Ba rưỡi chiều. Lúc này Viêm đã rời phòng thuyền trưởng để xuống nghỉ ngơi tại buồng riêng của Mộc Ma. Tuy vẫn không chắc lắm về việc để cu Thiên lại, nhỏ vẫn nghe theo Hồng Ma, người liên tục nháy mắt rồi giơ ngón cái kiểu “Không sao đâu! Cứ tin ta!”. Thiệt tình, chính cái điệu bộ tự tin thái quá đó của cô ấy mới khiến nhỏ run cầm cập, bởi lẽ thuyền trưởng nhìn rõ ràng không có kinh nghiệm chăm con, lại còn phải ở một mình nữa. Con bé chưa an tâm, trong lòng cứ thấy bồn chồn. Nhưng mà, dù gì cũng đang trên tàu, nếu có gì xấu xảy ra thì Hồng Ma sẽ can thiệp được ngay nhỉ?
Hi vọng thế đã.
Còn giờ, trở về thực tại, Viêm vẫn chưa hết bối rối vì đang ở… phòng bạn! Tự nhỏ giờ, có khi nào nó qua nhà bạn bè chơi đâu, lại còn ở ngay trong phòng riêng mà nghỉ ngơi nữa! Hít rồi lại thở, nhỏ tự trấn an, nghĩ rằng hôm qua mình cũng đã ngủ lại tại nhà người ta rồi, nhưng chuyện đó và điều này khác nhau hơi bị nhiều. Phòng Mộc Ma trong chánh điện dù gì cũng bỏ trống nửa năm rồi, và rất có thể cu Thiên đã độc chiếm một thời gian, nên có thể miễn cưỡng nghĩ đó là phòng con nít. Còn căn buồng bốn vách thép lạnh ngắt, sơn xám với đầy các đường ống và ống thông hơi to trên đầu này thì rõ ràng là “chốn riêng tư” của con chột mà. Như vầy vẫn được à?
– Được chứ, vô tư đi! – Mộc Ma nói – Đằng nào cũng là trong người mẹ tớ mà!
– Ựa… Cậu nói nghe ghê quá…
Ghê nhưng thật. Toàn tàu giờ đã là cơ thể mới của Hồng Ma. Viêm không hình dung nổi việc tự thiêu hủy thân thể cũ để được bất tử, sau đó lại chấp nhận trở thành chiến hạm là như thế nào, nhưng nó thấy Hồng Ma rảnh khiếp ra. Hẳn rồi, chứ ai đâu lại sẵn sàng từ bỏ việc sống ung dung tự tại mà làm động cơ cho nguyên quả pháo đài bay bao giờ…
À thì trừ con quỷ lửa trong cái anime có tòa lâu đài biết đi ra, Viêm thích cái ấy. Còn lại, nhỏ không tưởng tượng nổi việc một hồn ma lại có thể khống chế cả con tàu thế này. Nó khác với tàu ma thông thường, là hiện hình của những ác linh chết trôi hay kẻ bị nguyền rủa. Hồng Ma đang “sống”, một cỗ máy sống thực sự. Sức mạnh của cô ấy không biết bao nhiêu, nhưng Viêm không nghĩ câu “quá chín ngàn” hôm trước chỉ là lời bông đùa vui miệng.
Hừm… Hừm… Nghĩ vớ vẩn thế đủ rồi.
Gọi hồn về lại tinh cầu, Viêm định thần nhìn xung quanh phòng Mộc Ma. Thực lòng mà nói, nhỏ thấy cái chỗ này coi thế mà còn tốt hơn phòng thuyền trưởng, nếu không phải vì có quá nhiều ống dẫn chạy nổi trên tường. Với sáu mặt bọc kim loại dày cộm, gian buồng không hề gây ngột ngạt mà lại vô cùng thoáng, chắc hẳn là nhờ ống thông gió nằm ngay trên đầu, với các khe xếp như cửa chớp thên tấm thép gắn chặt vào bên dưới. Bên trái Viêm, đối diện cửa ra vào là hai ô cửa sổ lớn, tròn vo y như của tàu thủy ngày xưa nó coi trên phim Tita… gì đó, nhưng lại hàn chặt vào tường. Chắc cũng như máy bay, nếu tàu lỡ bị thủng hay gì đó thì mọi thứ bên trong đều bị hút ra ấy nhỉ?
– Cậu biết nhiều nhỉ?
Đang nằm ườn trên giường, Mộc Ma chợt ngửa cổ xuống nói với Viêm. Nhìn con bạn ngố tàu, với con mắt trái mở thao láo và mái tóc hất ngược cả xuống sàn, Viêm lại thấy nó như mới chơi thuốc xong, như trong cái phim gì lúc trước coi trên tivi ấy. Khác hẳn lúc trưa, khi vẫn còn mặc đồng phục, Mộc Ma vừa về phòng chắc hẳn đã cởi sạch quân phục ra, thậm chí còn ném cả sang góc giường nữa.
Trên người con chột giờ chỉ còn chiếc yếm tối màu vừa đủ che nửa thân trước, còn đôi bờ vai hồng hồng, cái lưng nhỏ nhắn và cả một phần hông đều lộ ra ngoài. Bên dưới, nhỏ đó còn vô tư hơn khi chỉ mặc chiếc quần đùi cụt ngủn, phô hết cặp đùi trắng nõn nà ra, lại còn co lên rồi chụm gối lại nữa. Cái tướng nằm thế kia, mỗi lần nó thở lại thấy ngực phập phồng lên, tới nỗi Viêm không dám nhìn thẳng vào. Nếu Viêm không phải con gái, ai biết được nhỏ có chịu nổi không chứ? Thiệt là, gái nứa gì lại…
– Lại thế nào cơ? – Mộc Ma cười híp hết mắt, nhỏ nhẹ hỏi – Hay tại có mình tớ mặc vầy nên cậu khó chịu?
