Em Là Người Thứ Ba

Chương 42: Bên em đêm nay.



Những lời khiêu khích của Lâm Tư Hạ khiến cho trong lòng Phó Nhược Hằng không khỏi nảy sinh nghi ngờ.

Phó Nhược Hằng biết Trình Ý xấu xa nhưng hắn lại không nghĩ cô lại làm ra loại chuyện đó. Dù sao thì chuyện chồng mình ngoại tình bị lộ ra ngoài, người bị chê cười nhiều nhất hình như là cô.

Dù sao thì bên ngoài đều biết cô là vợ hắn, một người phụ nữ không thể giữ được chồng mình khiến cho hắn dây dưa với tình cũ. Chẳng phải là một người vợ rất thất bại sao?

Mà cô làm vợ thật sự rất thất bại!

Ngay cả người chồng chung sống hai năm trời vẫn chẳng thể khiến trái tim anh dao động. Cho nên anh mới nhớ mãi không quên người cũ, cứ dây dưa mập mờ không dứt khiến cho người vợ là cô như biến thành kẻ dư thừa trong cuộc tình này.

Ở ngoài đều xem Trình Ý là trò cười, đều nói sớm muộn gì Phó Nhược Hằng cũng sẽ ly hôn để quay về với người tình cũ. Dù sao thì cô cũng chỉ là một tai nạn, còn bọn họ mới là chân ái.

Có biết bên ngoài kia nói cô như thế nào không?

Bọn họ nói: “Phó Nhược Hằng, Phó tổng Phó thị sắp ly hôn với tiểu thư nhà họ Trình để cưới bạch nguyệt quang trong lòng.”

“Chậc chậc, Phó phu nhân cũng thật là đáng thương mà. Dù sao thì cũng là bạch nguyệt quang trong lòng nhiều năm như vậy, làm sao mà có thể quên đi được. Bọn họ ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Không một ai lên tiếng bênh vực cho cô. Bọn họ đều biết, Phó Nhược Hằng không yêu cô. Bọn họ đều biết cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng kết thúc, chẳng qua là thời hạn đã đến rồi.

Lời nói của Lâm Tư Hạ khiến hắn có chút nghi ngờ. Nhưng hắn không dám khẳng định, bởi vì trong lòng hắn, Lâm Tư Hạ là một cô gái đáng thương, cần được che chở. Cô ta sẽ không làm chuyện gì khiến hắn phải khó xử. Nếu không, năm xưa cô ta cũng không kêu hắn đồng ý cuộc hôn nhân sắp đặt này.

Nhưng hắn hoàn toàn không biết, đằng sau bộ mặt lương thiện kia là một trái tim thâm độc. Chính cô ta là người đã mua chuộc phóng viên tung tin tức đó ra ngoài. Kể cả những lời nói về việc ly hôn của Trình Ý và Phó Nhược Hằng cũng là do vô ta thêu dệt nên.

Bởi vì cô ta muốn khiêu khích Trình Ý. Chỉ cần cô không chịu nổi đả kích, chủ động rút lui, chủ động đòi ly hôn, lúc đó cô ta sẽ đường đường chính chính mà giành lại Phó Nhược Hằng.

Có cô ta ở đây, một ngày Trình Ý cũng sẽ không bao giờ được hạnh phúc.

“Tư Hạ, chuyện này anh sẽ cho người điều tra rõ...”

Lâm Tư Hạ có chút chột dạ, cô ta vội vàng đánh trống lảng.

“Nhược Hằng, em đau đầu quá. Dạo này tình trạng bệnh của em có vẻ không tốt lắm. Anh đến cùng em được không?”

“Anh… sẽ cho thư ký đem thuốc đến cho em. Em nên nghỉ ngơi đi thì hơn, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Phó Nhược Hằng cúp máy, Lâm Tư Hạ vô cùng tức tối vội ném mạnh điện thoại xuống đất.

Hắn lại bơ cô ta. Cô ta đã làm đủ mọi cách, vậy mà Phó Nhược Hằng vẫn không dính bẫy, vẫn nhẫn tâm bỏ mặc cô ta.

Rõ ràng trước đây hắn ta đâu có như vậy? Tại sao bây giờ thà tin Trình Ý chứ cũng không tin tưởng lời cô ta nói vô điều kiện như trước đây nữa?

Không được, cô ta không thể tiếp tục chậm trễ nữa. Cần phải cho một cái chốt chí mạng hủy hoại tình cảm của bọn họ.

Khi Trình Ý đem canh giải rượu lên phòng, Phó Nhược Hằng đã ngủ rồi. Cô an tĩnh đặt chén canh lên đầu giường, giọng cô khe khẽ.

“Nhược Hằng, em đem canh giải rượu đến rồi.”

“...” Người trên giường không trả lời cô, chỉ có màn đêm yên tĩnh cùng ánh trăng soi ngoài cửa sổ, soi rọi khuôn mặt anh tuấn của hắn.

Hắn nhắm nghiền mắt, hình như đã ngủ rồi, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều từ bên cạnh giường. Trên gương mặt hắn có nét dịu dàng hiếm hoi.

Cô ngồi trên giường, an tĩnh nhìn hắn. Người đàn ông này cô đã yêu hắn thật nhiều, bởi vì yêu nhiều, cho nên cô mới thua trong ván cờ này. Bởi vì Lâm Tư Hạ biết dùng thủ đoạn, biết lấy lòng đàn ông. Còn cô từ đầu đến cuối chưa từng muốn tranh giành.

Năm ấy vì đem lòng yêu một người mà học nấu canh giải rượu bởi vì cô biết Phó Nhược Hằng mỗi khi uống rượu vào thường bị đau bao tử.

Anh thích ngậm gừng, thích màu đen, khi suy nghĩ sẽ thường hay vuốt mũi. Tất cả những thứ của anh, cô đều biết, chỉ có trái tim của anh đang nghĩ điều gì, cô thật sự không thể biết.

Cô ngồi bó gối trên giường, ánh mắt xa lăm nhìn ra ngoài bầu trời. Trong lòng cô có một loại cảm xúc khó tả, trái tim yên tĩnh lại nổi cơn sóng.

Cô ước gì cô có thể ngừng yêu hắn cũng giống như hắn có thể ngừng yêu Lâm Tư Hạ. Lý trí mách bảo nhưng trái tim lại không nghe theo, có lẽ giữa bọn họ thật sự rất giống nhau, cố chấp yêu người mình không nên yêu.

Cô cầm lấy khăn ướt lau người cho hắn, đột nhiên người đàn ông kia tỉnh giấc, mơ hồ nhìn thấy người trước mặt, nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình.

Trình Ý bị Phó Nhược Hằng ôm lấy đột ngột, cô áp tai vào lồng ngực hắn, có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn trong khoảng không tĩnh lặng.

Tim cô phút chốc như muốn ngừng đập. Chưa một lần nào hắn ôm cô dịu dàng như vậy, chưa một lần nào hắn nhẹ nhàng với cô như vậy. Trái tim Trình Ý thật sự không chịu nổi, mùi hương nam tính của Phó Nhược Hằng phả ra càng lúc càng đậm khiến cho hơi thở của Trình Ý cũng gấp gáp theo.

Người đàn ông kia dường như cảm nhận mùi hương quen thuộc, theo phản xạ liền xoay người cúi xuống hôn vào môi cô. Một nụ hôn dịu dàng đầy yêu thương cô chưa từng cảm nhận được.

Cô nhắm mắt, cảm nhận sự ngọt ngào từ đôi môi của anh đem đến. Chắc có lẽ chỉ những lúc say thôi thì người đàn ông kia mới có thể đối xử dịu dàng với cô như vậy.

Phiếm môi non mềm như viên kẹo ngọt đang bị hắn miết lấy, mút chặt từng cái, tê dại đến từng đầu lưỡi. Cảm giác không phải cuồng dã cắn mút giống như mọi lần mà cực kỳ nhẹ nhàng mà đê mê.

Cô không biết tại sao Phó Nhược Hằng lại đột nhiên thay đổi như vậy, nhưng cô cũng không còn đủ sức để suy nghĩ nữa.

Đầu óc cô bị nụ hôn của anh xâm lấn, cả cơ thể của cô đỏ rực vì bị lửa tình thiêu đốt. Cố gắng hưởng thụ một chút khoảnh khắc được Phó Nhược Hằng yêu thương.

Bàn tay làm loạn trên thân thể cô, hôm nay hắn dịu dàng hơn mọi khi cho nên Trình Ý cũng không phản kháng mãnh liệt như mọi lần, cô thuận theo Phó Nhược Hằng, để mặc cho hắn làm càn. Quần áo rơi xuống, người đàn ông cúi xuống hôn lên xương quai xanh tuyệt đẹp, hôn dọc xuống vòng một căng tròn của cô.

Trong ngọn lửa tình hoan ái bùng cháy không có cách nào kiềm chế được, đột nhiên Phó Nhược Hằng mở miệng, cô có thể nghe thấy rõ cái tên hắn gọi lên ngay lúc này.

“Tư Hạ, anh sai rồi, em thứ cho anh có được không?”

Nước mắt cô đột nhiên rơi xuống, cố gắng từ trong cơn mê kia thoát ra mở miệng thức tỉnh hắn.

“Phó Nhược Hằng, anh tỉnh táo lại đi… Tôi không phải Lâm Tư Hạ.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv