“Trình Ý, sao dạo gần đây hình như con hốc hác hơn thì phải?”
“Con bận nên không có thời gian ăn uống thôi nội.” Cô lắc đầu nói.
“Nếu như Nhược Hằng mà có bắt nạt con thì con nhất định phải nói với ông, ông sẽ dạy dỗ lại nó.”
Cô cười gượng, cố để ông không cảm thấy lo lắng, “Dạ không có đâu nội.”
Cô đã hứa với Phó Nhược Hằng rồi, cũng sợ hắn sẽ điên lên mà làm hại Phó gia. Cô chỉ có thể thuận theo mà diễn kịch thôi.
“Sinh thần năm nay ông thích quà gì ạ?'
“Ta muốn có một đứa cháu nội.”
Trình Ý cười gượng gạo liếc nhìn Phó Nhược Hằng nhưng gương mặt hắn vẫn dửng dưng như không.
Giống như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Mà cũng phải thôi lúc nãy hắn đã nói rất rõ ràng, chẳng qua là do ông nội cố chấp quá thôi.
“Trình Ý, phải nhanh sinh cho ông nội một đứa cháu bụ bẫm đấy.”
“Ông nội, chúng ta nhắc đến chuyện này sau đi. Ăn cơm đã, ông vẫn chưa ăn gì mà, để cháu gắp cho ông.”
Trình Ý vội vàng đánh trống lảng bầu không khí khó xử này, đem gắp thức ăn cho ông nội.
Sau khi bữa ăn kết thúc, cô cũng theo Phó Nhược Hằng trở về nhà.
Phó Nhược Hằng bước vào trước, cô bước theo sau. Bóng lưng người đàn ông cao lớn nhưng cô mãi không theo kịp. Lúc nào cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hắn trong vô vọng.
Cô mãi nhìn theo hắn, không để ý chân bị trẹo liền vấp ngã, vệ sĩ liền chạy tới hỏi thăm cô.
“Phu nhân, cô có làm sao không?”
Cô nén đau, lắc đầu nói: “Tôi không sao.”
“Để tôi đỡ cô.”
Người vệ sĩ trẻ tuổi không hiểu chuyện liền đi đến muốn đỡ cô đứng dậy nhưng đột nhiên bị Phó Nhược Hằng đi đến hất tay ra.
“Ai cho phép cậu bế cô ta?”
“Cô ta bị đau chân chứ không phải bị què, vẫn có thể lết vào được. Nếu như không muốn bị đuổi việc thì làm đúng chức trách của mình đi.”
Trình Ý nén đau đứng dậy, đôi chân khập khiễng bước từng bước khó nhọc.
“Nhanh lên! Hay tính bắt tôi đích thân bế cô vào?”
“Không cần.”
Trình Ý giận dỗi muốn bước đi, vệ sĩ cũng không nhịn được hắn đối xử với cô như vậy. Nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của cô, hắn không chịu nổi nữa liền đi đến, không nói không rằng đã cúi xuống bế cô trên tay.
Cô tỏ ra ngạc nhiên trước hành động của hắn, “Nhìn cái gì mà nhìn? Cô tính để người khác báo cáo lại ông nội tôi ngược đãi cô sao?”
Hắn vừa vào phòng liền ném cô trên giường rồi bước vào nhà tắm, gột rửa sạch sẽ cảm giác nhớp nháp của lần cuồng nhiệt mới nãy.
Bấy giờ cơ thể của Trình Ý mới được thả lỏng, xoay người ngồi trên giường lớn, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía cửa kính phòng tắm trong suốt.
Thân hình của hắn quả thật rất đẹp, khuôn mặt cũng rất đẹp, cô không nhịn được suy nghĩ nếu như cô thật sự có một đứa con của hắn. Đứa bé ấy chắc chắn sẽ thừa hưởng hết gen trội nhà họ Phó, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp và tài giỏi.
Thực ra tình yêu chính là không thể cưỡng cầu, cô lại càng không muốn dùng con cái để níu giữ trái tim của một người đàn ông không yêu mình.
Nó chỉ khiến cho hắn càng thêm chán ghét cô mà thôi.
Với lại hắn cũng nói rồi, đứa trẻ đầu tiên của hắn sẽ không để cho cô sinh ra. Cho dù có cũng sẽ giết chết, hắn khinh rẻ người mang thai con hắn là cô. Người mẹ của con trai hắn nhất định không thể là một người phụ nữ không biết liêm sỉ như vậy được.
Lòng cô lạnh lẽo đến cô quạnh.
Nén nước mắt, gục đầu trong gối khóc rấm rứt, nước mắt không ngừng chảy thấm qua vạt váy lụa mỏng. Nhưng lại sợ người bên trong nghe thấy được chỉ có thể mím môi cố ngăn lại tiếng nghẹn ngào.
Một lúc lâu sau, cuối cùng tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh cũng kết thúc, nước mắt của Trình Ý đột nhiên bị giọng nói lạnh băng của người phía trong làm cho bừng tỉnh.
“Lấy cho tôi cái khăn.”
Bàn tay vội lau đi nước mắt, run rẩy lấy cái khăn ở đầu giường chầm chậm bước đến bên cánh cửa phòng tắm.
Tiếng vặn cửa vang lên, Trình Ý run rẩy đưa khăn vào bên trong, nào ngờ lại bị một bàn tay cứng rắn tóm được kéo cô vào bên trong.
Trình Ý bị Phó Nhược Hằng ép vào góc tường, thân thể bị hắn khóa trụ. Hơi thở nóng rực từ trên định đầu phả xuống khiến trái tim cô không khỏi run rẩy, muốn chạy trốn.
Khí tức người đàn ông quá mạnh mẽ, cô chạy không thoát.
Cô vô thức liếc mắt nhìn xuống dưới liền thấy vũ khí của đàn ông, to lớn rũ xuống khi thấm đẫm nước, khiến cô không dám nhìn thẳng.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cái đó của đàn ông, lập tức bị dọa sợ. Theo bản năng, quay mặt đi hướng khác.
Quan hệ giữa bọn họ những năm này chính là một lời cũng không buồn nói, không buồn chạm. Vậy mà từ khi nào lại trở nên ái muội như vậy?
Có lẽ là từ lúc cô đòi ly hôn. Hắn lại càng không kiêng dè tiếp xúc thân mật với cô, dọa nạt rồi lại dụ dỗ…
Phó Nhược Hằng gắt gao giữ lấy cô, trong mắt lóe lên duệ quang, lạnh giọng ra lệnh:
“Trình Ý, cô muốn sinh con với tôi lắm sao?”
Cô cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Giật dây ông nội ép tôi sinh con với cô, Trình Ý, những năm này thủ đoạn của cô càng lúc càng nhiều nhỉ?”
Gương mặt hắn lạnh lẽo như băng, lời nói hung hăng lần nữa dọa nạt tâm trí mỏng manh của Trình Ý.
Trình Ý không dám mở mắt ra, chỉ lắc lắc đầu.
Điều này đã chọc giận Phó Nhược Hằng, bàn tay hắn bóp chặt lấy hai má cô đến phát đau, ép cô mở mắt ra nhìn thẳng vào mặt hắn.
“Không phải lúc ở dưới thân tôi còn rên rỉ sung sướng lắm sao? Bây giờ thì câm rồi à?”