– Không… không phải…
Cố tảng lờ Mộc Ma, nên Viêm vẫn chưa nhận ra bạn mình đang xấu hổ tới nỗi cười như mếu, méo xệch hết cả mặt. Nó không ngờ mẹ lại ném Viêm vào đúng cái lúc đang nằm thư giãn trong trạng thái “kín gợi hơn hở” thế này. Cái thói quen vô phòng cởi hết đồ ngoài này đã có từ khi nó vào học viện, vì quân phục ở đó lúc nào cũng ướt nhẹp mồ hôi cả.
Không phải do tập huấn dưới nắng thì cũng đi sửa máy, làm bài kiểm tra, bất kể ra sao thì cuối cùng Mộc Ma cũng ướt nhẹp như tắm xong mặc đồ ngay mà không hề lau thân. Hai chân khép nép có vẻ rất đoan trang, nhưng chính cái tư thế co gập lại, khiến gót gần chạm mông và đầu gối giơ cao ngất kia càng làm con bé trông hở hơn, càng khiến Viêm không dám trực tiếp đối diện.
Tuy nhiên, Mộc Ma vẫn không chịu mặc đồ, kể cả áo bà ba cũng không. Mặc dù cái thủ quần áo bằng kim loại nằm cách chiếc giường đơn chưa tới một phân, nhỏ không hề di chuyển – bằng bất cứ cách gì – sang đó, lấy ra quần áo tử tế mà mặc. Dĩ nhiên, nhỏ đầu sừng cũng thấy xấu hổ, nhưng nó đã quen dần với chuyện bị nhìn thấy thế này. Đêm qua, cái hành động cởi không suy nghĩ ấy hóa ra lại giúp con bé dạn hơn trong việc mặc đồ… lót gặp bạn. Vả lại nó cũng quen bị mẹ thấy rồi, giờ chỉ cần chai mặt với Viêm nữa là xong, không ai ngăn được con bé nằm dài trên giường trong bộ đồ ấy nữa…
Mộc Ma không bận tâm việc bị mẹ nhìn thấy thế này. Không hiểu sao, nhưng từ tận sâu trong huyết quản, luôn có một cảm giác thôi thúc nó dẹp bỏ những mặc cảm, xấu hổ của cơ thể con gái để mặc lên mình mấy kiểu đồ tiện nhất có thể. “Tiện” ở đây, theo giọng nói thúc giục bên trong, chính là không tay áo, vai và lưng để trần, còn quần thì chỉ cần vừa đủ che nơi cần che, trong khi tay, chân và phần eo phải hạn chế cản trở tới mức tối thiểu. Nhỏ không hiểu, nhưng âm thanh ấy lâu lâu lại vọng lên, chỉ dạy mọi kiến thức cần thiết, giúp nó vào được Học viện Không quân và cũng… khiến tâm lý con bé trở nên “méo mó”.
Mà kể cả vậy, nó vẫn không thấy khó chịu. Huơ tay ngoắc Viêm, Mộc Ma bảo:
– Chỗ cậu không mặc yếm à?
– Ừm… Không, trên thành phố không có! – Viêm lắc đầu.
– “Trên thành phố không có”, vậy thì mấy khu tỉnh lẻ có à? – Nhỏ chột lại hỏi.
Nghe đến đây, Viêm hơi chợn. Quả thực nó biết rất ít về những vùng quê, như Tây Nam Bộ chẳng hạn. Kiến thức cóp nhặt được chủ yếu là báo đài, tivi, chứ có bao giờ tự mình trải nghiệm thử đâu? Nhỏ không rành lắm, nên khi bị hỏi khó, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt. Hai tay nó hết nắm vào lại duỗi ra, chút chút đan ngón vào nhau, trong khi hàm trên cắn lấy bờ môi bé xinh, ánh mắt trong veo đầy vẻ ấp úng cứ đảo đi đảo lại liên tục.
Thấy bạn ấp úng, cô nhóc nằm dài kia lại nói, lần này bằng giọng đặc sệt miền Trung:
– Coi bộ cậu cũng chỉ tới rứa thôi hầy?
– Ư… – Viêm ngượng chín mặt – Ở… Ở chỗ tớ, cũng có người mặc áo yếm ra đường mà! Nhưng…
– Đó là loại cách tân rồi, hầy? Nó có phải kiểu truyền thống nữa đâu?
– Ừ nhỉ?
– Chán cậu quá. Hầy…
Buông tiếng thở dài, Mộc Ma quay người lại, nằm sấp xuống chiếc giường thép trải chiếu. Toàn bộ ngực, bụng và bắp đùi nhỏ đều chạm vào mặt chiếu cũ, trong khi cái mặt ngẩng lên đầy khổ sở, còn đôi tay thì buông thõng ra sau, xuôi thẳng chiều với chân. Nhỏ ở đó, bất động, chỉ có mái tóc đỏ dài thoáng chút lại đong đưa theo luồng gió nhè nhẹ, và con mắt trái đỏ ai cứ nhìn về phía Viêm.
Liếm môi, bé chột bắt đầu giảng bài, chủ yếu là cái lý do khiến nó mặc đồ theo cái kiểu mà ai không quen sẽ chửi “mất nết” ngay.
Đã quen với cuộc sống thế này, dù có thêm một đứa nhìn nữa thì Mộc Ma cũng chẳng chết đâu. Lúc trước, ở chánh điện, con bé vẫn thường mặc mỗi cái yếm với quần dài mà đi lang thang xung quanh. Chẳng ai nói gì cả. Họ coi đó là điều bình thường, miễn nhỏ đừng khoe giò quá mức là được. Với người U Minh, và cả nhiều vùng phía Tây với Bắc nữa, áo yếm là trang phục rất đỗi bình thường ở làng quên đồng bằng hay thôn bản nơi rẻo cao.
Đàn bà con gái mấy xứ đó mặc yếm thêu đủ màu, nhìn sặc sỡ vô cùng, khi đi hội còn có áo khoác ngoài nữa. Còn người miệt sông nước này, quanh năm lặn ngụp vật cá sấu, vô rừng chiến bệ ngạn, ăn mặc đơn giản chút thôi. Ở cái xứ tới con lươn cũng thành tinh được này, người ta chỉ cần chiếc yếm vừa đủ che trước, còn đi chỗ nào yêu cầu “kín đáo” hơn thì cứ áo quần bà ba nâu sần, quấn quả khăn rằn nữa là đẹp!
Vì vậy, ở phần lớn những vùng nông thôn của Đế quốc, việc đàn bà con gái từ lúc còn bé xíu đã mặc yếm lụa với quần dài chạy nhong nhong ngoài đường hoàn toàn không có gì phản cảm. Nhiều cô sợ bị “lộ hàng” còn dùng băng quấn ngực hay áo khoác ngoài che đi, nhưng nhìn chung thì rất ít khi họ cài cúc hoàn toàn. Mộc Ma cũng không rõ lắm về văn hóa của các vùng khác, vì Đế quốc rất rộng mà mẹ nó thường chỉ quanh quẩn U Minh, nên con bé cũng chỉ nắm rõ văn hóa địa phương. Áo yếm ở đây đã thành một phần trong bộ trang phục truyền thống cho nữ giới, có thể mặc không hay đi kèm các trang phục khác cũng được, miễn phần dưới được che là hoàn toàn ổn. Nhiều dân tộc cũng chuộc kiểu áo này, che phía trước và nửa dưới lưng, trong khi vai và lưng trên để trống.
– Vậy dễ vận động hơn! – Mộc Ma bảo – Với lại cậu muốn phối nó với gì cũng được cả!
– Hể? – Viêm tròn mắt kinh ngạc – Nhưng tớ thấy quân phục kín bưng mà?
– Tớ nói “gì cũng được” nghĩa là dùng làm đồ lót cũng tuốt, hiểu chưa ngốc xít?
Phồng má chọc nhỏ bạn, Mộc Ma thấy con bé ấy lúc quê mới dễ thương làm sao ấy! Má nó ửng đỏ hết cả lên, trong khi cái tướng duỗi hai chân sang bên làm nó trông cứ như tiên cá mắc cạn vậy. Thực, Mộc Ma đinh ninh, Viêm ngượng nghịu trong bộ quân phục, khi đang xếp cả hai chân sang trái thì quá tuyệt rồi! Nhìn cách nó hết chống tay xuống đất, lại chuyển qua nắm chặt lại rồi xen kẽ mấy ngón, bóp thật chặt bên kia nhìn mới thú vị làm sao.
Đặc biệt, ánh nhìn bẽn lẽn, xấu hổ của đứa con gái chưa nếm mùi đời khiến gái đầu sừng chỉ muốn chọc nhỏ khóc thét lên thôi. Mà, Mộc Ma cũng chưa nếm “mùi đời” mấy, chỉ có hồi ở học viện ăn cả tấn hành trong mấy bài thực tập, và lên đây thì bị mẹ đì thôi. Lăn lê bò trườn, hành lá ngập họng có đủ cả, ít ra nhỏ cũng có phần hơn nhỏ bạn phụ bàn. Nó đắc chí, cười khì khì trong bụng.
Nếu nói về kiến thức ở “dị giới”, có lẽ Viêm sẽ hơn, nhưng khi bàn đến khoa học quân sự nói riêng và kiến thức bên này nói chung, rồi cả kinh nghiệm sống nữa, Mộc Ma vẫn trên cơ. Con bé áp đảo hoàn toàn đứa trẻ mới đến về lý thuyết lẫn thực hành, chưa kể cái thứ bên trong không ngừng cung cấp những hiểu biết nhỏ cần.
Nằm dài như con cá mắc cạn một hồi, Mộc Ma cuối cùng cũng chịu ngồi dậy. Nhỏ kêu Viêm lên chung chiếu, khiến nhỏ tự hỏi không biết cái giường sắt trông đến là ọp ẹp kia có chịu được hai đứa không, Mà coi bộ lo thừa rồi. Tất cả đồ trên tàu đều làm theo cỡ người “lớn”, với “lớn” tức là cỡ của hai người chỉ huy tối cao ấy, nên cái gì cũng to kinh dị. Phòng sĩ quan buồng lái có thể sánh ngang với diện tích sàn hai căn nhà hẻm gộp lại, trong khi phần trần cao dễ lắm cũng năm thước.
Mộc Ma nói, tất cả phòng trên tàu đều lớn thế này. Do ban dầu dự định của họ là chỉ có thi quỷ, nên mấy phòng mới xây lớn vầy để có thể nhét vừa hai chục người mỗi gian, nằm trên những giường bốn tầng cỡ khủng. Nhờ ma pháp của Hồng Ma, chiếc tàu được xem là “quan tài” chung của tất cả thi quỷ phục vụ nơi này, vậy nên họ không cần phải vác theo những quan tài cá nhân nữa. Ngoài ra, do khu vực của thủy thủ đoàn, không lực và quân đổ bộ nằm ở các tầng khác nhau nên cũng không mấy khó khăn. Nếu có, họa chăng, đó là do Hồng Ma quá to nên mỗi khi phải chạy là cả đám lại làm lộn xộn cả lên.
Cố tình nhích sát lại gần Viêm, tới nỗi bờ vai trần hồng hào chạm hẳn vào mái tóc đen mượt kia, Mộc ma kề mặt sát vào bạn, chớp chớp mắt rồi nói:
– Tàu rộng lắm, mà cậu còn chưa quen đường nữa! Cho nên muốn đi đâu thì kêu tớ, tớ dẫn đi cho… Mắc công cậu lạc xuống chỗ Quân đoàn 1 thì xuân này khỏi về đó!
– Hả? Là sao cơ?
Thấy giọng nói và điệu bộ Mộc Ma có chút không bình thường, như thể nửa đe dọa nửa lo lắng, Viêm thấy hơi sợ. Nhưng giờ nó phải bình tĩnh đã, con nhóc kế bên cứ ép người nó vào tay mình mãi. Tuy đã mặc quân phục dài tay, Viêm vẫn khó mà không nghĩ tới việc ngực bạn tỳ sát người mình. Không, cả hai đều là nữ, nhưng vẫn phải có giới hạn cho chuyện gần gũi chứ! Thế này thì quá sát rồi, tới cả hơi con đó thở ra nhỏ cũng thấy nó phà thẳng vào má, vào cổ, vào da thịt mình. Nhỏ không dám nhúc nhích mạnh, nhưng càng lúc Mộc Ma càng gần. Nên làm gì đây? Viêm không biết, cơ mà sao người mình tự nhiên lại nghe nóng hừng hực nhỉ?
