Tại một quán bar cổ điển quen thuộc của Gia Kỳ.
Cô ấy đang ngồi ôm trán suy nghĩ, chốc chốc lại đưa ly cooktail mát lạnh lên đôi môi đỏ mềm như nhung nhấp một ngụm. Thành Thành cũng ở đâu xuất hiện và từ từ ngồi xuống bên cạnh Gia Kỳ. Cô lên tiếng, mắt không nhìn sang Thành Thành một cái.
- Anh đến rồi à? Anh uống gì?
Anh thấy Gia Kỳ có vẻ đã say, liền đưa tay ra hiệu không uống gì. Phục vụ bàn cũng hiểu ý và cúi đầu rời đi. Đoạn anh quay sang Gia Kỳ và lên tiếng.
- Anh đưa em về! Hôm sau tỉnh táo chúng ta cùng uống.
Gia Kỳ phì cười và quay sang trả lời.
- Tôi đang rất tỉnh táo, để thông báo cho anh biết, Tường Vy của anh sắp kết hôn với Đăng Khoa rồi. Anh để yên như vậy được hả?
Nói đoạn, Gia Kỳ lại tức giận uống cạn ly rượu đang cầm trên tay. Thành Thành cũng trừng mắt nhìn cô ấy, rồi anh quay đi đưa ly nước lên môi. Tường Vy và Đăng Khoa ư, cả hai chỉ mới đây thôi mà, không thể nào sâu đậm đến mức đó được.
Gia Kỳ đưa tay lau vội những giọt nước mắt ấm ức và tiếp tục.
- Hôm nay sinh nhật anh ấy, trước đông đảo khách mời, thể hiện tình cảm với mẹ con cô ta. Càng nghĩ đến tôi càng tức giận. Tại sao anh không làm gì đi.
Thành Thành đặt ly nước xuống và suy nghĩ. Tôi thì làm gì được, tình cảm cả hai đang tiến triển rất tốt, một kẽ hở cũng không có để tôi chen vào. Tôi trăng hoa thì đúng rồi, nhưng là những người phụ nữ tự nguyện bật đèn xanh cho tôi. Như Tường Vy luôn độc lập và biết cách từ chối những lời mời mọc, thì tôi làm gì có cách.
Gia Kỳ đã ngừng khóc, cô xốc lại tinh thần và lấy trong túi xách hàng hiệu ra một thứ đồ. Cô lạnh lùng đặt lên bàn và từ từ nói.
- Vậy hãy để tôi giúp một tay. Thứ thuốc này sẽ khiến Tường Vy thuộc về anh. Đăng Khoa mà biết sẽ phẫn nộ ruồng bỏ cô ấy, lúc đó anh ấy sẽ thuộc về tôi. Đến đây, mọi chuyện... tuỳ vào anh.
Nói xong Gia Kỳ quay lưng đi mất. Để lại mình Thành Thành với lọ thuốc và chiếc máy quay phim. Anh gãi đầu, thở dài một cái. Đúng là lòng đố kỵ của phụ nữ, thật đáng sợ. Mình cũng có tình cảm với Tường Vy nhưng đâu ghét Đăng Khoa đến mức đó. Nhưng mình cũng không muốn hai người họ kết hôn với nhau. Tường Vy đúng là mẫu người phụ nữ mình tìm kiếm, tuyệt đối không muốn bỏ lỡ. Cách của Gia Kỳ... cũng không phải ý kiến tồi.
Nghĩ đến đây, Thành Thành cũng vơ lấy đồ trên bàn và cho vào túi, rồi nhanh chóng ra về.
***
Đã đến tối muộn, các thành viên trong công ty cũng đã ra về hết. Thành Vũ cũng đã sớm đưa Thuý Vy và An Nhiên về nhà trước. Còn Tường Vy ở lại cùng Đăng Khoa tiễn các vị khách quý, cả hai hôm nay chính là trung tâm bữa tiệc, nên cùng nhau nán lại đến giờ này.
Cả hai đang đứng bên cạnh nhau, trò chuyện với một người quen cũ. Đăng Khoa luôn lịch thiệp vòng tay ra sau lưng Tường Vy, như muốn khẳng định cô chính là người đồng hành cùng anh, trong mọi hoàn cảnh.
