Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 25



Viu… Viu… Viu viu…



Gió lên rồi. Đã hơn mười một giờ trưa, vậy mà cảng số không vẫn cứ lành lạnh như tờ mờ ban mai. Hơi nước trắng xóa phủ khắp như sương, trên những ống dẫn còn đọng lại lớp băng mỏng do chất khí bên trong gây nên. Nhiều nơi rỉ nước, ướt đẫm ra ngoài, lại có mấy giọt “sương” long lanh đọng lại trên bộ máy khổng lồ ấy, làm Viêm tưởng như mình lạc vào thiên đường cơ khí vậy. Máy cơ hơi nước ở khắp nơi, trên trời từng cột khói cao bốc ngùn ngụt, từ những ống xả lớn vươn thẳng như trụ đỡ trời xanh. Nhưng cũng chỉ là nó cố nghĩ thế thôi.



Nắng lên cao, nhưng vẫn chưa đủ để sưởi ấm vùng đất nằm cheo leo trên núi cao này. Cái nóng của bữa sáng đã lùi xa, bây giờ cô bé chỉ còn thấy lạnh. Cái lạnh chạy dọc sống lưng, rần rần trên làn da không lấy gì làm trắng trẻo nõn nà, làm dựng hết tóc gáy, và khiến cho trái tim quặn thắt lại. Uy quyền tuyệt đối, sức mạnh áp đảo không thể chống lại của hai người đó, khiến ngay cả những quý tộc cấp cao đứng cùng cũng phải toát mồ hôi hột, còn Mộc Ma thì im thin thít, tới thở mạnh cũng chẳng dám.



Ngay lúc này, cả sáu người đang đứng đối diện “họ”, Tổng lãnh “Giao Long” Phạm Huyền Giao và Tư lệnh quân đổ bộ, Hồng Ma xứ U Minh.



Chỉ mới biết được điều ấy cách đây có ba phút, Viêm lặng người hoàn toàn, không dám nghĩ nữa. Cái chỗ này ai cũng là tai to mặt lớn sao? Thuyền trưởng là Tổng lãnh, quyền dưới mỗi Hoàng đế, lại thêm anh họ là Tham mưu trưởng nữa. Bây giờ Hồng Ma là Tư lệnh quân đổ bộ, còn Mộc Ma… à mà thôi, cái thể loại mười hai tuổi tốt nghiệp học viện này kia thì chơi không lại rồi! Cỡ nhỏ có nước kêu con bé tóc vàng cuồng sát người Đức qua thì may ra mới chơi lại, trong khi Viêm thì chẳng biết gì. Nó thở dài thườn thượt trong lòng, bản thân học vấn không đâu tới đâu, nghề ngỗng chẳng có, làm mỗi trò bưng bê hủ tiếu thì sao sống nổi với cái hội này đây?



Mặt đối mặt, bây giờ áp lực Viêm cảm thấy còn to hơn gấp bội cái lần Giao Long tới đưa đi. Không chỉ hai người họ, đằng sau còn có đám Oa Lân, thêm nhóm quân bảo vệ riêng mặc quân phục Hải quân xanh đen, tay trái bồng súng trường K20, đầu đội mũ vải đứng nghiêm đằng sau. Không cờ phướn gì cả, chỉ có những ụ pháo phòng không dưới đáy Hồng Ma đang chĩa xuống thôi.



Họ gặp nhau ngay dưới ụ đặc biệt, nên Viêm thấy rõ mồn một cấu trúc bên dưới của con tàu. Cái pháo đài bay này thực sự đã vượt quá mọi lý lẽ thông thường của Trái đất, khi dưới bụng là cả dàn hỏa lực tương đương với bề trên, mang bốn tháp hai nòng khổng lồ, một “thượng tầng” hướng xuống dưới, các loa AL và pháo nhỏ. Ngoài ra, còn có “nhà chứa” lớn dưới cánh, nơi đang mở ra nhưng do góc nhìn mà Viêm không thấy được. Mũi tàu hướng về bên trái nó, nghĩa là giờ con bé chỉ đang thấy mạn trái thôi. Chỉ như thế mà đã quá lớn rồi…



Dưới không khí trang nghiêm của lễ gặp mặt, ngay cả cu Thiên nhoi nãy giờ cũng không dám nghịch ngợm nữa. Hai đứa “thường dân” chúng nó, Viêm và Thiên, đáng ra thậm chí không thể đứng ở đây. Khu vực quân sự là nơi ngay cả người nhà Tổng lãnh hay quý tộc nếu không mang quân hàm, không phận sự thì tuyệt đối không được bén mảng tới.



Lũ nhỏ chỉ vào được vì có Mộc Ma đi chung, và thậm chí nhỏ chột chỉ là “thừa hành” của mẹ nó, Tư lệnh quân đổ bộ, một trong bốn quân chủng cơ bản của Đế quốc Liên hiệp. Rõ ràng, Viêm nhận thức được mình chỉ là con cáo mượn oai hùm, hoàn toàn không có chút thực lực nào. Điều này khác hoàn toàn với light novel dị giới, khi nhân vật chính ngay đầu truyện thường đã được hỗ trợ năng lực hay “gian lận” gì đó. Nó không rõ Huyền Viêm trong người có tính là thế không, nhưng nghe kể sơ sơ thì rõ ràng hại nhiều hơn lợi rồi.