– Hì, chọc xíu thôi!
Thè lưỡi đầy tinh nghịch, Mộc Ma cười híp cả mắt, nhưng trong điệu bộ ấy xem ra lại ẩn giấu gì đó ghê lắm. Viêm rùng mình, vẻ mặt Mộc Ma khi đó thực sự muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ! Dù đã cố không nghĩ tới, nhưng cơ thể nó vẫn cứ run bần bật lên, nổi hết cả da gà. Dĩ nhiên, Mộc Ma biết. Và gái tóc đỏ lấy đó làm thú vị. Sự lo lắng, sợ hãi, run rẩy, với những suy nghĩ tiêu cực và hoài nghi, mới thật vui làm sao! Nhìn chúng nó hoảng hốt, kinh hãi mà không thể làm được gì, nghi ngờ mà chẳng thể có bằng chứng, muốn vùng dậy nhưng bản thân bất lực,… Xem ra nhỏ đã hiểu được phần nào cảm giác mà mẹ nó gọi là “tuyệt đỉnh” rồi.
Méo mó.
Tàn nhẫn.
Ác ma.
Người ấy luôn có thể mỉm cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Đúng vậy, Mộc Ma chắc như đinh đóng cột, mẹ nó là thể loại có thể vừa tủm tỉm cười, vừa ra lệnh tàn sát cả một chủng tộc. “Không khoan nhượng”, câu nói kinh điển ấy đã đi vào lịch sử thế giới, với những trận chiến đẫm máu gây ra bởi mẹ và binh lính dưới quyền. Cuộc đại thảm sát hơn sáu triệu người dân Bắc Linh Giang, đánh tới tận kinh đô Tràng An của triều Hạ, và xử phanh thây năm trăm người trong hoàng thất bên đó đã khiến không chỉ người phương Bắc mà cả dân Đế quốc cũng sợ Hồng Ma.
Bây giờ, chính Mộc Ma cũng cảm thấy như vậy. Sự khoái cảm khi châm chọc, rồi từ từ là dày vò, hành hạ tâm hồn người khác. Có rất nhiều cách để nghiền nát ý chí chống đối của đối phương, mà mẹ đã dạy, trong đó việc khiến chúng sợ tới nỗi không dám chống cự là một trong mấy hướng đi tốt nhất, nếu bản thân không muốn tốn công đồ sát này nọ.
Đặc biệt đối với mấy đứa nhiệt huyết ngốc nghếch, mà giờ có hẳn ví dụ điển hình bên cạnh, thì chỉ cần làm nó điếng người thôi. Bởi lẽ, ai cũng vậy, luôn dễ dàng khiến người nó yêu tổn thương hơn là làm điều tương tự với người nó sợ. Tình yêu rất dễ biến tướng thành thù hận, trong khi nỗi sợ sẽ chỉ ngày một nặng hơn, trở thành cái tạ và xiềng xích giam hãm ý chí kẻ đối địch mình. “Ha ha!”, nhỏ chột cười thầm, “Trò này coi vậy mà cũng vui chứ!”.
Nhưng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ Mộc Ma không tiến xa hơn. Nhỏ biết nên dừng khi nào. Có những lằn ranh tốt nhất không nên vượt qua, và cũng tồn tại những khoảng cách mà nó phải tôn trọng nếu muốn duy trì quan hệ giữa hai đứa. Tới giờ, nó quen Viêm mới hơn một ngày, nên có muốn chọc cũng không nên quá trớn. Rút kinh nghiệm từ lần đạp mìn hôm qua, bây giờ Mộc Ma phải soi thật kỹ suy nghĩ bạn mình và uốn lưỡi bốn mươi chín lần trước khi lên tiếng, bỏi lẽ cỉ bảy lần là không đủ với cái mồm tía lia trên trời dưới đất này. Nó biết nhìn trộm là không hay, và cái này chẳng khác gì gian lận lúc làm kiểm tra, nhưng để an toàn, và không bị mẹ bón hành cho, thì cứ thế đã!
Ôm cua mượt hơn tay đua chuyên nghiệp, Mộc Ma nhanh chóng đổi chủ đề sang cấu tạo bên trong mẹ nó, mà chủ yếu là khu vực thủy thủ sống. Với tổng chiều dài một ngàn sáu trăm và cao khoảng năm, sáu trăm thước gì đó, tính từ nơi thấp nhất tới đỉnh cột buồm trước, thì người ta sẽ nghĩ Hồng Ma thực sự to. Tuy nhiên thực tế, phần thân chính chỉ cao hơn hai trăm mét, trong đó chia làm nhiều tầng với các khoang riêng biệt. Bên trong gồm mười tầng chính, kéo dài từ khoảng giữa thân, phía sau mấy ống phóng pháo hoa phía mũi tới hết mấy tháp pháo đằng sau, là vùng “pháo đài trung tâm”. Chỗ ấy là nơi bọc giáp dày nhất, bảo vệ những thứ quan trọng như động cơ, nồi hơi, trục dẫn và hầm đạn, những thứ quyết định tính mệnh của chiến hạm.
Nằm giữa khu vực nguy hiểm đó là chỗ ở của người trên tàu. Do hầu hết là đám thi quỷ của Hồng Ma nên chúng được xếp chung vào một khu, tách biệt với những người còn sống. Điều này nhằm hai việc; Đảm bảo sự giám sát tuyệt đối trên hội xác sống và giữ an toàn cho các thành viên còn lại. Bởi lẽ, thi quỷ luôn tỏa ra tử khí, thứ khí tức tử vong của người chết, gây ảnh hưởng rất xấu đến sức khỏe người khác. Không ai dám đảm bảo mình vẫn khỏe mạnh sau hàng tháng trời sống chung với mấy cái xác biết đi, và cũng vì thế mà Hồng Ma mới phải tách chúng ra, cho vào biệt khu.
Nói tới đó, Mộc Ma dừng lại. Đoạn, nhỏ bảo tiếp:
– Gọi là “biệt khu” cho ghê vậy thôi chứ thiệt ra là phòng ở bình thường thế này này! Nhưng mẹ tớ dùng Stalinium để ngăn không cho tử khí xuyên qua vách, thành ra là thủy thủ mới gọi vui kiểu đó. Chỗ đó cũng chẳng có gì tách biệt hết, ngay bên dưới tụi mình mà!
– Hở?
Tròn xoe mắt kinh ngạc, Viêm không ngờ cái nơi chứa cả bầy cương thi như thế lại chỉ nằm ngay dưới phòng Mộc Ma. Hiểu ý bạn, gái tóc đỏ nói đó cũng là thiết kế của tàu. Khu vực cho sĩ quan chỉ huy cột buồm nằm ở khu trệt vùng thượng tầng, xuống chục nấc thang là tới ngay boong thủy thủ. Chỉ riêng thuyền trưởng có phòng bên trên, còn lại Oa Lân, Hương Hương, Masami và nó đều sống trong cái “khu tập thể” này. Dẫu sao, về mặt pháp lý thì Hồng Ma vẫn là tư dinh của Giao Long, bọn nó ở đây kiểu như người làm thôi, sao đòi hỏi được nữa chứ?
Ít ra Mộc Ma chưa phải sống trong khu vực bên dưới. Đúng nghĩa “biệt khu” của thi quỷ, mỗi phòng, rộng bằng phòng nhỏ, chứa tới hai mươi nàng! Tất cả vũ khí, hành lý và quần áo đều để trong mấy chiếc hòm nhỏ đầu giường, và vì thi quỷ được Hồng Ma nuôi nên họ cũng không cần phải quá lo lắng. Phòng khi có chuyện, ai cũng được phát một khẩu súng lục ổ xoay bảy viên đạn cỡ chín ly, cùng khẩu tiểu liên băng đạn tròn cơ số một trăm cục kẹo, với tay nắm trước có thể tháo rời và nhét vừa vào chiếc hộp đựng vĩ cầm. Hai mươi cô gái, nhồi nhét nhau trong cái phòng vừa bằng mặt sàn hai ngôi nhà tiêu chuẩn liền nhau, xem ra cũng không quá chật chội.
Toàn tàu có đủ phòng cho cơ số hai mươi ngàn thủy thủ biên chế chính thức, một ngàn thành viên đội bay cùng kỹ sư, cũng như toàn bộ Quân đoàn 1, với năm vạn quân tinh nhuệ trực tiếp nằm dưới quyền Hồng Ma. Tuy nhiên, Mộc Ma thì thầm, rằng Quân đoàn 1 từ lâu đã không còn được dùng tới, và ngay cả những học viên chung khóa con bé ở học viện cũng nghĩ họ chỉ là huyền thoại. Đội quân đầu tiên của Hồng Ma, đã tham gia cuộc tổng khởi nghĩa năm chín trăm hai mươi, và từ dạo ấy không còn dùng tới nữa.
– Là sao?
Nghe tới quân đội, Viêm lập tức hứng chí, quên luôn cả việc nhỏ bạn vẫn còn đang dựa sát người mình. Mộc Ma biết điều đó, lần này thì không cần phải đọc ý nghĩ nữa, mà do đã quen với con bé này. Viêm bình thường như đứa ngáo ngơ, đầu óc tưng tửng trên mây, nhưng khi đề cập tới vấn đề quân sự hay chính trị ở đây thì lại hào hứng vô cùng. Ắt hẳn vì văn hóa bên đó, và mấy cuốn “light novel”, ảnh hưởng tới nhận thức rồi. Nhưng thế cũng đỡ, con chột nhẩm bụng, vì nếu Viêm cứ ngượng và không chịu bắt chuyện, chỉ có mình Mộc Ma tiến tới một chiều thì quan hệ hai bên rất dễ đổ vỡ. Vậy nên tốt nhất là nói vô mấy chuyện con bạn mình thích, thì dẫu cho có một chiều đi nữa, ít nhất vẫn làm nó khoái được.
Lựa cách bắt đầu chủ đề mới, Mộc Ma nghĩ ngay tới chuyện ban nãy Viêm và cu Thiên được gọi lên phòng thuyền trưởng. Liếm môi đầy tinh nghịch, nhỏ xích vô, thì thầm:
– Nãy họ nói gì với cậu nhỉ? Đi lính hầy?
– Cậu biết rồi… À quên, cậu biết mà. – Viêm dài mặt ra.
– Ư phư phư, đùa chút thôi! – Mộc Ma nheo mắt lại – Nhưng mà nè, tớ biết chắc là hai người họ không nói cụ thể về quân số dưới quyền của mẹ tớ nhỉ? Dù đã bàn tới quân chính quy và quân địa phương, mẹ vẫn cứ giữ kẽ về đám thi quỷ! Chán ghê hầy?
– Ý cậu là sao?
Viêm nhướng mày, ngạc nhiên hỏi bạn. Biết chắc cá cắn câu rồi, Mộc Ma cười khì khì trong lòng, nhưng mặt mày vẫn tỉnh bơ, không biến sắc. Có thể đọc tâm quả thực rất tiện, nhỏ sẽ biết ngay khi nào đối phương dính bẫy để khơi gợi câu chuyện. Và bây giờ, thời khắc tiến hành đã tới, nó sẽ khiến Viêm không bao giờ dám nghĩ chuyện chống đối nữa! Thực ra nhỏ kia chưa từng định thế, Mộc Ma chỉ muốn làm cho chắc thôi. Với lại chọc người khác cũng vui lắm mà! Không biết nhỏ ngố tàu này sẽ trưng ra cái bản mặt gì khi biết so với mẹ, mấy quân đoàn Ma vương trong light novel nó đọc chẳng là cái đinh gì hết nhỉ?
Hít một hơi thật sâu, Mộc Ma hỏi:
– Theo luật thì mấy quý tộc địa phương cùng lắm cũng chỉ vài ngàn quân, cậu biết rồi nhỉ?
