" Con cũng muốn được mãi mãi ở bên cạnh mẹ "
Châu Lam mĩm cười vòng tay ôm lấy Yến Thư. Trước đây đã từng nghe quản gia nhắc đến việc ba mẹ Yến Thư mất sớm, không dám thẳng thừng nhắc đến sợ cô nhớ lại sẽ đau lòng, nên Châu Lam chỉ có thể cố tình nói như vậy. Vì là do công việc bên Ý nhất thời chưa sắp xếp ổn thoả, nếu không sẽ lập tức tổ chức một hôn lễ thật long trọng, không thể để con gái của bà chịu thiệt thòi được, ở cái tuổi bạn bè mình tay bồng tay bế cháu nội cháu ngoại, bà vẫn tủi thân một mình, ngày ngày đối mặt với sản nghiệp của Nghiêm gia bà đã phát chán rồi
Đây là lần đầu có người dùng những lời lẽ yêu thương với cô. Cũng là lần đầu có người xem cô là quý giá. Tuy Yến Thư không nhìn thẳng vào đối phương, nhưng vẫn cảm thấy được giọng điệu tràn ngập cưng chiều.
Mặc dù Nghiêm Nhất Phàm lạnh lùng, ít nói, không bao giờ bộc lộ cảm xúc nhưng hiện tại anh cũng đối xử với cô rất tốt. Cô không cần đi làm, anh nuôi, cô không muốn tiêu tiền của anh nhưng phải công nhận tiền trong thẻ anh cho cô chưa bao giờ là con số nhỏ, thích thứ gì chỉ cần nói là được. Cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất một điểm không tốt đó chính là trong lòng anh chưa bao giờ xem Yến Thư ngang hàng với mình giống như những cặp vợ chồng khác, phải chăng anh chỉ xem cô là công cụ làm ấm giường, không hề có sự đối đãi công bằng, ở đây chỉ có người ra lệnh và người phục tùng.
Nhưng dù sao thì Yến Thư cũng đã chìm đắm trong thứ tình cảm chân thành, ấm áp mà Châu Lam mang đến, mặc kệ anh có xem cô là vợ hay không, Yến Thư nghĩ thông suốt, muốn tận dụng thời gian ở bên cạnh người mẹ này của cô nhiều một chút.
Đột nhiên Yến Thư ngồi thẳng người, nắm tay, cười tít mắt nói với Châu Lam
" Mẹ à, chúng ta cùng nhau làm bánh nhé"
" Bánh? con muốn làm bánh gì? "
" Uhm…mẹ thấy bánh cupcake có được không? "
" Đó là món mẹ yêu thích nhất! "
" Là thật sao? Vậy chúng ta mau đi thôi "
Sau đó tiếng cười truyền đi khắp căn bếp. Tuy ngồi ở sảnh không nghe được cuộc trò chuyện, nhưng không khí vui vẻ đó làm cho Nghiêm Nhất Phàm vừa hạ hoả bước đến gần xem xét.
Yến Thư bên trong cười đến rạng rỡ, không nhận ra khuôn mặt xinh đẹp thường ngày của cô khi vui vẻ lại trở nên hút hồn đến như vậy, chính là khiến người ta ngắm nhìn đến không nỡ rời mắt. Phải làm sao mới có thể duy trì dáng vẻ này của cô, càng nghĩ càng thấy khó hiểu, một tổng tài cao cao tại thượng đứng trên vạn người như anh, cần gì quan tâm đến tâm trạng một người có vui hay là không chứ, nhiều lúc anh không chắc bản thân có còn thực sự muốn trả thù cô hay không, tóm lại anh chỉ biết là không muốn cô rời đi, dù có phải không từ thủ đoạn cũng phải giữ Yến Thư lại bên cạnh, tự nhủ bản thân chỉ là nhất thời mê luyến cơ thể cô thôi
Cho dù Nghiêm Nhất Phàm là một người bận trăm công nghìn việc, nhưng nếu là người thường sẽ không ai mà đi làm vào ngày cuối tuần và đương nhiên từ sau khi có vợ tổng giám đốc Nghiêm của chúng ta cũng thế, ngay cả khi không phải là cuối tuần thì anh cũng mặc kệ, biết làm sao được ông chủ của LLC bây giờ bắt đầu nghiện vợ rồi
Trong bếp tiếng cười đùa rơm rả, hai người cùng nhau làm chia ra mỗi người một việc quả nhiên rất ăn ý. Dù là lời đề nghị của Yến Thư, nhưng cô vẫn có vẻ hơi vụng về, vẫn là Châu Lam thành thục hơn đang chỉ bảo cho cô, tuy nhiên điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến tiến độ của hai người, chẳng mấy chốc mà trên khây đã đặt đầy những chiếc bánh tròn tròn, chính giữa mỗi cái bánh đều được trang trí bằng những hình mặt cười nho nhỏ, do Yến Thư dùng socola tự tay vẽ lên rồi mới bỏ vào lò nướng, sao khi điều chỉnh nhiệt độ và hẹn giờ thì chỉ cần chờ bánh chín nữa là có thể ăn.
Lúc này cả hai mới xoay đầu nhìn lại mặt nhau, nhịn một chút, rồi không hẹn mà cùng nhau bật cười, cả mẹ và con mặt đều dính bột lắm lem
Một lát sau bánh được đem ra khỏi lò, mùi thơm phức, cái nào cái nấy phồng đều hết cỡ, phía trên còn có thể nhìn thấy được lớp socola hình mặt cười vô cùng đáng yêu.
Suốt 5 tiếng Yến Thư cứ dính lấy Châu Lam không rời, Nghiêm Nhất Phàm bất lực chỉ có thể ngồi trên thư phòng chờ Châu Lam rời đi
Chờ mãi, chờ mãi đến khi trời dần sụp tối. Trong lúc Yến Thư đi tắm. Ở thư phòng Châu Lam đang ngồi đối diện với Nghiêm Nhất Phàm.
Bà hướng ánh mắt mang vẻ bất mãn nhìn con trai mình. Hắng giọng cất tiếng hỏi
" Con đó, đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Đăng kí kết hôn là chuyện quan trọng, cũng không biết thông báo cho mẹ một tiếng "
Nghiêm Nhất Phàm vừa xem báo cái tài chính trên tay, vừa nhẹ giọng nói ra từng chữ
" Cái đó thông báo hay không thì có gì quan trọng? Mà sao mẹ lại đột nhiên về nước thế? "
" Con còn dám nói? Có phải muốn đợi đến khi cháu nội được 3 tuổi mới định nói cho mẹ biết hay không?"
" Chẳng phải không cần con nói bây giờ mẹ cũng biết hết rồi sao? "
" Con…"
Nghiêm Nhất Phàm tỏ ra rất bình thường, giống như việc anh làm không có gì sai trái vậy
Đúng là ngang ngược hết chỗ nói! Châu Lam bị chọc tức giận đến không nói nên lời. Dù Nghiêm Nhất Phàm bề ngoài lạnh lùng, tâm tình trầm lặng khó đoán nhưng Châu Lam là người đã sinh ra anh, bà thừa biết con trai nghĩ gì trong đầu
Thằng con trai này của bà, chắc chắn vẫn còn chưa thật lòng với con gái nhà người ta, nên mới có thể kết hôn một cách sơ sài, qua loa như vậy, nhưng so với cuộc sống tu sĩ trước đây của anh, thì đến được bước tiến triển này bà đã cảm thấy mừng lắm rồi.
" Nói cho con biết, khó khăn lắm mẹ mới chấm được một cô con dâu, nếu con dám doạ người ta chạy mất, mẹ nhất định không tha cho con "
Nói xong Châu Lam đóng cửa rời khỏi thư phòng. Anh hiểu rõ mẹ anh đang muốn nhắc nhở điều gì.
Nghiêm Nhất Phàm không ngừng ai oán trong lòng. Có người mẹ nào lại xem trọng con dâu hơn con trai ruột đâu chứ, không những vậy còn thể hiện thái độ xem anh không đáng một xu, nhưng Nghiêm tổng không dư hơi cãi lại với mẹ mình. Cho dù có dư hơi cũng chẳng thể cãi lại được…
Hơn 10h tối, chiếc xe cuối cùng cũng chịu lăn bánh rời khỏi Nghiêm Thành. 2 người cùng tiễn Châu Lam đến tận cửa lớn, chứng kiến Chiếc Maybach chạy êm đềm trên mặt đường, rồi dần dần mất hút. Nghiêm Nhất Phàm cảm thấy tạ ơn trời vì cuối cùng đã không còn ai càm ràm nữa
Với cái gan của Yến Thư, cô hoàn toàn không dám mong anh nhớ lại chuyện sáng nay. Cô đúng là kẻ ngốc nên mới làm chuyện không nghĩ đến hậu quả như vậy, nhưng nghĩ lại đó cũng không phải vấn đề gì quá to tát. Nhân lúc anh không để ý, Yến Thư đi lùi về sau, nhẹ nhàng xoay lưng đi vào nhà không muốn cho anh biết.
Bỗng nhiên Nghiêm Nhất Phàm đứng ở phía sau bước lấn tới, tay phải khoát lên cổ Yến Thư. Ánh mắt dừng lại trên người cô, anh nhếch môi cười xấu xa nói
“ Biểu hiện sáng nay của em rất tốt ”
Yến Thư không nhúc nhích, ý tứ của anh vừa nghe qua đã biết là đang chuẩn bị trách tội cô, biết chắc là hỏng bét rồi, ác ma không những không quên mà còn là nhớ rất rõ. Yến Thư khẽ cười nhẹ, sau đó lại nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh vẻ mặt đáng thương lấy lòng
" Anh đừng giận…"
Nghiêm Nhất Phàm không những không cảm thấy tức giận mà ánh mắt còn mang theo ý cười khéo léo
Anh đột nhiên ôm lấy eo cô, lôi vào trong góc tường.
Cô bị anh làm cho giật mình, giọng nói trở nên hốt hoảng khẩn trương
“ Nghiêm Nhất Phàm, anh muốn làm gì?”
" Muốn em dỗ tôi hết giận "
Giây sau đó, ang hôn cô mãnh liệt.
Yến Thư thật không chịu nổi tên ác ma này mà! Hễ cứ nắm được thóp cô liền ra yêu cầu để chuộc lợi. Đêm đó, mặc kệ Yến Thư cầu xin, Nghiêm Nhất Phàm vẫn đem cô về phòng lăn lộn đến tận sáng, xong việc rồi vẫn giữ Yến Thư khư khư trong lòng