Boong… Boong… Boong…
Giữa vùng núi non Thất Sơn hùng vĩ, tiếng chuông to vang vọng khắp tầng không, cơ hồ như xua tan toàn bộ màn sương mờ vẫn còn đang che phủ mấy mươi ngọn núi “vô duyên” mọc lên giữa đồng bằng này. Tháp đồng hồ lớn, nơi vừa chỉ giờ vừa làm ngọn hải đăng cho cảng hàng không Thiên Cẩm, ngân tiếng chuông dậy cả một vùng núi rừng hùng vĩ.
Bảy giờ sáng rồi, hạm đội từ vùng Nam Đảo đang tề tựu về đây. Thậm chí quân lực ở điện Cây Quế cũng sẵn sàng cất cánh. Trên sân bay, những tàu zeppelin lớn được đưa ra từ hầm chứa trong núi, chở trên những toa tàu thậm chí còn lớn hơn chúng nữa. Tất cả những đầu máy to lớn ấy đều là “ụ tàu” di động, to hơn bất cứ cỗ xe lửa nào người ta từng tạo ra, chỉ để dành riêng cho việc vận chuyển những chiếc khí cầu dài hàng trăm thước này.
Đứng trên cột buồm Hồng Ma, chỗ gần các loa AL lớn, Giao Long lặng người ngắm nhìn đại hạm đội hàng trăm chiến hạm đang quy tụ về nơi này. Từ khu neo đậu bên sườn núi, các khu trục hạm lớp Xích Quỷ cũng bay ra. Do lần này Giao Long quyết định mang quân ở Nam Đảo đi nên họ sẽ tạm thời chuyển xuống phòng thủ khu vực dưới đó, mà cũng chỉ một nửa thôi, vì cô không dám để trống diện Cây Quế. Dù Hồng Ma có là tư dinh di động, Giao Long vẫn không liều mạng tới mức bỏ trống đầu não chính trị của toàn vùng U Minh mà không có lực lượng nào bảo hộ. Mà, cô còn nhiều tính toán hơn vậy nữa.
Gọi đi ba trăm hai chục tàu, lại còn là lực lượng chính trấn giữ những vùng biên ải quan trọng, dĩ nhiên kẻ không biết sẽ bảo Giao Long bị điên. Tuy nhiên, cô tính cả rồi. Khẽ nhếch mép, để lộ ra hàm răng nhọn hoắt như cá sấu, cô nhìn xa xăm về phía đội tàu đang tiến tới mình. Đúng, cô có rút lực lượng của Không Hạm đội 6, nhưng đó chỉ là số ít, thậm chí không tới một phần tư các phân hạm đội hoạt động ở đó. Phần lớn trong đoàn quân này thuộc về các nhà quý tộc địa phương, những kẻ một trăm năm trước đã thề trung thành với triều đình Đông Kinh, được ông nội Giao Long ban tước và cho sở hữu những hải đội riêng với giới hạn tối đa là hai mươi tàu tổng cộng.
Với hơn mười quý tộc được triệu tập, ba người đích thân tới, số còn lại phải gửi bốn phần năm hải đội “theo lệnh Tổng lãnh”, cộng thêm quân lực rút từ những phân hạm đội phòng ngự mặt trong, tức vùng biển Đông đối diện đất liền U Minh, cô dễ dàng có hơn ba trăm tàu trong tay. Với quân lực như thế, cộng thêm hai trăm zeppelin và một triệu quân thi quỷ dưới quyền Hồng Ma, cô hoàn toàn có thể san bằng vài quốc gia nhỏ yếu nếu muốn. Thậm chí, nếu huy động toàn quân lực U Minh, cô thậm chí dư sức thôn tính cả vùng Australistz và đè bẹp Hạm đội Viễn Đông của Albion trong tối đa là ba tháng. Nhưng cô không làm. Chưa đến lúc.
“Nhà Raja của Toyul, Tengku của Pontianak và Einherjar của Nord… Hai nhà quý tộc địa phương và gia tộc Nord đó à?”, Giao Long thầm nhẩm bụng, “Mình không rõ lắm về mấy quý tộc Malaii, nhưng nhà Einherjar lại là bà con bên mình. Hậu duệ của các Ein Nord từ thời ông nội, xem ra chuyến này vui đây!”. Nghĩ thế, cô nheo nheo mắt, cái việc chỉ mỗi khi thấy hứng thú hoặc đánh hơi thấy thứ gì xoay được cô mới làm. Vuốt lại mái tóc nãy giờ đã bị gió hất tung, Giao Long dần biến hình. Cô đủ thông minh để biết bây giờ hóa thành bầy quạ là loạn ngay, nên biến cái nào không làm rối hệ thống định vị vùng trời và đống AL bên dưới là tốt nhất.
“Bay chút cho giãn gân cốt vậy…!”
Nghĩ là làm, Giao Long thay đổi ngay. Bẻ cổ vài cái cho đỡ cứng cơ, cô gồng người, ép tay vào sát bộ ngực đồ sộ. Giao Long hơi cúi đầu, trợn trừng trừng cặp mắt đen láy lên, hướng thẳng đồng tử đỏ ngầu về phía Đông, nơi Mặt trời đang mọc lên, giống như thể cô đang thách thức nó vậy. Chỉ những quỷ hút máu ở trình độ như cô, kẻ được gọi là “Thi Hoàng”, mới có thể đương đầu trực tiếp với ánh nắng chói lọi như thế.
Làn da xanh lơ màu trời dần trở thành xám tro, cái màu của những xác chết thối rữa, rồi lại trở về xanh, nhưng lại hiện lên cả những mạch máu nhỏ li ti màu đen thẫm chạy bên dưới. Vai Giao Long nhô cao, rồi từ chỗ bả vai, chiếc áo khoác lớn bắt đầu “cháy”, trở thành cái thứ quái đản nửa lửa nửa xúc tu, đen đỏ lẫn lộn, ngoe nguẩy liên hồi. Tuy nhìn vô cùng đáng sợ, chúng lại không hề khiến cô đau đớn như Oa Lân, nỗi đau cô đã từng thấu, do đơn giản, sự cách biệt sức mạnh quá lớn. Giao Long, tới bây giờ, đã không còn khái niệm đau đớn thể xác nữa.
Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!…
Từ đám lửa lớn trên lưng, thứ kỳ lạ thay, không hề động tới tóc mình, Giao Long mọc liền ba cặp cánh quạ đen tuyền, tuy nhiên, trông mấy thứ đó thậm chí còn lớn hơn cả cánh đại bàng. Dang rộng chúng ra, với hai chiếc giơ thẳng lên trên, một đôi dang ngang và cặp cuối cùng hướng xuống mặt đất, trông Giao Long bây giờ y hệt một thiên thần sa ngã, thứ cô đọc trong Kinh thánh nơi đây cũng như của Trái đất, với những đôi cánh đen chứa đựng cả bầu trời đêm, ngọn lửa Địa lục hừng hực cháy trên lưng và đã lan xuống cả hai tay, cùng đôi mắt vô hồn, chết chóc, lạnh lẽo như mùa đông bất tận đã kéo đến, che phủ mặt đất khỏi ánh sáng của bầu trời. Cô buông thõng tay, đôi chân đứng vững trên cột buồm, đảo mắt nhìn xung quanh. Không ai thấy cả. Đây là lần đầu cô dùng hình dạng này, và thực sự, chính cô cũng đang phân vân…
Đưa tay xoa xoa cằm, cô tự hỏi:
– Làm thế nào mà bay được với sáu cái cánh nhỉ?
– Hỏi thế Chúa nó biết đường trả lời?
– Hô?
Giữa không trung, một cô gái lên tiếng. Không cần nhìn lại, Giao Long cũng thừa sức biết cái giọng đó là của ai. Do đang đứng ở thanh ngang dưới, chỗ vừa hay đâm thẳng qua trung khu nghe nhìn của tàu, cũng là cái vùng điều hành mà hôm qua cô noi Viêm nghe, chỉ có duy nhất người đó mới làm việc giờ này thôi. Vào cái lúc mà tới Hồng Ma còn thả hồn theo gió, lạc trôi phương nào không biết thì người kia nhất định là thượng tá chỉ huy vùng điều hành, một trong bốn “vệ tinh” của Hồng Ma, những khu vực cùng với phòng lái điều khiển toàn bộ cái tàu này. Biết chắc cái người đó, Giao Long cười khẩy, bảo:
– Hôm nay Thượng tá Eisbrecher lại rời vùng điều hành cơ đấy? Sắp bão lớn à?
– Sếp tổng lại văn với ta rồi! – Cô ta lại nói – Thuyền trưởng quý hóa nổi hứng biến hình thế này không sợ bị nhầm là yêu quái rồi bắn bỏ à?
– Ta? Sợ? Đừng làm ta cười.
Dừng một chốc, cô bảo:
– Cái tàu phá băng thì nên im lặng.
Mỉm cười, Giao Long nói câu đó với cái giọng đầy vẻ khinh bỉ. Đoạn, cô quay lại, nhìn người phụ nữ kia. Là một thượng tá Không quân, dĩ nhiên cô ta mặc quân phục giống hệt Liên, nhưng không như cô cháu họ Tổng lãnh, người phụ nữ này còn trùm thêm trên vai chiếc áo choàng lớn màu xanh thẫm, gần như xanh đen, với cổ áo bẻ sang hai bên cùng đoạn dây xích mạ vàng.
Cô ta da trắng, trắng một cách đáng sợ, đến nỗi thậm chí không có một chút sự sống nào toát lên từ làn da ấy cả. Bờ môi, trái lại, đỏ thẫm như hoa hồng, như vũng máu trên nền tuyết trắng, chốc chốc lại mấp máy gì đó. Mái tóc người ấy buộc thành hai bím dài, xõa xuống trước ngực, còn toàn bộ mái đầu màu bạch kim phía sau lại xõa dài đến nang cả đầu gối. Đôi cửa sổ tâm hồn lại cũng chỉ có một màu trắng dã như tuyết mùa đông, vô hồn, lạnh lẽo và giống như Giao Long, hoàn toàn không phản chiếu lấy một thứ gì. Không, đúng hơn thì, Giao Long nghĩ, không thứ gì đủ khả năng để tiến vào cặp mắt ấy, như thể nó đẩy hết tất cả mọi thứ ra ngoài.
Alicia Schneestrum Abgrundel von Eisbrecher, đó là tên cô ta.
Người con gái ấy, với vẻ ngoài lúc nào cũng như bé gái mười ba, mười bốn tuổi, là thứ mà cả Giao Long cũng không thể hiểu được hoàn toàn. Cô ta là gì? Sinh thể được gọi là “Bà chúa Tuyết” trong các truyền thuyết phương Tây, thứ khiến cô kinh ngạc vì linh lực mạnh thất thường và khả năng đóng băng mọi loại chất lỏng giờ đây lại chỉ là một con bé không hơn. Thậm chí thân thế của Alicia, Giao Long cũng không rõ. Những đứa theo Hồng Ma lâu như Oa Lân cũng chỉ nói chủ mình “thu phục” “thứ sinh vật mạnh hơn tuyết nữ vài ngàn lần” ấy trong một cuộc chiến lớn vài trăm năm trước, vào thời kỳ được gọi là “Tiểu Băng hà Gaia”, kéo dài chừng hai, ba thế kỷ gì đó.
Hồng Ma trước đây từng làm vài trò với nó, mà cô nghĩ, với cái nguồn nhiệt còn nóng hơn cả Mặt trời kia thì làm tan băng cũng dễ như ăn tàu hủ thôi. Hồng Ma không chịu khai chi tiết, nhưng rõ ràng cô ta đã nghịch gì đó với linh lực của Alicia, khiến cô ta bị “teo” lại thành thế này, và dám chừng là sẽ không bao giờ trở lại như cũ được nữa. Từ khi bị bắt, theo Hồng Ma thì là “nhận nuôi”, Alicia đã luôn sống như người hầu riêng của Hồng Ma, và làm cái quạt cho hai người mỗi khi trời nóng. Thậm chí cô ta còn làm được đá bào nữa cơ!
Dù là kẻ thù cũ, Hồng Ma vẫn khăng khăng cho Alicia làm Thượng tá và giao vùng điều hành của mình cho cô ta. Trong mắt Giao Long, con lùn ấy đã hoàn toàn bị bà đầu đỏ kiểm soát rồi. Cô hiểu việc Hồng Ma làm, vì chính cô cũng làm thế với cháu mình. Một mặt, mình phải ra vẻ trọng dụng nó, khiến nó bỏ đi những suy nghĩ chống đối, mặt khác, giữ nó trong tầm kiểm soát và khi cần thiết thì có đồ thế mạng ngay. Kể cả có là kẻ thân cận, điều đó vẫn đúng. Phải luôn có phương án dự phòng, luôn có quân thí mạng, như vậy mới mong giữ được cả cái mạng và ghế của mình nữa. Ít nhất, cô luôn tâm niệm thế.
Nhắm hờ mắt nhìn thuyền trưởng, Alicia Eisbrecher khẻ cười. “Ai mà nghĩ con nhóc này lại giấu kín sự tàn bạo sau đủ lớp mặt nạ thế chứ?”, cô nhẩm thầm. Nhớ lại khi xưa, Alicia cũng từng hùng bá cả một phương trời, vậy mà giờ phải đi làm con ở cho Hồng Ma, đặc biệt là phối hợp với tụi thi quỷ thấp kém bí mật giám sát Giao Long, cô vừa thú vừa ức! Ức vì mình, nguyên cũng là đại lãnh chúa một phương, giờ bị đối xử như con nô tì, người hầu, hễ Hồng Ma muốn là phải tạo băng cho mấy trò không đâu, hay đi canh chừng cái con bạo chúa cuồng sát trá hình này, nhưng cũng vui lắm!
Từ khi ra khỏi lâu đài, cô được đi thăm thú đủ nơi trên thế giới, bao ăn ở, lại có thêm bầy culi mới để sai nên cũng đỡ phần nào. Vả lại, việc làm ở vùng điều hành không phải tệ, nếu không phải nói toạc cái móng lợn ra là cô thích nó! Máy móc cơ khí, những phát minh mới và cả những hệ thống nghe nhìn, cô yêu chúng cả! Ở lãnh địa cũ, chưa từng có ai phát minh ra gì phá cách, còn ở đây, mọi thứ thay đổi xoành xoạch, tới nỗi cứ ngỡ như một năm bằng những ba mươi năm xứ khác. Công nghệ thay đổi liên tục, hai sếp lại chuyên cập nhật đồ mới, nên thân là chỉ huy vùng điều hành, cô cũng phải học thêm.
Cô yêu việc học, và còn gì tuyệt hơn được học ngay ở nơi thực hành? Đặc biệt, Giao Long, tuy biết rõ là bạo chúa, lại rất hợp với vai trò giáo sư. Hễ gì không hiểu, cô đều hỏi cái đứa đáng tuổi con cháu chắt chít mình, nó chỉ hết. Không hề trịch thượng, nhưng cũng không phải quá lễ phép, mà luôn là sự tôn trọng giữa đồng nghiệp với nhau, thêm phần ôn tồn nữa, nên Alicia vô bài nhanh lắm. Thành thử ra, giám sát Giao Long cũng được, lợi nhiều hơn hại, chỉ cần… cái đám thi quỷ làm chung bớt bớt cái thói ham xía vô chuyện người ta giùm là được!
– Vậy luôn cơ à?
– Hả?
Đột nhiên, giọng Giao Long vang lên ngay trong đầu Alicia. Giật bắn mình, Alicia nhìn lại thì đã thấy đối tượng ra sau lưng mình tự bao giờ! Chỉ trong có một, hai phút suy tư mà cô thậm chí không nhận ra cái con quỷ nữ ấy đã tốc biến sao? Chết tiệt, sao mày ngu thế cơ chứ! Cô tự chửi mình, chửi sao bản thân quá ngu, quên mất hai cái trò cố hữu của đám quỷ hút máu cấp cao: Tốc biến và xâm nhập ý thức đối tượng! Cô vẫn cứ quen đám ma cà rổng phương Tây dù hổ báo tới thế nào vẫn sẽ yếu trước ánh Mặt trời mà quên mất Giao Long, kẻ sở hữu ngọn lửa đen, mang năng lực kháng lại những nhược điểm thường thức. “Lũ thuộc tính biến dị chết tiệt!”, cô rủa thầm.
Còn cái xâm nhập ý thức, nó lại càng là thứ đáng nguyền rủa nữa! Vừa tập trung linh lực bảo vệ não mình, Alicia quay lưng lại, đảm bảo mình phải cách xa thuyền trưởng một khoảng an toàn. Không như trò đọc ý nghĩ của mẹ con Hồng Ma, thứ có tầm hoạt động cực lớn nhưng chỉ cho phép đọc chứ không thể thao tác gì được hơn, khả năng xâm nhập ý thức của bọn quỷ hút máu ngoài xâm phạm nghiêm trọng quyền riêng tư ra có thể thậm chí phá hoại tinh thần mục tiêu: Nhẹ thì choáng váng, nặng thành thần kinh, tệ nhất là khiến chết não và hủy diệt linh hồn luôn!
Cô nhớ lại, ở Gaia hồi xưa có tên nhóc cũng làm được trò này. Nếu cái đầu này còn minh mẫn… tên hắn là Wladislaus Drakulya thì phải? Tên nhãi ranh phiền phức, lúc nào cũng vào nói nhảm trong đầu cô và thôi miên con gái nhà lành. Nhưng đó chỉ là trò vặt vãnh, vì kẻ ở đẳng cấp của hắn, thấp hơn các “Thi Hoàng” phương Đông một chút, đã có thể biến mục tiêu thành người thực vật bằng cái khả năng này. Vậy nên, Alicia sợ rằng, con “Thi Hoàng” trước mặt mình liệu có làm trò đó không?
– Sợ cái gì? Ta giết à?
– Ý á!
Khẽ run lên, Alicia lùi xa lại, đồng thời lập hẳn kết giới bảo vệ đầu mình. Không sai vào đâu được, rõ ràng Giao Long lại vừa nói thẳng vào óc mình! Bây giờ không ổn rồi, cô nghĩ, khi đám thi quỷ còn đang khò khò trong kia, Hồng Ma đi chơi mất, vậy nên giờ cô là người duy nhất có thể đối phó với Giao Long. Nhưng… nhìn kỹ lại thì cô ta thu cánh vào rồi. Không lẽ đây là cái “sáng nắng chiều mưa” thiên hạ vẫn đồn đại, khi vừa nãy dám cá cô ta còn định bay đi chơi, giờ đã đổi ý á? “Không được.”, Alicia thì thầm, “Đóng băng cái giống gì cũng được, trừ con mụ đen tối này ra! Nó lại thụi cho quả thì nằm ôm bụng… Không được! Phải giữ khoảng cách, câu giờ chờ Hồng Ma…”
– Làm gì căng thế?
Giao Long nói, âm dội thẳng vào óc Alicia. Tròn xoe mắt, cô không dám tin nữa! Phòng ngự tới thế… vẫn thủng sao?
– Trời ạ, nghe người ta chút coi con lùn tự kỷ kia!
Giao Long bắt đầu gắt. Gãi gãi đầu, cô chỉnh mũ lại, nói tiếp:
– Nghĩ ta não tàn hay gì mà đi giết sĩ quan dưới quyền ngay trong sân nhà mình? Cô chết rồi ta biết lấy ai tram vô cái ghế chỉ huy vùng điều hành đây hả?
– Vậy còn đứng đây tám nhảm à? – Alicia nhăn mặt – Lượn khỏi đầu ta ngay!
– Không thích đấy, làm gì nhau nào Eisbrecher?
– Giờ ta không trị nổi cô thôi… Mà khoan…
Nói giữa chừng, đột nhiên Alicia dừng lại. Có vẻ như cô vừa nghĩ ra gì đó, điều mà đó giờ cô không để ý lắm, vì nghĩ với ai cũng vậy. Nhưng sau một thời gian dài theo dõi Giao Long, cô mới nhận ra chuyện này. Nhướng mày đầy bối rối, pha lẫn cả chút khó chịu và thất vọng, cô hỏi thẳng mặt sếp:
– Sao ai cô cũng gọi tên mà có mỗi ta là toàn kêu họ vậy?
– Vì nó vui. Ý kiến?
Giao Long trả lời tỉnh bơ, thậm chí không thèm nhún vai, nhướng lông mày, tròn mắt, nhếch mép hay bất cứ động tác gì cô vẫn thường làm. Không thể hiện bất kỳ một thứ cảm xúc gì, cái mặt Giao Long đơ ra như con búp bê sứ, nhìn qua rất thật nhưng cũng lại vô hồn cực kỳ. Đôi mắt đen mở to hết cỡ như thể khiêu khích Alicia, bảo “Ngon nhào vô!”, trong khi cái miệng ngậm chặt và đôi tay buông thõng tuy không có gì đe dọa nhưng tử khí đằng đằng, khiến ngay cả nữ hoàng tuyết cũng phải thấy hơi lạnh gáy.
Một cái xác sống lại có thể tỏa ra khí khiến ngay cả chúa tể băng tuyết còn phải lạnh… Alicia không muốn thừa nhận, nhưng sự thực là từ khi bị Giao Long chui vô đầu và biến nó thành chỗ nói nhảm, cô đã run như cầy sấy rồi! Cái cảm giác uy hiếp tuyệt đối này, ngoài Hồng Ma ra thì chưa từng có kẻ thứ hai khiến cô phải sợ tới mức thở cũng không dám quá mạnh như vậy! “Hai con quỷ này… Sao đứa nào… cũng đáng sợ và muốn tàn sát quá vậy này?”
– Gần ngàn tuổi rồi mà cư xử như con nít.
Vẫn mở to mắt, Giao Long tiếp tục nói thẳng vào đầu Alicia. Không hề mấp máy môi lấy một lần, nhưng nàng lùn tóc bạch kim nghe rõ mồn một cái giọng lúc trong lúc đục, khi trầm lắng, đoạn vút cao nhưng tuyệt nhiên nội lực phi thường như tiếng đại phong cầm của thuyền trưởng. Chưa kịp hỏi, cô đã thấy Giao Long bước khỏi thanh ngang, tiến ra giữa không trung. Do cảng đậu của Hồng Ma là khu vực cách ly đặc biệt, nhân viên đều là người của hai sếp lớn, tức toàn đám thi quỷ, nên họ không lạ gì những trò biến hình quái đản và đi bộ trên trời của cặp đôi dị hợm ấy nữa. Thành ra, khi nãy Alicia bảo người ta tưởng Giao Long là quái vật mà bắn bỏ, cả hai, cô và bà thuyền trưởng đen như hắc ín, đều biết điều đó không thể nào xảy ra.
Đứng lại giữa không trung, Giao Long bắt đầu nói. Cô bảo thẳng mặt Alicia, cả nghĩa đen và nghĩa bóng, rằng nàng băng vẫn còn trẻ con quá, trẻ như chính cái ngoại hình hiện giờ vậy. Phong ấn Hồng Ma đặt lên cô, hay bất cứ thứ gì tương tự, xem ra đã không chỉ khiến Alicia bị bó buộc trong hình dáng trẻ nhỏ mà ngay đến suy nghĩ, hành động nhiều lúc cũng trẻ nít, không phù hợp với người trưởng thành.
Cô nói, đối với những đứa đã sống thọ và phát triển tự nhiên như tụi Hồng Ma, oa Lân và đám loin hoi khác, họ đều phát triển tâm lý tự nhiên và chọn cho mình cách hành xử phù hợp với từng đối tượng. Masami hơn sáu mươi rồi, Hương Hương gần bốn mươi, trong khi bản thân Giao Long cũng bốn mươi ba sắp tròn, đối với loài người là lớn nhưng lại đều là đám con nít hỉ mũi chưa sạch đối với cái hội thiên niên kỷ kia. Tuy nhiên, tất cả đều có một điểm chung, đó là tâm lý họ được phát triển tự nhiên, không chịu sự can thiệp của bất cứ thứ gì. Trong khi đó, vì ma pháp của Hồng Ma mà linh lực trong người Alicia bị gò bó, dẫn đến rối loạn cả về tâm sinh lý, thành thử ra, cô bảo, không được “trưởng thành” như chính chủ của mình.
Cuối cùng, sau cái bài giảng tâm lý học hay gì đó tương tự dài chưa đầy năm phút, Giao Long chốt hạ một câu xanh rờn:
– Ta biết trong mắt cô, ta không hơn gì đứa con nít nhưng nhớ, tuổi tá chả là cái đinh gì, quan trọng là mình suy nghĩ và hành xử ra sao thôi.
– Ồ… – Alicia gật gù, tròn vo mỏ – Cái đứa rải clo cả Siegfried, ra lệnh tàn sát Parissée, lưu đày hàng trăm ngàn dân thường, xử tử mấy trăm quý tộc, quan chức và tự tay chặt đầu chị họ đang giảng bài đạo đức và ứng xử cho ta à? Hay lắm, con chết bầm! Danke! Danke!*
– Cảm ơn… Ờ, sao cũng được. – Giao Long nghiêng đầu bảo – Còn về vụ gọi họ thì cái đó bình thường thôi. Ta gọi vậy nếu kèm quân hàm, chức vụ hay gì đó tương tự, còn bình thường thì vẫn kêu tên, hiểu chứ, thượng tá Eisbrecher?
– Cô… cô… cô… cô…
– Xin lỗi nhé, tại cái tên thím vui quá thôi.
Vừa nói, Giao Long vừa đảo mắt khắp nơi, thậm chí một giây mà qua lại mấy mươi lần. Nhún nhún vai, cô ra vẻ biết lỗi lắm, nói ngay vào đầu Alicia:
– Chiến hạm chở tàu phá băng** nên thấy ngộ ấy mà. Tàu phá băng lên đây thì băng đâu mà phá ấy nhờ?
– Băng trên cái mặt không cảm xúc của cô á, con khốn! – Đỏ mặt tía tai, Alicia quát ngay – Ngưng lôi người ta ra làm trò cười đi!
– Vậy à? Ta sai rồi, cô xin lỗi ta đi. – Giao Long cười khẩy đầy quỷ dị – Mang danh chúa tuyết mà nóng hơn than hồng. Vậy mà đòi ăn lại cái cục lửa lạnh hơn cả lạnh à? Còn non và xanh lắm.
Nói đoạn, Giao Long vỗ vỗ vào bắp vế, than mỏi như thể mới làm việc gì nặng nề lắm. Liền sau ấy, cô ngồi phịch xuống giữa trời, giống hệt cái cách mà đêm qua Hồng Ma với Oa Lân đã ngồi. Thực ra chuyện tối qua cô biết cả, vì khế ước với Hồng Ma và khả năng xâm nhập tâm thức này cho phép cô nhìn và nhận thức sự việc thông qua người chị em kia.
Những gì Hồng Ma nói, mọi thứ Oa Lân nghĩ, và cả chuyện xảy ra đêm qua, thậm chí cả khi Hồng Ma hóa rồng, cô đều biết cả. Có lẽ do cảm giác cơ thể thay đổi khi biến thân khiến cô thèm quá, mới rảnh rỗi sinh nông nổi mà hóa thiên sứ sáu cánh chăng? Dẫu sao, cô cũng đã cho những ai chứng kiến thấy sự rảnh hơi không biên giới của mình, khi chưa bay lượn như dự định mà đã trở về dạng thường rồi.
Đặc biệt, Giao Long biết mình chỉ là con ngốc, một đứa con gái mười chín tuổi đang cố tỏ ra sâu sắc, trưởng thành. Ngay cả bộ mặt lạnh hơn băng này cũng chỉ là thứ ngụy tạo, hay ít nhất là bản thân nghĩ thế, để ra vẻ trưởng thành. Cô ý thức rất rõ điều đó, sự non nớt trong tư duy chính trị, con quái vật khát máu ngày đêm đòi mình tàn sát tất cả, và cả sự say mê tranh luận quân sự, bàn luận học thuyết, tất cả đều đang giằng xé mình bên trong.
Giao Long, ngày ấy, vẫn chưa sẵn sàng cho cái chức Tổng lãnh, vì trái tim cô vẫn còn chưa thống nhất được. Lúc đó, giữa mọi gia thần, có cả anh Trung, Hồng Ma, Alicia, Oa Lân và đứa cháu cố mới đẻ, ông nội đã truyền chức Tổng lãnh cho cô, đồng thời phong ông anh họ cơ bắp làm quyền Tổng lãnh, thay nhau cai trị U Minh. Ông cũng đã phó thác cô cho Hồng Ma, con yêu nghiệt theo ám gia tộc Phạm từ thiên niên kỷ trước, để con dở người đó giúp uốn nắn cô vào đúng quy củ. Ông nội đã nhìn thấu cô, thấu cả cặp mắt không để lộ ra bất cứ điều gì, để biết cô chưa hoàn hảo, vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Không, không ai là hoàn hảo, kể cả chính trị gia, kể cả quý tộc, Tổng lãnh và Hoàng đế. Nhưng, tới giờ, cô vẫn muốn biết, ngày đó, khi sắp ra đi, đôi mắt ông đã thấy cô còn thiếu gì?
Suy tư chừng… một phút, Giao Long hơi cụp mi mắt, nhìn thẳng vào Alicia. Cô nói, nhưng ngạc nhiên thay, lần này đã không còn là trò siêu vi phạm quyền riêng tư nữa, mà đã thực sự là một cuộc nói chuyện:
– Chúng ta, suy cho cùng, đều là những đứa trẻ mắc kẹt trong cái ảo tưởng trưởng thành của chính mình.
– Xin lỗi? – Alicia trợn tròn mắt kinh dị khi nghe Giao Long đích thân nói – Tự nhiên phán cái gì như mấy thầy tu đắc đạo vậy má trẻ?
– Ta dù có thế nào thì tận sâu bên trong, cốt lõi vẫn là đứa con gái mười chín tuổi bị cha mình moi ruột vì cái nghi lễ mê tín ngu xuẩn. Còn cô, Alicia… – Lần đầu tiên tự nãy giờ Giao Long gọi tên cô – Một kẻ bất tử mãi mắc kẹt trong hình dạng con nít, với những suy nghĩ và hành vi xung đột giữa đứa bé nổi loạn và người phụ nữ chín chắn, trưởng thành.