Khi hơi nước âm ấm dưới chân lạnh dần đi vì gió mạnh, buổi thi lễ bắt đầu. Hoàn toàn không có gì màu mè, khác hẳn những gì người ta từng chiếu trên tivi về việc tiếp đón các quan chức cao cấp hay nguyên thủ quốc gia. Ba vị quý tộc phương Nam và Mộc Ma đồng loạt đặt tay lên ngực trái, rồi giơ thẳng, cao lên quá đầu. Phía bên kia, chỉ có thuyền trưởng và Hồng Ma chào. Khác với những thuộc cấp, họ cũng để tay lên ngực trái, ngay chỗ trái tim, nhưng chào theo lối truyền thống. Đưa bàn tay phải ngang trán, chếch lên góc chừng bốn mươi lăm độ, cả hai hô câu khẩu hiệu quen thuộc.



– Quyết thắng!

– Quyết thắng!



Lời chào mới gãy gọn và mạnh mẽ làm sao! Mỗi khi âm thanh ấy phát ra, cùng với tư thế nghiêm hoàn hảo, thẳng tắp của những quân nhân đầy kinh nghiệm, sự cung kính và tự hào tột bậc trong ngữ điệu, và cả ánh nhìn đầy khí chất kia đều khiến tim Viêm như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cả khu cảng như chấn động, khí chất các tướng quân khiến cho ngay cả những binh sĩ hùng dũng nhất cũng phải thoáng mở to mắt mà kinh ngạc.



Uy lực tuyệt đối của Giao Long, cảm giác bức bách đến cùng cực hoàn toàn không còn, mà thay vào đó là uy quyền của bậc bá chủ, của kẻ một mình cai trị một cõi rộng lớn phía Nam, và cũng là cái oai muôn người không địch nổi của bậc Nguyên soái. Lưng áo Viêm đã ướt đẫm mồ hôi, không phải nóng, mà vì khí thế từ mấy vị chỉ huy này làm nó sợ hơn cả lúc bị gọi lên trả bài nữa!



Đứng chừng vài phút, Viêm quan sát hết tất cả. Thực sự rất khó tin, nếu không phải chứng kiến tận mắt: Khác với ấn tượng về việc tiếp đón, khi vị tổng chỉ huy sẽ mở lời, người lên tiếng lại là Hồng Ma. Cô ta, chứ không phải Tổng lãnh, tiến lên trước và mở lời chào mừng các quý tộc đến đây. Giao Long không nói gì. Cô im lặng và quan sát từ sau. Trong khi đó, Hồng Ma làm mọi việc vô cùng đàng hoàng. Cô giao tiếp tốt, lời nói đầy tinh tế, chắc hẳn là để thay cho người chỉ huy kiệm lời và nói chuyện khó hiểu kia. Cứ vậy, giống như cô ta mới là chỉ huy thực sự.



Tuy thế, không ai tỏ ra bối rối hay nghi ngờ. Giao Long chỉ đứng phía sau cùng ba sĩ quan dưới quyền, mờ nhạt như những cái bóng. Oa Lân và Masami đứng hai bên, trong khi Hương Hương ở phía sau. Họ tạo thành đội hình “phòng thủ” hoàn hảo, cùng khoảng ba trăm thủy thủ thi quỷ bảo vệ sếp lớn và trông chừng cả Hồng Ma nữa. Dẫu thế, chắc hẳn Viêm phải gọi là “không ngoài kỳ vọng”, Hồng Ma quán xuyến hết thảy, từ việc bắt tay các tướng tới gửi lời thăm hỏi, động viên binh lính, sau cùng là ra lệnh giải tán hàng quân canh giữ, quay về đơn vị. Tuy nói vậy, nhưng quân thi quỷ vẫn di chuyển khá chậm rãi, theo các tiểu đội, và vẫn canh chừng khu vực kia.



– Màn mệt nhất hôm nay qua rồi!



Thở phào đầy nhẹ nhõm, Hồng Ma đưa tay quẹt mồ hôi trán, làm Viêm tự hỏi, hồn ma mà cũng đổ mồ hôi à? Nhỏ không biết, liếc sang Mộc Ma thì nó hóa đá nãy giờ rồi! Cái cảnh này quen quen, hôm qua khi thấy hai chị phía sau Oa Lân vào nhỏ đó cũng vậy. Phải rồi, nó sợ hai người kia. Nhỏ đó coi vậy mà gan thỏ đế, thấy yếu hơn bắt đầu ức hiếp chứ gặp mạnh là teo liền. Giờ cũng vậy, đi chung với ông chú gốc Bắc Âu, à không, “Bắc Gaia”, bà chị hồn ma bay lơ lửng và cụ già xanh lá nhỏ thó nhìn đến sợ, con đầu đỏ này không run cũng lạ. Nhất là ai cũng tỏa khí tức cực mạnh, tới nỗi cái đứa ngu toàn tập về đấu khí hay ma pháp như Viêm còn cảm thấy được thì con kia chịu sao thấu.



– Cũng cả năm rồi mới làm căng vậy!



Người đầu tiên bên này lên tiếng là Phó Đô đốc Osman. Osman bin Musa Raja, người cai quản vùng lãnh địa Lampur, là một trong những bô lão lớn tuổi nhất trong số các quý tộc còn đang nắm ngôi trưởng tộc. Thậm chí với tuổi thọ kia, hơn ba trăm năm, thì có lẽ chỉ đám sống dai từ thời trước Công nguyên như Oa Lân mới sánh được. Còn Viêm, với tuổi đời chắc bằng cái móng chân của họ, còn lâu mới có thể đứng ngang hàng, ngồi chung chiếu. Tuy có vẻ ngoài chỉ như đứa con nít, nhưng ánh mắt sắc lạnh như đầu đạn cùng điệu bộ cung kính, trịnh trọng một lần nữa khẳng định lại, người này hoàn toàn không thể giỡn chơi được.



Bay là là lên trước bắt tay Hồng Ma, hai người chỉ gật đầu. Xét về quân hàm, họ ngang nhau, nhưng địa vị trong giới quý tộc lại cách biệt cực lớn. Dù gì đi nữa, Hồng Ma, nếu đúng theo lời con bả kể, thì chính là một trong những “khai quốc công thần” đánh đuổi giặc phương Bắc và xây dựng lại vương quốc Hồng Bàng, tiền thân của Đế quốc Liên hiệp bây giờ. Còn ngài Osman, dù là Bá tước thì vẫn là thế hệ hậu bối. Nhưng sao kỳ thế nhỉ? Nhìn thế nào, Viêm cũng thấy một ông cụ… non, ông già trong thân xác con nít, bắt tay bà chị chỉ khoảng hai mươi. Thực khó để nghĩ về tuổi thật của họ: Yêu quái sống thọ hơn loài người nhiều và có thể thay đổi hình dáng, chưa kể Toyul là loại yêu quái mang hình dạng trẻ con nữa. Hồng Ma thì thành ma lâu rồi, không tính!



– Mới đó mà một năm rồi, nhanh thật. – Ông cụ da xanh móm mém cười – Năm nay mấy người làm lớn đấy!

– À hà hà, chuyện bí mật lão đừng nói đây chớ! – Hồng Ma xuề xòa cười – Hà hà!



Bắt tay thêm vài cái, nói dăm ba câu chào hỏi xã giao, Bá tước Osman lui xuống, tiếp theo đó là Bá tước Karl. Đứng gần nhau, Viêm mới thấy được sự khủng bố của mẹ con bạn khi so với người “thường” là thế nào! Dù cao hơn hẳn so với người Việt gốc, ngài Karl vẫn thấp hơn Hồng Ma nhiều, đến nỗi khi bắt tay thì người này phải ngước hết lên, còn người kia thì còng lưng xuống như con tôm hùm.



Nhưng điều khiến Viêm, lẫn cả Thiên và Mộc Ma, đều chú ý chính là khi hai người ấy bắt tay. Cả cấu trúc kim loại to lớn, đầy các khớp máy thô kệch với dây cước chằng, năm ngón tách rời không mấy linh hoạt và mạch dẫn linh lực nắm chặt lấy bàn tay to lớn nhưng trắng trẻo, nõn nà và đầy sức sống kia. Khác với khi bắt tay Osman, họ không lắc quá mạnh, mà chỉ nhịp hai ba lần để tỏ thiện chí. Đinh ốc kêu leng keng, những ống xả phun đầy khói trắng ra ngoài, cùng những ống truyền tỏa sáng nhè nhẹ khiến cảnh ấy trông mới lạ làm sao!



Đặt tay trái lên vai áo Bá tước Karl, ngay phía trên khối cầu vai kim loại nối tay và thân người, Hồng Ma vỗ nhẹ vài cái rồi bảo:



– Dạo này vẫn khỏe chứ?

– Không khỏe sao tới đây được?



Mỉm cười đầy bí ẩn, ông bắt tay Hồng Ma, và cũng hỏi xã giao đôi ba câu. Họ không nói quá nhiều, chủ yếu là hỏi chuyện tay máy còn dùng tốt không hay phải tới lúc bảo trì rồi. Nghe liếng thoắng, Viêm chỉ lỏm được việc người tạo ra cánh tay mới đang ở trên tàu, hình như là thượng tá phụ trách động cơ? Họ cũng không đi vào chi tiết, nhưng từ cách nói chuyện, con bé nhận ra hai người này có quan hệ tốt hơn hẳn Hồng Ma và ngài Osman. Không phải chỉ là kiểu cấp trên cấp dưới, hay quý tộc cao thấp với nhau, mà còn là thứ tình cảm khác, bộc lộ mạnh mẽ nhất trên chiến trường…



Đồng chí.



Giật nảy người, Viêm nhớ ra rồi! Tình đồng chí! Giữa các sĩ quan, quân nhân cùng đơn vị chiến đấu với nhau, thậm chí là trong các đơn vị khác cũng có nữa. Tình cảm mạnh mẽ hơn bạn bè, liên kết keo sơn bằng ý chí sắt đá và trái tim nhiệt huyết, cùng một lý tưởng sống và chiến đấu cao cả… Nhớ lại khi còn ở nhà, Viêm vẫn thường nghe anh sinh viên mập gần nhà kể về cái tình nghĩa ấy mấy lần đi ăn hủ tiếu ngoài quán.



Sự tin tưởng, tình bạn, lòng yêu nước, tinh thần trách nhiệm, nhiệt huyết con tim, lý tưởng, trung thành,… hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo, trở thành thứ liên kết cực mạnh, kết nối những binh sĩ riêng lẻ trở thành tập thể hùng mạnh và chiến thắng kẻ thù. Hồi ấy, nó có hiểu gì đâu! Nhỏ chỉ nghĩ bụng, anh ta học khối dân sự trong trường bộ đội nên bị nhiễm thôi, ai ngờ giờ lại được chứng kiến tận mắt chứ!



Cuối cùng, hai người đó chỉ cười khẩy, rồi ngài Karl quay về. Chị Aisyah lên sau cùng. Mộc Ma bây giờ mới hoàn hồn trở lại, liền véo nhẹ tay phải Viêm rồi thì thầm:



– Nãy giờ sao rồi vậy?

– Hoàn hồn rồi à? – Viêm khẽ móc – Quân giải tán rồi, còn có tụi mình ở đây thôi! Đang chào hỏi… Ủa mà họ còn đây à?



Vừa nói đoạn, Viêm ngước lên thì bất ngờ nhận ra quân thi quỷ vẫn còn đứng đây, chẳng qua chỉ là lui xa khỏi đường đi chút thôi. Trời ạ, “giải tán” của Hồng Ma là thế á? Nãy thấy rục rịch đi, nhỏ tưởng đi thật, hóa ra chỉ là tránh chỗ cho rộng đường à!



Không quản chuyện ấy nữa, Viêm và Mộc Ma tiếp tục theo dõi vụ chào hỏi này. Cu Thiêm không biết tự bao giờ đã bò sang ôm chân Mộc Ma, nhưng nhỏ chẳng tỏ vẻ khó chịu gì cả. Mất chỉ khoảng một phút để Mộc Ma hiểu hết, vì nhỏ không cần nghe bạn kể đầu đuôi mà trực tiếp nghía qua bộ não toàn những kiến thức chẳng ai dùng tới của Viêm. Nhanh chóng, con chột nắm ngay được tình hình, và quay trở lại theo dõi.



Phía trước mặt, Aisyah và Hồng Ma vẫn đang bắt tay. Nhưng không khí này có vẻ khác hẳn hai lần trước. Không chỉ Viêm, mà cả Mộc Ma mới từ cung trăng về cũng nhận ra sự bất thường. Tuy đều là bá tước, nhưng chị gái ấy mới chỉ là Đề đốc, còn người đứng trước mặt là Phó Đô đốc. Đối với ngài Osman và chú Karl, đó là cuộc gặp mặt giữa hai sĩ quan đồng cấp, nhưng khi tới lượt Aisyah, mọi chuyện trở thành quan hệ trên – dưới. Ghé lại gần tai Viêm, Mộc Ma lí nhí miệng:



– Quân Đế quốc phân chia trên dưới dữ lắm! Cậu sẽ bị lột lon nếu bất kính với cấp trên đó!

– Thiệt hả? – Viêm che miệng, nhướng mày kinh ngạc.

– Quân đội thì nghiêm phải thôi! – Mộc Ma bảo – Nhưng cũng chỉ một phần thôi. Hai người họ đều là ma, mà yêu ma nói chung thường biết ai mạnh hơn nhanh lắm!

– Hở…?



Chưa nói hết câu, Viêm đã bị con bạn mình quay mặt qua bên kia. Ở đó, khung cảnh diễn ra khác hoàn toàn lúc trước. Hồng Ma vẫn cứ bình thường, nhưng Aisyah trông rõ ràng đang sợ đến mấy phép ra. Giờ nhỏ đã hiểu, dù là ma nhưng thực lực lại quá cách biệt. Giữa linh hồn của kẻ có thể điều khiển cả triệu cái xác sống, lại tự dùng một phần linh hồn để chạy máy tàu với một người chỉ mới làm ma chưa bao lâu, cả kinh nghiệm lẫn linh lực đều chỉ ở mức xêm xêm mấy nhà ngoại cảm hạng trung thì ai cũng biết mọi chuyện thế nào.



Phía bên ấy, Aisyah đang run cầm cập, không biết phải nói sao để không bị… xử chết! Linh lực trong người cô đang gào um cả lên, cảnh báo đối tượng trước mặt cực kỳ mạnh và nguy hiểm. Nuốt nước bọt cái ực, người phụ nữ ấy hoàn toàn nhận biết rõ điều đó. Đã tham gia tập trận hai lần, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô chỉ huy với tư cách là người đứng đầu nhà Tengku, và cũng là lần gặp mặt chính thức giữa mình và Tư lệnh quân đổ bộ U Minh, được coi là nhân vật thứ hai ở nơi đây chỉ sau Tổng lãnh.



Về quyền lực, tuy không thực sự là quý tộc nhưng Hồng Ma có trong tay một triệu lính thi quỷ cùng hai trăm zeppelin đổ bộ, đội quân đủ mạnh để san bằng vùng phía Nam chỉ trong vài tháng. Về linh lực… có lẽ cả thế giới này chỉ vài bóng ma đủ sức cầm hòa, chứ đánh thắng là không thể. Biết mình hoàn toàn lép vế trước Hồng Ma, Aisyah bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Hồng Ma, người từng cai trị U Minh tới khi nhường lại lãnh địa này cho nhà Mạc Phạm, tức cũng trên dưới ba ngàn năm, lại còn là một trong các khai quốc công thần, và cũng đồng thời, “chồng” của Tổng lãnh… Nếu làm bậy, ai biết được cô ta sẽ…



Hở?



Hở? Hở?



Gì thế này?



Trước ánh mắt đầy kinh ngạc pha lẫn sợ hãi của Aisyah, Hồng Ma đã nhanh chóng nắm lấy tay cô rồi bắt tay như thể không có gì xảy ra. Mặt không biến sắc, biểu cảm tuyệt đối tự nhiên, Hồng Ma vẫn thoải mái, vô tư như ngay cả khi đối diện hai người đồng cấp. Cũng chào hỏi xã giao, nhưng khác với điều Viêm nghĩ về người lúc nào cũng nhây, giọng Hồng Ma lúc này thực sự rất có uy, nghe nặng vô cùng.



Áp lực dồn lên từng từ từng chữ phát ra khác hoàn toàn khi đối diện ngài Osman hay bá tước Karl. Cô ta bây giờ không phải nói chuyện với đồng cấp nữa, mà là bậc dưới. Rõ ràng, hai vị Phó Đô đốc có đủ dũng khí lẫn kinh nghiệm để trực tiếp đối đầu uy lực kia, trong khi Aisyah vẫn còn non quá. Xét về tuổi, thậm chí còn trẻ hơn Tổng Lãnh nữa mà!



