Bàn tay nóng bỏng theo đường cong của Yến Thư trượt từ trên ngực vào trong váy của cô, cho tay vào trong mảnh vải nhỏ dưới váy xoa nắn cái mông tròn trịa, dụ dỗ cô tự nguyện chứa chấp vật thể tráng kiện của anh
" Đừng mà sẽ có người nhìn thấy đó "
Yến Thư cảm thấy vô cùng thẹn thùng, nhưng thân thể người đàn ông đã đắm chìm ở trong tình d.ục, không có cách nào tự kiềm chế được. Nghiêm Nhất Phàm chuẩn bị vén váy của Yến Thư lên, thì cánh cửa phòng khách vang lên một tiếng “cạch” rất khẽ nhưng đủ làm Yến Thư nghe thấy
" Em yên tâm tôi chưa cho phép ai dám đến đây chứ "
Nhưng việc đã đến nước này, nghe anh nói như vậy cô cũng chỉ có thể hy vọng đúng như lời anh nói sẽ không có người nhìn thấy…
Tâm trí Yến Thư rất bất an. Cô đột nhiên có một loại dự cảm không tốt. Lấy tay đẩy anh ra lại bị anh giữ chặt ghìm xuống bàn.Trong khi Nghiêm Nhất Phàm đang bị dụ.c vọng che mờ lí trí, đầu còn chôn trong cổ cô thì Châu Lam bước vào phòng bếp
Bà nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đưa tay lên miệng hốt hoảng không nói nên lời
Cô xoay đầu nhìn về phía mẹ chồng, cuống quýt vùng vẫy muốn đẩy anh ra, lần này cô không còn mặt mũi sống tiếp nữa…
" Buông ra…Nghiêm Nhất Phàm anh buông ra mau "
Người đàn ông chưa nhận ra điều bất thường, cứ nghĩ Yến Thư vẫn đang cáu kỉnh như thường ngày, vốn chẳng quan tâm đến, động tác càng trở nên bạo dạng hơn, đến khi nghe thấy một âm thanh quen thuộc
Tiếng Châu Lam hắng giọng đã đánh động đến anh, Nghiêm Nhất Phàm lập tức có phản ứng, kéo váy Yến Thư lại, đứng bật dậy
" Mẹ, sao mẹ lại đến đây? "
Yến Thư cũng ngay lập tức ngồi dậy, dè dặt ngước lên nhìn người mẹ chồng ở ngay trước mặt, tim đập thình thịch, cảm thấy hít thở không thông, chỉ hận ở đây không hề có cái lỗ nào đủ to để cô chui xuống
Châu Lam vốn định giả mù xem như không nhìn thấy gì cứ thế bước ra ngoài, nhưng đồ ngốc nhìn vào cũng biết là con dâu bé bỏng của bà đang bị ép bức, như thế còn có thể trơ mắt ra ngoài được sao
" Làm sao? không đến thì để cho con bắt nạt con dâu mẹ à? "
Bắt nạt? Chỗ nào chứ? Yến Thư ngượng đến nổi sắp khóc đến nơi luôn rồi, mẹ chồng sẽ không vì cảnh tượng đáng xấu hổ này mà chán ghét cô chứ, càng nghĩ càng loạn, cô thầm trách tất cả đều là tại Nghiêm Nhất Phàm. Anh định đáp lại lời nói của mẹ mình thì Yến Thư đã lấy hết can đảm cắn môi giành nói trước
" Mẹ à…con xin lỗi "
Lời nói yếu đuối như vậy hoàn toàn đánh gục nội tâm của Châu Lam, từ đầu tới cuối bà đều là nghĩ cho cô nào có ý trách phạt gì đâu chứ
" Con ngoan xin lỗi cái gì chứ, mẹ đâu có trách con, nào mau qua đây "
Yến Thư ngoan ngoãn đi liền một mạch về phía Châu Lam. Để lại Nghiêm Nhất Phàm đứng như trời tròng một chỗ, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trên người Yến Thư lúc này chỉ vỏn vẹn mặc một chiếc váy hai dây vì lúc nãy giằng co với anh mà để lộ một khe ngực căng đầy. Anh nhìn mà yết hầu nhấp nhô lên xuống liên hồi, vật hạ thân phía dưới c.ương cứng như muốn đâm thủng chiếc quần mà giải phóng, lửa nóng trong người chưa được dập tắt. Anh không kìm chế được nữa rồi! Khuôn mặt đó, cơ thể đó là thứ khiến anh lưu luyến nhất. Bây giờ anh rất muốn cô! Muốn cô đến phát điên rồi!
