Em Là Người Thứ Ba

Chương 29: Tôi là vợ của anh sao?



Phó Nhược Hằng chính là một con quỷ, một con ác quỷ nhẫn tâm đến phát nôn.

Rõ ràng là hắn cưỡng ép cô lại làm giống như cô quyến rũ hắn, trong mắt hắn thân thể cô là thứ đáng để chà đạp như vậy sao?

Bờ mi đã lau khô phút chốc lại nhòe đi, làm bùng lên ý chí muốn phản kháng trong người cô. Cô lại càng nhất quyết cắn chặt môi không hé nửa lời.

Thấy Trình Ý kiên quyết không chịu mở miệng trả lời, cánh tay thêm lực bóp như muốn nghiền nát xương hàm của Trình Ý, đập vào mắt là một khuôn mặt vô cùng dữ tợn khiến cho cô thở cũng không dám thở mạnh.

Ánh mắt đen lóe lên tia máu như muốn nuốt chửng cô, hắn trừng trừng mắt, miệng mím chặt phát ra âm thanh nghiến răng ken két hệt như một con quỷ dữ.

“Cảm thấy uất ức lắm sao?”

“Hay là cô muốn rên rỉ dưới thân thằng đàn ông khác? Tiếc nuối vì lúc mới nãy không được người đàn ông khác bế sao?”

Phó Nhược Hằng cũng không biết tại sao bản thân lại như thế này, cứ nghĩ đến lúc nãy nhìn thấy người đàn ông khác chạm vào cô, hắn liền cảm thấy tức giận, giống như bản thân bị cướp mất món đồ quan trọng vậy.

Xoẹt xoẹt!

Phó Nhược Hằng tức giận xé toạc chiếc váy cô đang mặc. Hắn phút chốc ép cô vào tường, chiếm đoạt lấy môi cô.

Phó Nhược Hằng càng hôn càng mãnh liệt, cô thở gấp một chút cũng không được.

Trình Ý bị kẹp chặt, hai tay cô vùng vẫy, nước thấm qua thân thể đầy dấu vết chứng minh cuộc hoan ái giữa hai người.

Cô tức giận, người đàn ông này phát điên cái gì chứ? Không phải là nói kinh tởm cô sao? Bây giờ lại hành động như một tên tội phạm liều lĩnh vậy.

Cô cắn lấy môi hắn, cố đẩy hắn ra, bờ môi hắn lạnh lẽo như trái tim hắn vậy.

Đến khi trong khoang miệng ngập tràn mùi máu tươi, bờ môi Trình Ý sưng đỏ, tức giận đến mức muốn bật khóc.

“Phó Nhược Hằng, anh phát điên cái gì chứ? Tôi không phải món đồ trang trí của anh, anh không thích tôi nhưng anh lại hành xử giống như anh đang ghen vậy.”

Ghen ư? Không đời nào, hắn không yêu cô, suy nghĩ đó chưa từng tồn tại. Tại sao hắn lại ghen kia chứ?

Hắn chẳng qua chỉ là không thích cảm giác món đồ của mình bị người khác giành mất thôi.

“Cô vẫn còn là vợ của tôi, ở trước mắt tôi lại dám đong đưa với người đàn ông khác, có phải là cô chán sống rồi không?”

“Tôi là vợ của anh sao? Tôi là vợ của anh nhưng anh chưa từng xem tôi là một người vợ. Trong mắt anh tôi chẳng là gì cả. Trong tâm trí anh, chỉ có một mình Lâm Tư Hạ, vậy thì tôi quyến rũ người đàn ông nào liên quan gì đến anh?”

“Ai cho phép cô ăn nói với tôi kiểu đó? Có phải là dạo gần đây cô càng lúc càng lớn gan hơn không?”

“Phải, tôi chính là không thể chịu đựng được nữa. Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, chuyện sai lầm nhất mà tôi từng làm đó là yêu anh. Điều ngu ngốc nhất tôi từng làm chính là gả cho anh. Nếu như năm đó tôi không gặp được anh thì tốt biết mấy.”

Phó Nhược Hằng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, trong mắt toàn là xót xa.

Yêu một người không nên yêu chắc chắn là chuyện đau khổ nhất thế gian. Cô đã từng nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh người đàn ông mình yêu, cho dù có đau khổ thế nào cô cũng chịu được.

Cho đến bây giờ cô mới biết mình đã lầm.

Trái tim hắn sắt đá như vậy, nào có vị trí nào cho cô?

Hắn bất ngờ nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Trình Ý. Chiếc nhẫn chứng minh cho cuộc hôn nhân của bọn họ.

Trình Ý cúi đầu, nước mắt rơi vào tay, trên đời này liệu sẽ có ai để cô trong lòng?

Ai sẽ yêu cô như chính sinh mệnh của mình?

Trong lòng hắn có chút rối loạn, liền cầm lấy khăn tắm quấn quanh hông đi ra ngoài, còn không quên ném lại một câu.

“Đừng nghĩ dùng vài ba giọt nước mắt đó thì khiến cho tôi cảm động. Con đường này là do cô đã lựa chọn, bây giờ hối hận, không phải đã muộn rồi sao?”

Đúng vậy, hình như tất cả… đều đã muộn màng.

Cô đem trái tim yêu người, yêu đến tim đầy thương tích, lại chẳng đổi lấy được chân tình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv