấu hình pháo hạm đã hoàn tất. Tuy nhiên, nhân sự tổ hỏa lực sẽ giữ nguyên, đồng nghĩa với việc thủy thủ phụ trách mỗi tháp sẽ phải làm việc nhiều hơn. Các tháp mới được trang bị hệ thống nạp tự động bằng máy hơi nước nén nên sẽ không quá nặng nề, chỉ cần điều khiển theo lệnh của sĩ quan chỉ huy trên buồng lái là đủ. Đó không phải chuyện khó khăn, nhất là khi Hồng Ma sở hữu một trong những hệ thống dẫn bắng “không radar” hiện đại nhất. Cột buồm đáy cũng được sửa lại, nâng cấp loa AL cùng máy đo khoảng cách quang học để hỗ trợ vùng điều hành, đảm bảo tàu hạn chế tối thiểu điểm mù.
Thứ hai, hiện tại tàu đã có đủ số xe bay tiêm kích để thành lập không lực riêng. Số lượng là khoảng bốn trăm chiếc, cùng với lô LAtV01 đã có sẵn, tổng lực lượng là sáu trăm cỗ xế hộp. Điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có sự thuyên chuyển nhân lực trong tương lai. Tuy nhiên trước mắt chưa cần phải lo, trong cuộc diễu hành và cả tập trận sắp tới Hồng Ma sẽ không dùng toàn bộ số lượng đang có này. Bởi lẽ, phi công hiện có… không đủ!
Cả lũ phì cười!
Cái lý do “nghe củ chuối nhưng có vẻ cực kỳ thuyết phục” ấy đến từ một trong các bộ não của Không quân Đế quốc đấy!
– Khá là đắng mề nhưng lại thiệt trăm phần trăm.
Cười khẩy, Giao Long nói.
– Buồn cười nhỉ, khi ta là một trong những người đề xướng việc dùng xe bay làm vũ khí tác chiến mới mà giờ lại thiếu phi công?
Đúng là buồn cười thật.
Bên dưới lại cười ồ lên thành tiếng, chỉ riêng Viêm không hiểu gì. May mắn nó được Mộc Ma véo nhẹ, ý bảo tập trung vào. Nhỏ không dám nói lớn tiếng, vì trong trạng thái này thì Giao Long đang kết nối thần trí của tất cả rồi.
Thuyền trưởng giải thích, do loại xe cũ, chiếc LAtV01 cần kíp lái hai người, một phi công và một hoa tiêu, nên hiện số nhân sự không lực hiện có trên tàu là bốn trăm người. Dĩ nhiên, do chương trình huấn luyện mà hai người có thể đổi vai trò cho nhau, thậm chí người này đổi với người kia ở hai xe khác nhau là bình thường. Nó đảm bảo tất cả thành viên đội bay đều có năng lực hoa tiêu, vừa có thể cầm lái vững chắc. Lý do ban đầu cho việc này là để mọi người quen việc và có thể linh động, nhưng thực sự đó chính là chương trình huấn luyện bí mật để cho tiêm kích F1A vừa ra lò. Chỉ với một số thay đổi trong hộp số, cấu hình động cơ, pháo, buồng lái một chỗ ngồi và thiết kế khí động học hơn, thì toàn bộ hệ thống lái giữ nguyên như chiếc cường kích trước đó. Tuy nhiên, nó đòi hỏi phải tập trung nhiều hơn – một người lái tức là công việc gấp đôi – nên rất khó để những phi công chỉ quen lái, hay hoa tiêu chỉ quen chỉ đường, điều khiển được.
Vì vậy, trước mắt “Thi Hoàng” sẽ chia đôi nhân sự làm hai, một nhóm chuyển sang loại F1A mới, số còn lại vẫn lái cường kích. Với sự phân chia thế này, dễ dàng nhận thấy cường kích LAtV01 sẽ chỉ còn một nửa có người lái, trong khi đó tiêm kích sẽ có đến hai trăm chiếc vận hành được. Do chỉ cần một phi công, loại này đảm bảo số lượng vận hành luôn gấp đôi nếu có tương đương thành viên so với đời cũ, dĩ nhiên là trong điều kiện hoàn hảo. Số lượng thiếu hụt sẽ được bù trừ vào từ từ, chủ yếu là Hồng Ma sẽ gửi thêm lính sang. Do tất cả quân thi quỷ U Minh đều nằm dưới quyền bà ta, tính cả các đơn vị không trực thuộc, thì cũng xêm xêm… hai triệu, nên việc chuyển quân không phải khó khăn. Đế quốc đã cố tình lập lờ trong việc kê khai quân số, không tính thi quỷ là quân chính thức mà chỉ xem là lực lượng bán vũ trang tuyến hai, nên vừa hạn chế được sự lo ngại của các thế lực khác về một đội quân đáng lý đã có hơn năm triệu binh sĩ, vừa có thể linh hoạt chuyển quân đi khắp chốn. Dĩ nhiên, thi quỷ sẽ do Hồng Ma quản lý, tiền lương ra sao là bà già tự xử.
Và một vấn đề cuối.
Quân đoàn 1.
Giao long nói, với việc tái huy động đội quân đã xếp vào dạng “huyền thoại bất tử” này, Đế quốc muốn tìm kiếm một vũ khí răn đe hiệu quả các thế lực thù địch. Cuộc bạo loạn bốn năm trước cho thấy sự lúng túng, yếu kém của một bộ phận các sĩ quan mới, những người cấp úy trực tiếp nắm quân tham chiến, so với lứa cựu binh quay về từ Siegfried. Hiện tại, quân đội Đế quốc gồm bốn thế hệ: “Hóa thạch sống” là từ lóng gọi vui những người như Hồng Ma, đã sống từ trước trận Kinh Dương. Lứa thứ hai là các sĩ quan quân đội trưởng thành trong một ngàn năm phát triển quốc gia, gồm đa số các Tổng lãnh, nhà quý tộc lẫn một bộ phận cựu binh. Lứa thứ ba, “thế hệ viễn chinh”, là cựu binh Siegfried, những người đã xông pha, tấn công, tới Địa ngục và trở về. Lứa này chính là các trụ cột hiện tại, thay thế dần hai thế hệ trước, với tư duy chiến tranh đổi mới phù hợp với thời đại. Và thế hệ cuối, các binh sĩ lớn lên trong hòa bình, chưa từng nếm mùi khói lửa thực sự. Họ là các mầm non, nhưng đồng thời dễ bị tổn thương và chưa đủ sức chống chịu.
Sự thiếu kinh nghiệm, xử lý yếu kém khi xảy ra bạo loạn Phiên An đã cho thấy các lỗ hổng lớn trong hệ thống giáo dục quân sự Đế quốc. Lý thuyết không còn có thể áp dụng rập khuôn, mà phải tùy theo tình hình mà xoay trở. Trên hết, họ thiếu các đơn vị cơ động hoạt động độc lập để đối phó những tình huống như thế. “Đơn vị độc lập” nghĩa là chỉ nghe lệnh trực tiếp từ một cá nhân hay bộ phận cụ thể, bỏ qua mọi cấp trên nó, và hoạt động như một đội quân riêng.
Mô hình này từng được người Albion ứng dụng rất thành công với các hải đội “tàu lùng” dưới quyền Tham mưu trưởng Hendersen thời Đại chiến Gaia, nhưng Đế quốc vẫn chưa có bất cứ khái niệm gì. Một “lực lượng phản ứng nhanh”, chính xác là vậy, là nhu cầu cần thiết hiện tại. Nhưng dĩ nhiên, như bất cứ thứ gì mới, họ cần thực nghiệm thí điểm tính khả thi, để sau này còn dạy lại cho các thế hệ tương lai. Và dĩ nhiên, Hồng Ma, với bản chất là tàu riêng của Tổng lãnh U Minh, “vô tình” lại rất phù hợp với nhiệm vụ này. Việc mang theo Quân đoàn 1 bên trong cũng khá “vô tình” phù hợp với nhiệm vụ, khi có một đơn vị đổ bộ cấp ấy bên trong thì tàu luôn có thể triển khai quân quy mô chiến thuật – cận chiến lược ở bất cứ đâu.
– Tin ta đi, từ việc Hồng Ma là tàu riêng, tới Quân đoàn 1 ở đây và việc ta kể về đội quân độc lập đều là “vô tình”, “trùng hợp” cả đấy!
Xua xua tay, Giao Long vừa nói vừa cười nham nhở.
Và…
Tiếng cười nổ to như sấm!