Nếu để Yến Thư đi đơn giản như vậy, thì anh biết phải làm sao đây, nghĩ là làm anh tiến tới giữ tay Yến Thư lại
" Mẹ đợi ở phòng khách một chút, có chuyện này con muốn nói riêng với cô ấy"
Châu Lam nghe con trai nói cũng không thấy có gì khác thường, điềm nhiên gật đầu đồng ý, Yến Thư đứng như tượng, bị tay anh kéo cũng không hề di chuyển
" Còn không mau đi theo " Nghiêm Nhất Phàm mất kiên nhẫn, nhíu mày khó chịu nói với cô
Yến Thư liếc ngang qua cũng nhìn thấu ý đồ của anh, nhưng không thể nói rõ ra cảm giác bất an trong lòng, bây giờ cô vừa hồi hộp, căng thẳng, lại lo sợ…chung quy là vừa mới được mẹ chồng giải thoát, nên cô không muốn tự chui đầu vào chỗ chết nữa. Cô cố gắng bình tĩnh nhưng tim vẫn đập thình thịch, hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay thấm mồ hôi. Yến Thư nắm lấy tay Châu Lam như lấy thêm sức mạnh, không sợ chết mạnh dạng nói với anh
" Có chuyện gì để sau đi, bây giờ em muốn nói chuyện với mẹ "
Mẹ của Nghiêm Nhất Phàm da dẻ căng mịn, trẻ hơn tuổi rất nhiều, phu nhân quyền quý hiền hòa nở nụ cười, lúc này mới xuất hiện chút nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng không hề ảnh hưởng nhan sắc vốn có, nghe con dâu muốn nói chuyện với mình không thèm để ý đến con trai nữa, liền nắm tay cô vừa đi vừa nói
" Chúng ta sang phòng khách nhé, mẹ cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với con "
" Dạ vâng ạ "
Yến Thư đi được một đoạn, thử xoay người lại phía sau, nhìn thấy Nghiêm Nhất Phàm đang dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống dõi theo cô, dù có chút sợ hãi, nhưng lại lần đầu có cảm giác chiến thắng anh, không nhịn được mà cười lên, sau đó lại mím môi khôi phục dáng vẻ ban đầu. Nghiêm Nhất Phàm chứng kiến Yến Thư to gan dám khiêu khích anh, nhưng cũng không làm gì được, anh nghiến răng, bỗng dưng nổi điên lên, đấm mạnh tay lên bàn
" Khốn kiếp…" Đợi 2 người đi khỏi tầm mắt Nghiêm Nhất Phàm mới không nhịn được mà gắt lên
Anh đứng một chỗ nhắm mắt ổn định hô hấp một chút, mũi không ngừng thở ra hơi thở nóng rực, phần dưới bụng căng cứng như sắp nổ tung. Chỉ còn có thể chọn cách lên phòng mở cửa phòng tắm, bật vòi hoa sen lên, chỉnh sang nước lạnh, sau đó lập tức đứng vào. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ phải đè nén d.ục vọng như vậy. Nhưng cô thật sự quá to gan, đợi đến khi cô không còn chỗ dựa, anh nhất định sẽ không mềm lòng mà bỏ qua cho cô
Ở bên ngoài đại sảnh Nghiêm Thành, Châu Lam hứng khởi dắt tay Yến Thư đi đến núi quà mà bà đã đặc biệt đem tới cho cô
" Thư Thư con nhìn xem đây đều là cho con đó, có thích không "
Yến Thư nhìn không chớp mắt, Châu Lam mua cho cô toàn là trang phục, mỹ phẩm đắc tiền, Yến Thư hoàn toàn không dám nhận, cảm thấy Châu Lam đối xử tốt với cô như vậy, nếu thật sự một ngày bà phát hiện sự thật 1 năm sau cô sẽ ly hôn, không biết lúc đó bà sẽ thất vọng đến mức nào. Yến Thư kéo tay mẹ chồng ngồi xuống sofa
" Mẹ à, sau này mẹ đừng mua những thứ đắc tiền này cho con, mẹ đã cho con rất nhiều rồi, thật sự con không dám nhận nữa "
Nhìn con dâu điềm đạm đáng yêu lại hiểu chuyện như vậy Châu Lam dịu dàng xoa đầu cô bảo
" Sao lại không dám nhận. Con ngoan của mẹ còn đáng giá hơn bất thứ gì, con không cần nghĩ nhiều cứ nhận đi "
Từ nhỏ tới lớn, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến bây giờ Yến Thư chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp như thế này, đồng thời cảm giác tự trách cũng hiện lên rõ ràng trong lòng cô, những khi cảm nhận thấy tình thương của Châu Lam dành cho mình, thì cảm giác giằng xé, day dứt lại song song xuất hiện cùng lúc, thôi thúc Yến Thư muốn khai hết sự thật cho Châu Lam biết, quá tự trách Yến Thư chỉ biết ôm chằm lấy Châu Lam, nằm trong lòng bà nhỏ giọng
" Sao mẹ lại đối tốt với con như vậy "
" Đương nhiên là vì con là con dâu của mẹ. Nếu không đối tốt với con thì biết đối tốt với ai đây. Hơn nữa mẹ chỉ có một đứa con trai duy nhất, trước giờ vẫn luôn ngưỡng mộ nhà bạn bè có con gái. Nhưng bây giờ mẹ đã có con dâu rồi, sau này có thể cùng nhau đi dạo phố, ăn những món ăn ngon. Hy vọng chúng ta có thể sống với nhau như mẹ con ruột thịt"