– Ừ, biết rồi. – Viêm gật đầu – Nhưng vậy thì sao?
– Tớ thấy họ nói với cậu mà giấu nhiều quá! Chậc chậc!
Tặc lưỡi mấy cái, Mộc Ma lắc đầu, trề môi, tỏ vẻ khó chịu lắm. Nhỏ bảo, thuyền trưởng và mẹ nó lúc nào cũng tỏ vẻ bí hiểm, không bao giờ chịu nói đầy đủ với ai, trừ khi đó là chuyện chính sự quan trọng. Viêm cũng vậy, dù họ đã nói con bé sẽ phải đi nghĩa vụ, nhưng lại không hé môi nửa lời về cấu trúc quân đội thực tế tại đây.
Tương tự, dù đưa Viêm lên tàu đã gần hai hôm, họ không cho nó biết về quân lực. Hừm, cái này nhỏ chột có thể hiểu. Chẳng ai ngáo ngơ tới mức bô bô mọi chuyện bí mật quân sự cho cái đứa vừa được vớt lên từ thế giới xa lạ nào đó cả… Chắc có mỗi mình là chơi ngu thế thôi nhỉ? Mà kể cả vậy, Mộc Ma luôn chú ý không nói vào các vấn đề bí mật quân sự, cơ mật quốc gia, vì nó chưa muốn bay đầu như người chị họ phản quốc của Giao Long. Nhưng nhỏ nghĩ, cái này cũng chẳng quan trọng mấy, có nói ra thì cùng lắm mẹ cấu má thôi, nên kệ vậy.
Chớp mắt liền mấy cái, Mộc Ma hít một hơi thật sâu, thở ra nhè nhẹ rồi cất giọng, thì thầm:
– Mẹ tớ có quân thi quỷ… Một triệu quân!
Một…
Một triệu…
Một triệu quân?
– Cậu nói gì? Một triệu quân?
Không kìm nổi cơn sốc, Viêm hét toáng lên, bất thình lình ngã nhào ra sau. Đập đầu cái cốp xuống giường sắt, nhỏ ôm đầu nhăn mặt, rõ ràng đang đau lắm. Thấy vậy, Mộc Ma làm phép ngay. Vòng ma pháp nhỏ xíu, xanh lá mạ hiện lên trên tay phải nó. Viêm không kịp để ý bên trong ấy là gì, nhưng ngay khi đứa bạn để tay lên đầu, cơn đau đã biến mất. Không phải ngay lập tức, mà từng chút, từng chút một, cảm giác nhoi nhói ấy biến dần đi, nhường chỗ cho sự dễ chịu, khoan khoái, tựa như ai đó đang xoa bóp cho vậy.
Đỡ đau rồi, Viêm mới tập trung nghê Mộc Ma giảng được. Và điều ấy thực sự làm nhỏ bất ngờ. Hồng Ma, theo lời con chột, là một trong các “khai quốc công thần” của cả hai triều đại, tức triều Hồng Bàng thứ nhất, vào khoảng năm hai ngàn chín trăm trước Tây lịch và thời Hồng Bàng thứ hai, chính là cuộc khỏi nghĩa năm chín trăm hai mươi. Trước đó, cô ta là người đứng đầu Vương quyền Bình Sa, một lãnh địa cổ tương ứng với lãnh thổ U Minh Hạ bây giờ. Suốt hàng thiên niên kỷ, người phụ nữ đó đã nghiên cứu Tử linh Thánh Pháp, tới nỗi tự biến mình thành một thực thể rất gần với “thần” và có thể thao túng linh hồn, sinh mệnh lận sự bất tử. Bằng cách đó, mẹ nó đã xây dựng mười quân đoàn thi quỷ, khi ấy có tổng quân số vào khoảng mười vạn lính tinh nhuệ.
Không có nhiều tư liệu lịch sử về thời kỳ hoạt động của Hồng ma từ năm hai ngàn chín trăm tới năm một trăm lẻ sáu trước lịch phương Tây, tức thời gian tồn tại của Hồng Bàng cũ. Tuy nhiên, kể từ khi tái lập quốc tới giờ, tên cô ta đã trở thành thứ không thể thiếu trong sử sách. Là người giúp hậu duệ triều Hồng Bàng chạy trốn về phương Nam, mở rộng Vương quyền Bình Sa thành Đại Công quốc U Minh, ngoài mặt chịu làm chư hầu Hoa Đông nhưng trong lòng vẫn luôn đẩy mạnh phát triển, cuối cùng Hồng Ma đã dẫn quân đánh ngược trở ra.
Các quân đoàn thi quỷ đã góp đến một phần mười tổng lực lượng tiến công, và bà già trở thành Tư lệnh đầu tiên của quân đội mới. Sau đó, bà đầu đỏ lại cùng các tướng khác liên tiếp dẫn quân chinh phạt, mở mang bờ cõi, tới khi chiếm được khoảng một phần tư tiểu lục địa Gautama, tương ứng với Ấn Độ ở Trái đất, và nuốt luôn vùng Nam Đảo. Đặc biệt, Hồng Ma nổi danh vì thái độ “không khoan nhượng”, sẵn sàng đồ sát cả tòa thành nếu họ không chịu đầu hàng ngay, và rất ưa xử tử kiểu chôn sống chung than nóng với đàn ông, còn phụ nữ sẽ bị trói lên những chiếc cọc hình thập giá và cho quân lính đâm tới chết. Bất kể lớn bé, gái trai đều bị thảm sát, tới nỗi nhiều đời Hoàng đế đã phải ra chỉ thị trực tiếp, cấm không cho phép Hồng Ma lạm sát dân thường lẫn tù binh.
Những chuyện về mẹ có thể nói cả ngày không hết. Tuy nhiên, Viêm lại muốn biết hơn về đội quân dưới quyền cô ấy. Mộc ma cũng biết điều đó, nhưng nhỏ nói sơ về bà mẹ nổi tiếng ác ôn này đã, để khi bàn về đội quân dưới quyền thì Viêm sẽ đỡ ngỡ ngàng… chút đỉnh.
– Nghe kỹ nha!
Nhỏ chột nói, nheo mày lại như thể nghiêm trọng lắm. Thấy vậy, Viêm gật đầu. Bạn bảo sao nó tin vậy thôi.
Dưới quyền Hồng Ma, đứa con gái quý hóa nhà bả nói, là một triệu thi quỷ tích cóp từ hàng ngàn năm. Cơ cấu chủ yếu gồm mười quân đoàn đổ bộ nòng cốt, các sư, lũ độc lập và những đơn vị biên chế nhỏ hơn, hạ dần tới mức thấp nhất là tổ đội, gồm bốn lính và một hạ sĩ quan. Hai tổ hợp thành tiểu đội, ba tiểu đội là một trung đội, và cứ hai tới ba trung đội thì ra một đại đội.
Cấp bậc chỉ huy y như Lục quân, với người bèo bọt nhất được nắm quyền là Thượng sĩ, tới mức cao hơn là Thiếu úy, rồi cứ vậy mà lên dần dần. Người chỉ huy các quân đoàn, trừ Quân đoàn 1 do chính Hồng Ma lãnh đạo, là những thi quỷ mang hàm Phó Đề đốc hay Đề đốc, lần lượt tương ứng với Thiếu và Trung tướng. Điều này khác với những đơn vị đổ bộ thuộc quân chính quy, khi Tư lệnh của họ dùng danh xưng của Lục chứ không phải Hải quân.
– Tại sao vậy? – Viêm hỏi ngay.
– Hừm, sao à?
Mộc Ma nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ bí hiểm lắm. Đoạn, nhỏ nói:
– Ban đầu thì quân thi quỷ của mẹ tớ thuộc Không lực Hải quân, sau đó mới tách riêng ra nên cũng như Không quân, họ vẫn giữ cách gọi cũ! Dĩ nhiên là nó có đụng chạm với mấy đơn vị đổ bộ khác thuộc Không lực Lục quân cũ, nhưng sau khi Không quân quyết định dùng cách gọi quốc tế của Hải quân cho hàm cấp tướng và từ Đại tá trở xuống thì lấy theo Lục quân thì mâu thuẫn cũng giảm rồi!
– Sao kỳ vậy? Hải quân ngồi trên mà người ta không ý kiến à?
– Hừm, tại ban đầu Không lực là của Hải quân mà!
Mộc Ma nhún vai giải thích. Vào lúc mới thành lập, Không lực Hải quân Đế quốc Liên hiệp là lực lượng không quân chính quy duy nhất. Về sau người ta mới tách một số tàu bên ấy ra mà trao cho Lục quân, tạo thành Không lực Lục quân để cân bằng hai bên. Việc đi đầu trong thành lập Không lực Hải quân là công xứ U Minh, còn tách ra tạo cho Lục quân nhóm tàu riêng là do sự vận động của Hội đồng Đế quốc.
Về sau, Tổng lãnh Linh Giang lại kiến nghị đưa Không lực thành quân chủng riêng, ngang hàng với hai hội kia. Hồng Ma cũng nhân đó yêu cầu thành lập quân chủng đổ bộ đường không độc lập, trở thành quân chủng thứ tư. Với sự tán thành của ba trên năm Tổng lãnh còn lại, cũng như phiếu thuận của Hoàng đế, việc thành lập hai đạo quân mới được tiến hành.
Cùng lúc đó, Hồng Ma từ chức Tham mưu trưởng Không lực U Minh, trở thành Tư lệnh đầu tiên của Quân Đổ độ đường không. Dĩ nhiên, bà ta đã biến một triệu lính của mình thành đám nhảy tàu riêng của U Minh, và với việc mua lại hai trăm hai mươi tàu zeppelin cũ, cải tạo chúng thành chiến hạm tấn công đổ bộ, bà già đã khiến cán cân quyền lực nghiêng hẳn về vùng phía Nam này.
Toàn bộ số đó được biên chế thành mười tập đoàn quân, mỗi tập đoàn lại có mười vạn lính. Xem ra mẹ rất thích số liên quan tới mười, Mộc Ma cười. Các tập đoàn quân là biên chế chính thức cao nhất, nếu không kể các đại quân khu, tức Đại Lãnh địa, với quy mô thường trực dao động từ hai tới bốn trăm ngàn lính cùng hàng vạn khí tài các loại.
Thông thường, một tập đoàn sẽ có hai tới ba quân đoàn, mỗi quân lại có hai tới bốn sư, chưa kể các đơn vị tác chiến độc lập nhận lệnh trực tiếp từ Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân. Tuy nhiên với quân số ít ỏi, Hồng Ma chỉ biên chế đến mười vạn, ít hơn nhiều các nhóm tiêu chuẩn, nhưng bù lại cứ có vũ khí gì mới ra lò thì họ sẽ được trang bị đầu tiên. Cơ cấu quân của bà già mọc sừng là các quân đoàn làm hạt nhân, nhưng đơn vị khác tập trung xung quanh thành một khối thống nhất. Các tập đoàn quân thi quỷ xây dựng trên lý thuyết ấy, nên mỗi cái chỉ có một quân đoàn bên trong.
Nghe thì có vẻ ít, cách chia ấy lại rất phù hợp với kiểu tác chiến đột kích và chiến tranh đô thị, nơi quân lực quá nhiều đôi khi lại có hại. Ngoài ra, họ còn hai trăm hai mươi zeppelin, với hai mươi trong số đó là tàu hậu cần cỡ lớn, giúp triển khai quân tới khắp nơi, thậm chí vượt biên nếu cần thiết. Các tàu này tổ chức như hạm đội, với kỳ hạm và chín tàu hộ tống, kiêm luôn nhiệm vụ đổ bộ. Và do chúng đều là thiết giáp hạm cũ sửa sang lại, hỏa lực với bảo vệ nhất định không thể xem thường.
Nói đến đó, Mộc Ma dừng lại, vì miệng khô cả rồi. Nhỏ lấy chai nước trong tủ ra, đổ vào cái ly nhôm rồi ực một phát hết sạch. Xong, con bé cất gọn gàng đồ vào rồi mới tiếp tục. Vỗ vai Viêm mấy cái, nhỏ hớn hở nói:
– Nhớ lúc trưa không? Quân đoàn 2 đó!