Toàn bộ quân ôm bụng cười ngặt nghẽo, chính Giao Long cũng cười theo. Hơn ai hết, họ thừa biết người phụ nữ này không bao giờ làm cái gì ‘ngẫu nhiên”. Cô ta tính trước đến hàng chục, thậm chí hàng trăm năm, phóng tầm mắt đi xa hơn bất cứ ai, và tất cả đều chỉ dựa vào kiến thức với bản năng của một chiến lược gia Trời sinh được đào tạo bài bản chứ chẳng phải ma pháp gì cả. Nghe cô nói, họ biết sếp lớn đã dự tính hết, bây giờ chỉ là giải thích cho toàn quân nghe qua, để họ không bỡ ngỡ nữa. Dĩ nhiên, nhiều người đã thấy ngờ ngợ khi Hồng Ma hoạt động hoàn toàn độc lập khỏi các đơn vị khác, chỉ có đội khu trục 6 đi theo hộ tống. Bây giờ thì không nghi ngờ gì nữa, thực sự con tàu này là một “pháo đài bay” rồi, triển khai và thu hồi quân tại bất cứ đâu, bất cứ lúc nào cần thiết. Và bà già chỉ là thí điểm, sau này sẽ còn nhiều đơn vị như thế nữa.
Nghe những điều “Thi Hoàng” vừa nói, Viêm không thể không thấy rùng mình. Ý tưởng về các đội thế này, ở nhà hình như gọi là “lực lượng đặc nhiệm”, không phải mới, nhưng dường như tới tận Thế chiến thứ hai mới có. Vậy mà cô ấy đã tính trước, và trong tương lai sẽ triển khai với quy mô lớn nữa chứ! Một bộ óc đáng sợ, nhỏ nghĩ, người thế này không làm tướng thì rõ uổng. Rồi, nó nhìn lại mình, liệu có bao giờ được như vậy không?
~oOo~
Buổi tập trung kết thúc đã nửa tiếng, toàn bộ quân đều lên tàu. Lần trước Viêm được dẫn vào bằng cửa dành cho sĩ quan, nhưng lần này Hồng Ma tới “bốc” nó với con gái đi luôn. Biến mất trong ánh lửa đen tuyền, mở mắt ra hai đứa đã ở ngay trong phòng lái. Ở đó, Giao Long đã ngồi sẵn trên chiếc ghế thuyền tưởng. Ngạc nhiên, Viêm tròn xoe mắt, vì nó nhớ rõ ràng lúc Hồng Ma tới thì “Thi Hoàng” còn đang đứng bên dưới, trao đổi gì đó với mấy chị, vậy mà giờ đã ngồi yên trên này. Mà quái, sao không thấy ai khác vậy?
– Dĩ nhiên không. – Giao Long nói vào đầu Viêm – Ta ở đây hay ta ở đó, đều như nhau.
– Dạ?
Viêm méo xệch mặt. Nó có cảm giác không lành, hình như não sắp cháy nữa…
– Đừng quá chú tâm. – Giao Long bảo – Quan trọng hơn, có vài người muốn gặp con.
– Dạ? Gặp con?
– Đúng vậy. Mộc Ma.
– Dạ!
Quýnh quá, nhỏ chột chỉ vừa kịp đứng nghiêm.
– Con cũng ở đây, nếu muốn trở thành tướng chỉ huy đại quân thì phải gặp cô ấy.
– Dạ… Mà gặp ai ạ? – Mộc Ma lí nhí.
– Ta.
Từ phía cửa, chất giọng ngọt như mía lùi ấy rót thẳng vào tai hai nhỏ, làm chúng nó ngất ngây trước âm thanh tựa như tiếng ca của tiên nữ.
Rồi từ từ, người ấy xuất hiện.
Tóc bạc, da xanh tái, mắt đỏ ửng, đôi môi căng mọng, vẻ đẹp vượt xa bất cứ thi quỷ nào Viêm từng thấy. Tấm áo choàng lớn khoác trên vai phất phơ y như trùm cuối trong mấy bộ anime dị giới, nhưng vẻ mặt kia, thật không thể biết là hiền hay ác. Cùng một lúc, con bé thấy y rất hiền từ, nhưng chỉ chệch chút, liếc vô khóe miệng, lại thấy nhếch lên đầy tàn ác. Người này cao ít nhất cũng tới vai Giao Long, nghĩa là hoàn toàn vượt xa Oa Lân hay bất cứ ai khác nó từng thấy trước đây. Giấu toàn thân sau lớp áo đen, không khí xung quanh cô ta rất lạnh lẽo, đáng sợ, lại thoáng ngửi thấy mùi máu tươi. Mà… sao nhìn mấy lọn tóc bạc xoăn xoăn phủ lên ngực, và cái đuôi ngựa buộc cao sau đầu, Viêm lại thấy quen lắm nhỉ?
– Lần đầu gặp mặt.
Người đó lên tiếng.
– Ta là “Huyết Bá”, Tham mưu trưởng của Tư lệnh Hồng Ma, Đề đốc Cao Mỹ Lệ. Rất hân hạnh được gặp, con gái của hai vị Chúa công.
– Dạ?
Hai đứa cùng ngã ngửa.
– Con… con gái?
– Ý da, lỡ mồm. – Giao Long lè lưỡi – Hôm qua ta “lỡ” nói con sẽ thành con gái ta rồi, Viêm nhỉ? Thiệt là hậu đậu quá mà…!
– Hả…?
– Còn Mộc Ma…
Hống Ma chen vào.
– Con thì khỏi nói, nhưng cũng quen đi. Lệ là quân sư của mẹ từ trước khi tồn tại Hồng Bàng rồi. Phải không, Lệ?
– Vâng, thưa Chúa công.
– Chà, có lẽ từ giờ gọi ta là Tư lệnh đi. Dù gì ta cũng là Tư lệnh Quân đổ bộ U Minh mà, thử nói không phải xem?
– Vâng, thưa Chúa… Tư lệnh.
– Ờ, giỏi! Ga ha ha ha ha!
– Thôi, không giỡn nữa.
Ngắt ngang cuộc trò chuyện, Giao Long nghiêm mặt lại. Nhìn Viêm rồi lại liếc xéo Lệ, cô mỉm cười, rồi nói:
– Em kèm riêng hai đứa nó được không, như hồi chị còn nhỏ ấy?
– Cô bé này à?
Hơi bất ngờ đấy, Lệ nghĩ. Giao lại nhờ mình kèm cặp một đứa bé, nhưng mà… Nhìn kỹ thì khá giống chị ta nhỉ? Tóc đen, mắt nâu long lanh, mặt khờ khạo mà đầu óc “chắc” trên trời, nếu ngồi xe lăn nữa thì y như cô ta lúc bé rồi. Và linh lực, không nhầm được, là “Huyền Viêm”. Ngọn lửa oan nghiệt đó, nhưng sao có vẻ nó không ảnh hưởng gì nhỉ? Còn con bé kia nữa, tóc đỏ, mắt đỏ, sừng đỏ nốt, y như Hồng ma tự teo lại ấy. Mặt nó cũng nhìn quái y như mẹ hồi trước, cái trò tự vẽ lên má mấy hình tam giác ấy. Linh lực thuộc tính “Mộc”, là cây cỏ? Và tại sao, dù rất yếu, Lệ lại cảm thấy có chút gì đó của con lùn Bồ Đề Thần đó nhỉ? Lạ đây.
Nhìn Giao Long, Lệ hỏi lại:
– Chị thực sự muốn vậy?
– Có gì sao?
Duỗi thẳng chân, Giao Long chồm người tới, nhếch mép:
– Với năng lực của “người đào tạo đại tướng”, chẳng lẽ không thể?
– Dạy thì được, nhưng sao chị không tự xử? Nói về năng lực, thì…
– Nhiều chuyện đã xảy ra…
– À, hiểu. Rồi, em nhận, với điều kiện Chúa công tránh xa ra một chút. Chị sẽ tiêm nhiễm mấy tư tưởng ngu xuẩn vô đầu tụi nó, nên tốt nhất là xích bả lại luôn đi Giao!
– Ê! – Hồng Ma lên tiếng – Khinh nhau vậy con kia?
– Cái thể loại chỉ biết biển người thì nín giùm. Chị đánh trận chỉ giỏi làm tụi em đau tim thôi. Khiến một cái xác phải đau tim đấy!
– Công nhận! – Mộc Ma nói – Mẹ toàn xài số lượng với hỏa lực áp đảo để thắng thôi, thuyền trưởng đi vài nước là thua sấp mặt!
– Thấy chưa? Nên tránh xa em với chúng nó ra. Mười thước tôn trọng!
Nói đoạn, Lệ liền đưa tay trùm hai nhỏ vô trong áo choàng, kéo cúng nó tránh xa xa ra. Trong khi đó, Hồng Ma chỉ biết đứng đỏ mặt mà không nói được gì. Tất cả đều đúng hết. Thực sự cô ngu toàn tập chiến thuật, chỉ có thể đề ra chiến lược chung còn đánh trận cụ thể thì tệ không thể tả. Hoàn toàn không thể tiến hành các lối đánh cụ thể như binh pháp, Hồng Ma đánh theo bản năng, thuần túy bản năng, với sức trâu và đặc điểm chủng loài là những yếu tố giúp cô thực sự “bày trận” và biến hóa chiến trường. Các đặc điểm đó trên không rất khó áp dụng, vì chiến hạm không “dễ” như lính bộ binh.
Nhưng nếu vậy, đúng như Lệ hỏi, tại sao Giao lại để nó dạy mà không tự thân?
Có gì đó mờ ám rồi đây.