- Lần tới sang Việt Nam, Diệp phu nhân có tiệc cưới của con trai ở Phú Quốc. Các vị nhất định có mặt nhé, thiệp mời bên chúng tôi sẽ gửi sau.
Đăng Khoa cũng gật gù đồng ý.
- Cảm ơn thành ý của Diệp phu nhân. Chúng tôi nhất định sẽ có mặt.
Vị khách hàng tặng cho Đăng Khoa một món quà mừng và cũng nhanh chóng ra về. Lúc này, các đầu bếp có việc cần hỏi ý kiến Đăng Khoa nên chạy đi tìm anh. Anh dặn dò Tường Vy mang những món quà hôm nay vào phòng giúp, còn mình đi sang khu vực nhà bếp một tí.
- Đợi anh xong việc ở đây, anh sẽ đưa em về!
Tường Vy gật đầu và tiến về một căn phòng nhỏ. Bên trong Đăng Khoa để những vật dụng cần thiết và những món quà từ khách mời, thấy căn phòng hơi bừa bộn, cô cũng nán lại sắp xếp một chút. Tường Vy cũng lén mang theo món quà của mình, không biết nên đưa trực tiếp cho Đăng Khoa hay cứ để ở đây.
Đang suy nghĩ thì có tiếng mở cửa, Đăng Khoa đã xong việc và đi tìm cô. Hôm nay bận rộn cả ngày, chưa có thời gian dành riêng cho nhau, vừa hay em cũng ở đây. Đăng Khoa nghĩ và từ từ đóng cửa lại, anh nhanh chóng tiến về phía Tường Vy.
Cô cũng đứng đó chờ đợi và tươi cười nhìn anh, từ đằng sau lưng lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn. Cô đưa anh bằng hai tay và nghiêng đầu nói.
- Chúc mừng sinh nhật anh!
Đăng Khoa cũng cười hạnh phúc nhận lấy món quà. Bỗng nhớ ra điều gì, anh nắm tay Tường Vy đi về phía chiếc giường êm ái. Anh ngồi xuống và ra hiệu cho Tường Vy ngồi lên đùi mình. Cô căng thẳng, mím chặt môi, hai tay nắm chặt hai bên chiếc váy, đứng tần ngần không biết nên làm sao.
Thấy thế, Đăng Khoa cũng chồm tới nắm tay cô ngồi xuống. Như có một luồng điện vừa chạy qua người, cô giật bắn người đứng dậy. Anh nhanh chóng vòng tay qua chiếc eo thon giữ cô lại và nói.
- Em đứng tiếp khách nãy giờ không mỏi à?
Đoạn, anh kéo chiếc hộc đầu giường và lấy ra một món quà trao cho Tường Vy. Cô rón rén đưa hai tay nhận lấy và vẻ mặt không giấu được sự ngạc nhiên. Đăng Khoa đang muốn làm gì đây không biết. Sinh nhật anh ấy mà sao lại tặng quà ngược lại cho mình.
Tường Vy ôm một bụng khó hiểu tò mò mở ra xem. Đăng Khoa cũng nhìn cô trìu mến và hy vọng cô sẽ thích. Hôm kia đi ngang trung tâm thương mại thấy thương hiệu nước hoa anh hay dùng có phiên bản giới hạn nước hoa cho cặp đôi. Vốn định mua một cặp dùng chung với cô ấy. Nhưng lúc đến thì ai mua mất chai nước hoa nam rồi. Chỉ mua được chai này tặng cho Tường Vy.
- Em xem có thích mùi hương này không? Đây là thương hiệu nước hoa anh thích nhất.
Vừa mở món quà ra, Tường Vy liền sửng sốt, vì đây chính là chai nước hoa đôi, thương hiệu mà cô mua tặng Đăng Khoa. Hôm đó, cô cũng có ý định mua cặp nước hoa đôi để dùng chung với anh. Nhưng tài khoản không đủ nên bấm bụng mua một chai tặng cho Đăng Khoa. Nghĩ đến đây cô lại phì cười.
Đăng Khoa cũng mới vừa mở món quà của mình ra. Đúng như dự đoán, anh cũng ngỡ ngàng nhìn sang Tường Vy.
Cả hai đều bật cười nhìn chai nước hoa trong tay đối phương. Không ngờ, không hẹn mà cùng chung ý tưởng tặng quà cho nhau. Đặt hai chai nước hoa một màu vàng, một màu đỏ lại cạnh nhau. Vốn sinh ra là một cặp, đi một vòng lại trở về thành một cặp ở gần với nhau. Món quà bỗng trở nên thật nhiều ý nghĩa.