– Chà, ai đây? – Hồng Ma mỉm cười, mở lời – Đề đốc Aisyah nhỉ? Ta tin rằng đây là lần đầu gặp nhau, nhưng mong chúng ta sẽ hợp tác tốt. Đồng chí cả mà, nhể?

– À… Vâng. Tôi cũng vậy thưa ngài!



Nhờ câu nói của Hồng Ma, Aisyah đã lấy lại tinh thần. Rõ ràng giọng nặng như chì, nhưng khi nghe vào lại thấy nhẹ nhàng, đằm thắm đến lạ. Hoàn toàn chẳng có cảm giác gì đó là cách nói chuyện của bề trên với cấp dưới, không có sự phân biệt, khinh thường hay thậm chí là đánh giá thấp. Thậm chí đứng từ xa, khoảng… hai thước, Viêm và Mộc Ma cũng nghe được. Tông giọng trầm rất thích hợp cho kiểu tiếp chuyện giữa các vị tướng, toát lên sự oai nghiêm và cái khí thế lãnh đạo toàn quân, nhưng vẫn có sự mềm mỏng đủ để xoa dịu quân lính, sĩ quan dưới quyền, giúp họ thấy thoải mái hơn dù nhìn từ ngoài vào thì vẫn rõ ràng kiểu nói nghiêm nghị, kỷ luật khắt khe.



Cũng nói chào vài câu theo đúng kiểu hiếu khách, Hồng Ma nắm tay Aisyah một lát rồi thả ra. Trước khi quay về, những người đứng quan sát đều thấy Hồng Ma cố tình liếc nhìn vị Đề đốc ấy bằng ánh nhìn “không được trong sạch cho lắm”, nhất là khi bà đầu sừng rê mắt quan sát cả ba vòng. Khẽ thở dài, ngài Osman tỏ ra ái ngại cho tương lai cô gái chưa tròn bốn mươi khi gần như chắc chắn, cô nàng xui xẻo ấy đã lọt vào “mắt đen” của Hồng Ma.



Bá tước Karl nhún vai đầy bất lực, mặt hiện rõ dòng chữ “Chẳng thay đổi gì!”, rồi nhìn sang Giao Long, vẻ chán nản lộ rõ trong đôi mắt. Thấy vậy, người quyền lực nhất U Minh cũng chỉ biết mỉm cười mệt mỏi. Đám lính phía sau, tuy chưa đạt tới khả năng quan sát tốt như các tướng, cũng nhận ra được ý đồ đen tối trong cách Tư lệnh quân đổ bộ nhìn chủ họ. Rõ như ban ngày luôn, mà HỒng Ma còn không thèm giấu nữa! Ngay cả Mộc Ma cũng lắc đầu nguầy nguậy, thở dài. Cúi thấp xuống, con bé lí nhí:



– Mẹ ơi là mẹ… Còn gì nhục hơn không chứ…?

– Hờ… Hờ…



Đứng cạnh Mộc Ma, Viêm chắc chắn đủ thông minh để hiểu điều vừa xảy ra. Nhìn cái cách bà cô trùm áo choàng cứ vài giây lại nhìn chòng chọc vào ngực, eo và mông con người ta là nhỏ biết chuyện gì rồi. Thiệt tình, Viêm nghĩ, Hồng Ma y chang mấy ông giám đốc già dê trên phim vậy! Cứ nhìn nhân viên kiểu đó, ngoài mặt ra vẻ nghiêm khắc hay đường mật nhưng trong đầu thì tối đen. Nhỏ cũng lờ mờ hiểu vì sao ba quý tộc lại gặp ở đây chứ không phải nơi khác, không phải trước toàn thể các đơn vị được gọi tới.



Nhất định là Giao Long đã dàn xếp cả, vì nãy giờ cô ta chỉ đứng im không nói, lâu lâu lại cười cười theo kiểu chữa thẹn, còn ba chị gái phía sau thì đang muốn kiếm lỗ chui xuống đây mà! Ba quý tộc có quan hệ khá tốt với nhà họ Phạm mới được tới đây, chứ nếu rò rỉ ra ngoài thì thuyền trưởng tự chôn sống mình cũng chưa hết nhục mất! Tới Mộc Ma còn đang xấu hổ đây, vậy mà cái mặt trắng như đánh phấn ấy cứ không cảm xúc là sao chứ?



Giờ mọi chuyện đã xong. Không phải bàn cãi nữa, đây chỉ là cuộc gặp mặt, chào hỏi bình thường như cân đường hộp sữa, nhưng với suy nghĩ siêu phàm của bà thi quỷ hay hồn ma bóng quế nào đó mà cả lũ phải đứng rã giò dưới đường thế này đây! Viêm muốn kêu lên, thể hiện sự bất mãn trước cái người đã bày ra trò điên rồ này, nhưng không được. Mộc Ma đã nhắc khéo nhỏ, vụ này một phần là để Hồng Ma phô trương thanh thế, cũng đồng thời khoe đống K20 cho mấy quý tộc phía Nam coi. Hiện tại K20 chỉ mới được sản xuất hơn sáu trăm ngàn khẩu và chỉ ưu tiên trang bị cho lính đổ bộ đường không thay cho việc phải mang súng tiểu liên với hoa cải cồng kềnh.



– Vậy là chỉ để khoe của? – Viêm thì thào – Lầy vậy luôn?

– Thì… mẹ tớ mà! Chịu thôi chứ sao giờ!



Trả lời theo kiểu huề vốn nhất có thể, Mộc Ma tỏ rõ ý lảng tránh chuyện này. Nhưng thật không ngờ, một điều ngay cả Hồng Ma cũng phát sốc lại xảy ra ngay khi đó. Dùng chính ma thuật không gian của mình, Giao Long dịch chuyển cả một bộ bàn ghế cỡ lớn, với đủ chỗ ngồi cho năm chỉ huy cấp cao tới đây. Những sĩ quan thấp hơn đứng xung quanh, cạnh chủ, trong khi Viêm, Thiên và Mộc Ma được gọi sang phía bên này.



