Phương Hân bước theo những người lớn từng bước chân đều đều. Mọi cô gái, khi gặp mặt gia đình nhà chồng tương lai chắc hẳn sẽ hồi hộp, lo lắng và hạnh phúc lắm. Còn đối với Phương Hân, cuộc gặp gỡ này chỉ là cuộc gặp xã giao bình thường, nó vốn không có ấn tượng tốt gì đối với cô, có chăng chỉ là sự chán ghét nhưng không thể phản kháng.
Cả gia đình dừng lại ở cổng, chiếc xe ô tô sang trọng cũng đậu ở đây được vài phút đồng hồ. Ông bà Thịnh Lê bước xuống xe. Người ngoài hay gọi là ông bà Thịnh Lê theo tên công ty của gia đình, ông tên là Kiên còn bà tên Hạnh. Hai người có chung với nhau hai người con trai, đều đã ba mươi nhưng chưa có vợ. Phương Hân cúi gằm mặt xuống đất nhìn đôi giày của mình, nó đã bị tuột dây từ khi nào rồi. Vì mặc váy ngắn nên cô không thể cúi xuống hay giơ chân lên. Không còn cách nào khác Phương Hân chỉ có thể nhìn nó, đợi mọi người đi vào rồi mới có thể buộc. Vừa trông thấy ông Kiên và bà Hạnh, ông bà nội của Phương Hân đã nở một nụ cười tươi rói, trông họ khá niềm nở.
"Chào ông bà, mời ông bà vào nhà!"
Ông Lân bắt tay với ông Kiên còn bà Hạnh và bà Nhã ôm nhau thay cho lời chào, họ nói chuyện như quen biết đã lâu. Phương Hân cũng không có quá nhiều ấn tượng với hai người là bố mẹ chồng tương lai của mình. Cô cũng giống như anh và chị của mình, cúi đầu chào hai người. Phương Thảo hướng mắt nhìn về phía chiếc xe nhưng chỉ có một người bước xuống làm cô thất vọng. Huy Hoàng bước xuống cuối cùng, anh ôm theo một giỏ hoa quả đến làm quà. Phương Hân ngẩng đầu lên, trông thấy Huy Hoàng thì hai mắt mở to, cô còn lấy tay dụi dụi mắt để khẳng định mình không nhìn nhầm.
Chồng cô? Huy Hoàng? Hóa ra lại là giảng viên của cô ở nước ngoài.
Phương Thảo sửng sốt không tin vào mắt mình. Nhưng rất nhanh Phương Hân lấy lấy lại được sự bình tĩnh cho mình. Chỉ có mấy lần, cũng chưa chắc Huy Hoàng đã nhớ mặt nên Phương Hân cũng đỡ lo lắng.
"Con chào ông bà, con chào bác. Hôm nay đến đây con có chút quà biếu ông bà và bác ạ."
Trời đất quỷ thần, thầy ấy là người Việt một trăm phần trăm, khi nãy Phương Hân còn ngỡ thầy là Việt Kiều. Nếu mấy hôm trước biết vậy bảo thầy giảng tiếng Việt cho dễ hiểu. Phương Hân với những suy nghĩ ngẩn ngơ của mình mà quên chào Huy Hoàng. Phương Thảo quay sang, kéo tay áo em gái.
Phương Hân nhanh chóng cúi người chào anh. Huy Hoàng cảm nhận được sự lúng túng trong ánh mắt của cô. Người lớn vừa đi vừa nói chuyện, họ đi vào trước, theo sát phía sau là những người trẻ.
"Khoan đã!"
Huy Hoàng gọi Phương Hân, cô bất giác quay đầu lại. Trong đầu cô hiện lên suy nghĩ, chẳng lẽ thầy ấy nhận ra cô? Huy Hoàng mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng khiến không khí xung quanh dần ấm áp.
"Dạ?"
Huy Hoàng không đáp lời Phương Hân, anh cúi người xuống tự tay buộc lại dây giày cho cô. Chấn Phong ôm giỏ hoa quả phía sau, nhìn thấy khung cảnh này anh lắc đầu ngao ngán, khuôn mặt hằm hằm bước qua hai người này. Có vẻ như Chấn Phong không ưa người em rể hơn mình đến vài tuổi này.
Trái tim Phương Hân đập thình thịch không thôi. Huy Hoàng đứng dậy, anh buộc thành một chiếc nơ đẹp, tay nghề cũng rất khá. Phương Hân cảm ơn anh.
"Cảm ơn anh."
Huy Hoàng mỉm cười, để lộ một chiếc răng khểnh trông rất duyên. Khi gặp anh ở Mỹ, cô chưa từng thấy anh cười bao giờ.
"Không có gì, chúng ta đi vào thôi."
Bữa tiệc diễn ra khá thuận lợi, tuy nhiên Phương Hân lại có cảm giác mình là người thừa trong cuộc gặp gỡ này. Bố và ông bà cô thì nói chuyện với bố mẹ của Huy Hoàng, Chấn Phong và Phương Thảo thì nói về công việc, Phương Hân nghe theo mà không hiểu gì cả. Chẳng lẽ bây giờ cô lại hỏi Huy Hoàng về chuyện học hành? Phương Hân cầm cái dĩa gõ gõ vào chiếc đĩa. Mặc dù âm thanh gây ra không lớn nhưng lại bị bà Hạnh để ý. Bà ấy không thích hành động này của cô.
Đến khi người lớn bàn về chuyện đám cưới, Phương Hân được một phen giật nảy mình khi nghe Huy Hoàng bày tỏ nguyện vọng của mình.
"Con muốn đám cưới này diễn ra nhanh nhất có thể, một tháng nữa là khoảng thời gian đẹp, ông bà và bác thấy sao ạ?"
Ông Kiên và bà Hạnh, bố mẹ của Huy Hoàng, cả hai người có vẻ như rất đồng tình với ý kiến của con trai mình, họ không nói thêm gì cả. Chấn Phong dừng câu chuyện với Phương Thảo, anh chống tay lên bàn.
Ông nội anh cười trừ, mặc dù không đồng ý nhưng ông cũng không trực tiếp phản đối.
"Chuyện này.."
Chấn Phong đáp lại lời của Huy Hoàng nhưng lại nhìn về phía bố mẹ của anh ấy, giọng anh chắc nịch.
"Có vẻ như em rể hơi gấp gáp nhưng hiện giờ em gái cháu còn chưa đủ mười tám tuổi, cháu nghĩ bao giờ nó đủ tuổi đăng ký kết hôn thì sẽ tính tiếp, ai cũng phải tuân thủ pháp luật, đúng không ạ?"
Phương Hân ngạc nhiên nhìn chằm chằm về phía Chấn Phong. Mỗi năm khi đến dịp sinh nhật cô, không một ai nhớ đến cả, ngay cả một lời chúc mừng cũng không có nốt. Trong gia đình này không ai quan tâm đến cô ngoài dì Bích. Sao bỗng dưng Chấn Phong lại biết cô chưa đủ mười tám tuổi, liệu rằng họ có âm mưu gì ở đây hay sao? Ông Lân trong lòng đang rất hài lòng, thằng cháu đích tôn đã trưởng thành thật rồi. Mục đích kết hôn lần này thực chất là muốn dựa vào Thịnh Lê để công ty của ông có thể phát triển, nếu như Phương Hân là vợ hợp pháp trên giấy tờ thì sẽ có rất nhiều thuận lợi sau này. Sao ông Lân lại có thể để cháu gái mình kết hôn mà không có gì đảm bảo cơ chứ? Phương Hân chính là một quân cờ của ông ta, muốn tiến, muốn lùi ra sao, đều do ông ta quyết định.
Những lời nói của Chấn Phong kiến cho bà Hạnh nhất thời chưa nói được gì, ông Kiên thì gật gù đặt ly vang đỏ xuống bàn.
"Cậu nói rất có lý, hai đứa dù sao cũng mới gặp mặt, hãy để hai đứa gần gũi hơn, người lớn chúng ta nên để cho chúng có nhiều không gian riêng tư hơn."
Bà Nhã tiếp lời ông Kiên.
"Phải đó ạ, chuyện hôn nhân là chuyện cả đời, không thể hấp tấp."
Phương Hân trong lòng cảm thấy nực cười. Đây chỉ là cuộc hôn nhân thương mại, hai bên nếu không vì lợi ích cũng chẳng ưa nhau chút nào. Ở trước mặt lúc nào cũng phải đeo một lớp mặt nạ khác, nói những lời mà bản thân thấy cực kỳ kinh tởm. Huy Hoàng bị phản đối nên không nói gì nữa, bản thân anh cũng hiểu đây là cuộc hôn nhân thương mại.
* * *
Sau khi gia đình Huy Hoàng trở về, Phương Hân bị bà Nhã gọi vào trong phòng mình nói chuyện. Giờ chỉ có hai người, bà Nhã nói thẳng vào vấn đề, không vòng vo.
"Con tuyệt đối không được phép có tình cảm với thằng Huy Hoàng đó, con hiểu không? Đây chính là hôn nhân thương mại, nếu tốt đẹp, hai bên cùng có lợi thì tất nhiên sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu đột nhiên xảy ra tranh chấp, hoặc là một trong hai công ty phá sản hay không hợp tác với nhau nữa thì chắc chắn hai đứa phải ly hôn. Lúc đó phải làm sao?"
Phương Hân nắm chặt hay tay, trả lời bà nội.
"Tất nhiên là con hiểu việc này và chuyện này ông bà sắp xếp, con cũng không dám phản kháng hay gì cả. Và tất nhiên, cũng sẽ không có chuyện con có tình cảm với anh ấy."
Phương Hân nói hết nỗi lòng của mình, cô còn một câu hỏi nữa muốn hỏi bà nội.
"Bà.."
Bà Nhã nhìn cô, thắc mắc.
"Làm sao?"
"Tại sao lại là con mà không phải chị Thảo? Anh Phong cũng nói con chưa đủ tuổi, vậy tại sao không để cho chị ấy lấy anh Hoàng?"
Bà Nhã thực sự không ngờ rằng cô cháu gái út của mình lại hỏi câu hỏi này. Từ trước tới giờ Phương Hân chỉ làm theo mà không bao giờ thắc mắc điều gì cả. Bà kiếm đại một lý do nào đó để cho con bé vừa lòng.
"Thực ra, chị Thảo con đã có người yêu, vậy nên.."
Phương Hân cắt ngang lời nói của bà nội.
"Vậy bà nghĩ con không có người trong lòng hay sao mà bắt con phải lấy người đàn ông đó?"
Bà Nhã sửng sốt. Trời đất. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Phương Hân cãi lời bà Nhã ư? Bà Nhã không tin vào tai mình, tiếng nói đó lại được phát ra từ Phương Hân. Sự tức giận xâm chiếm con tim của bà Nhã. Bà đứng dậy, giơ tay lên trước mặt như muốn khóc của Phương Hân. Tuy nhiên, lý trí của bà lại ngăn cản cái tát này. Bà Nhã hạ tay xuống, cánh tay bà hơi run.
"Mọi chuyện đã quyết, không thể thay đổi."
Nói rồi bà để cho Phương Hân đi về phòng. Vừa đi Phương Hân vừa cảm thấy ấm ức mà khóc. Lần đầu tiên phản kháng nhưng lại không thể có được một kết quả hài lòng. Vừa rồi bà Nhã định tát cô, Phương Hân nhớ lại giây phút đó bản thân đã sợ hãi như thế nào, tới mức cô không chớp mắt trong một khoảng thời gian. Nhìn ánh mắt của bà nội, cô lại nhớ tới lúc sáng khi chị giúp việc làm vỡ cốc, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Bà ấy thật đáng sợ.
Dì Bích đi vào thấy Phương Hân đang quỳ gối trước bàn thờ của mẹ mình khóc lóc và lẩm bẩm gì đó, có lẽ là những ấm ức mà ngày hôm nay cô phải chịu đựng. Dì Bích thở dài, dì để bình hoa mới cắm lên bàn thờ mẹ Phương Hân. Vừa trông thấy dì Bích, Phương Hân vội lau nước mắt.
"Dì?"
Dì Bích đi lại bên cạnh Phương Hân, xoa đầu cô.
"Ai lại bắt nạt con?"
Phương Hân lắc đầu, những thắc mắc trong lòng chưa kịp ra tới họng thì Phương Hân đã đẩy nó vào trong. Cô muốn hỏi nhưng lại không muốn dì Bích lo cho mình. Dì Bích cười, nhìn lên di ảnh của mẹ Phương Hân.
"Tiếp xúc với Huy Hoàng, nếu nó yêu thương con thì hãy đáp lại tình cảm của nó. Gia thế nhà nó hơn nhà mình, nó có thể chăm sóc và bảo vệ con. Ở bên đó sẽ an toàn hơn bên này, ở ngôi nhà này con sẽ chẳng có tự do, con hiểu chưa?"