Đăng Khoa cũng không ngờ chính Tường Vy là người mua nó. Đây có được xem là tâm ý tương thông không. Nghĩ đến đây ánh mắt anh sáng lên và thắc mắc hỏi lại.
- Sao em biết anh thích thương hiệu nước hoa này!
Tường Vy cũng không ngờ cả hai lại có chung suy nghĩ kỳ lạ như vậy. Cô cong môi suy nghĩ và e dè cúi đầu thủ thỉ, âm thanh nhỏ nhẹ của cô ấy lúc này, từng lời từng lời nói nhẹ nhàng vô tình chạm tới trái tim anh, làm lòng anh dường như muốn tan ra thành nước.
- Em biết mà! Mùi hương trong xe anh, mùi hương trong phòng làm việc của anh, trên áo sơ mi của anh, em vẫn quen thuộc mỗi ngày!
Đăng Khoa lặng người và trao cho người anh yêu ánh nhìn say đắm. Lúc nào ánh mắt anh nhìn người anh yêu cũng dịu dàng đến thế. Mùi hương trên người anh à, em cũng nhận ra à. Câu nói vô tình của em, cũng khiến anh hoàn toàn đổ gục mất rồi. Đăng Khoa đưa tay khẽ vuốt lại những sợi tóc vấn cương trên gương mặt thanh tú ấy và thì thầm.
- Mùi hương trên tóc em, cũng làm anh nhớ mãi!
- Vậy sao, em không hay dùng nước hoa lắm! - Tường Vy bất giác đưa tay sờ lên mái tóc và nói. - Hay để em thử một tí nhé!
Nói đoạn, cô lấy chai nước hoa xịt một nhát vào cổ tay, theo thói quen, cô xoa nhẹ lên gáy tai cho khô và đưa lên mũi ngửi xem mùi hương nước hoa mới ra sao. Có vẻ Tường Vy cũng khá thích mùi hương này, cô đưa cổ tay về phía Đăng Khoa và tươi cười nói.
- Cũng thơm lắm, anh xem!
Đăng Khoa cũng quan sát hành động của cô từ nãy giờ, anh nắm lấy cổ tay gầy và bất ngờ kề sát lên gáy tai đặt lên một nụ hôn nhẹ. Nhưng cũng đủ làm Tường Vy rùng mình, khiến cô bất ngờ rụt vai lại, trống ngực đập liên hồi.
Đăng Khoa cũng cảm nhận được, anh dừng lại ngắm nhìn gương mặt thanh tú của người anh yêu, còn Tường Vy cúi mặt lảng tránh ánh mắt của Đăng Khoa. Anh cười nhẹ và nói.
- Ừm! Mùi hương này rất hợp với em!
Đêm nay, anh không muốn xa em, càng ngày anh càng tham lam muốn gần em hơn, chỉ gặp nhau mỗi ngày trên công ty anh vẫn thấy là chưa đủ.
Đăng Khoa nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, gối đầu trên tay mình. Anh cũng nằm phịch xuống bên cạnh nghiêng người qua, tay kia vòng qua người cô, ghì chặt người con gái anh yêu vào lòng. Giữa cả hai không còn khoảng cách nào, cả căn phòng im lặng, chỉ nghe được tiếng thở và tiếng trái tim Tường Vy đang run rẩy trong lòng anh. Đăng Khoa nhắm mắt lại hít hà mùi hương trên làn tóc mềm và thì thầm, giọng nói như đang làm nũng với người yêu.
- Anh... mệt quá! Hôm giờ bận rộn cả ngày.
Tường Vy nằm gọn trong vòng tay của Đăng Khoa, cảm nhận được hơi ấm của anh ấy đang bao trùm lấy mình. Anh ấy đang làm nũng đấy à, công việc của anh vốn rất nhiều, nay lại còn làm thêm dự án nhà hàng. Hôm giờ không thấy mặt ở công ty, chắc anh cứ liên tục chạy qua chạy lại hết công ty đến nhà hàng nhỉ. Anh lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ bảo vệ mình, chưa thấy anh than vãn bao giờ. Hôm nay, bỗng thấy được dáng vẻ mệt mỏi của anh, mới hiểu được Đăng Khoa nhiều hơn một chút.
Cô vùi đầu vào lồng ngực ấm áp quen thuộc và thủ thỉ ngay bên trái tim anh.
- Anh ngủ đi, chúc anh ngủ ngon!
Đăng Khoa mỉm cười ghì chặt cô hơn, đêm nay thật chỉ muốn ở gần em, gần hơn nữa. Anh lại thì thầm.
- Ngày mai anh về Paris rồi!
- Dạ! Em biết mà.
- Đêm nay, ở lại đây với anh nhé!
Vừa dứt lời, anh liền đưa tay nâng chiêc cằm nhỏ nhắn lên và nhanh chóng đặt lên bờ môi mềm một nụ hôn nồng say.
Anh lật người, chống tay lên giường, đặt Tường Vy nằm lọt thỏm trong lòng mình. Những lúc gần nhau như vậy, Đăng Khoa có ý muốn tiến xa hơn, nhưng Tường Vy lại bắt đầu lo sợ anh sẽ phát hiện những vết rạn bụng. Không biết thấy những dấu vết đó anh sẽ nghĩ gì, anh có ghét bỏ không.
Nghĩ đến đây cô căng thẳng đưa tay nắm chặt phần váy trên bụng mình, tay kia đặt trên giường cũng nắm lại, nhắm nghiền mắt căng thẳng run rẩy chờ đợi. Hơi thở nồng ấm của Đăng Khoa đã ở ngay bên tai mình.
Cảm nhận được cô đang gồng mình căng thẳng. Anh cũng dừng lại, thấy hết dáng vẻ không thoải mái của Tường Vy. Cảm nhận Đăng Khoa đã dừng lại, cô mới từ từ mở mắt ra. Cả hai nhìn nhau thở đều, không biết phải nói gì. Tường Vy nuối nước miếng ấp úng tìm một lý do, nhưng cổ họng nghẹn lại, nói cũng không nên lời.
- Em... xin lỗi! Hôm nay... em... chưa sẵn sàng... à không... ý em là...
Thấy dáng vẻ ấp úng của cô, Đăng Khoa cũng cười nhẹ và cúi xuống hôn lên trán Tường Vy một nụ hôn an ủi. Có vẻ em còn chưa tin tưởng anh, em chưa sẵn sàng để ở cùng anh à. Đăng Khoa lịch thiệp nói sang chuyện khác.
- Anh đưa em về!
Lúc này Tường Vy mới thở phào nới lỏng người ra, chiếc váy tội nghiệp bị bàn tay cô nắm chặt đến nhăn nhúm. Đăng Khoa đỡ cô dậy vào nhà vệ sinh chỉnh lại trang phục. Đang chờ Tường Vy đi ra thì bỗng điện thoại cô có tin nhắn. Anh tiện tay với lấy xem thì thấy tin nhắn Thành Thành hiện lên màn hình.
Đăng Khoa bỗng nhiên chột dạ, giờ này cậu ấy còn nhắn tin cho Tường Vy à. Trong lòng Đăng Khoa lại dấy lên mối hoài nghi không rõ ràng. Lúc này, Tường Vy đi ra, anh cũng đưa điện thoại cho cô ấy.
Tường Vy kiểm tra thấy nhiều tin nhắn của Xuyến Chi nên mở ra xem, đại khái là cô ấy buồn cần một người tâm sự. Tường Vy cũng nhanh chóng trả lời. Đăng Khoa muốn hỏi rõ nhưng không biết bắt đầu từ đâu, anh đành hỏi qua loa.
- Ai nhắn tin vậy em!
Tường Vy hứa sẽ giữ bí mật chuyện của Xuyến Chi nên cũng trả lời đại khái.
- À! Bạn của em.
Câu nói vô tình lại làm Đăng Khoa thêm hoài nghi. Anh khoanh tay nhìn chằm chằm vào cô ấy không rời mắt. Tường Vy cũng ngước lên tròn mắt không hiểu sao Đăng Khoa nhìn mình kỳ lạ như thế. Anh xoa đầu cô và nói như không có chuyện gì.
- Mình về thôi!
"Chắc do mình suy nghĩ nhiều thôi. Tường Vy chắc không thích Thành Thành đâu nhỉ."
Tuy dặn lòng thế, nhưng đêm đó, Đăng Khoa cứ bất an suy nghĩ, không tài nào ngủ được...