Em Là Người Thứ Ba

Chương 23: Vết thương lòng.



Sau khi Phó Nhược Hằng rời đi, Trình Ý nhấc cơ thể bị thương của mình cố lết khỏi bệnh viện. Vết máu trên tay cũng không đau bằng trái tim cô ngay lúc này.

Tim nhói, lòng đau, tâm đã cạn.

Lần cuối cùng cô tự nói với chính bản thân mình, trái tim người đàn ông đó sắt đá như vậy, đừng bao giờ đem lòng yêu một người không yêu mình.

Trình Ý rướn môi cười khổ, tự thương phận mình chua xót.

Bên ngoài mưa bắt đầu rơi, cô không khóc nữa, bởi vì nước mắt chẳng có tác dụng gì cả.

Cô bắt một chiếc taxi đến nhà ông nội. Cô hít một hơi thật sâu, cố làm ra vẻ mặt bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra.

Khi cô vừa bước vào liền nhìn thấy ông nội đang chờ đợi cô. Có lẽ người duy nhất trong căn nhà này thật tâm đối xử tốt với cô cũng chỉ có mình ông nội mà thôi.

“Sao cháu chỉ đến có một mình thôi? Nhược Hằng đâu?”

“Anh Nhược Hằng… anh ấy bận rồi. Cho nên con sang thăm ông.”

“Ta không cần con thăm ta, ta hy vọng lần tới con sẽ đem cháu nội đến thăm ta.”

Cháu nội ư? Cô cũng muốn lắm chứ? Nhưng Phó Nhược Hằng sẽ để cô mang thai con của hắn ta sao?

Hay người phụ nữ duy nhất xứng đáng mang thai con hắn chỉ có duy nhất một mình Lâm Tư Hạ mà thôi.

Khi cô còn đang chưa biết trả lời ông nội như thế nào cho phải thì bắt gặp Phó Nhược Hằng đi vào.

Thì ra lúc nãy hắn quay về bệnh viện tìm cô nhưng không thấy ai cả. Hắn liền lấy điện thoại ra gọi cho quản gia.

“Alo, cô ta đã trở về nhà chưa?”

“Chẳng phải ngài nói hôm nay sẽ đưa mợ chủ về nhà lão gia sao?”

Đúng rồi, sao hắn lại quên mất. Rõ ràng là hắn đã hứa với ông nội đêm nay sẽ đem cô về ăn cơm sao?

Cho nên hắn liền tức tốc lái xe đến nhà ông nội.

Hắn mặc một bộ âu phục màu xám, dáng người cao ráo, gương mặt tự phụ lạnh lùng, trên gương mặt là sự trầm ổn trưởng thành của một người đàn ông 25 tuổi thành đạt, giàu có. Khác hẳn với hình ảnh chàng thiếu niên như ánh dương ấm áp khi cô gặp hắn lần đầu tiên.

Người ta thường nói, mối tình đầu của con gái thường rất khó quên. Năm ấy gặp được hắn, cô đã bị dáng vẻ này làm cho say mê, không nhịn được mà trao cả trái tim cho hắn.

Nếu biết trước yêu một người lại đau khổ đến như vậy, cô thà lúc đó hai người đừng gặp gỡ, cô cũng đừng mê muội thì tốt biết mấy.

Nếu như giữa bọn họ không có đoạn hiểu lầm kia, hoặc giả như người anh gặp gỡ trước là cô. Vậy thì liệu hắn có thể thích cô dù chỉ một chút hay không?

Nhưng trên đời không có hai chữ “nếu như”, cho nên giữa bọn họ chính là có duyên không nợ. Mười năm yêu anh, hai năm làm vợ anh, cuối cùng cũng không thể sưởi ấm nổi trái tim anh.

Em mệt rồi, cho nên buông tha cho hắn đó, để hắn không phải ngày đêm sống bên cô mà mơ tưởng đến người phụ nữ khác.

Ánh mắt của Phó Nhược Hằng chỉ nhìn cô chốc lát giống như đang nhìn xem vết thương của cô có sao không. Thấy cánh tay cô chỉ được dán keo qua loa, gương mặt cô nhợt nhạt không chút sức sống.

Phản ứng đầu tiên của hắn chính là sao cô lại gầy như vậy?

Gầy đến mức khiến cho người ta thương xót.

Hắn tiến đến bên cạnh ôm lấy eo cô, hành động này của hắn khiến cho cô có chút giật mình, sau đó nói với ông cụ: “Thật xin lỗi ông nội, cháu đến trễ.”

Ông nội nhìn hắn, trong lòng vẫn còn tức giận chuyện hắn đến muộn, liền gằn giọng trả lời: “Người con cần phải xin lỗi không phải là ta mà là vợ con. Hôm nay ta gọi hai đứa tới ăn cơm, con lại để Trình Ý trở về một mình. Con có biết con bé tủi thân đến thế nào không?”

Ông cụ là vì muốn lấy lại công bằng cho Trình Ý nhưng trong mắt Phó Nhược Hằng chính là cô nhân lúc hắn không có ở đây kể tội hắn với ông nội. Uổng công lúc nãy hắn còn cảm thấy có lỗi với cô.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, cô lại chẳng muốn giải thích, bởi vì cô trong mắt Phó Nhược Hằng chính là xấu xa không ai bằng, có giải thích cũng như vậy thôi.

“Con không tủi thân, người tủi thân chắc là người khác. Người đã phải bỏ ánh trăng sáng trong lòng để chạy đến đây, người mà trái tim và thân thể không ở cùng một chỗ.”

Sắc mặt Phó Nhược Hằng triệt để tối lại vì những lời lẽ sắc bén của Trình Ý, đương nhiên là hắn biết cô đang nói móc hắn.

“Trình Ý, cô đang nói cái quái gì vậy hả?”

Kết hôn hai năm, ở trước mặt hắn cô luôn bày ra dáng vẻ nhẫn nhịn, cam chịu, hôm nay lại đột nhiên nói chuyện như thuốc nổ vậy khiến cho tâm trạng hắn tức giận đến mức nào không cần nói cũng biết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv