Hiu… Hiu…
Gió lên rồi. Nhẹ nhàng thổi qua rừng anh đào hồng phấn đương kỳ nở rộ, cơn gió thoảng hơi Xuân mang theo những cánh hoa bé xinh, thanh tao bay theo vào sân lâu đài Biwa. Rơi khắp trong sân tòa lâu đài hùng vĩ, trắng toát với tháp chính cao, lợp nhiều lớp mái ngói đen cong cong và những gian phòng nhô ra trên mái, chúng tạo thành khung cảnh kỳ lạ, thơ mộng mà có nằm mơ, những kẻ lao động nghèo sẽ không bao giờ hiểu được. Hoa rơi trước hàng liễu rũ cổ thụ xanh xanh, phủ cả nền đá xam xám, rơi vào hồ nước trong veo, nơi bầy cá chép to đủ màu sắc cứ chốc chốc lại nổi lên đớp bóng nước. Cánh hoa đậu vào bậu cửa sổ, vào cả trong phòng, rơi nhẹ trên những chiếc tatami trắng ngần, và vào cả hiên trước tòa tháp cao.
Ngồi trên chiếc sập gỗ ngay cửa chính, một người phụ nữ cao lớn, ước chừng hai thước tư đang ung dung chải lại mái tóc đen dài mượt như tơ tằm. Không hề mạnh bạo, cứ mỗi lần cô đưa tay, chiếc lược gỗ nâu nạm ngọc trai lại chải từng đường trên mái đầu ấy, dễ dàng kéo thẳng chúng ra, hoàn toàn không phải dùng đến chút sức nào.
Mặc bộ quân phục đen trũi, cổ áo tròn hồ cứng với hai phù hiệu cổ đeo bên hình bình hành, nền vàng với hai hàng đỏ mỏng với ba sao trắng năm cánh dập nổi, lại đeo trước ngực trái chiếc huy hiệu hình bầu dục, với hai hình Mặt trời mọc đỏ đối xứng, chính giữa là quyền trượng cùng bông cúc vàng mười sáu cánh, biểu tượng Hoàng gia Yamato, cô ngồi đó, nhìn hoa đào rơi, mặc cho đám tiểu yêu làm việc xung quanh đang sợ đến không dám thở mạnh. Chiếc mũ tướng để trên hai bắp đùi, còn thanh nodachi lớn, thứ vũ khí kỳ quặc cong cong, dài hơn hai thước đặt ngay bên cạnh. Cùng với nó, cô còn đeo khẩu súng lục nhỏ trong chiếc bao da giắt bên hông. Đôi chân đi bốt da cao vắt chéo lên nhau, lưng cong xuống, khiến cho đầu gối phải gần như chạm vào ngực áo đang căng ra hết mức.
Đặt trên chiếc nón, lá thư viết tay còn chưa bóc vẫn nằm lặng thinh, thi thoảng đôi ba cánh hoa lại rơi lên. Phong bì trắng muốt, dán con tem kỳ lạ màu đen với ngôi sao sáu cánh đỏ cùng dấu bưu điện của Đế quốc Liên hiệp ấy là thứ cô em gái dễ thương vừa gửi về cho cô. Cô chưa đọc ngay, định lát nữa khi đám gia nô tận trung đủ thì sẽ cho cả đám nghe luôn thể. Lá thư ấy, đề tên Yamashita Masami, gửi cho người chị ở quê nhà…
Nguyên soái Lục quân Đại tướng vương quốc Yamato, Yamashita Yukihime.
Một Hasshaku, cao đến tám “xích”, tức chừng hai thước tư, cô đã lãnh đạo quân đội Yamato và gia tộc Yamashita qua thời kỳ khó khăn nhất của vương quốc. Cuộc Duy tân năm sáu mươi tám của thế kỷ trước, chiến tranh Kagoshima chống lại các samurai phản loạn của gia tộc Chuuichi, trận đánh cuối cùng ở núi Đen, thậm chí tham gia vào cải tổ quân đội toàn diện, tấn công bán đảo Baekje và đạt được hòa ước với hai siêu cường phía Đông là Đại Đế quốc Novgoroussiya và Đế quốc Liên hiệp, cùng hai gia tộc kia đảm bảo nền độc lập của Yamato. Hải, Lục và Không quân, ba gia tộc, ba trụ cột, nhưng không hiểu sao cô lại thấy mình có vẻ hơi… tụt hậu? Cả hai gia tộc kia đều đang thay đổi, canh tân từ từ, chỉ riêng cô, với cái bộ sậu Lục quân quân phiệt vẫn mang nặng tư tưởng samurai, là dậm chân tại chỗ. Nếu như vậy, trong tương lai không xa, nếu xảy ra chiến tranh thì liệu Lục quân có đủ sức đối đầu địch không?
Tin báo từ tuần trước cho hay, Đế quốc Liên hiệp lại tiến hành tập trận thường niên. Năm nào cũng vậy, cứ tầm giữa tháng Ba tới đầu tháng Tư, cái đám Nam Man đó sẽ tập trận bắn đạn thật rầm rộ, rồi lại tiến hành giả định đổ bộ, tấn công đột kích,… Tới chừng tháng Mười, lại đến lượt Novgoroussiya hoành hành phương Bắc. Chục năm như một, hai xứ đó suốt ngày lôi quân ra tập, tập nữa, tập mãi, tập mà giống như dàn kế hoạch đổ bộ đánh chiếm Yamato vậy.
Dân thường họ chỉ thấy địch mạnh nên sợ thôi, còn với đám sĩ quan như cô, không phải bọn bụng bự lạc quan với “tinh thần samurai bất diệt”, đều biết rằng bây giờ nếu đánh toàn lực với một siêu cường lân cận, Yamato sẽ không thể trụ lại quá hai năm. Còn nếu cùng lúc hai siêu cường đánh liên hợp, thì cái quốc gia này tiêu chắc rồi. Thời đại này không còn chuyện cầm kiếm hô “Vạn tuế!” rồi lao vào giáp lá cà địch nữa. Yukihime biết, Masami và các tướng thân cận cũng biết, nhưng đám bụng phệ chóp bu không biết. Giá mà chúng biết được sức mạnh công nghiệp của các siêu cường thì tốt quá!
Nhưng, cũng đâu có nghĩa là được đầu hàng?
Không hề sợ hãi, Yukihime vẫn chải tóc đầy thư thái. Học thuyết chiến tranh hiện tại của Hải và Không quân, “Hạm đội quyết chiến”, là một cuộc chiến tranh phòng ngự chủ động. Rỉa dần lực lượng địch trên đường đi, sau đó khi chúng vào tầm biển nhà thì quân ta sẽ tấn công và giành được chiến thắng quyết định. Học thuyết này phát triển từ thuyết tàu to pháo lớn của Mahan, đề cao vai trò của chiến hạm to lớn và sự “quyết định” của trận đánh chiến lược.
Điều này, kể cả một con Lục quân không biết bơi cũng chẳng bay được còn thuộc nằm lòng, vì Lục quân cũng dùng học thuyết tương tự. Đánh liên tục, bào mòn địch và sau đó tung ra lực lượng chính để nghiền nát đối phương. Nhưng kiểu chiến tranh này chỉ phù hợp cho phòng thủ, nếu phải bành trướng thì e rằng Yamato sẽ khó thực hiện được việc ấy. Trong khi đó, tài nguyên trong nước lại ít, nhu cầu khoáng sản và nguyên liệu thô tăng cao, đám trẻ bắt đầu quân phiệt nữa rồi. Đám choai choai chưa từng ra trận, chỉ oang oang cái mồm là giỏi ấy, cô ước gì có thể ném chúng nó tới cảng Pyort hồi ngàn chín trăm lẻ năm, nơi hai bên tiến không được, lùi chẳng xong, chỉ có thể xung phong và làm bia cho đám súng máy tập bắn! Địa ngục trần gian chưa bao giờ gần tới thế cả. Đám nhóc tỳ chưa từng giết người, có khi thấy máu đã xỉu ấy mà đòi manh động thì… ừm…
Quốc gia này đi tong rồi!
Nhưng dẫu sao, đó cũng chỉ là Yukihime nghĩ quá lên thôi. Khép hờ đôi mắt màu ngọc thạch, để hàng mi dài như lá liễu phủ lên đôi mắt, và ánh nắng vàng tươi tắm cả lên thân thể trắng bệch không chút sức sống của loài ma quỷ này, cô ngồi yên, mặc cho các tsukumogami, nekomata và cả đám ma trơi tay sai lòng vòng xung quanh, vừa làm vừa lo rằng không biết cô có nổi hứng mà kêu chúng nó ra thử nghiệm chiến thuật mới không. Việc ấy không xảy ra, tuy nhiên, không ai đoán được chữ “ngờ”. Masami gửi thư về, tuy chưa đọc, Yukihime đã nắm được đại khái cô em gái đầu xù muốn nhắn nhủ gì. “Dù đã nhập quốc tịch bên kia, nó vẫn không quên quê hương…”, cô mỉm cười, “Em gái ngốc…”
Ngoài cổng lâu đài, một sĩ quan Lục quân tiến vào, mang theo chiếc cặp chứa đầy tài liệu. Xa xa, bên bờ hồ Biwa, hồ nước xanh ngắt soi bóng bầu trời đầu xuân, chỉ cách thành vài ba phút đi bộ, có chiến hạm bay lớn vừa buông neo. Cảnh đẹp không kéo dài lâu: Gió mạnh dần lên, mây đen đột ngột kéo tới đầy trời. Hồ Biwa dậy sóng, vỗ ì oạp vào bờ kè xây xung quanh. Hàng liễu lung lay mạnh, hoa đào rụng dần. Trong lâu đài, đám gia nhân nhanh chóng thu hết đồ phơi, nệm nằm, gối ngủ,… vào nhà. Không khí lạnh dần, sấm nổ đì đùng cả một góc trời. Nhìn lên, Yukihime không khỏi nhăn mặt.
Điềm báo dữ. Bão sắp tới rồi. Một cơn bão, mạnh hơn bất cứ trận bão nào, không sớm thì muộn cũng sẽ càn quét thế giới, hủy diệt mọi thứ trên đường đi.
Bây giờ chỉ mới là khoảng lặng trước cơn bão.
Nhưng bao giờ thì nó xảy ra?
~oOo~
Rời khỏi phòng quản lý dân cư với chiếc thẻ kim loại trên tay, Viêm xoay đi xoay lại, hết coi trên lại nhìn dưới, xem xem rốt cục thứ này làm ra kiểu gì. Dù nhìn thế nào thì nó cũng là tấm thẻ thép bình thường thôi, vậy mà lại dập nổi được tên nhỏ, ngày sinh, địa chỉ và cả mấy thông tin linh tinh như mặt mày có bị gì không, thậm chí lấy được cả dấu vân tay nữa! Lúc mợ Dung mang ra, nó chỉ là miếng kim loại hình chữ nhật bo tròn bốn cạnh, bên trên không có gì hết, vậy mà khi Viêm nhỏ máu lên rồi đọc thông tin, nó lập tức hiện lên cả!
Hình như khi ấy Viêm thấy mợ nó có dùng ma pháp gì đó, khiến cái thể phát ánh sáng xanh, rồi tiếp theo là thông tin hiện lên. Cái này giống như trong light novel, nhân vật chính đi làm mạo hiểm giả gì đó thì ở Công hội cũng phải làm cái căn cước kiểu vầy. Nhưng tự dùng kim chích máu thì quả thực là nhói lắm luôn ấy! Không phải đau điếng người, mà nó nhói lên y như kiến càng cắn, khó chịu không thể tả! Chẳng hiểu sao hồi trước đi Nhi đồng 1 nó lại chịu nổi vụ này nhỉ? Ngón tay tuy đã được dùng phép chữa lành, dẫu vậy Viêm vẫn thấy hơi khó chịu. Và quan trọng hơn, cu Thiên từ lúc đó cứ muốn mút ngón tay mình. Không phải nó định hút máu đó chứ?
– Muốn chứ? – Mộc ma nhoẻn miệng cười – Tớ cho nó hút cạn máu cậu nghen?
– Dẹp! – Viêm bĩu môi ngay.
– Hổ báo quá! May là nó ngủ rồi, không là tớ cho nó đu cậu tiếp!
Nháy mắt với bạn, Mộc Ma không quên xốc lại tay. Nhỏ đang bồng Thiên, quay mặt thằng bé ra đằng sau. Cu cậu ngủ xấu cực kỳ, không thèm quàng tay qua cổ chị mà cứ buông thõng xuống dưới, trong khi cái miệng chúm chím cứ chốc chốc lại chảy dãi ra ướt hết cả cầu vai. Đôi mắt nó nhắm nghiềm, má tì lên vai Mộc Ma, nhìn phúng phính đến là cưng. Mái tóc đen dài lòa xòa xuống sau lưng, đan xen với mái tóc đỏ tươi của Mộc Ma. Đi dưới khoảng sân này, tuy nắng không quá chói, thì quả đầu đỏ rực ấy vẫn khiến Viêm thấy khó chịu. Tới bây giờ, số câu hỏi trong lòng nó đã vượt quá mười đầu ngón tay, và con chột kia vẫn chưa chịu hé răng nửa lời. Cứ như ai đó sắp đặt, dù muốn hỏi thế nào thì Viêm cũng không thể há miệng ra mà không bị lái sang chuyện khác. Thế là sao chứ? Ông Trời không muốn nó biết sao?
“Làm quái gì có ông Trời chứ!”, Mộc Ma cười thầm. Đi cạnh Viêm, nhỏ biết hết mọi điều con bạn nghĩ, và cũng thấy cái trò tung hỏa mù của mình đã hoạt động rất tốt. Càng nhiều nghi vấn trong đầu, Viêm sẽ càng muốn biết, muốn học hỏi hơn, và như vậy sẽ kích thích bộ não tư duy hơn. Trong cái lứa học viên tốt nghiệp hồi đầu năm nay, Mộc Ma không có đối thủ về cả lý thuyết và thực hành, nhưng đó chỉ là chương trình sơ đẳng, là kiến thức cơ bản mà ai cũng phải biết nếu đã xác định đi sĩ quan. Vả lại, nhỏ cũng muốn đối thủ phải ngang tuổi mình, xấp xỉ chút không sao, nhưng nhất định cũng phải còn nhỏ. Ganh đua với người lớn chán lắm, cùng tuổi vui hơn! Vừa là bạn vừa là đối thủ, cứ đấu nhau thế trước sau gì nó cũng giỏi hơn, sẽ được mẹ và thuyền trưởng công nhận, và khi tới lúc, Mộc Ma sẽ… e he he… trở thành Đô đốc!
– E he… e he… e he he he…
– Cậu cười tởm quá.
Vẫn đang song hành, Viêm không thể nào không xấu mặt vì cái kiểu cười vừa thô thiển vừa đen tối của Mộc Ma. Hai con mắt híp lại, gò má nhô cao, trong khi cái mồm ngoác rộng đến tận mang tai, bây giờ chỉ cần đỏ đỏ lên chút nữa thôi là y hệt bọn biến thái trong manga hồi trước Viêm coi ké tụi bạn rồi. Mà như thể còn chưa đủ, điều làm nhỏ thậm chí lo nhiều hơn chính là con đầu sừng ấy vừa cười vừa nựng cu Thiên. Nó sợ thằng bé thức, khó chịu thì lại xả đầy tử khí ra, thế là hai con chị chết cóng hết!
Cái tử khí của mẹ con Giao Long, như mợ Dung bảo trước khi tiễn hai đứa, là đặc biệt cá biệt trong số các thứ cá biệt. Làm thầy pháp bao nhiêu năm, đã chiêu mộ hàng vạn âm binh nhưng đến mợ còn chưa từng thấy qua thứ tử khí mạnh và tàn độc đến vậy. Cảm giác ấy giống như hằng hà sa số linh hồn oán hận gào thét cùng lúc vậy, không chỉ khiến thể xác rét hơn mùa đông, mà còn làm cho hồn phách mình muốn đóng băng lại. Nếu tính riêng sức mạnh ấy thì kể cả tuyết nữ Yamato, hay thậm chí là “con hầu Tây của Hồng Ma” cũng khó mà so lại được.
Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện, nói đủ thứ trên trời dưới đất nhưng tuyệt nhiên không hề có gì liên quan tới những điều Mộc Ma nói loạn hôm qua. Bất cứ khi nào Viêm muốn hỏi, nhỏ đều bảo “Bí mật quân sự!”, “Tớ không đủ thẩm quyền!” hay “Hỏi mẹ tớ á!”, toàn dội mấy xô nước đá lạnh cóng lên đầu Viêm là giỏi. Nhưng bù lại, Viêm cũng biết được kha khá tin “quốc tế” từ Mộc Ma, bởi hệ thống báo chí, phát thanh ở đây không hề lạc hậu như nó vẫn tưởng.
Sáng nay Mộc Ma chưa xem báo nên không biết, nhưng do dinh Tham mưu trưởng được giao báo riêng nên lát nữa hai đứa đọc sau. Hệ thống loa phát thanh và tháp thu phát sóng vô tuyến ở khu vực học viện, kho bãi và quân cảng cũng giúp truyền tin đi khắp nơi. Radio “đồ cổ”, thứ đáng giá bạc triệu ở Thành phố Hồ Chí Minh và thường chỉ dân sưu tầm cực kiên trì mới có, thì ở đây là hàng chợ, bán nhan nhản với giá mười “quan” một cái nhỏ, vừa hay đút túi quần, mười ba “quan” một cái to xách tay, cùng cỡ với những máy cát – xét hay bán ngoài siêu thị điện tử. Phòng nào cũng có riêng một máy radio bỏ túi để tiện nghe ngóng tình hình, còn ở các khu tổng bộ thì trang bị hẳn dàn máy liên lạc không dây tân tiến, có thể truyền tin tới hạm đội cách đó cả ngàn lý.
Nói tới đó, Mộc Ma dừng lại. Kéo Viêm vào một góc trong khu nhà chính, nhỏ nhìn quanh rồi nói tiếp:
– Cái máy mã hóa của mẹ tớ là hàng hóa thạch từ thời zeppelin sơ khai rồi, gần sáu chục năm chứ chả ít! Nói không phải chê chứ tại nó cũ quá, không còn ai xài nên họ mới dùng để mã hóa tin! Thời đại này rồi còn xài máy cơ trong khi cậu có máy điện thì… Mà nói thiệt chứ cái máy cơ đó còn khó phá hơn máy điện mấy chục lần á!
– Ể? – Viêm trố mắt nhìn đầy ngơ ngác – Sao kỳ vậy? Tớ tưởng đồ hiện đại phải…
– Hiện đại dĩ nhiên hơn, nhưng cái máy đó dùng cơ chế gõ và đảo chữ cổ điển, chứ không cần dây điện! – Mộc Ma thì thầm – Và với mấy ống sắt xoay chữ thì cho cậu phá tới mùa quýt! Nó đảo liên tục, nên trừ khi cậu có một cái, không thì cứ mơ!
– Ghê vậy?
Há hốc mồm, Viêm không ngờ cái máy mã hóa to bự, cồng kềnh đó nghe còn đáng sợ hơn cả máy Enigma của Đức nữa! Lúc Hồng Ma giới thiệu nhỏ đã nghe có gì đó na ná, nhưng không ngờ lại kinh quá vậy! Hồi nhỏ coi trên tivi, nó thấy người ta bảo Enigma có ba hay mấy bánh xe chữ ấy, thay đổi theo cơ chế mã hóa đặc biệt, khiến cho quá trình ấy đi xuôi được nhưng nhập ngược không xong. Với bàn phím gõ kiểu cũ kết hợp với việc nối dây điện, nó thay đổi thứ tự các chữ sẽ xuất hiện của bánh xe, và tùy theo thứ tự lắp đặt mà thông điệp sẽ mã hóa theo từng cách khác nhau. Nó không nhớ rõ lắm, nhưng cái máy đó nghe nói có mấy trăm triệu hay mấy tỉ cách ấy nhỉ?
“Tư duy khiếp thiệt!”, Mộc Ma liếm liếm môi mình. Vẫn bồng cu Thiên, lúc này vừa mới xốc thêm phát để nước dãi đừng chảy ra, đồng thời vắt tay bé cưng qua vai để nhóc tỳ đỡ mỏi, nhỏ chột một lần nữa phải kinh ngạc trước bộ óc của Viêm. Bây giờ nó không biết con nhỏ đứng trước mặt phải gọi là ngốc hay thông minh kiệt xuất nữa. Bình thường cái gì cũng ngu ngu ngơ ngơ, vậy mà cứ đúng “tần số” là lại suy nghĩ còn hơn người ta nữa. Cái máy i ních… gì đó Viêm nghĩ tới cũng vậy, kiến thức về nó vượt trội hoàn toàn những gì Mộc Ma biết về hệ thống mã hóa. Thậm chí thay đổi thứ tự bằng việc đổi đầu dây và các tổ hợp chữ cái khi thay đổi thứ tự bánh xe chữ cũng là điều rất mới, vì loại máy cũ kia chỉ có thể dùng ống trụ thép để thay đổi thứ tự bắt đầu, chứ hoàn toàn không có chuyện đảo vị trí bánh xe. Thậm chí nó còn không có cái “bánh xe chữ” nữa chứ! Hay tầm hiểu biết nó chưa tới?
Chẳng lẽ đây là kiến thức quân sự của thế giới khác?
Không hiểu nổi nữa…
Không thể hiểu được những điều Viêm nghĩ, dù bình thường đầu con đó toàn chuyện tào lao, Mộc Ma quyết định tổ lái ngay. Nó nói về những vấn đề thời sự quốc tế, điều mà bất cứ ai cũng có quyền được biết, tuy nhiên tin tuyệt mật thì không nói được. Cũng không hẳn Mộc Ma không thể nói, bởi những chuyện đó nó cũng chẳng có được một chữ bẻ đôi thì nói được gì? Dù là con của người quyền lực thứ hai U Minh, nhỏ vẫn không được quyền làm lộ bí mật quân sự, ngay đến tin tức về cuộc tập trận cũng chưa chắc moi đúng, thì những thứ thậm chí lớn hơn, như đối sách với các siêu cường khác, chính sách dân số, kinh tế, ngoại hối, ngoại giao, thương mại, dịch vụ,… của U Minh và toàn quốc. Còn những thứ như xung đột vũ trang, giá tài nguyên tăng giảm, cổ phiếu hay ông lãnh đạo xứ này chửi ông lãnh đạo xứ khác là “thiếu dân chủ”, “vi phạm nhân quyền” thì nhan nhản ra.
Kéo Viêm ra chỗ khác, đúng hơn là trở lại cái bàn đá hồi nãy chúng nó ăn sáng, Mộc Ma mới để cu Thiên xuống, ngồi tựa bên phải mình. Viêm ngồi đối diện hai chị em, vẻ mặt đầy bần thần nhưng cũng sẵn sàng để nghe bất cứ tin gì từ “cô” Mộc Ma. Một trong những điều cơ bản của light novel dị giới, nó vẫn nhớ, chính là thu thập thông tin, càng nhiều càng tốt. Đây không còn là quyển truyện mà nhân vật chính vừa xuyên đã bá, cũng không có thần thánh nào bảo hộ cho cả. Vì vậy, nó phải có chỗ dựa, và cả nguồn thông tin đáng tin cậy nữa. Mộc Ma thì… không hẳn, nhưng vẫn đảm bảo những tin tức ngoài quân sự là tương đối thật.
Ngồi vào đó, lúc này Mặt trời đã lên kha khá nhưng vẫn còn rất mát, Mộc Ma mới lôi trong túi quần ra một tấm bản đồ thế giới. Trố mắt nhìn cái bản đồ in màu, kẻ kinh độ, vĩ độ ngay ngắn, Viêm không dám tin vào mắt mình nữa! Cái túi quần bên trái, chỗ Mộc Ma vừa lấy “hàng”, trông hoàn toàn bình thường, thậm chí ban nãy còn không thấy phồng lên, vậy mà chỉ trong tích tắc lại có thể rút ra hẳn cái bản đồ to vậy sao? Nó muốn hỏi, nhưng thấy Mộc Ma còn đang bận canh cho tấm giấy ấy ngay ngắn, bèn thôi.
Bề dài chừng một thước, bề ngang bảy tấc, bản đồ Mộc Ma lấy ra được vẽ hoàn toàn bằng tay, thậm chí còn có hình la bàn với bốn hướng chính, tám hướng phụ và những hình vẽ trang trí nữa. Có hình giống như tiên cá nhưng tô xám tro và phun nước giống cá voi, nằm gần nơi mà nó nghĩ là Úc, trong khi cũng có hình con “rồng” màu đen phía Tây Nam vùng Bắc Âu, ở cái khu đất trông na ná bán đảo Scandinavia mà nó từng thấy trong mấy cuốn sổ có in bản đồ thế giới.
Nhìn bản đồ, đúng hơn là hải đồ toàn thế giới, Viêm thấy nơi này gần như giống hệt Trái đất về các châu lục, duy chỉ có ở phía Đông châu Úc, nơi trong bản đồ gọi là “Cộng hòa tự trị Australistz”, tồn tại một lục địa nhỏ bằng nắm tay gọi là Lemurea. Trên đó, nhỏ thấy nó còn chia ra ba quốc gia nữa, theo kiểu chân vạc, với những ngôi sao năm cánh đánh dấu thủ đô. Nhìn lại sang phía Tây, cái tên “Đế quốc Liên hiệp” viết tay nắn nót bằng mực đen kiểu Tây đập ngay vào mắt nhỏ, với lãnh thổ “Việt Nam” bên này tô màu đỏ tươi. Thủ đô được ghi rõ là Đông Kinh, nhưng bên dưới, trong ngoặc đơn nhỏ, người viết còn chú thích thêm cái tên “Đông Đô”. Thấy lạ, nhỏ hỏi:
– Ơ sao có tới…
– Biết ngay cậu sẽ hỏi mà! – Mộc Ma nhún vai, nhoẻn miệng trả lời – Đông Kinh hay Đông Đô đều là một tên thôi, dịch ra đều là “Kinh đô phía Đông”. Nhưng khi dùng lại khác nhau, vì Đông Kinh là tên gọi chính thức, còn Đông Đô là cách gọi cũ, dân dã, nên trên giấy tờ hành chánh hay bản đồ đều sẽ ghi Đông Kinh lớn hơn Đông Đô! Hiểu chứ?
– Ờ thì hiểu…
Hơi ngập ngừng, Viêm trả lời. Vụ hai tên gọi này chắc cũng kiểu Thành phố Hồ Chí Minh với Sài Gòn mà nhỉ? Nó phân vân chút, nhưng rồi cũng lại nhìn tiếp. Tuy hải đồ này vẽ rất đẹp, nhưng có vẻ đã cũ rồi. Nhiều nếp gấp hằn rõ trên mặt giấy, và dù loại giấy làm nó khá dày, những vết ấy vẫn đủ làm cho chỗ gấp mị mất màu, thành những đường ố vàng rất xấu. Viêm không biết làm sao mà Mộc Ma nhét vừa thứ này trong túi, nhưng chỉ riêng việc có nó thôi đã hay lắm rồi!
Không nghĩ nữa, nhỏ lại xem bản đồ. Đưa ngón trỏ lần lần theo đường biên giới, Viêm thấy Đế quốc Liên hiệp thực sự to gấp mấy lần Việt Nam. Toàn bộ lãnh thổ của nó, dù không vẽ rõ các lãnh địa bên trong, cũng đủ lớn để con bé choáng ngợp. Biên giới phía Bắc nằm trùng một nửa với sông “Linh Giang”, xem ra là Trường Giang bên này, rồi lại đánh lên trên, tới gần Mông Cổ, hay “Cộng hòa tự trị Khan” thuộc Đại Đế quốc Novgoroussiya.
Theo bản đồ, Viêm thấy “Nga” bên này khá lớn, có phần nhỉnh hơn Liên Bang Nga, và có khá nhiều các vùng ảnh hưởng. Công quốc Aisin, quốc gia tương ứng với Mãn Châu, nằm hoàn toàn trong vòng kiểm soát của họ, để lại “Cộng hòa Liên bang Hoa Đông bé xíu, chia rẽ bị kẹp giữa hai siêu cường và Cộng hòa Thổ Phồn phía Tây. Ở mặt Đông, bán đảo Baekje bị chia làm hai quốc gia, Joseon phương Bắc và Baekje phía Nam, đang căng thẳng chính trị. Ít nhất, mỗi khi Viêm chỉ tới đâu thì Mộc Ma bảo tới đó.
Khu vực Trung Đông, với các quốc gia tương ứng Iran, Iraq, Syria, Lebanon, Jordan và Afghanistan được khoanh thành một vùng gọi là “Liên minh Babylon”. Thật ra bản đồ cũng không giống lắm, một phần do vẽ tay và sự thật rằng đây không phải Trái đất, nên Viêm chỉ dựa vào những vùng trông giống giống và trí nhớ chập chờn để ép bản thân phải hiểu thôi. Phía Tây Bắc liên minh này là Cộng hòa Ostman, nhìn rõ ràng tương ứng với Thổ Nhĩ Kỳ, và cũng vì Viêm nhớ ngày xưa Thổ được gọi là Ottoman nữa.
Phía Nam liên minh là thuộc địa của Đế quốc Albion, mà khi rê tay sang tới phía Tây, Viêm mới thấy đó là nước Anh. “Không, Đế quốc Anh chứ nhỉ?”, nhỏ nghĩ thầm. Đế quốc Anh thời cực thịnh rất rộng, thâu tóm cả Úc, Ai Cập, Ấn Độ, Canada, Hồng Kông, Bắc Phi và nhiều vùng khác nữa. Mấy cái này chẳng có trường lớp nào dạy, nó mượn máy của tụi bạn lên mạng tra vì sở thích thôi. Đế quốc Anh bên này mất quần đảo Mã Lai và Myanmar vào tay Đế quốc Liên hiệp, vì quốc gia này bành trướng nuốt cả Bangladesh và đi sang Bắc Ấn luôn, trong khi phía Nam lại thâu tóm hết cả Papua New Guinea và tiến sát tới Úc. Với lãnh thổ bành trướng như vậy, thực sự không lạ khi Đế quốc Liên hiệp lại chia lãnh thổ ra nhiều vùng hành chính tới vậy.
Chỉ tay vào bản đồ, Mộc Ma ngồi xuống ghế, bắt đầu giảng:
– Bây giờ là năm một ngàn chín trăm hai mươi ba lịch Tây, nhớ nha!
– Năm một ngàn chín trăm hai mươi ba… – Viêm gật gù – Nhớ!
– Tình hình thế giới hiện tại không quá căng thẳng, nhưng cũng không phải là hòa bình hoàn toàn.
– Là sao?
Nói dứt lời, Mộc Ma dừng chút, để Viêm còn theo kịp. Đoạn, con chột nói tiếp:
– Đơn giản thôi! Liên minh Babylon hiện đang đánh nhau với các nhóm khủng bố tôn giáo cực đoan, trong khi Albion phải đối mặt với các cuộc nổi dậy của dân thuộc địa. – Nhỏ huơ tay trái, ra vẻ phụ họa – Cậu chắc cũng biết nhỉ, bị xâm lược với tự nguyện sáp nhập nó khác nhau lắm!
– À, ừ, tớ hiểu!
Chăm chú nuốt lấy và nhớ nhập tâm từng lời Mộc Ma bảo, Viêm đang thu tối đa thông tin thường thức mà nó có thể và có quyền biết. Thế giới bên này, được gọi là “Thủy Tinh” hay “Tinh cầu Nước”, “Tinh cầu Xanh”, là một phiên bản lớn gấp rưỡi Trái đất, đồng nghĩa với việc đại dương rộng hơn, nhưng các lục địa lại gần như y hệt bên kia. Cái tên này không có nghĩa nó là “Thủy Tinh” Viêm biết, mà là hành tinh của nước, nơi có sự sống chứ không phải cái lò nung của hệ Mặt trời.
Hiện tại, sự cân bằng và hòa bình giữa các chủng tộc, quốc gia được giữ cân bằng nhờ một tổ chức quốc tế gọi là Liên đoàn Thủy Tinh, với năm siêu cường và một quốc gia luân phiên tạo thành Hội đồng Bảo An và khoảng sáu mươi nước thành viên. Năm thành viên thường trực Hội đồng Bảo An là Đế quốc Albion, Đế quốc Liên hiệp, Đại Đế quốc Novgoroussiya, Đế quốc Valhöll và Hợp Chúng quốc Columbia, trong đó các thành viên bình đẳng và không ai có quyền gây sức ép cho ai. Đứng đầu Liên đoàn là Chủ tịch, cùng với Ủy ban Thư ký và những bộ phận khác xử lý từng việc chuyên biệt. Ngoài ra, sẽ có một quốc gia thành viên được bầu chọn luân phiên theo nhiệm kỳ năm năm để ngồi vào ghế thứ sáu của Hội đồng Bảo An nhằm đảm bảo các siêu cường không chơi bè phái, nên gọi là “G5 + 1”.
– Tuy nhiên! – Mộc Ma đập tay cái rầm xuống bàn, chồm hẳn người lên trước – Trong Hội đồng Bảo An thì mình, Valhöll với Novgoroussiya đã có hiệp ước đồng minh tương trợ nhau, người ta gọi là khối Tam Cường ấy! Albion đang khủng hoảng vụ thuộc địa, còn Columbia vẫn chưa đủ sức lực lẫn uy tín trên trường quốc tế để có thể gây ảnh hưởng sâu sắc, nên cả hai nước đó đều không thể tự do mang quân đi “ban phát văn minh” được! Muốn điều quân đi can thiệp ở đâu là phải được các thành viên Hội đồng Bảo An duyệt, toàn bộ sáu trên sáu nếu là nước khác và năm trên sáu cho thành viên bên trong. Nếu không thì cậu có bao nhiêu chư hầu cũng nằm mơ!
– Rắc rối thế? Hầy… – Viêm ngán ngẩm thở dài – Nhưng mà cơ chế như vậy có cần thiết không? Tớ thấy mấy siêu cường đâu cần phải sợ gì đâu?
– Không không không, sai hoàn toàn đó!
Lắc mạnh bàn tay, Mộc Ma chỉnh ngay quan điểm bạn mình. Nhỏ bảo, do thế giới có hơn tám mươi phần trăm dân số là yêu quái, những cuộc chiến tranh thường diễn ra theo hướng nô dịch – diệt chủng hơn là chỉ xâm chiếm quốc gia hay giải quyết các tranh chấp về lãnh thổ, quyền lợi. Trong quá khứ, cuộc Đại chiến Gaia, hay còn gọi là Chiến tranh Gaullia, đã diễn ra và gần như phá tan hoang châu Gaia cho tới tận mười năm trước mới bắt đầu phục hồi.
Chiến tranh khi đó nổ ra do Gaullia, vẫn còn là một siêu cường, đã quá tự tin vào chính mình và mang tư tưởng “nhân loại thượng đẳng”, quyết định gây chiến với các quốc gia khác. Khi đó Valhöll chưa mạnh như bây giờ, còn Novgoroussiya đang cải tổ quân đội. Cuộc chiến bất ngờ khiến cả châu lục chao đảo, và nhanh chóng lan sang các vùng thuộc địa. Mà tất cả cũng vì mâu thuẫn biên giới giữa Gaullia với Valhöll, cái vụ chủng tộc chỉ là cớ xâm lược.
Cuộc đại chiến lần ấy bị xem là hậu quả của việc các liên minh khu vực không đủ khả năng để chống lại siêu cường và những mối đe dọa từ những chủng tộc hùng mạnh nhưng cực đoan. Liên đoàn Thủy Tinh ra đời để ngăn các nước, lãnh thổ tiến hành chiến tranh như vậy, và họ sẵn sàng dùng quyền lực rắn để dẹp bỏ những mối nguy hại và khủng bố.
Liên đoàn có quân đội và cảnh sát riêng, nhưng không phải muốn là điều động, mà cần có sự đồng thuận của hai phần ba thành viên Hội đồng Bảo An, những người có quyền phủ quyết yêu cầu của Chủ tịch Liên đoàn, Ủy ban Thư ký và những lực lượng vũ trang. Họ cũng có quyền phủ quyết trò “ban phát dân chủ” với mấy cái cớ nhảm nhí như lấy lọ nước tiểu và nói đó là vũ khí hóa học để xâm chiếm các quốc gia nhiều tài nguyên, hay “bạo loạn lật đổ” các quốc gia bị Columbia coi là “độc tài” và có nguồn tài nguyên dồi dào.
– Vậy nên sự tồn tại của Hội đồng Bảo An đôi khi còn vượt quá cả Chủ tịch Liên đoàn nữa! – Mộc Ma ngồi ngả ra sau, nói – Tớ không rành lắm về bên cậu, nhưng thuyền trưởng có nói cái xứ Mỹ gì đó hay lấy trò “ban phát dân chủ” để kiếm dầu lắm đúng không?
– Ừm… Hình như vậy thật? – Viêm nghiêng nghiêng đầu – Cũng chả nhớ, nhưng tớ thấy họ hết chống độc tài lại khủng bố, nói đem “mùa xuân” tới mà thấy toàn mùa đông với bom đạn không à!
– Ở đây thì còn khướt!
Bép! Vừa nói dứt câu, Mộc Ma đã vỗ tay vô bắp đùi, mặt ra vẻ khoái chí lắm. Lại chỉ tay vào bản đồ, nó hướng ngay đến quốc gia lớn nhất, nằm ở phía Bắc châu lục. Chữ trên ấy ghi “Đại Đế quốc Novgoroussiya”, thủ đô là Nevagrad. Mộc Ma nói, cùng với Valhöll phía Tây và Đế quốc Liên hiệp ở Đông Nam, Novgoroussiya đã tạo thành “Tam Cường”, ba siêu cường đồng minh chia nhau canh giữ ba miền của đại lục này. Giữa họ có những vùng đệm lớn, như vương quốc Hungollentia nằm ngay giữa Valhöll, Đế quốc Romulusea Thần thánh và Novgoroussiya, bên này thì có Hoa Đông khi bị kẹp giữa hai ông lớn Bắc và Nam. Ngoài ra, Liên minh Babylon cũng thường được coi là “vùng đệm của Albion với Novgoroussiya khi bị kẹp giữa lãnh thổ hai nước, dù chỗ đó giờ đang rối như nồi canh hẹ.
Rê ngón tay từ Bắc xuống Nam, chỉ đúng vào các nước Trung Đông, Mộc Ma giảng:
– Thực lực từng nước trong Liên minh Babylon không ra gì cả, nhưng kết hợp thì họ vẫn có hơn bảy trăm tàu và khoảng hai triệu bộ binh! Ngoài ra, do sở hữu trữ lượng quặng nhiều nhất thế giới nên các siêu cường đều phải dè chừng nếu không muốn động chạm quyền lợi của nhau. Họ cũng có quyền phủ quyết nếu một nước kêu gọi đem quân xâm… ý lộn, “ban phát dân chủ”, nhỉ?
Nói tới đó, Mộc Ma mỉm cười đầy hàm ý. Viêm cũng ngồi cười cười, xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Gió hiu hiu thổi, khiến chúng nó thấy hơi lạnh, nhưng vẫn đủ chịu đựng. Cu Thiên, vốn đã lạnh như nước đá, ngủ thế nào mà quay qua ôm Mộc Ma, dây nước dãi dính hết lên áo nhỏ. Trong lúc con bé luýnh quýnh lau nước miếng trên áo, Viêm lại nhìn bản đồ, xem xem cái quốc gia ấy có không.
“A, thấy rồi!”, nó thầm reo lên khi nhìn thấy hình dáng quần đảo quen thuộc ấy. Vẫn là bốn đảo chính và vô số đảo phụ, cùng quần đảo Okinawa kéo dài xuống tới gần cái đảo “có lẽ là Đài Loan”, Viêm mê mẩn nhìn quốc gia ấy. Kinh thành Heian – Kyo nằm ở phía Tây, cách khá xa Tokyo mà nó biết, ở vị trí tương ứng với Kyoto trên bản đồ Trái đất. Có lẽ thế, Mộc Ma đã nói chỉ có diện tích biển to hơn chứ đất liền hầu như giống hệt mà! Lần mò ngón tay trên lớp giấy dày cộm, cũ kỹ, Viêm không giấu nổi nụ cười khi nhìn thấy nơi ấy ở đây, dù chỉ trên bản đồ. Kể cả khi đã gặp chị Masami, dám chắc rằng “Nhật” có tồn tại ở đây, thì tấm bản đồ này là bằng chứng tốt nhất củng cố niềm tin cho nó!
Vương quốc Yamato!
Nếu văn hóa hai thế giới tương đồng, nhất định Viêm sẽ có dịp được mặc kimono, mang guốc gỗ, xơi bạch tuộc nướng viên và măm món bánh rán huyền thoại của con mèo xanh đầu láng! Nhưng không chỉ vậy, đó còn là không khí trà đạo nghiêm trang, lối cư xử nhã nhặn đậm chất Nhật, những khu vườn thiền, núi Phú Sĩ, samurai, ninja, các lãnh chúa,… Những gì nó đã luôn mong muốn bây giờ rất có thể sẽ thành hiện thực! Không phải dị giới Tây Âu Trung cổ cũng chẳng sao nữa, ít ra nó không phải lo chuyện làm nông nô hay đi Thập tự chinh. Bây giờ sang Yamato, nó sẽ đi coi chùa chiền, tìm đến Hoàng cung làm vài tấm hình, mà ở đây có máy chụp hình chưa nhỉ? Nó sẽ đến các đền Thần đạo, xin bùa may và bỏ tiền vào hòm đóng góp, rồi có khi gặp cả cáo thần ấy chứ! Ôi, thiên đường bây giờ chỉ cách nó vài trăm cây số đường chim bay thôi!
– Mơ mộng chi mà ghê rứa con kia? – Mộc Ma bỗng giở giọng Trung – Yamato và mình đang khá mệt đó! Cuộc tập trận kỳ này cũng là để dằn mặt họ, nên cậu đừng có nghĩ tới chuyện du lịch!
– Hả? Cậu nói cái gì?
Đang vui lại bị đổ thùng nước đá, Viêm như con mất hồn ngã đập mặt từ chín tầng mây xuống cái sàn lát đá của dinh Tham mưu trưởng. Nó hoàn toàn không thể tin được điều mình vừa nghe: Cuộc tập trận này để dằn mặt Yamato? Mộc Ma, cậu nói đùa hay giỡn chơi vậy? Số câu hỏi trong đầu lại tăng lên, nhưng khác với hôm qua, bây giờ nhỏ bạn nói luôn:
– Ít nhất là tớ biết thế. – Nó nhún vai – Yamato mấy thập niên nay đang trỗi dậy hiếu chiến, chủ nghĩa quân phiệt lan rộng khắp trong dân. Bây giờ tụi đó muốn bành trướng, xâm chiếm các vùng giàu tài nguyên của mình, nên mình phải thị oai trước, không cho nó phá rào đã!
– Nhưng… còn chị Masami? – Viêm hỏi ngay – Chị ấy thì sao?
– Masami… ấy à?
Mộc Ma chợt trầm tư. Nó nhớ cô ta mới nhập quốc tịch chừng hai năm trước, với tư cách là quân dưới quyền Tổng lãnh. Như vậy cô ấy giữ nguyên quân hàm từ khi ở bên Yamato, chỉ đổi phù hiệu cổ áo và cầu vai, cũng như chuyển sang bộ quân phục cá biệt ấy. Mà Masami có lần nào mặc quân phục nghiêm chỉnh chưa ấy nhỉ?
– Chuyện này khó, khó thiệt chứ chả giỡn đâu. – Con chột nói – Chuyện quan hệ quốc tế tớ không chuyên, mấy cái này chờ mẹ tớ tới thì mới nói được!
– Có lẽ vậy…
Chống tay vô cằm, Viêm tiếp tục nhìn tấm bản đồ. Bây giờ Mộc Ma mới giải thích rằng túi quần nó thực sự khá sâu, lại thêm chiếc áo lính bên ngoài che qua nên Viêm không thấy bản đồ cũng không có gì là lạ cả. Loại giấy dùng vẽ hải đồ thế này là kiểu giấy da dê phương Tây, chất lượng chỉ ở tầm trung nhưng bền hơn loại giấy thực vật sản xuất bên này, nên thích hợp để làm bản đồ bay hay đi biển hơn. Mà cũng không ai khùng tới mức vẽ bản đồ lên thứ giấy mỏng dính, yếu xìu kia cả, không thấm nước nhòe hình thì cũng tan nát vì xài quá nhiều thôi. Vậy nên tuy lỗi thời, cho tới trước khi tìm được loại giấy mới thì cứ dùng cái thứ thô tới nỗi không thể làm khăn mùi xoa này thôi.
Gió lại thổi. Hơi gió mát rượi lướt qua làn da sắp nhỏ, phà luồng hơi dịu nhẹ, tinh tế lên mái tóc hai nàng. Nhìn tóc mình bị gió thổi, Viêm vẫn không thể tin là trên bầu trời kia, nơi trông vô cùng hiền hòa, lại là vô số những cơn bão có thể xé tan cả chiến hạm. Nhìn lại hải đồ, nó thấy trên biển cũng có những dòng tô màu xanh đậm và những dòng đỏ, với mũi tên chỉ chiều dòng chảy.
– À, hải lưu đó!
– Hải lưu?
Mộc Ma bật nói ngay, và trong lúc Viêm còn chưa kịp định thần, nó đã bắt đầu bài giảng mới. Các dòng hải lưu ở Thủy Tinh rất mạnh, tới nỗi sức nước có thể xé tan nát cả những con tàu biển to lớn nhất người ta từng chế tạo. Những nhà hàng hải thường phải dựa vào các tộc yêu quái biển để dẫn họ đi tránh xa các dòng hải lưu này, nhưng sau đó lại phải đối đầu quái vật, như hai con vẽ trong hải đồ vậy.
Hải lưu xanh đậm là dòng chảy lạnh, chúng chậm chạp nhưng gây mất độ nổi và cuốn tàu bè xuống dưới, thậm chí tàu bay qua khu vực đó cũng phải tăng độ cao mới bay được. Ngược lại, dòng hải lưu nóng chính là “mẹ” của bão tố, với những trận bão dai dẳng và sóng cao bốn, năm chục thước, cùng dòng chảy không khác gì cái máy xay sẵn sàng băm nguyễn bất cứ tàu nào cả gan đi qua. Những dòng biển này thường có cả phụ lưu mọc ra xung quanh, nên né được chúng là điều phải gọi là kỳ diệu. Chỉ những vùng biển “kín”, như “biển Đông” giáp Đế quốc Liên hiệp, là không bị các dòng chảy ảnh hưởng, nên mới phát triển mậu dịch đường thủy khu vực, còn việc viễn dương sang phương Tây không khác gì trò ú tim với thần Chết.
Bài giảng địa lý và những thứ râu ria liên quan đã xong. Lắc hai cổ tay cho đỡ mỏi, đồng thời lay cu Thiên qua một bên để nước dãi ngưng tuôn, Mộc Ma chốt hạ một câu xanh rờn:
– Nên tính ra, trừ cái Đại Phong Lộ mất nết thì trên trời vẫn an toàn hơn!
– Ừm, nghe cũng có lý! – Viêm gật gù, ra vẻ xoa cằm – Nhưng rồng trên trời thì sao?
– Tàu bay vốn đặc chế để hạ rồng và lũ biết bay mà! – Nhỏ bảo – Nên không cần khí cụ bay cá nhân thì tụi này cũng đã phát triển dàn phòng không từ lâu rồi! Bắn hạ cả rồng thì mấy cái kia là gì chứ!
– Ghê…!