– Ừ, nhớ. – Viêm khẽ gật đầu – Với mấy cái tàu bay… Khoan, ý cậu là…
– Hiểu rồi đó!
Nháy mắt với bạn, Mộc Ma nói ngay. Mỗi tập đoàn quân đều có hai mươi tàu để di chuyển. Họ đồn trú khắp nơi trên lãnh thổ U Minh, sang tới tận biên giới với Đại Lãnh địa Bồn Điện tận phía Tây, và áp sát mấy thuộc địa phương Nam của Albion. Khu vực đồn trú của mỗi tập đoàn quân thường là năm trăm cây số quanh nơi quân đoàn hạt nhân của nó “đóng đô”, vậy nên trừ Quân đoàn 1 lúc nào cũng bay giữa trời, thì chín nhóm kia có địa bàn hoạt động hết cả. Chia đất như vậy, Mộc Ma tròn mỏ nói, là để đảm bảo khả năng bảo vệ, cảnh giới tối đa, cũng như ngăn chặn mấy âm mưu nổi loạn của đám phản động.
Ngoài ra, khi khẩn cấp, họ có thể hợp thành các khối quân thậm chí còn to hơn, gọi là phương diện quân.
– “Phương diện quân”? – Viêm nhăn mặt, không hiểu – Nó là gì?
– Ừm, nói đơn giản nhất là cậu nhóm vài tập đoàn làm một ấy! – Mộc Ma nghiêng đầu – Nhưng nguồn gốc cái tên thì tớ cũng không chắc đâu! Chỉ biết là, một phương diện quân nếu đông có thể hơn một triệu lính chứ chả giỡn đâu! Lúc đó họ đủ khủng để chiến trên nguyên mặt trận ấy chứ!
– Tớ vẫn chưa hình dung nổi… Mà từ từ đã…
Cố lục trong ký ức xa xôi, Viêm từng chút nhớ lại những chương trình lúc trước nó coi. Ừm, có cái phim tài liệu tên “Bão Xô Viết” thì phải…? Trong đó, họ có nói về các phương diện quân của Liên Xô. Vào thời điểm phản công, đánh vào thủ đô Berlin của Đức Quốc xã, Liên Xô có hai triệu rưỡi binh lính, trong khi bên kia chỉ có chừng trăm ngàn. Liên Xô khi đó có nhiều phương diện lắm, đánh đồng loạt trên toàn mặt trận Xô – Đức, ép nát phòng tuyến See… cái gì đó và “rush B”, cái từ mà mấy ông trên mạng hay nói mỗi khi có hình quân Xô Viết tiến vào Berlin đổ nát.
Như vậy, nếu tổ chức phương diện quân, thì với ba triệu sáu trăm ngàn lính bộ – Mộc Ma bảo vậy – thêm một triệu lính thi quỷ, cộng với quân địa phương, nó sẽ đông tới mức nào cơ chứ?
Rùng mình! Viêm không dám nghĩ nữa, nhưng quân số nhất định pải vô cùng khủng khiếp! Nó không rõ dân số Đế quốc Liên hiệp cụ thể là bao nhiêu, nhưng nếu tổng động viên thì chắc không dưới một triệu đâu, nhỉ? Nếu mỗi phương diện chỉ lấy tới đúng cái số nhỏ nhất của thể loại bảy chữ số, thì vẫn sẽ được năm, sáu cái nhỉ? Hừm, mà vậy thì quân thi quỷ cũng chỉ vừa đủ một nhúm thôi. Là nhiều hay ít nhỉ? Viêm không biết nữa, nó thấy hối hận hồi đó ngồi coi toàn tin trên trời dưới đất mà không chịu theo dõi mấy kênh quốc phòng an ninh này kia. Nếu biết được, có khi nó nhận ra tương quan rồi ấy chứ!
Nhưng…
Kể cả không thể nắm rõ hai bên, thì chỉ một triệu thi quỷ đã kinh dị lắm rồi! Tất cả họ, nếu Mộc Ma nói đúng, thì đều đang sở hữu những vũ khí hiện đại nhất mà Đế quốc có. Ngoài ra, do sử dụng tàu bay mà việc vận chuyển quy mô lớn trở nên dễ dàng hơn, khi cần cũng có hỏa lực chi viện ngay tắp lự. Khá tiện lợi, nếu nhìn ở tính cơ động và hiệu quả tác chiến. Dĩ nhiên mọi thứ chỉ là lý thuyết, còn thực tế thế nào đánh nhau mới biết được.
À, còn một chuyện nữa. Kéo tay áo Viêm, Mộc ma kê sát miệng vào tai bạn, lí nhí:
– Nói nhỏ thôi nha! Cậu nhớ đám zeppelin hôm qua bay ngang không?
– Ừ có, thì sao?
Viêm nhớ chúng. Cảnh ấy ấn tượng quá, sao nó quên được! Ở Trái đất, muốn thấy tàu bay zeppelin chắc chỉ có qua Luân Đôn cuối thập niên chín mươi, khi tay thiếu tá bụng bia tấn công thành phố, hay xuyên không về thập niên ba mươi của thế kỷ trước mà ngắm thôi. Còn ở đây, nó được nhìn tận mắt hình dáng, nghe tận tai âm thanh động cơ, và cảm nhận sự uy dũng khiến người nó nổi da gà rần rần lên. Làm sao nhỏ quên hình ảnh những ngọn cờ đỏ với cánh chim đen dang rộng, kiêu hãnh bay phần phật giữa trời cao? Không thể nào! Không thể nào!
Đang ngồi suy tưởng, bỗng Mộc Ma chồm sát người Viêm, tới nỗi hai đứa suýt nữa đã ngã đè lên nhau. Con chột nói rất nhỏ, nhưng rõ ràng, từng từ từng chữ như rót mật vào tai Viêm. Nhưng con bé không khoái, trái lại nó còn rùng mình, sống lưng lạnh toát bởi câu nói ấy.
– Tàu của Tập đoàn quân 1 đó!