Còn ai nhớ Min không ạ, Min đã trở lại và ăn hại hơn xưa. Mọi người đọc truyện vui vẻ.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi chiều, tại nhà nó. Nó đứng trước của nhà, khuôn mặt mong đợi. Nó mặc yếm jean kèm theo áo thun trắng đội mũ vành nhỏ, tóc xõa ra. Thỉnh thoáng, nó lại đưa tay lên xem đồng hồ.
_Haizz, lâu vậy trời. Nó than thở. Đứng tầm khoảng 15 phút thì chiếc Air Blade của hắn xuất hiện rồi đậu trước mặt nó. Hôm nay hắn ăn mặc khá đơn giản, quần jean kèm áo thun trắng. Nhìn tụi nó hơi giống mặc đồ đôi.
_Sao anh đến muộn vậy. Nó nhăn nhó.
_Tại đường kẹt xe, thôi, lên xe đi. Hắn trả lời.
Nó hậm hực bước lên xe, không thèm đội mũ bảo hiểm luôn (công an phạt chết). Chiếc xe của hắn cứ đi mãi qua biết bao con đường. Đi mãi cuối cùng, hắn đưa nó đến một trung tâm giải trí cách xa chỗ nó và hắn hay đến nhưng lại khá nhiều người, nơi này hình như nó chưa đến bao giờ. Hắn đi gửi xe rồi mua vé vào của sau đó nắm tay nó đi vào. Bên trong khá đông, không kém gì những nơi khác, nó hứng thú nhìn hết trò này đến trò khác rồi chuyển từ hắn kéo nó đi thành nó lôi hắn đi. Nó cứ chỉ hết trò này đến trò kia làm hắn chóng cả mặt. Đầu tiên là thử cảm giác mạnh với trò tàu lươn siêu tốc. Nó lúc đầu hớn hở thế mà lúc mới quay được vài phút lại chuyển sang sợ hãi nắm chặt lấy cánh tay hắn la hét cấu xe, nói chung là hành hung hắn đến tàn tạ. Cuối cùng, sau khi bị nó tra tấn khủng khiếp, chiếc tàu dừng lại, nó và hắn bước xuống, nó đi không vững còn hắn thì nhăn nhó ôm lấy tay. Nó lắc lắc đầu cho đỡ choáng còn hắn thì lườm nó không thôi. Cảm thấy có người nhìn mình, như một phản xạ tự nhiên, nó quay lại bắt gặp ngay ánh mắt của hắn. Ngồi ở chỗ ghế đá, nó quay sang hỏi
_Sao anh nhìn em hoài vậy. Nó ngây thơ vô (số) tội hỏi. Hắn không nói gì chỉ đưa tay trước mặt nó, chiếc áo thun dài tay đã rươm rướm vết máu. Nó cũng biết mình chính là thủ phạm đành cười trừ, tỏ vẻ ăn năn hối lỗi.
_Xin lỗi anh, em không cố ý. Nó hối lỗi, nhìn mặt cún con hết sức. Hắn không nói gì, quay đi chỗ khác, thấy vậy, nó cầm tay hắn lay lay nào ngờ lại trúng ngay chỗ đau làm hắn nhăn mặt.
_Em muốn gì? Hắn hậm hực quay lại.
_Xin lỗi anh mà, tha lỗi cho em nha. Nó năn nỉ.
_Không. Dứt khoát.
_Đi mà.
_Không.
_Năn nỉ mà.
_Không là không.
Thấy hắn không chịu tha lỗi, nó cũng chẳng biết làm gì. Vết máu trên áo hắn ngày càng đậm hơn, nó sực nhớ ra là phải băng bó cho hắn, liền chạy đi.
_Anh đợi em chút. Nói xong, nó biến mất tăm.
10 phút sau, Nhi quay lại, trên tay là một túi bông băng, thuốc sát trùng… Nó ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nâng tay hắn lên tại sợ lại như lúc nãy mạnh tay quá lại dính ngay chỗ đau thì… không biết trước điều gì. Một cách chậm rãi, nó kéo tay áo hắn lên, nhìn cánh tay bị nó cào cấu xây xướ khắp nói làm nó thấy có lỗi kinh khủng. Bắt đầu bước đầu tiên, nhỏ thuốc sát trùng.
_Ui da, em làm gì vậy. Hắn nhăn nhó. Gì chứ rát chết đi được.
_Sắt trùng. Nó tỉnh bơ.
_Làm nhẹ thôi được không.
_Rồi rồi.
Cứ thế, nó băng bó cho hắn xong xuôi, kéo tay áo xuống.
_Rồi đó, tha lỗi cho em chưa. Nó quay ra, chu môi.
_Chưa.
_Thế giờ anh muốn em phải làm sao. Nó bực mình.
_Làm… Hắn chứ kịp nói ra thì
_Uyên Nhi, em làm gì ở đây. Gia Kiệt từ đâu bước đến, bên cạnh còn có một cô gái. Ánh mắt cậu đỏ lên cực kì tức giận.
_Anh là… A anh là người đụng xe tôi đúng không. Nó nhớ ra.
_Đây là ai vậy. Hắn hỏi nó.
_Đây là tên đụng xe em hôm bữa đó. Nó thản nhiên nói.
_À, ra vậy. Hắn tỏ vẻ đã hiểu.
_Tên này là ai. Gia Kiệt tức giận nói trong khi nó chẳng hiểu vì sao cậu lại tức giận như vậy.
_Đây là Bảo Khánh, anh hỏi chi vậy. Nó khó hiểu.
_Tại sao em lại đi với tên này, hắn là gì của em. Gia Kiệt nói mà chẳng chịu chú ý ở bên cạnh có một người khuôn mặt đã bắt đầu đen lại.
_Tôi là gì của Nhi không đến lượt cậu quan tâm, chúng tôi đi chơi, cậu hỏi làm gì. Sau một hồi im lặng cuối cùng Khánh cũng lên tiếng.
Nghe vậy, cơn tức giận đang dâng lên trong người cậu dâng lên ngùn ngụt. Hắn ta là ai mà có thể nói như vậy chứ, anh là người yêu nó cơ mà, tại sao nó có thể thân mật với người khác, còn lơ anh đi trong khi anh như sắp tức điên lên, tại sao. Khuôn mặt anh đỏ lên vì tức giận, bàn tay nắm chặt lại nắm đấm.
_Uyên Nhi, em giải thích đi, tại sao em lại đi chơi với cậu ta. Cố gắng bình tĩnh lại, cậu hỏi.
_Tại sao tôi lại không được đi, mà sao anh cứ hỏi tôi vậy, anh là gì mà cứ quát tháo tôi hoài vậy. Nó bắt đầu bực vì hành động điên khùng này của cậu, chẳng quen chẳng biết tự nhiên lại lao vô nói (e hèm, thật ra thì có đấy ạ)
_Vì anh là bạn trai em, là người yêu em, hiểu chưa. Cậu quát lên. Từng câu từng chữ lọt vào tai nó làm nó đơ tại chỗ, mặt hắn đen như đít nồi, trên đầu đám mây giống đã bắt đầu tụ. Cậu là bạn trai nó hồi nào vậy ta, sao nó không biết. Tên điên này bị hoang tưởng hay sao vậy trời. Nó nghĩ.
Tên đó là bạn trai của nó sao hắn chưa từng nghe qua vậy, Gia Bảo cũng chưa từng nói với hắn, tất cả mọi người chưa bao giờ nhắc đến người yêu của nó, vậy tên này là ai, tại sao lại nhận nó là bạn gái? Hắn thắc mắc.
_Anh…Anh…Anh là bạn trai của…của tôi? Nó lắp bắp không nên lời.
_Đúng vậy.
_Đồ khùng, tôi làm gì có bạn trai, anh bị nhầm rồi.
_Anh không nhầm, em là bạn gái anh 1 năm trước và bây giờ cũng vậy.
_Đùa à, anh kêu tôi là bạn gái anh vậy mà anh lại nắm tay cô gái khác đến để nhận tôi là người yêu của anh, đầu óc vấn đề à. Ngay sau câu nói của nó, cô gái bên cạnh mới thức tỉnh. Cô nhìn nó rồi lại nhìn anh, chuyện gì đang xảy ra vậy, sau khi định hình cô hất tay anh ra và bỏ đi. 3 người họ đang đối mặt với nhau, không khí nạng nề kinh khủng.
_Uyên Nhi, đây là ai, anh cần một lời giải thích. Hắn lên tiếng, thật không thể hiểu nổi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.
_Em không biết, hắn là tên đụng xe vào em, nhưng hắn ta không phải bạn trai hay người yêu gì của em hết. Nó lên tiếng giải thích, chính giờ phút này, nó sợ, sợ hắn hiểu nhầm nó.
_Ừm, anh hiểu rồi, chúng ta đi. Hắn gật đầu sau đó cầm tay nó đi, hai người lướt qua cậu, đột nhiên, tay nó bị cậu giữ lại.
_Bỏ ra. Hắn nghiến răng.
_Không, cô ấy là bạn gái tôi, chính cậu mới là người phải bỏ.
_Tôi nói một lần nữa, buông tay Nhi ra. Hắn nhắc lại, từng câu từng chữ như rít lên.
_Không bỏ. Vừa dứt lời, cậu bị hắn quay lại, giáng một cú đấm vào mặt. Nó hoảng sợ tột độ, hắn đang tức giận, nó phải làm sao đây, cứ thế này sẽ đánh nhau to mất. Cậu đứng dậy, định đánh trả thì bị nó ngăn lại, 2 người như hai kẻ thù đang cố lao vào nhau để đánh. Nó cố sức kéo hắn ra.
_DỪNG LẠI ĐI. Nó hét lên, lập tức, hai người con trai kia dừng lại. Quay sang nhìn nó.
_Tôi không phải bạn gái của cậu, đừng có gây phiền phức cho tôi nữa. Nó quay sang cậu, nói nhưng trong tim nó hình như cũng đang nhói lên, không giống như hắn bị thương làm tim nó đau, lần này, tim nó nhói lên tia thương cảm. Nó không hiểu sao rất sợ làm người khác buồn, đặc biệt là cậu. Cậu đứng như trời trồng, không thể tin nổi có ngày nó lại nói như vậy.
_Tên đó là gì của em. Cậu nói.
_Tôi là bạn trai của Nhi, giờ thì cậu hiểu rồi đấy, đừng đi theo chúng tôi. Hắn nói sau đó cầm tay nó đi để lại cậu một mình.