Lúc Lâm Ức đứng cách Tần Chỉ Ái chừng một mét, đột nhiên dừng bước,sau đó cầm tay trợ lý của Lương Đậu Khấu, đẩy cô ta một cái, sau đó cămtức nhìn về phía Tần Chỉ Ái, mở miệng: “Lương Đậu Khấu, đây là trợ lýcủa cô đúng không?”
Bởi vì sức của Lâm Ức quá lớn, trợ lý bị đẩy lảo đảo vài bước, suýt chút nữa đập vào vách tường.
Cũng may Tần Chỉ Ái phản ứng nhanh kịp thời giữ cánh tay của trợ lý lại, sau khi thấy cô ấy không có bị gì, mới cau mày nhìn về phía Lâm Ức: “Cô làm gì vậy?”
“Tôi làm gì, Lương Đậu Khấu, câu này là tôi hỏi cô mớiđúng chứ? Hay là cô nên hỏi trợ lý cùa cô xem cô ta đã làm gì?” Lâm Ứclạnh nhạt hỏi người trợ lý đứng bên cạnh Tần Chỉ Ái.
Trợ lý choáng váng kinh ngạc, lắc lắc đầu, không nói nên lời.
“Sao vậy? Bây giờ câm rồi? Lúc nãy ở trong nhà vệ sinh còn có thể nói chuyện điện thoại mà?” Mặt mày Lâm Ức trào phúng: “Không sao, cô không nói,tôi giúp cô nói!”
Âm cuối kết thúc, Lâm Ức quay đầu nhìn về phíaTần Chỉ Ái, lặp lại những lời trong nhà vệ sinh như một cái máy, đó lànhững lời trong nhà vệ sinh cô vô tình nghe được trợ lý kia nói chuyệnđiện thoại với Tần Chỉ Ái: “Lương tiểu thư, cô có biết trợ lý của cô lúc nãy ở trong nhà vệ sinh đã dương dương tự đắc nói chuyện gì không?’
“Cô ta nói, các người thường xuyên cười nhạo tôi, nói tôi Lâm Ức một chútbản lĩnh cũng không có, lại không tự lượng sức mình tranh đoạt trongLàng giải trí, quả thật là không biết xấu hổ.”
“Cô ta còn nói, cônhìn tôi khó chịu, còn muốn chèn ép tôi, thậm chí còn muốn loại bỏ tôikhỏi làng giải trí…”
“Không thể nào!” Chu Tịnh đứng cách đónghe hết mọi chuyện Lâm Ức nói xong, biểu hiện liền thay đổi, chọn đúnglúc thích hợp mà mở miệng.
Không sai, những câu nói mà Lâm Ức vừa kể chính là những câu mà cô ta dặn trợ lý kia nói.
Sở dĩ cô làm như vậy chính là chọc giận Lâm Ức, khiến cô ta tìm Tần Chỉ Ái tính sổ.
Thế nhưng cô cũng không muốn phá hoại danh tiếng của Lương Đậu Khấu, vì vậy sau khi Chu Tịnh lên tiếng, liền thong dong đi lại.
Sau khi đứng lại, cô còn chưa thèm nhìn Lâm Ức, đã nhanh chóng quay đầunhìn về phía trợ lý kia: “Những lời Lâm tiểu thư vừa nói có phải là từmiệng của cô nói ra không?”
Trợ lý và Chu Tịnh vốn thông đồng từtrước, Chu Tịnh vừa hỏi, đáy mắt trợ lý đã đầy nước mắt ngay lập tức,như vừa mới phục hồi tinh thần từ trong sợ hãi, trợ lý liền đáng thươnglắc đầu đầy oan ức: “Chị Chu, tôi không có nói những lời đó, tôi ở trong nhà vệ sinh còn không có đem theo điện thoại, điện thoại di động củatôi ở trong phòng hóa trang chỗ chị Lương.”
Trợ lý vừa nói xong, liền đem tai nghe tháo xuống.
Sau tai nghe là một cái MP3.
Lâm Ức nhìn thấy MP3 kia, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Không thể nào, lúc cô tiến vào nhà vệ sinh, rõ ràng trợ lý đang giơ điệnthoại nói chuyện, sao bây giờ lại biến thành một máy MP3?
Nghĩ xong, Lâm Ức liền xông lên trước, nhéo trợ lý một cái, tìm kiếm trong túi của cô ta.
Trợ lý ra vẻ thật sự rất sợ sệt, không biết làm sao nhìn về phía Chu Tịnh.