Buổi sáng, tại nhà nó.
_Uyên Di, dậy mau lên. Cô gọi nó, gần 6 rưỡi rồi còn nằm ì ra đấy.Sau một hồi hết gọi, gào, hét,kêu, mà nó không chịu dậy cô đành sử dụng chiêu thức cuối cùng.
_Anh Bảo, lên phụ em vứt đống hạc giấy này đi với. Cô cố gắng hét thật to.
_Ấy, dừng lại, tớ dậy rồi, cậu đừng vứt nó đi. Nói xong, nó chạy vào phòng tắm thay đồ, làm vscn,… 10 phút sau, nó dắt chiếc xe đạp điện ra, anh dắt chiếc xe máy còn cô để xe đạp của mình ở nhà nó, đi cùng xe với nó luôn cho tiện. Nó đạp xe chở cô đi trước, mà cũng chẳng phải đạp làm gì cho tốn công, xe đạp điện mà. Nói chung là nó ngồi trước cô ngồi sau, còn anh đi xe máy sau nó đề phòng nó có tai nạn như hồi trước đỡ phải vòng. Đến ngã tư đường, đèn đỏ bật lên, nó, cô và anh phải dừng lại chờ một hồi lâu, đang chờ thì bên cạnh một chiếc ô tô con cũng đậu bên cạnh xe của nó và cô. Người ngồi bên trong theo cách nhìn của nó thì khá là quen, mặc đồng phục trường nó chắc là học sinh mới. Nó suy nghĩ một lúc thì nhớ ra hắn chính là tên đã đụng xe vào nó và thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của nó. Cô thấy nó cứ nhìn sang xe bên cạnh thì quay qua xem, cô miệng chữ O, lấy tay che miệng, không thể ngạc nhiên hơn. Đó không ai khác chính là Kiệt, tại sao cậu ta lại ở đây, chẳng phải cậu ta đã đi Mĩ rồi sao, nó nhìn Kiệt làm gì, chẳng lẽ nó nhớ ra?
_Cậu quen…quen cậu ta à. Cô hơi lắp bắp, cố gắng giả vờ như không biết gì để hỏi nó, mong nó đừng nhớ ra mà.
_À, tên đó là tên đã đụng xe vào tớ.
_À, ra vậy, thôi, chú ý đi, đừng nhìn nữa. Cô thở phào, may mà nó không nhớ ra, cô cố gắng làm cho nó đừng chú ý đến Kiệt nữa. Nó thôi không nhìn nữa, quay sang nhìn phía trước. Cô vẫn nhìn người con trai trong xe một lúc nữa như để cố gắng chứng minh rằng mình chỉ nhìn nhầm. Chàng trai trong xe cảm thấy có ai nhìn mình thì quay ra, bắt gặp cô đang nhìn cậu với ánh mắt không thể ngạc nhiên hơn. Cậu cũng giật mình, đó là cô, cậu nhìn lên phía trước cô, là nó. Đúng vậy, nó chính là cô gái mà cậu cất công bay từ Mĩ về để tìm.
_5…4…3..2…Nó đếm ngước, chuẩn bị ga xe thì chiếc kính của ô tô hạ xuống, bàn tay từ trong xe nắm lấy tay nó. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc lắc tay hình cỏ 4 lá sang lên trong tay nó. Nó hoảng sợ hét lên
_Nè, tên kia bỏ ra. Nó hét lên, chưa bao giờ cô cảm thấy sợ đến vậy, Kiệt đã gặp lại nó, phải làm sao đây, nhất là trong tình cảnh này. Tim cô như sắp rớt ra khỏi lồng ngực. Anh ở bên cạnh thấy nó hét lên thì quay ra xem có việc gì, cũng giống cô, ánh mắt anh hiện rỡ lên tia ngạc nhiên. Tại sao cậu ta lại ở đây, cậu ta đã gặp được nó, phải làm sao đây. Nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt tay mình, nó có gắng vung tay ra.
_Tên kia, bỏ ra, bỏ ra. Nó nói to. Kiệt trong xe vẫn nhìn chiếc lắc tay rồi nhìn lên nó, cô gái hôm trước cậu đụng phải, nếu cậu chú ý hơn một chút thì có lẽ đã nhận ra nó sớm hơn. Anh thấy tình hình không ổn, nháy mắt cho cô như nhờ cô giúp. Cô rời khỏi xe, đi lên giữa chiếc xe đạp của nó và chiếc xe ô tô mà Kiệt đang ngồi, giựt tay nó ra khỏi tay cậu một cách dứt khoát, ánh mắt nhìn cậu lạnh lùng xen lẫn tia căm phẫn. Đi rồi sao còn quay lại chỗ này làm gì, lại tìm nó làm gì. Kiệtsững sờ nhìn cô khó hiểu rồi nhớ ra những lời nóicủa gia đình nó và cô 1 năm trước. Xe nó và xe anh đi trước mặc cho cậu vẫn ở đó, ánh mắt xen lẫn nhiều cảm xúc hướng về chiếc xe đạp điện của nó.
Ở trường, vừa đem xe vào nhà gửi xe, nó anh và cô gặp hắn cũng vừa đến. Cô và anh đi trước để lại nó và anh. Nó vẫn còn ngại vụ hôm bữa, tự dung nhảy lên ôm hắn, nghĩ lại mà nó muốn đập đầu chết cho rồi. Hắn thấy biểu cảm của nó, phì cười, đưa tay lên xoa đầu nó rối tung lên rồi nói.
_2 cái ôm, em chưa bồi thường cho anh. Hắn ghé vào tai nó nói, mặt nó đỏ theo từng câu chữ của hắn.
_ơ, sắp vào lớp rồi, em đi trước đây không muộn mất. Nó nói xong, chuẩn bị chạy lẹ, vừa đi được 1 bước thì hắn kéo nó lại làm nó ngã vào người hắn, may mà trong nhà xe hiện giờ không có ai.
_Chiều nay đi cùng anh, coi như đền bù cái ôm thứ nhất. Hắn nói sau đó đút tay vào túi quần, 1 tay cầm cặp đi trước. Nó ngỡ ngác nhìn theo, hắn đi chậm lại như chờ nó, nó hiểu ý lên chạy lên phía trước đi cùng hắn.