Chiếc bàn gỗ dài hình chữ nhật được làm riêng cho việc họp hành của các tướng lĩnh lên rất bền, bề dày tính chừng phải tới một tấc hơn. Không điêu khắc màu mè, nó đứng bởi bốn chân lớn chống thẳng xuống đất, đơn điệu tới nỗi chẳng hề có lấy họa tiết nào. Điều này khác hoàn toàn với suy nghĩ của Viêm về những tướng cao cấp ngồi họp, khi thay vì ở trong phòng kín, có người canh thì giờ họ tập trung ở nơi lấy đường làm sàn, bầu trời tựa mái và các công trình chính là cột và vách nhà. Điều bất ngờ này khiến cả những công nhân làm việc đằng xa cũng phải chú ý, vì không ai nghĩ mình sẽ được thấy kỳ gặp mặt có một không hai này. Vậy mà nó lại xuất hiện tại đây, ngay trước mắt, khiến tất cả đều trầm trồ kinh ngạc.



Bước đến tỉnh bơ như một vị thần, Giao Long tự biến nhỏ mình lại. Thật sự rất bất ngờ, vì trước đây dù đã thấy Hồng Ma thực hiện như Viêm vẫn không thể ngờ mình có thể chứng kiến cảnh ấy tại đây. Từ sau lưng, ba đôi cánh lớn, đen tuyền như màn đêm xòe rộng ra, che kín cơ thể Giao Long. Gió cuộn lại quanh cô, cùng tử khí quất thành vô số những làn roi lạnh hơn cả lạnh.



Nhưng trong khi bà cô tóc đỏ biến đổi vô cùng hoành tráng với ngọn lửa đen ma quái, Tổng lãnh lại “nhẹ nhàng” hơn, vì chỉ che lấy thân mình trong những chiếc cánh to ấy là quá đủ. Vài giây sau, chúng tung ra, và từ nơi ấy, Giao Long tiến đến như một nữ thần! Vẫn màu da tái xanh chết chóc, bờ môi tím tái và đôi mắt đen vô hồn, cùng ba cặp cánh đen thu lại sau lưng. Toàn thân cô chìm trong ánh hào quang đen thẫm như tận cùng vực thẳm, với ánh lửa lập lòe phừng phục thiêu đốt tay chân. Chúng thay đổi từ từ, trở lại thành cơ thể hoàn chỉnh, nhưng vẫn còn vương vài ba ánh đen ngoe nguẩy như xúc tu bạch tuộc.



Bất ngờ trước cảnh đó, Viêm hoàn toàn không nói được gì. Miệng nhỏ cứng đờ, còn đôi mắt cứ mở to thao láo như đèn xe hơi mà dán vào thiếu nữ đẹp đến chết người vừa xuất hiện kia. Giao Long thực sự là một mỹ nhân, nhỏ nhủ lòng, nếu thế giới này mà có mạng xã hội và mấy trò chụp ảnh tự sướng này kia thì kiểu gì cô ấy cũng thành người đẹp mạng ngay! Nhưng tiếc, nơi đây lại không có mạng, và màu da lẫn cặp mắt “thánh thần” kia hoàn toàn dư sức làm ngay cả những đứa gan to nhất xả lũ ướt quần khi đang lướt “phây” lúc nửa đêm.



Dù vậy, Viêm vẫn không thể phủ nhận việc cô ấy cực đẹp! Dáng cao thanh mảnh, đường cong hiện rõ, lại thêm vẻ mặt trái xoan ngây thơ hiền dịu và mái tóc dài, nếu chuyển được da với mắt trông cứ như con lai của cương thi với người vũ trụ kia đi thì hoa hậu thế giới nằm trong tầm tay!



Thậm chí chiếc áo khoác trông cũng mềm mại, uyển chuyển hơn hẳn, mà vẫn giữ được nét nghiêm trang đặc trưng của nguyên soái. Mỗi lần cô bước đi, mái tóc dài mượt hơn cả nhưng lại phấp phới đằng sau, cùng với vạt áo dài chia hai tốc lên như đôi cánh to. Cặp chân dài miên man cùng dáng người chuẩn đồng hồ cát khiến ngay cả những Pontianak cũng phải thoáng đỏ mặt, nuốt nước bọt ghen tị còn cánh đàn ông thì đứng như trời trồng luôn.



Gần như chỉ đơn giản là thu nhỏ người, Giao Long vậy mà đã mê hoặc cả mấy trăm binh lính, tướng lĩnh ở đây. Chỉ có hội Hồng Ma vẫn tỉnh bơ, nhất định là đã quen quá rồi. Thậm chí không thèm để ý, Tổng lãnh xứ U Minh bình tĩnh kéo chiếc ghế gỗ lưng cao ra, ngồi ngay vào đó. Nó nằm giữa bàn, hai bên còn hai ghế khác.



Hiểu ý, Hồng Ma cũng tự thu nhỏ rồi đến ngồi vô bên trái, trong khi phía phải để trống. Hai hàng ghế dọc chiều dài chiếc bàn gỗ để mỗi bên năm cái, trong khi mặt đối diện Giao Long còn ba chiếc nữa. Chúng đặt ngay ngắn, thẳng tắp và cả mười sáu ghế lưng cao đều như một, đơn giản đến nhạt nhẽo, chỉ có tông màu tối của cây là hiện rõ lên, cùng những vẫn gỗ trở thành các hoa văn trang trí hiếm hoi. Nhận ra cách bố trí này, Mộc Ma liền kéo tay Viêm, nói:



– Đây là cái bàn trong phòng hạm đội đó!

– Hả? Là nó sao?

– Ừ! Không ngờ thuyền trưởng chơi lớn vậy thiệt!

– Ưm… ừm!



Khẽ gật đầu, Viêm hiểu ý Mộc Ma bảo. Nhớ lại tuần trước khi còn đang liên lạc với “Thi Hoàng” Giao Long qua những giấc mơ, nó đã tới phòng hạm đội của Hồng Ma. Theo cách bố trí trên tàu, thì phòng hạm đội là khu vực tách biệt với phòng lái. Từ nơi đó Giao Long sẽ ra chỉ thị điều hành toàn hạm đội ở mức chiến lược, trong khi các chiến thuật chiến đấu của tàu sẽ do Hồng Ma đảm nhiệm ở cầu chỉ huy phía trên.



Phòng hạm đội chia thành hai tầng nhỏ, với nơi cao bên trên là chỗ đặt chiếc ghế riêng của Giao Long, cùng bàn làm việc và những ống đồng truyền âm khắp tàu. Bên dưới chỗ ấy, cách khoảng một mét bề cao là cái bàn này. Đây là nơi những sĩ quan tham mưu đưa ra ý kiến, đề kế hoạch, tranh cãi, hoạch định và cuối cùng là đưa lên cho Giao Long duyệt. Bộ bàn ghế này đem trực tiếp từ nơi đó ra, nghĩa là Giao Long muốn tiến hành thảo luận tại đây luôn á? Nhưng bàn chiến sự ở chỗ ai cũng biết thế này, cô ta không sợ bị lộ kế hoạch gì sao?



– Chẳng có gì để lộ cả.

– A!



Lần thứ mấy rồi nhỉ, giọng Giao Long lại vang lên trong đầu Viêm. Khác với mẹ con Hồng Ma chỉ có thể đọc được suy nghĩ, Giao Long hoàn toàn thâm nhập trực tiếp vào não người khác giống như đó là chốn không người vậy. Sở hữu những siêu năng lực bá đạo, nếu đây thực sự là light novel thì Giao Long nhất định là đối thủ cực kỳ khó nhằn. Chỉ riêng tử khí đã đủ khiến Viêm lạnh thấu xương, nếu cô ta dùng trò biến thành quạ hay xâm nhập ý thức thì nhất định sẽ còn tệ gấp bội!



– Đúng, sẽ rất tệ.



Khẽ nhếch mép, Giao Long thậm chí không nhìn về phía Viêm. Nhưng cô không thực sự “cười”, gương mặt vị nữ chúa kia vẫn lạnh như băng. Cô chỉ mỉm lên trong ý thức Viêm, truyền trực tiếp hình ảnh tới bộ óc bừa bộn hơn bãi rác của nhỏ. Nhìn thuyền trưởng ngồi ngay ngắn vào, rồi tới Hồng Ma, phía đối diện là ba vị quý tộc, Viêm khẽ nuốt nước bọt. Quả đúng là “Thi Hoàng”, khí tức tử vong thôi cũng đủ khiến người khác lạnh gáy rồi.



Nhìn liếc qua, con bé thấy ngay cả Mộc Ma cũng đang cố giữ bình tĩnh. Ba chị gái đứng sau Hồng Ma có lẽ đã quen nên không run mấy, trong khi quân đội địa phương, dù trông giàu kinh nghiệm đến mấy, vẫn tỏ ra có phần chùn bước. Đặc biệt là hai đơn vị yêu quái, họ cảm nhận rất rõ sự đe dọa đến trực tiếp từ Giao Long. Cảm giác này không giống Hồng Ma, không phải thứ tố chất cô ta toát lên ban nãy. Đã không phải kiểu nói chuyện trên dưới trong quân đội nữa, mà cảm giác này, giống như được diện kiến nhà vua vậy! Một bạo chúa, với ánh nhìn sâu thẳm, đen kịt đến vô cùng tận, đang xoáy sâu vào tâm can tất cả những người ở đây.



Chống cùi chỏ trên mặt gỗ cũ kỹ, Giao Long đan mấy ngón tay vào nhau. Cô cúi người xuống, để nhân trung dưới mũi tỳ sát vào ngón trỏ bên trái. Bộ ngực bò sữa đè cả lên bàn, trong khi bên cạnh, Hồng Ma lại ngồi thẳng lên khá ngay ngắn, nhưng chân lại vắt chéo lên như mấy nữ hoàng tàn bạo trong phim. Họ trông đối lập nhau hoàn toàn, vì Giao Long rặt u ám, tới bầu không khí xung quanh cũng hóa thành đêm tối, thì Hồng Ma lại rạng ngời cực kỳ. Khắp người cô như bao trùm bởi lửa trời và hào quang thiên thượng, lại thêm chiếc áo choàng và cặp sừng làm bà cô gàn dở ấy giống như thánh sống mới hạ phàm… hay chỉ là đứa dở hơi ảo tưởng.



– Dìm hàng thế! – Mộc Ma khẽ kéo áo Viêm.

– Ớ… Chết…



Thè nhẹ lưỡi, Viêm nhận ra mình ăn cám rồi! Có ít nhất, nó không biết đích xác bao nhiêu, ba người có khả năng nhìn thấu suy nghĩ mình như coi phim trên truyền hình, chẳng sót đi được chút gì. Vậy tức là nãy giờ bụng nghĩ gì đầu lộ hết á? Không thể… À mà thôi, trên đời này cái quái gì cũng xảy ra được mà! Giao Long nhìn mặt nghiêm nghị tưởng chuyện gì căng lắm, hóa ra lại chỉ đang nhịn cười! Ngồi ngay bên cạnh, Hồng Ma lâu lâu lại tự cắn môi, vai áo khẽ rung lên từng đợt. Nhẹ lắm, gần như không ai thấy được. Và nhìn cách hai người đó cứ lâu lâu lại liếc qua Viêm, ngài Karl và ông Osman hiểu ngay. Họ cũng nhìn Viêm, trong đôi mắt hiện rõ “Chết chắc rồi!”.



– Chà, vui vẻ rồi nhỉ?



Cất giọng trầm trầm đầy uy nghi, Giao Long hướng ánh nhìn thẳng về phía đối diện. Cô nhoẻn cười, liếc sang Viêm, rồi lại quay về bàn việc. Trong khi đó, đám Oa Lân phải đứng phía sau. Mộc Ma bảo, đó là quy định. Trong cuộc họp riêng của các tướng quân, từ cấp tá trở xuống phải đứng, trừ khi được tư lệnh cho phép thì mới ngồi vào, mà cũng phải ở khu vực riêng.



Bởi lẽ, cấp tá thường là quân nhân chuyên nghiệp hoặc sĩ quan chỉ huy cấp chiến thuật, chưa tới mức độ chiến lược toàn cục như ban tham mưu của nhóm tướng được. “Nghệ thuật chiến dịch”, dùng nhiều chiến dịch hiệp đồng, giành thắng lợi từ trận đánh tới cả cuộc chiến được điều hành như vậy. Phía dưới báo lên, bề trên tính kế hoạch, rồi đưa xuống dưới sườn chung cho các đội quân. Từ đó họ sẽ có quyền tự do hành động theo sườn cho sẵn, linh hoạt ứng phó. Linh hoạt vận động theo các thê đội, nhịp nhàng phối hợp, hiệp đồng tác chiến, trên dưới làm việc hoàn hảo nhưng cũng sẵn sàng cho mọi khả năng có thể xảy ra, đó là cách làm việc của quân đội Đế quốc Liên hiệp.



Chờ tất cả ổn định, Giao Long mới nói:



– Hình như đó giờ chưa từng ngồi nói chuyện thế này nhỉ?

– Ừ, chưa từng. – Ông Osman nói trước – Hôm nay người tửng nhất nước lại dự tính gì đây?

– Có gì đâu.



Nhún vai, Giao Long bỏ tay ra. Nở nụ cười kỳ cục, rộng ngoác đến mang tai, người đó bảo:



– Lần tập trận này quy mô sẽ không chỉ dừng lại ở bắn phá hay đổ bộ bình thường nữa. Chúng ta sẽ đưa vào thử nghiệm các “xe bay” luôn.

– Cuối cùng cũng dùng rồi à? – Ngài Karl vui ra mặt, mắt sáng lên – Kiến nghị mấy năm mới chịu đưa vào chính thức, mấy lão Trung ương lỳ gớm.

– Nên lần này ai cũng đem chúng theo nhỉ?



Mỉm cười, Giao Long tiến hành phổ biến kế hoạch. Nhưng thật cụt hứng, trước khi làm điều đó, cô đã lệnh cho Hồng Ma giăng kết giới lên xung quanh bàn, khiến ngay cả sĩ quan cấp tá cũng không thể biết được nội dung cuộc nói chuyện này là gì. Từ ngoài này, Viêm chỉ thấy đôi lúc hai bà trẻ ấy lại đưa tay như thể bắt chước động tác máy bay, lượn lên lượn xuống gì đó. Đồng thời, chị Aisyah cũng huơ tay kiểu bậc thang, còn ngài Osman thì gật gù ra vẻ đồng ý lắm. Ông Karl vẫn ngồi yên khoanh tay, lâu lâu lại nghiêm nét mặt, cúi thấp đầu xuống hỏi như chuyện gì quan trọng lắm, và Hồng Ma lại trả lời. Họ đối thoại rất bình tĩnh, chứ như Viêm mà làm “nhóm” với bạn bè là cãi với đập nhau sứt đầu mẻ trán rồi! Quả đúng là quân đội có khác!



Kéo tay áo Viêm, Mộc Ma ngoắc tụi nhỏ đi qua chỗ Oa Lân đứng cho đảm bảo. Mấy người đó cũng bị cho “ra rìa”, nhưng nhất định là vì việc đang nói trong kia quan trọng tới mức cấp tá cũng không được biết. Ẵm theo cu Thiên trên tay, Mộc Ma vỗ nhẹ lưng Oa Lân, hỏi nhỏ:



– Chị nghĩ họ bàn gì vậy?

– Có trời biết á!



Oa Lân đáp ngay. Nhưng chỉ vài khắc sau, cô đã cúi xuống thì thào:



– Chắc là kế hoạch tập trận chi tiết mà! Mấy cái đó tướng mới biết được!

– Hừm…? Vậy à?



Nghe nói một hồi, Mộc Ma bắt đầu hứng chí. Quay sang Viêm, nhỏ nhờ bạn ẵm bé Thiên rồi bắt đầu bàn bạc to nhỏ với Oa Lân. Lạ, thằng bé im re nãy giờ lại bắt đầu cựa mình. Ngồi gọn lỏn trên tay con bé, cu cậu xoay mặt về phía bàn họp. Nó nhìn ngơ ngác cái người phụ nữ ngồi bên cạnh Hồng Ma, đôi môi bé xinh mấp máy như muốn nói gì đó. Rồi tự nhiên, trước sự kinh ngạc tột cùng của Viêm, đứa bé đó, vốn chưa một lần gặp người đã sinh mình ra, khe khẽ kêu lên:



– Mẹ…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv