Boong… Boong…
Chuông đổ rồi. Đã chín giờ sáng. Trên cảng Thiên Cẩm, suốt từ đầu năm chưa bao giờ có khi nào lại nhộn nhịp đến vậy. Thi quỷ, người lùn, người Gốp và cả con người cùng làm việc, từng dòng từng dòng người đổ về khu bến bãi, tiến hành dọn dẹp bãi đáp cho các kỳ hạm của quý tộc phía Nam. Tổng cộng mười lăm nhà lãnh chúa được triệu tập, nhưng chỉ có các gia tộc Rajar, Tengku và Einherjar tới đây.
Mang theo kỳ hạm của họ, ba gia tộc này xưa nay là đồng minh thân cận với triều Mạc và họ Phạm U Minh, đặc biệt tập trận năm nào họ cũng tới nên quân sĩ cũng không quá bất ngờ nữa. Tuy nhiên, quy mô huy động lần này mới thật sự gây sốc cho cả các nhân sự cấp cao: Ba trăm hai mươi tàu chia đều ra cho nơi này và bốn quân cảng xung quanh điện Cây Quế? Nơi nào mà chứa đủ chứ?
Bên dưới, Hồng Ma đã đưa Phó Đô đốc Trung tới, trên cái thứ gọi là “xe bay”. Thoạt nhìn không có gì khác xe hơi thường với phần mũi to dài, kính chắn gió và ống xả khói to chĩa ra sau, nhưng thay vì bốn bánh xe lớn để đi, thứ này chỉ có ba bánh: Một trước mũi và hai phía sau, bên dưới thứ trông như “cánh”, nhưng ngắn cũn. Phía sau xe lắp hai bánh lái đứng nhỏ, đặt song song nhau, với phần cố định hình tam giác vuông cân còn bánh lái thực sự là các mảnh chữ nhật ghép vào “bản lề” đặc biệt trên đó.
Mũi xe lắp hai đèn pha cỡ lớn, đặt hai bên nắp capo, bên dưới nó chừng dăm ba phân. Do là hàng quân sự, lại đặc biệt lấy từ nhà chứa nằm dưới cánh Hồng Ma nên nó mang vũ trang đầy đủ: Sáu khẩu đại bác ba mươi ly giật lùi khóa nòng trên đôi “cánh”, mỗi bên ba khẩu, và một cây pháo xoay ba nòng bốn mươi ly liên thanh lắp ngay trước mũi. Với dàn vũ trang này, tuy nó không bắn thủng được giáp chiến hạm nhưng vẫn có thể rỉa được vùng thượng tầng và những khẩu đội phòng không trên boong.
Tuy thu hút không ít ánh nhìn đầy kinh ngạc của binh sĩ trên đường bay từ tận khu huấn luyện, nơi ông ta ở lúc sáng, tới đây, thì người ở cảng số không cũng không mấy bận tâm. Những người ở đây, đa phần là thi quỷ, lính Gốp và cả người lùn Dware Nord, đều đã quá quen với cái “xe bay gắn cánh quạt sau đít” này rồi. Nói vậy không phải đùa, vì thứ này thực sự lắp cánh quạt đồng trục phía sau, một cặp xoay ngược chiều nhau và dẫn động bởi hai hệ thống cùng động cơ. Do “xe bay” chủ yếu nổi trong không trung nhờ động cơ ma pháp, nên cánh quạt chỉ dùng để đẩy đi, giống như những chiến hạm vẫn thường làm. Cũng nhờ để quạt sau đuôi nên mới có thể tích hợp nhiều vũ khí lên đầu, nhưng bù lại tiếng ồn do nó gây ra không phải ai cũng chịu nổi.
Nhảy khỏi chỗ ngồi sau, nơi vốn thường dành cho hoa tiêu, Phó Đô đốc Trung nhanh chóng nghiêng người, xoay cổ vài cái cho đỡ mỏi. “Xe bay” thực sự không phải thứ quá dễ chịu để ngồi, nhất là với mấy người cao lớn như ông. Thậm chí Hồng Ma đã phải biến về dạng người mới ngồi được, vì ghế trên đó khá nhỏ, đai bảo hộ khá chặt và cái mui trần làm gió cứ tạt vào mặt mãi. Cũng may đây mới chỉ là bay dưới đất, độ cao không đáng kể, chứ nếu lấy nó tham gia cuộc tập trận năm nay – mục đích chính là triển khai các lực lượng cơ động và xe bay tham gia thực chiến – thì phi công chắc hẳn phải có cả thần kinh và bụng dạ thép, không là nôn hết cả mất! Đứng thật vững trên nền sỏi lát, ông nói:
– Còn cần cải tiến nhiều!
– Ừ. – Hồng Ma tỳ tay trái lên thành buồng lái trước, nhướng nhướng lông mày – Không là chó có chè ăn dài dài!
– Ờ.
Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc, vì ngài Tham mưu trưởng phải vào họp cùng ban tham mưu ở tòa nhà điều hành cảng, còn Hồng Ma quay về tàu để chuẩn bị đón khách quý. Tuy cả ba trưởng tộc lần này đều chỉ là quý tộc bậc trung, hai bá tước và một hầu tước, thì cô cũng không thể tiếp đón lôi thôi. Nhà Raja, Tengku đã là đồng minh chiến lược từ trước cả khi Nam Đảo về tay Đế quốc Liên hiệp, còn nhà Einherjar, tuy mang gốc Bắc Gaia, lại là một trong bốn gia đình vợ thời cố Tổng lãnh, xét theo gia phả cũng vào dạng bà con xa với Giao Long.
Ngoài ra, lực lượng họ mang tới dẫu ít nhưng vẫn đáng gờm, với nhóm chủ chốt gồm ba thiết giáp hạm lớp Bimbisara của nhà Raja, mười tuần dương hạng nặng Nagastra từ nhà Tengku, và đặc biệt là sáu “hàng không chiến hạm” lớp Ragnarok phe Einherjar. Tới giờ Hồng Ma vẫn chưa hình dung rõ ràng được về loại tàu mới ấy: Với cô, việc tháo bớt pháo và mang cái sàn đáp sau đuôi cứ ngố ngố thế nào ấy. Chưa kể sàn đáp và nhà chứa sẽ gây ảnh hưởng hệ thống lái, dẫn bắn, lại còn cần thêm tháp không lưu nữa. Tuy các xe bay có thể lên xuống thẳng đứng nhưng mang như vậy không phải cũng rất bất tiện sao, nhất là khi tàu phải bắn thẳng ra sau?
Bước nhanh vào nhà điều hành, kiến trúc to lớn nhất cảng với năm tầng lầu, xây hình ngũ giác và có hẳn một mái vòm kính lớn bên trên, Tham mưu trưởng chuẩn bị sẵn tài liệu đựng trong chiếc cặp da thuộc mang theo bên mình. Nhân sự làm việc trên cảng, mặc những bộ đồng phục thợ máy màu xám tro và đội mũ vải, tránh đường cho ông. Họ không chào, ông vốn đã ra lệnh các công nhân đang làm dở không cần phải chào bất kỳ sĩ quan nào đi vào nơi này, trừ khi đã thực sự rảnh tay. Những người lùn, đốc công chính của ụ cảng, tay cầm tấm bảng kế hoạch, liên tục chỉ đạo các thi quỷ và những nhân công dưới quyền làm việc.
“Vậy là xong.”
Mỉm cười, Hồng Ma đạp chân ga, kéo cần lái, bay vút lên trên. Cô kéo cần gạt, thu bánh đáp vào, rồi lượn lờ thêm vài vòng trước khi về lại tàu. Cảng số không, nơi đặc biệt được xây riêng cho cô, nếu không phải vì chứa chấp cái thân thể ngoại cỡ kia, thì đã đủ sức cho hơn bốn mươi khu trục tá túc rồi. Từ trên nhìn xuống, những cần trục lớn tựa như cánh tay người khổng lồ vươn dài ra, bốc dỡ vô số những thùng lớn, chuyển lên tàu. Hàng ngàn, hàng vạn ống dẫn lớn chạy dọc theo vách núi, đưa hơi nước, dầu và những thứ cần thiết khác từ khu xưởng trong lòng núi Thiên Cẩm xuống khu phân phối. Những bánh răng to kỳ dị chuyển động liên tục, lâu lâu lại đảo hướng, xoay bệ cần cẩu sang nơi khác. Hơi nước phun lên trắng xóa cả một vùng, lại từ ống dẫn trên cao đổ xuống, khớp nối máy móc xì ra, khiến nơi ấy trông hệt như trôi nổi giữa mây trời. Và tuy đã lên khá cao, Hồng Ma vẫn thấy được hình bóng người công nhân, với cặp kính bảo hộ che mắt, trang phục lao động và đống dụng cụ lao vào làm việc liên tục.
Làm vài vòng trên trời, Hồng Ma không quên đưa mắt xuống nhìn chính mình. Con tàu to lớn, dài một ngàn sáu trăm thước đang nằm yên trong ụ đặc biệt, nơi cảng số không được xây lên xung quanh. Sáu cánh tay đòn lớn, mỗi cái đều có thanh đỡ lớn phía trên đầu, chĩa rộng sang hai bên như cánh cung, đưa lên giữ lấy thân tàu. Bốn tay lớn giữ phần thân, trong khi hai cánh được đỡ bởi một cặp khác, với thanh đỡ đặt ngang hoàn toàn chứ không cong lên. Không như những ụ di động dùng cho zeppelin, tay nâng tàu này được làm từ nhiều thanh nhỏ hợp lại, giúp tản lực tốt hơn hẳn. Mỗi tay đều có kích thước của tòa nhà chọc trời, với vô vàn các khớp nối và ống dẫn hơi nước. Được làm từ stalinium, cùng thứ kim loại siêu việt đã tạo nên Hồng Ma, chúng được thiết kế và chế tạo để phân tán trọng lượng nhiều nhất có thể, giữ con tàu trên không mà không làm sập bất cứ trụ nào.
Lượn lờ trước mũi tàu, Hồng Ma đưa mắt nhìn đầy tự sướng cái thân thể kim loại ấy, nhìn những cột cao đã hạ hết cờ vào trong, nhìn hệ thống phòng không chĩa sang hai bên, đôi cánh vĩ đại, hoành tráng dang ngang che hết cả khoảng sân bên dưới, và nhất là, những vũ khí đáng tự hào của cô, mười sáu cây “gậy bự” một ngàn ly chuyên diệt rồng và lũ ban phát dân chủ.
