Tần Chỉ Ái trang điểm xong, đợi chừng khoảng mười phút, mới đến phiên cô chụp hình.
Lúc Tần Chỉ Ái chưa đóng thế cho Lương Đậu Khấu, cũng đã là một người từng diễn những vai phụ của đoàn kịch, cô không phải là ngôi sao “hot”, cũng không có người quản lý, lúc chụp hình cũng bị yêu cầu hà khắc hơnrất nhiều.
Cô mặc dù không phải xuất thân từ diễn viên nhưng hai năm làm việctrong đoàn, nhưng hai năm qua đổ mồ hôi sôi nước mắt làm việc trong đoàn kịch, bất kể là hành động hay là tâm lý nhân vật đều được cô biểu diễntốt hơn so với những diễn viên đang “hot” kia rất nhiều.
Vì vậy, khi cô đứng trước bối cảnh, đạo diễn và thợ chụp hình cũngchỉ nói yêu cầu đơn giản, Tần Chỉ Ái cũng có thể dễ dàng cho họ nhữngtấm ảnh đẹp như mong muốn một cách dễ như trở bàn tay, phát huy được vẻđẹp hoàn mỹ cực hạn.
Rất nhanh, một đống hình đã được chụp xong.
Đạo diễn quét những tấm hình trong máy, vừa không ngừng gật đầu hàilòng nói: “Tấm này không tệ! Những tấm hình này của Tiểu Khấu, bức nàocũng thật kinh diễm xinh đẹp nha!”
Lúc lướt qua tấm hình cuối cùng xong, đạo diễn đã không còn vấn đề gì nữa mới ngẩng đầu lên nói với Tần Chỉ Ái: “Vất vả rồi!”, kết quả ông ấy chỉ vừa mới đưa ngón tay cái lên, chưa nói được chữ “vất”, cửa lớn củaphòng chụp hình đã bị đẩy ra “rầm” một cái thật lớn.
Tất cả mọi người trong phòng chụp ảnh từ diễn viên đến quản lý, côngnhân viên đều bị tiếng động này làm cho giật mình khiếp sợ, nhìn về phía cửa.
Lâm Ức mặc một bộ đồ cổ trang bên trong, bên ngoài khoác thêm một cái váy hiện đại màu hồng nhạt đang lôi cánh tay của một trợ lý biểu hiệntức giận đứng ở cửa.
Trợ lý kia làm ra vẻ hoảng sợ, cúi đầu, thân thể không ngừng run rẩy.
Lâm Ức mím môi, đi vào trong phòng chụp ảnh, nhanh chóng nhìn lướt trong phòng một vòng, sau đó mắt liền nhắm ngay Tần Chỉ Ái.
Lúc cô đang chuẩn bị bước đi, quản lý của cô thở hồng hộc đuổi theophía sau, nhanh chóng kéo cánh tay của Lâm Ức lại: “Tiểu Ức, bình tĩnhđi!”
Ngực Lâm Ức phập phồng, cô nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái phẫn nộ đến nỗicả mặt đều đỏ lên: “Bình tĩnh? Có gì phải bình tĩnh? Hôm nay tôi nhấtđịnh phải vạch trần bộ mặt thật của cô ta cho tất cả mọi người đều thấy, rốt cuộc cô ta là loại người gì!”
Nói xong, Lâm Ức liền tàn nhẫn hất cánh tay của quản lý ra, hùng hổ đi về phía Tần Chỉ Ái.
Chu Tịnh chờ dịp này đã lâu, thừa dịp tất cả sự chú ý của mọi ngườiđều đặt trên người Lâm Ức, cô ta nhanh chóng lấy túi mà Tần Chỉ Ái mangtheo, bởi vì đang chụp ảnh nên Tần Chỉ Ái không thể xách túi theo được,tìm kiếm trong túi.
Bên trong đó để ngổn ngang rất nhiều đồ, cô tìm một hồi lâu mới tìmđược điện thoại của Tần Chỉ Ái, lúc cô vừa chuẩn bị lấy điện thoại rathì ngón tay đụng phải một lọ thuốc nhỏ.
Chu Tịnh buồn bực nghiêng đầu liếc nhìn một cái, sau đó tầm mắt liền ổn định lại.
Thuốc tránh thai trường kỳ.
Tần Chỉ Ái có thuốc này là vẫn luôn thường xuyên uống thuốc tránh thai?
Chu Tịnh thả lỏng mi mắt, sau đó lập tức cầm lấy điện thoại của TầnChỉ Ái trong túi, dựa vào mật khẩu lúc trước cô lén nhìn thấy, nhậppassword, tìm số điện thoại của Cố Dư Sinh, sau đó liền gọi đi.
Chu Tịnh vẫn đợi điện thoại gọi được, mới để lại bên trong túi củaTần Chỉ Ái, giống như không có chuyện gì, nhìn về phía Lâm Ức.