– Tới giờ uống thuốc rồi hả má?
Nhìn thuyền trưởng mình với ánh nhìn không khác gì khi thấy lũ lập dị, thần kinh lên tiếng, Alicia càng ngày càng lùi xa hơn, thậm chí giăng cả kết giới toàn thân để bảo vệ mình. Khắp cơ thể chỉ cao chừng mét tư ấy, một chiếc lồng hình bóng bầu dục hiện lên, trắng như tuyết, với sáu vòng tròn ma pháp ở trái, phải, trước, sau, trên và dưới. Mỗi cái đều có vô số những đường nhỏ bên trong, với dòng chữ “Gott mit uns” sáng rực hiện lên ngay chính giữa, phía sau là ngôi sao sáu cánh và bông tuyết khổng lồ. Đây là kết giới phương Tây, thứ dựa vào các bí số và hệ thống linh lực để thi triển, khác với kết giới phương Đông vốn dựa vào “pháp tắc” để thi triển.
Nhưng dù nhìn thấy hàng ngoại, Giao Long vẫn không ngạc nhiên. Khi ở Siegfried, cô đã quá quen với thứ này. Kết giới Tây có thể thi triển nhanh hơn và không phụ thuộc vào những vật dẫn, nhưng bù lại độ bền của nó phụ thuộc hoàn toàn vào lượng linh lực nó còn được cấp cho và khả năng xử lý của người thi triển. Đặc biệt, với khả năng thủ không khá hơn bảy mươi ly sắt giòn là bao, nó dễ dàng bị thổi tung bởi các ma pháp tấn công đủ mạnh hay đạn pháo, thứ có thể đập nát loại giáp tương tự như cách người ta đấm mạnh xuống chồng bánh quy thì Giao Long không tự tin rằng mình sẽ phá nát nó mà không vô tình biếu luôn cho Alicia một quả thôi sơn hay cú vô ảnh cước vào mặt, ngực, eo, bụng hay thái dương.
“Đành chịu thôi, ai bảo cái giống đó thể xác yếu quá cơ chư.”
Nghĩ thế, Giao Long khẽ mỉm cười. Vẫn như mọi khi, cái điệu cười nheo mắt của cô ta chứa đựng cả một bầu trời đen tối. Không ai, kể cả Hồng Ma, có thể biết Giao Long nghĩ gì vào những lúc như thế. Người duy nhất luôn nhìn thấu cô như đại bàng soi mắt vũng nước mưa, cố Tổng lãnh, thì đã mất ba năm trước rồi.
Nhưng vậy càng tốt, cô không muốn những thứ trong đầu mình bị kẻ khác biết.
Cái não cô, bộ não úng thủy từ thời Mộc Ma chưa quấn tã và đã phân hủy gần một nửa, chứa đầy những thứ đen tối mà tốt nhất không ai nên biết. Bây giờ, cô cười không phải vì điều gì liên quan tới cuộc nói chuyện vô nghĩa giữa mình với con người tuyết biết giận kia nữa, mà đang nghĩ xem Viêm, Mộc Ma và Alicia có hợp nhau không. Hôm qua cô quên lôi đầu đám thượng tá lên giới thiệu, nên tụi nó còn chưa gặp nhau. Alicia và Nicole, hai đứa “mặt học sinh tuổi phụ huynh” trên tàu, chắc sẽ thành những người hướng dẫn tốt cho Viêm. Phải chuẩn bị hết, để cho cái kế hoạch đó thành công…
Nói nhảm nãy giờ, Giao Long gần như quên khuấy mất là các chiến hạm từ phía Nam đã sắp tới rồi. Hồi nãy ngồi trong phòng, cô thấy được thông qua mắt Hồng Ma, con mụ khi ấy đã bay tới mấy trăm dặm về phương Nam chỉ để kiểm tra tiến độ di chuyển. Bây giờ, lực lượng ba trăm hai mươi tàu đó đã vào tầm hai trăm năm mươi cây, xấp xỉ một trăm ba mươi lăm lý, và đang tiến về đây với tốc độ trung bình sáu mươi lý một giờ. Với cái tốc độ như thế, Giao Long nhắm chừng cỡ chín rưỡi, mười giờ trưa nay họ sẽ tới điện Cây Quế thôi.
Vấn đề hậu cần và chỗ nghỉ ngơi cho số lượng chiến hạm lớn vậy đã được vạch ra: Họ sẽ chia nhỏ lực lượng và hạ cánh ở bốn căn cứ vệ tinh của điện Cây Quế, nơi vốn còn dư tổng cộng khoảng bốn trăm chỗ neo tàu nữa. Những tàu chỉ huy của quý tộc và chỉ huy trưởng lực lượng tập trận sẽ nghỉ lại tại đây, trong khu nhà khách quân đội gần cảng. Sẽ không có điều gì sai dự tính, đặc biệt khi việc tập trận này đã được lên lịch từ trước đó ba tháng. Lệnh tuyển chọn và trưng binh của giới quý tộc gửi từ cuối tháng Chạp năm ngoái, nên sai lệch hay chậm trễ là không thể nào. “Mà làm gì có cái gì là không thể cơ chứ?”, Giao Long hơi chột dạ, “Thôi thì cứ đề phòng trường hợp xấu nhất vậy.”.
Đứng lên, Giao Long khẽ xoay xoay vai mấy cái, làm bộ xương đáng lẽ đã nát từ lâu kêu mấy tiếng răng rắc đến rợn người. Đoạn, cô bước dần tới chỗ Alicia, bảo rằng quân lực phía Nam sắp tới. Hơn ba trăm tàu, với phần lớn là lực lượng của các lãnh chúa địa phương và hai bang dân chủ, sẽ tham gia. Điều này thực sự là một cú sốc lớn cho Alicia, vì bình thường từ Thượng tá trở xuống không ai có quyền biết cụ thể về số tàu sẽ tham gia tập trận, thành phần bên trong và cả kế hoạch tác chiến.
Ngay cả Đại tá như Oa Lân, cấp trên trực tiếp của Alicia xét theo quân hàm, cũng chỉ có những tin rất chung chung. Cô chợt nghĩ, không biết con bé Mộc Ma đã moi được chưa nhỉ? Nhỏ đó chuyên ăn hiếp Oa Lân để lấy tin, nếu vậy mấy cái cơ bản chắc hẳn phải biết cả rồi. Chết tiệt, con be đó cứ ỷ nó là con nhà cán bộ nên làm càn à? Nhất định phải có ngày cô trị nó, vì đã dám làm những trò không thể nào chap nhận được với Đại tá… của cô.
– Mà sao tự nhiên cô nói với ta vậy? – Alicia chợt hỏi – Không phải đây vốn là tin tuyệt mật sao?
– À, cô mới được bổ nhiệm nên chưa quen lệ nhờ? – Giao Long hơi còng lưng, bảo – Khi đã vào vòng một trăm năm mươi lý thì những thông tin cơ bản, như số lượng và cơ cấu tổng quát không cần giữ kẽ với cấp tá nữa. Những cái khác như tên kỳ hạm, thành phần chính xác từng nhóm hay giống thế sẽ tiếp tục là tin tuyệt mật tới khi toàn bộ lực lượng hạ cánh và sẽ công khai trong cuộc họp bàn chiến lược chiều nay. Rõ chưa?
– Hiểu rồi, hiểu rồi. – Bà chúa Tuyết gật gù – Bảo mật kiểu mấy người có nước đi đầu xuống đất, nhất là với cái mõ làng biết đi lúc nào cũng nói kia.
– Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.
Gãi đầu mấy cái, Giao Long bước trở lại thanh ngang. Nhưng thay vì tiến vào vùng điều hành, điều cô dư sức làm được với trò bước xuyên tường, thì cô ta lại quay ra ngoài đến bên mấy loa thu thanh lớn. Lại gần mới thấy, chúng thậm chí còn cao và to hơn Giao Long, đế cả ống dây kết nối vào khu nghe nhìn cũng lớn đến dị thường, có thể to ngang cả dây chăng cầu. Dưới mỗi loa là trụ truyền âm, nối vào thanh ngang để dễ xoay và hẳn một hệ thống máy hơi nước để điều khiển chuyển động của loa. Chúng phát triển tới mức có thể xoay mỗi loa độc lập trong bán kính hai trăm mươi độ qua hai bên trái phải, cùng với phía sau đảm bảo con tàu không có điểm mù nào. Nhưng không hiểu sao, nhìn Giao Long vẫn chưa hài lòng. Quay lại chỗ Alicia, cô hỏi:
– Thượng tá Eisbrecher, với cương vị là chỉ huy vùng điều hành, cô có nghĩ chúng ta nên trang bị radar và máy tính cơ học tích hợp vào hệ thống dẫn đường và cả điều khiển hỏa lực không?
– “Radar”? – Alicia nhướng mày đầy kinh ngạc – Ý cô là cái “hệ thống định vị bằng sóng vô tuyến” mà Albion đang thử nghiệm ấy à?
– Ừ, chính nó. – Thuyền trưởng gật đầu – Tuy các AL vẫn còn dùng được, chúng ta vẫn nên trang bị thêm radar để phòng hờ. Nó là phát minh mới nên chắc các nước khác chưa có cách đối phó ngay đâu. Mua về chục cặp cho con đầu đỏ làm mẫu để Nicole thử rồi làm ra hàng tự trồng, vậy mới đảm bảo ưu thế được. Cô nghĩ sao?
– Dùng Hồng Ma làm chuột bạch nữa à? – Thượng tá khẽ mỉm cười – Ác ôn đấy, nhưng ta thích! Tội gì không triển?
– Còn phải nói với phía phòng không, hỏa lực nữa. Xong chuyến tập trận này ta sẽ mua ngay. Một khi thành công… Phư phư, lúc đó ta sẽ trang bị cho toàn Không quân. Chúng ta sẽ lại một lần nữa đảm bảo được sự thống trị tuyệt đối ở bên này!
——————————–
*Danke: Cảm ơn (tiếng Đức/Valhöll)
**Eisbrecher: tàu phá băng (tiếng Đức/Valhöll)