“Không con rồng hay lũ dân chủ ngu học nào sống sót trước họng pháo này”, cô vẫn luôn rêu rao khẩu hiệu ấy. Thực sự thì cho tới giờ, con “rồng” duy nhất cô bắn là Masami ở dạng yêu quái, nã hơn ba mươi phát đạn ghém đặc biệt, đạn xuyên giáp nổ mạnh và cả đạn clo hóa học nhưng vẫn không hề đánh gục. Nhưng cái đó Hồng Ma không tính, vì lần đó chỉ bắn thử, và chính con bé đó nằng nặc đòi… chơi ngu, cũng chẳng ai công nhận hay chứng kiến nên dù kết quả vẫn được lưu giữ, người trên tàu không để lộ nó cho ai.
“Nếu con bé thấy mình khai hỏa, đảm bảo nó sẽ quên sạch mớ “thánh kiếm” kia ngay! Ga ha ha ha, sắp vui rồi!”
Cười thầm trong lòng, Hồng Ma bay sát lại tàu, cách mấy nòng pháo chỉ chừng vài tấc. Cô nhìn chúng, mấy ống sắt sâu hun hút vào trong với mười hai thanh ray lớn đặt nổi trong lòng chừng nửa phân, tạo thành những rãnh xoắn vào trong xen kẽ chúng. Tuy đường kính trong nòng là một ngàn ly, đạn lại bị ăn bớt chút đỉnh để nhét vừa mấy ray kia.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Khi tỉ lệ giữa đường kính trong và chiều dài nòng, không tính khóa và bộ hệ thống sau, là một trăm trên một, thì sơ tốc đầu nòng của nó tương đương với việc cô ném hẳn chiếc xe bay với tốc độ của viên đạn súng trường. Hồng Ma không bịt nòng khi vào cảng như những tàu khác, vì cái nòng ấy quá lớn và chính cô cũng không chịu, dù để trần vậy sẽ khiến nòng mau hư hơn. Dẫu sao, cô vẫn che mấy khẩu pháo phụ, thứ chỉ có cỡ đạn ba trăm linh năm ly, bằng mấy tấm bạt chuyên dụng. Còn pháo to, cứ chưng ra đó đã, để thiên hạ còn biết pháo cô lớn cỡ nào!
Mấy cây hàng lớn khủng khiếp này là quà Giao Long tặng cô nhân kỷ niệm hai mươi năm ngày hai người “kết hôn”, theo kiểu cô hay gọi vui, từ ngày bảy tháng sáu năm một ngàn tám trăm chín mươi chín tới bốn năm trước. Hai mươi năm người chị em sinh đôi ấy sống như một thi quỷ, hai mươi năm hai người làm đủ trò để giữ Giao Long không tha hóa ý thức, và cũng từng ấy thời gian họ ra riêng, chu du khắp nơi. Tới giờ, Hồng Ma vẫn nhớ lần đầu bắn thử pháo, sau khi tàu đã trang bị hoàn tất. Chế tạo ở Hợp Chúng quốc Columbia, mấy “em” ấy dùng linh lực để bắn, khác với pháo truyền thống dùng thuốc súng. Chúng từng bị bỏ xó vì quá ngốn năng lượng, đến nỗi người ta dự đoán để bắn một phát, nó sẽ rút cạn linh lực, điện và mọi thứ năng lượng khác của toàn vùng bờ Đông.
Nhưng Hồng Ma đã xử lý êm thấm. Với Huyền Viêm, cô không sợ bị rút linh lực, thậm chí còn tách linh hồn mình ra tám khối, đặt mỗi tháp một cục để cung cấp năng lượng. Theo lời con lùn Dware Nord đã chế ra thứ này thì pháo – gọi chính xác là “pháo gia tốc ray anima” – dùng hiện tượng cảm ứng linh lực và dòng chuyển dịch “anima”, cách phương Tây gọi linh lực, để tạo vùng đệm “siêu linh trường”, cái gì đó liên quan tới vật lý linh hồn mà Hồng Ma không mấy quan tâm, để phóng đạn đi. Do bay trong vùng siêu linh trường, đạn tự động được xoay theo chiều chuyển động của cảm ứng linh lực, và được giữ cho lơ lửng, triệt tiêu tới chín phần ma sát tác dụng lên đạn lúc phóng. Nhờ vậy, sơ tốc đầu nòng của nó vượt trội tất cả mọi loại pháo truyền thống, nhưng mất nhiều thời gian sạc hơn, và cũng phải thường xuyên thay ray, điều làm cô cụt hứng nhất.
Chỉ một phát thôi, và bùm! Vĩnh biệt rồng, vĩnh biệt dân chủ! Quân phiệt tới đây!
– Vậy cơ à? Về đây lẹ coi.
Giọng Giao Long bỗng vang lên trong đầu Hồng Ma. Không cần nhìn lên cô cũng biết chánh cung nhà mình đang nói từ đâu. Chỉ có thể là phòng lái, trên cầu chỉ huy, chễm chệ ngồi vào cái ghế thuyền trưởng ấy. Ban nãy khi lượn lờ khắp điện, cô đã vô tình đụng mặt nó đứng trên mái nhà, coi tụi nhỏ nói chuyện. Khoảng sáu rưỡi sáng, đoán thế? Hai người coi tụi nó nói đủ thứ, nghe Mộc Ma chém gió thành bão, và kể luôn cả những chuyện trong quá khứ, nhưng không nói gì cả. Nếu con bé lỡ bô bô ra gì đó quan trọng, hai người sẽ bịt mồm nó ngay, nhưng lúc đó chưa cần. Giao Long bay đi lúc tầm bảy giờ kém mười, còn cô về tàu ngủ thêm chút, tới tầm tám giờ kém mười lăm thì xách xe đưa ông anh vợ quý hóa tới đây họp.
– Để cất xe cái! – Hồng Ma hét to trong đầu – Cậu lượn về hồi nào vậy?
– Đủ lâu để chọc Alicia. – Giao Long vẫn giọng đều đều, nhưng có chút khác – Ừm… Ừm… Ngon! Năm phút nữa không lên tớ ăn hết đá bào nha!
– Thì tớ kêu nó làm phần khác? Xời ơi dễ ụi!
Nhún nhún vai, Hồng Ma nhìn lên buồng lái, mỉm cười đầy thách thức. Đúng như cô đoán, Giao Long đang chễm chệ ngồi trên ghế thuyền trưởng, miệng nhâm nhi chén đá bào si rô dâu vừa ép Alicia làm cho. Trước mặt cô, Oa Lân đã phải kê lên chiếc bàn gỗ chân xếp, trải ra đó tấm bản đồ lớn, thể hiện toàn bộ các vùng mà lần này hai hạm đội sẽ diễn tập. Nhẩm tính lại lực lượng lần chót, cô nhắm mắt. Hai trăm hai mươi tàu từ phía quý tộc và một trăm mười chiếc rút từ các nhóm quân mặt trong, như vậy việc quý tộc nổi loạn sẽ không thể xảy ra.
Tuy nhiên, do không đụng đến quân lực riêng của hai bang Nam Đảo, Giao Long vẫn phải đề phòng. Thời gian gần đây, xu hướng “dân chủ”, “diễn biến hòa bình” đang rộ lên ở vùng Trung Đông. Nhiều nhóm vũ trang đòi ly khai, khủng bố diễn ra liên miên và Columbia bắt đầu lấy cớ bảo vệ đồng minh này nọ để đem quân vào. Bốn năm trước, vụ bạo động vũ trang ở Phiên An đã gây ra cái chết của hàng ngàn người. Bây giờ, nếu trong lúc diễn tập mà lại có loạn, sẽ rất khó để xử lý.
Mang quân của quý tộc địa phương theo nhiều hơn quân chính quy của mình, Giao Long đã xác định giáng một cú thật mạnh vào uy quyền của những dòng tộc đó. Đế quốc Liên hiệp là quốc gia phong kiến phân quyền, quân phiệt cát cứ nhưng vẫn tồn tại chính phủ và quân đội chung, nhờ vậy mà chưa rối như nồi canh hẹ, chưa thành Hoa Đông thứ hai hay bị chia năm xẻ bảy thành mấy chục nước nhỏ.
Các lãnh chúa được quyền gia tăng quyền lực ở một ngưỡng nhất định, nhưng dạo này vài nhà đã có những biểu hiện quá trớn. Dĩ nhiên, Tổng lãnh cũng chỉ là một lãnh chúa lớn, và nhìn đám dưới quyền mạnh lên không phải điều dễ chịu. Cô đặc biệt lo một ngày nào đó, đám lãnh chúa địa phương phía Nam lên cơn tôn giáo hay dân tộc cực đoan, đòi ly khai thì sẽ mệt cực kỳ, vậy nên lần này, ra lệnh cho họ đem bốn phần năm quân lực tham chiến, đổi lại quân chính quy U Minh sẽ “bảo trợ” cho, chính là lời cảnh cáo cho những kẻ mang ý ly khai.
– Ghê vậy luôn?
Hiện ra ngay bên phải Giao Long, Hồng Ma đứng tỳ vào thành lưng ghế, choàng tay ra sau. Cô đã trở về dạng gốc, với chiều cao quá cỡ, mái tóc đỏ rực lửa và cặp sừng huyết dụ óng ánh dưới ánh đèn. Cụ bà bất lão ấy đứng khom người, làm lọn “tóc ngố” trên đầu rũ xuống như cái móc câu, chọc chọc vào mặt. Đưa mắt nhìn Giao Long, rồi lại nhìn chén đá bào “người ấy” đang cầm, Hồng Ma bèn nói ngay:
– Cho muỗng đi!
– Thèm lắm hả? – Giao Long khẽ nhếch môi – Nãy tớ nhớ là ai đó bảo sẽ kêu Alicia làm riêng một phần mà nhỉ?
– Thích ăn chực đó, ý kiến không?
Nói đoạn, Hồng Ma mỉm cười. Cúi sát lại vào má Giao Long, cô khẽ thở từng hơi nặng nề, nóng hổi lên làn da xanh xao không chút sinh khí ấy. Bây giờ đám trên tàu không phải đang ngủ nướng thì cũng lượn cả, nên hai người có thể đảm bảo được sự riêng tư này. Vì đã hợp thể với tàu, Hồng Ma có thể biết rõ những người kia đang làm gì. Hương Hương nằm ngủ lăn quay trong buồng, Masami lộn cổ xuống đất, đuôi đè lên mặt nhưng vẫn ngáy o o. Oa Lân chắc bỏ đi đâu chơi rồi nên không thấy, còn con lùn tịt Alicia thì ngồi ấm ức trên phòng điều hành. Chắc mới bị bé Giao chọc nữa đây mà! Từ hồi nhỏ xíu Giao Long đã luôn đè đầu con bạch tạng đó rồi, mà nhìn vậy Hồng Ma cũng thấy vui vui, nên không can làm chi cho mệt. Ông già đã không nói, vậy mình cũng không cần quan tâm…
Và cuối cùng thì cô đã thả cho con quái vật bạo chúa ấy xổng chuồng!
Lén đưa ngón tay xuống cạnh cái chén sứ, rõ ràng được tạo bằng ma pháp, Hồng Ma quẹt ngay một cục đá bào thật to, dính đầy si rô dâu cho lên miệng rồi mút ngay! Ứm ừm! Con lùn ấy cũng có tay nghề quá chứ. Đá bào vừa mát lại vừa thanh, đi kèm vị dâu dịu nhẹ không hề gắt cổ, lại vô cùng đã khát! Nuốt một miếng thôi, Hồng Ma đã thấy mát hết cả người, lại có thêm hương trái cây xứ ôn đới đi cùng, giống như mùa này mà lên vùng cao nguyên phía Bắc vậy! Gọi đúng theo bản đồ thì là “Tây Nguyên” nhỉ? Cái thành phố trồng nhiều dâu, ở vùng phía Nam Tây Nguyên tên gì ấy nhỉ? Cái gì đó… cô quên xừ rồi! Rõ nhục cái mặt, lạc trôi tứ xứ bao nhiêu năm nay mà giờ tới tên thành phố du lịch ngay sát vách lại nhớ không ra? Giời ạ, già cả thiệt khổ quá đi mà!
Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng Hồng Ma cũng quyết định dẹp hết mấy cái suy nghĩ linh tinh đó sang một bên. Giao Long đã măm gần nửa chén, nên cô cũng nhanh chóng cúi xuống xin ké vài muỗng. Bà Tổng lãnh cũng chẳng ý kiến gì, cứ vậy múc từng thìa lên đút cho bạn thân ăn.
Thật lạ, hôm nay cô lại đeo nhẫn!
Chiếc nhẫn cưới bé xíu, màu bạc nằm gọn lỏn trên ngón áp út, ngay ở đoạn giữa đốt thứ nhất và thứ hai. Nó không cầu kỳ, thậm chí chỉ là miếng kim loại mạ bạc, bên trên gắn viên kim cương xanh bé xíu, nhưng lại tỏa ra khí lực quái lạ. Mà kể cũng vui, Giao Long nghĩ, ban nãy đang dọn lại phòng thì tự nhiên thấy cái nhẫn nằm trong ngăn kéo. Hơn sáu năm rồi cô không mang nó, giờ tự dưng đeo vô lại thấy mình như trẻ ra mấy chục tuổi. Nhưng chỉ cảm giác vậy thôi, còn mặt cô vẫn cứ giữ nguyên là người thiếu nữ mười chín mùa xuân thôi.
Đút Hồng Ma ăn ngon lành, Giao Long cũng không quên tự ăn. Cô chơi xen kẽ, tức cứ mỗi lần cô ăn xong thì lại tới lượt con đầu đỏ kia, luân phiên tới khi hết sạch. Cùng một chiếc muỗng bạc, thứ được cho là cực hại với quỷ hút máu nói chung, nhưng họ lại ăn ngon lành, không có vấn đề gì cả. Hai đôi môi liên tiếp chạm muỗng, rồi cho vào miệng nhau mà không người nào chú ý, thậm chí một cái đỏ mặt cũng không.
Mà họ cũng không có lý do gì để phải ngượng ngùng, xấu hổ cả. Hai người từ bé đã lớn lên như sinh đôi, bạn thân, chị em, con sen và chủ hay bất cứ mối quan hệ nào như thế, và mấy chuyện này với họ đã quá đỗi bình thường như cân đường hộp sữa. Giao Long dù trông rất trẻ, cũng đã ngoài bốn mươi, trong khi Hồng Ma già hơn cô hàng ngàn lần. Họ quá già để làm trò đỏ mặt rồi la hét, hay ôm má ngượng nghịu như đám con gái mới lớn rồi. Vả lại, có gì sai khi ăn cùng…
“Chồng” mình?
Nghĩ đến chữ “chồng”, Giao Long thoáng mỉm cười. Kéo tay áo Hồng Ma, cô khẽ cất tiếng:
– Có nhớ cái hồi cậu cầu hôn rồi cưới tớ luôn không?
– Quên sao được! – Hồng Ma huơ tay, nói ngay tắp lự – Hồi đó cậu còn non và xanh lắm, chứ giờ thành bạo chúa luôn rồi!
– Ừ, có lẽ…
Chớp chớp đôi mắt đen tuyền, Giao Long hướng ánh nhìn ra xa, vượt khỏi những khung kính, đến tận chân trời vô tận. Những ký ức khi xưa giờ đây đã bắt đầu ùa về.
Mới đó đã gần hai mươi năm. Kết hôn năm hai mươi bốn tuổi, mà bây giờ đã bốn mươi ba, chỉ cần sang năm thôi là đủ kỷ niệm hai mươi năm. Ngày ấy, khi cả hai vừa trở về từ chiến trường Siegfried, Giao Long đã quyết định sẽ đi chu du thế giới chứ không chôn chân ở nhà nữa. Việc này đã được ông cô, cố Tổng lãnh, cấp phép, với thời hạn vô tận. Tuy nhiên, trong thời gian di chuyển, hai người phải báo cáo lại với dinh Tổng lãnh, lúc đó vẫn là điện Cây Quế, mỗi tháng một lần về tình hình các khu vực họ đã tới. Như vậy, Hồng Ma trở thành đơn vị thu thập tin tức di động, núp dưới vỏ bọc khí cầu dân sự, và nhanh chóng thu tin về cho Đế quốc Liên hiệp.
Nhưng cũng chính thời gian ấy, cô đã kết hôn. Hai mươi tư tuổi, hai năm sau khi chiến tranh kết thúc, người đó đã cầu hôn cô. Tới bây giờ, và mãi mãi về sau, Giao Long không bao giờ có thể quên hình ảnh người phụ nữ đã cùng mình lớn lên, người chị gái tóc đỏ với cặp sừng lớn quỳ xuống trước mặt, đeo vào tay mình chiếc nhẫn đính hôn.
Trong bộ quân phục xanh đen Hải quân và chiếc áo choàng dài, Hồng Ma hệt như một đấng quân vương, người sẵn sàng vì yêu mà cầu hôn cô tiểu thư ngây dại. Mọi chuyện diễn ra cực nhanh, và thậm chí cô còn không mặc váy cưới hay áo dài, mà chỉ có mỗi bộ quân phục! Sánh bước trên hành lang dẫn lên cầu chỉ huy, tay trong tay, Giao Long tháo nhẫn đính hôn ra, và hai người trao nhau cặp nhẫn hôn nhân thực sự, chính là cái cô đang đeo đây.
Từ lúc ấy, họ là “vợ chồng”. Mấy người bạn của cô đã rớt quai hàm khi biết tin này. Anh Trung té nhào khỏi ghế, và ngay cả ông nội, người luôn rất điềm tĩnh cũng đã đấm thẳng mặt Hồng Ma, rồi gọi cô ta là thứ “trâu già gặm cỏ non” gì đó. Tuy nhiên, ông vẫn làm giấy đăng ký kết hôn cho cả hai, và hôn sự chính thức được công nhận. Cả vùng U Minh dậy sóng, báo chí tốn không biết bao nhiêu giấy mực chỉ để nói về đám cưới đồng tính đầu tiên ở Đế quốc Liên hiệp, tới nỗi chính Hoàng đế khi đó phải ra chỉ dụ giải trình rõ ràng. Thậm chí trong giới quý tộc, quan chức và cả các thầy tu cũng xuất hiện những luồng quan điểm trái chiều mà đa số là phản đối. Đối với họ, “đồng tính” là cái gì đó rất tà đạo, không đúng đắn, bậy bạ và lệch lạc nhận thức.
– Nhưng chúng ta đã vượt qua, nhớ chứ?
Vừa nói, Hồng Ma vừa dụi má vào tóc Giao Long. Do vợ không đội mũ, nên cô chồng cứ thế mà cọ thẳng mặt vào thôi. Á, lạnh quá! Lạnh đóng băng linh hồn luôn! Giao Long vừa tỏa tử khí, rõ ràng là dù đã kết hôn thì cô vẫn không chấp nhận những hành vi quá trớn của người “chồng” lập dị này. Giống như cu Thiên, Giao Long cũng có thể tỏa tử khí, nhưng thay vì chỉ gây rét và hạ thân nhiệt, cô thậm chí còn có thể làm đóng băng cả vật thể lẫn vong linh xung quanh mình.
Một sức mạnh đáng sợ, kể cả trong hàng ngũ quỷ hút máu. Chủng “Thi Hoàng”, những thi quỷ cấp cao vượt trội này thậm chí có thể đánh ngang với lũ rồng hạ cấp, và chiến thắng các tinh linh. Thật đáng sợ, Hồng Ma cười, sức mạnh này có thể khiến cả cô lẫn Alicia e ngại, nhưng tiếc thay, Giao Long lại quá lười nhác. Nó thích dùng chiến hạm hơn là đánh tay đôi theo kiểu truyền thống của yêu quái. Nếu sinh ra ở thời đại không có máy móc, hỏa khí thì chắc con ngốc này phải xưng bá luôn rồi!
Đặt tay lên vai bạn, đúng hơn là lên chiếc cầu vai vàng, Hồng Ma nói:
– Làm gì căng thế? Vợ chồng mà, cho tớ chạm chút đi…!
– Cái gì cũng có giới hạn của nó.
Điềm tĩnh tới lạnh lùng, thậm chí hơn cả tử khí tỏa ra nãy giờ, Giao Long liếc mắt nhìn Hồng Ma. Cái liếc xéo ấy thậm chí lạnh hơn cả lạnh, tới nỗi đâm xuyên thấu cả tâm can kẻ vô phước đối diện, khiến trái tim nó nguội lạnh đi như mớ tro tàn. Giao Long còn lạnh hơn Alicia mấy thế kỷ trước nữa, Hồng Ma chắc chắn vậy. Không một tia sáng nào ánh lên từ đôi mắt ấy, đồng tử chỉ duy nhất cái hố đen sâu hun hút vào trong.
Vô hồn. Lạnh lẽo. Đó không phải ánh mắt của người sống. Không chút tình ý, cũng không hề có sự ấm áp đáng ra phải tồn tại trong trái tim của người đã trở thành mẹ. Tất cả chỉ có bóng tối. Bóng tối vô tận, bóng đêm chết chóc. Ánh mắt đó, không hề phản chiếu dương quang, nhưng tựa như chứa đựng cả Âm ti bên trong, khiến ngay đến Hồng Ma cũng phải lạnh sống lưng. Trong cả đời mình, cô chưa từng gặp Thi Hoàng nào có hào quang tử vong mãnh liệt tới vậy!
Mở miệng, Hồng Ma định nói gì đó, nhưng ngay trước khi cô kịp cất lời, Giao Long đã xen ngang ngay.
– Môi trường quân đội.
Hả?
Giỡn chơi hay giỡn mặt nhau thế?
Cuối cùng… Giao Long lôi ra cái lý do lãng nhách nhất tinh cầu đó á?
Đùa à!
Hồng Ma muốn phì cười, cái lý do kinh điển muôn thuở đã dùng từ thời ông nội con vợ đã xuất hiện! “Môi trường quân đội”, nơi mà dù có yêu nhau thắm thiết hay đã kết hôn thì vẫn không được phép có những hành động vượt quá quy chuẩn quân nhân, trừ khi làm ở nơi riêng tư, thần không biết quỷ không hay nhân loại không bận tâm!
Quy định trong quân đội Đế quốc Liên hiệp đó giờ rất nghiêm, nhưng nó vẫn tồn tại những kẽ hở cho phép những tên khéo léo nhất có thể “lách luật” hợp pháp, như không được làm chuyện nhạy cảm giữa nơi công cộng, nhưng có thể làm ở chỗ riêng tư chẳng hạn. Họ thậm chí cho phép binh lính có quyền đi nhà thổ mỗi hai lần một tháng để giải quyết “nhu cầu”, nhưng phải báo cáo tên và đơn vị trước khi đi. Đặc biệt, người có nhu cầu sẽ phải đảm bảo mình không mắc các bệnh lây qua đường “ấy”, nếu không thì nằm nhà chơi. Thật may là Hồng Ma có vợ rồi, và cái tàu này còn là dinh thự của hai người nữa chứ! Đám loi nhoi kia chỉ như… người làm thôi!
Ngẫm ra mấy trò ấy, Hồng Ma thấy ngay tia sáng phía cuối con đường. Đã có giải pháp, vậy tội gì mà không làm? Nhẩm bụng vậy, cô lại cúi xuống, tỳ ngực mình sát vào đầu Giao Long rồi nói tiếp:
– Vậy cậu muốn thế nào?
– Chín giờ tối. Trên giường. Không nói nhiều.
– Ờ, được thôi!
Ngắn gọn, súc tích, dễ hiểu. Chỉ nói gãy gọn vài câu thôi, Giao Long đã khiến Hồng Ma thôi làm trò. Đá bào ăn đã hết, cô liền đưa cả chén lẫn muỗng vào khối xoáy đen vừa xuất hiện giữa không trung, ngay bên trái mình. Đưa chén vào đó, cô rút tay ra và cái xoáy biến mất. Hồng Ma không lạ gì mấy trò này: Ma pháp không gian cơ bản nhất chính là lấy và đưa đồ vượt khoảng cách. Phải luyện mấy cái đó trước, sau đó mới tới người và những thứ to hơn, như con tàu này chẳng hạn.
Trong quá khứ, cũng có vài kẻ dư linh lực tạo ra trò xuyên không, và đã thực sự tới thế giới khác, hay vui vui triệu hồi cái gì đó từ xứ khác tới. Những chuyện như vậy, khi Giao Long mang về từ bên kia, hai người chỉ biết đập tay vào mặt. Có những đứa rảnh rỗi suốt ngày làm trò rỗi hơi và không ngừng triệu tập “anh hùng” sang đánh với quỷ vương. Điều này họ biết rõ, vì lịch sử từng ghi nhận nhiều trường hợp có những “anh hùng” vượt trội bỗng dưng xuất hiện, sở hữu linh lực vô song và dẫn dắt những quốc gia yếu của loài người chiến thắng vài trận, nhưng chỉ là vấn đề thời gian cho tới khi các “Ma vương”, theo đúng cách gọi của con người, hội quân và đánh bật lại. Mỗi lần như thế, dân số loài người lại ít đi dăm ba phần trăm. Cũng không thể trách được, người phương Tây ưa ra tay tàn độc mà!
Nhưng…
– Những chuyện như vậy chưa nói với con bé ngay được.
Giao Long nói ngay vào đầu Hồng Ma. Có lẽ vì sợ nghe trộm? Không ai biết được, nhưng từ lúc này, hai người im lặng như tờ. Chỉ có thi thoảng Hồng Ma đứng thẳng lên, đi bộ mấy bước cho đỡ mỏi lưng, khiến vợ cô chọc kiểu “Ma cũng biết mỏi lưng à?” rồi thôi. Hai người nói chuyện không lâu, chỉ tầm năm phút, vì tàu từ phía Nam sắp tới rồi. Dẫu thế, họ đã thống nhất một số điều.
Thứ nhất, bằng mọi cách giữ Viêm xa khỏi sự thật rằng có những người ở Trái đất đã vô tình “lạc” sang đây, như vậy nó sẽ bớt ảo tưởng vào thế giới trong light novel hơn. Thứ hai, lỡ lộ rồi thì lộ cho hết. Cho con bé biết kết cục bi thảm của lũ “anh khùng” đó, và răn nó đừng nghĩ tới chuyện chủ động gây chiến. Cần thì lấy mấy sách thời Đại chiến ra lòe cũng được, thương vong đó không phải trò đùa.
Thứ ba, những chuyện hôm nay họ không ngồi kể nhau nghe hết, vì trong tương lai sẽ có lúc phải nói lại cho lứa nhỏ. Tâm trí hai người tương thông tương đối bởi khế ước máu, nên họ cũng rất ngại việc phải nhai đi nhai lại mỗi một chuyện. Họ, tuy tâm linh liên kết nhau, vẫn là những cá thể riêng lẻ, Bởi thế nên Hồng Ma mới đòi ăn đá bào, cô muốn tự mình thưởng thức hơn là phụ thuộc vào con ngốc mất cảm xúc kia. Thứ tư, vì lần này Hồng Ma cũng tham dự, nên họ sẽ lấy tư cách “dinh thự Tổng lãnh” để đưa Viêm theo. Con bé không phải dạng thiên tài đột biến như Mộc Ma, vẫn sẽ phải học lên như bao đứa trẻ khác, nhưng để chuẩn bị cho tương lai, nó nên xem qua đã. Về nơi ở, chuyện đó hai người sẽ bàn bạc với nó sau.
Bẻ cổ vài cái đỡ mệt, Giao Long lấy trong không gian ra một túi máu đông lạnh, Nhẹ nhàng xé bỏ phần trên, cô đưa lên miệng uống ngon lành. Chỉ tầm nửa lít, đối với thi quỷ thì cũng như cốc nước thường, nên cô ngửa cổ ực một hơi cạn sạch. Ném cái bao rỗng vào thùng rác ở tận mép trái phòng lái, thuyền trưởng mới lại tiếp tục bàn bạc:
– Chuyện cuối cùng, về cái “nghi lễ” cậu nói với nó nhỉ?
– Vậy là cậu biết rồi à?
Hồng Ma nói, tỏ vẻ hơi thất vọng. Nhưng rồi cô đứng thẳng lên, bảo tiếp. “Nghi lễ” đó, giống như Giao Long từng trải qua, là phong ấn giúp kiềm hãm Huyền Viêm lại, không cho nó bạo phát, đồng thời giữ lại nhân tính, giúp cô không tha hóa thành đám thi quỷ hạ cấp hay nhảy tưng tưng. Tuy nhiên, do Viêm vẫn còn sống nên nghi lễ chỉ cần một nửa là đủ. Ngọn lửa đen sẽ hoàn toàn bị kiềm chế, giống như bỏ lửa vào lò và điều chỉnh nó vậy. Có bao nhiêu phong ấn thì hai người cũng không rõ, vì nó tùy thuộc vào tình trạng mỗi người. Giao Long khi đó chịu bao nhiêu, cô cũng chẳng rõ vì nó bị trùng với phong ấn bảo vệ ý thức luôn, khiến tổng số khóa bị đội lên khá nhiều. Hồng Ma từng dùng nó rồi, nhưng cô phá ngay lập tức và chuyển thành dạng linh hồn – lửa như bây giờ nên không để tâm. Cuối cùng, hai bà ngốc đành nhìn nhau mà thở dài sườn sượt.
Nhìn lại bản đồ, Giao Long mới nhớ mình trải nó ra làm gì! Ban nãy cô định khi các lãnh chúa tới sẽ cùng bàn bạc kế hoạch cho toàn thể các chỉ huy cấp cao. Do đặc trưng bảo mật nên những quý tộc tham dự sẽ không được biết về dự định chi tiết cho tới khi họ tập trung ở dinh Tổng lãnh, trong trường hợp này là Hồng Ma. Ba trưởng tộc và mười mấy tướng quân địa phương, thêm các sĩ quan từ quân chính quy, lần này phải phổ biến mệt lắm đây. Cô đã định chuẩn bị hết tất thảy mọi thứ, nhưng việc Hồng Ma tới đã phá tung hết tất cả lên! Đúng là đàn bà hay nói dai, hai người nói đủ chuyện trên trời dưới đất, từ ăn uống tới kỷ niệm xưa và cả chuyện con Viêm, nhưng lại quên khuấy mất đại sự! Thôi kệ, Giao Long nghĩ, dù gì cô cũng chuẩn bị trong đầu rồi. Sẽ ổn thôi…
Ngoài kia, tàu phía Nam đã tới. Hơn ba trăm chiến hạm, tất cả đều treo quốc kỳ, quân kỳ và hiệu kỳ riêng trên các cột cờ cao. Khác với những Đại Lãnh địa kia, U Minh không có cờ riêng. Trừ Hồng Ma và những tàu trực tiếp dưới quyền cô treo cờ đỏ với chim đen chính giữa, những tàu khác hoàn toàn chỉ treo mỗi quốc kỳ. Tùy trường hợp mà chúng còn kéo cả quân kỳ Không quân, lá cờ hai màu trắng với xanh lam nằm ngang, chính giữa là chiếc mỏ neo và cánh quạt bắt chéo nhau. Không biết tên mù nghệ thuật nào thiết kế nó nữa, nhưng Hồng Ma chỉ muốn đốt quách cái thứ xấu xí tệ hại đó đi thôi! Bây giờ chưa được, nhưng một ngày nào đó, cô sẽ thay cả quân kỳ lẫn quốc kỳ, đổi sạch mấy lá cờ sỉ nhục người nhìn ấy bằng thứ khác dễ coi hơn!
Và trong lúc Giao Long không hề để ý, Hồng Ma đã lén lấy trong túi quần ra chiếc nhẫn cưới. Đeo nó lên ngón áp út bên tay phải, cô nhoẻn cười.