Chuông báo thức vừa kêu, Trương Ngạn mở mắt bên cạnh đã không thấy hình dáng quen thuộc kia nữa, anh càu mày nhớ lại chuyện tối qua xem ra cô ấy thật sự rất giận bánh ngọt và sữa tối qua đem lên cũng không muốn động vào, vậy là tối qua không hề ăn gì? Trương Ngạn bước xuống giường không tự chủ rùng mình một cái, hôm nay thật lạnh, anh bấm nút kéo rèm nhìn ra ngoài, cành hoa ngọn cỏ ngoài kia đều bị gió quăng bên nọ quật bên kia thật tội nghiệp, đã 7h30 rồi mà trời chẳng có một chút nắng ấm, có lẽ thời tiết này đại diện cho tâm trạng của anh hôm nay.
Trương Ngạn xuống lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng đặt trên bàn nghi ngút khói vô cùng hấp dẫn, những vẫn như vậy anh đảo mắt tìm thân hình nhỏ bé quen thuộc kết quả cũng vẫn vậy không thấy đâu. Anh cầm cốc cà phê nóng trên tay, tiện hỏi cô giúp việc gần đó
-Thiếu phu nhân đâu rồi?
-Dạ thiếu phu nhân khi nãy đã ăn sáng và rời đu rồi ạ. Khoảng gần 7h
Trương Ngạn hất tay một cái ra hiệu cô có thể rời đi, đứng dậy lấy áo khoác rời khỏi cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống, lạnh như thế này mới sáng sớm đã đi đâu rồi? Muốn ra ngoài liền ra cũng không dặn lại người trong nhà một tiếng, anh rút điện thoại gọi cho cô, tất nhiên kết quả ai cũng biết không có ai bắt máy. Anh thật sự vừa khó chịu suy cho cùng cũng là vì lo lắng, soạn cho cô một tin nhắn “Em đi đâu rồi? Ở đâu nói cho anh một tiếng, em như vậy anh sẽ rất lo lắng”, anh thở dài một tiếng vứt điện thoại sang một bên, lôi tập tài liệu ra đọc. Nhìn vào thì đúng là đang đọc tài liệu nhưng thật ra Trương Ngạn chẳng còn tâm trí mà để vào mấy con số nhạt nhẽo kia, anh đưa ánh mắt lơ đễnh nhìn ra cửa kính, thời tiết hôm nay thật sự rất lạnh, liệu cô ấy có thể đi đâu sáng sớm như vậy? Đến học viện? Tới thăm bà nội? Hay tới viện dưỡng lão thăm bà ngoại?
Ông chủ hôm nay vừa tới công ty hoàn toàn không phải ông chủ của bọn họ hôm qua, hoàn toàn không phải. Trương tổng hôm qua còn vui vẻ chào nhân viên, còn khen quản lý có cà vạt đẹp, khen lễ tân có màu son đẹp hôm nay lại giống như thiên lôi kéo sấm sét mang giông bão đì đùng tới công ty, vừa nhìn sặc mặt ông chủ mọi người đều thấy khó thở vô cùng.
Lam Linh vừa mới sáng sớm đã tới, hơn nữa lại tới một mình nhìn mặt liền thấy tâm trạng vô cùng kém, mộ người đều ngầm hiểu chắc chắn là có chuyện gì rồi. Bà nội lúc này còn chưa thức dậy chỉ có lão gia và phu nhân, mẹ chồng thấy con dâu cưng của mình sắc mặt rất kém tâm trạng không vui thì lo lắng, đặt cốc sữa còn ấm vào tay cô quan tâm hỏi han
-Con sao vậy? Nhìn ủ rũ quá
Lão gia thì khác hỏi thẳng vào trọng điểm, đàn ông lúc nào cũng vậy:
-Thằng ôn dịch kia lại gây ra tội gì rồi? Để ta gọi nó!
Lam Linh vội vàng xua tay, cô sang đây là đề tránh mặt anh ta, ba lại gọi anh ta sang đây thì...Cô nhìn phu nhân trong mắt là sự khó nói, rối bời lão gia tinh ý tự kiếm lý do rời đi. Phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con, phu nhân cầm tay Lam Linh lo lắng hỏi han
-Nó lại làm con buồn chuyện gì rồi?
Lam Linh kể lại, vừa kể nước mắt lại rơi chính cô cũng không hiểu được tại sao, trước đây bản thân cô không hề dễ rơi nước mắt đến vậy, có lẽ do ảnh hưởng của thai nhi mang bầu cảm xúc ít nhiều sẽ ảnh hưởng, mẹ bầu sẽ nhauy cảm hơn bình thường rất nhiều. Phu nhân vừa nghe liền hiểu nhân vật thứ 3 trong bức tranh ở phòng sách của con trai, bà không kìm nén được tức giận, đứa con gái đó, con hồ ly đó ngày ấy vì lòng tham không đáy mà chạy theo vật chất bỏ lại con trai bà, ngay từ đầu khi Trương Ngạn đưa cô ta về đây gia đình đã không vừa ý, ánh mắt gian xảo, hành động nũng nĩu đòi hỏi. Lão gia từ phía sau nghe tất cả câu chuyện, bực tức vô cùng trên tay cầm tờ báo mạnh bạo vứt xuống đất, Lam Linh giật thót mình chưa bao giờ cô thấy ba đáng sợ như vậy, nhìn mặt ông đỏ gay Lam Linh biết được ông tức giận thế nào. Lam Linh vội vàng chạy tới, đỡ ông ngồi xuống ghế
-Ba, ba đừng giận sẽ không tốt cho sức khoẻ, hơn nữa cháu nội sẽ nghĩ ông nội nó hung dữ đó
-Lam Linh nói phải, mình uống trà đi bình tĩnh!
Lão gia quay mặt nhìn Lam Linh nước mắt ướt nhẹp hai má, lại nghĩ trong bụng đứa con gái cưng này đang mệt mỏi mang đứa cháu nội của mình ông thấy thương yêu vô cùng, ông đưa tay xoa đầu Lam Linh
-Trước mắt cứ ở lại đây với ba mẹ, thằng nghịch tử đó, ba sẽ làm chủ cho con
Phu nhân cũng ôm lấy cô con dâu nhỏ vào lòng cưng chiều:
-Nghỉ ngơi thật tốt, không nghĩ ngợi nhiều, ba mẹ nhất định sẽ xử lý nó
-Ba đánh gãy chân nó cho con, được không?
Lam Linh được bố mẹ yêu thương dỗ cho bật cười, cầm ly sữa một hơi uống hết. Trong lòng phu nhân vẫn khó chịu không ngớt, thằng ranh đó như vậy mà còn lưu luyến con quỷ cái kia vợ nhỏ đáng yêu lại đang có một Choco bảo bối trong bụng vậy mà còn như thế, nhất định không để cho nó được yên.
Cả buổi chẳng thể tập trung vào chuyện gì, rất nhanh đã là buổi trưa Trương Ngạn nhìn chằm chằm vào điện thoại không tin nhắn, cũng không một cuộc gọi, lúc này ruột gan anh thật sự nóng bừng không suy nghĩ nhấc điện thoại ấn nút gọi, vẫn như vậy nhưng trả lời lại anh chỉ là những tiếng tút vang dài, 1 cuộc gọi....2 cuộc.... cứ như vậy cũng đã 10 cuộc gọi không ai trả lời, Trương Ngạn không tự chủ mạnh bạo ném chiếc điện thoại xuống sàn nhà, nhìn xác điện thoại tan nát lạnhh lẽo trên sàn nhà đó chính là tâm trạng của anh lúc này. Trương Ngạn ngồi xuống ghế, nhìn cuốn lịch để bàn, hôm nay là ngày hẹn tái khám, có lẽ cô ấy tới bệnh viện, suy nghĩ vừa loé ra trong đầu anh lập tức phóng xe như bay tới bênh viện, nhưng kết quả vẫn là không. Anh liền phóng xe tới Trương gia, thật ra ngay từ đầu Trương gia chính là nơi đầu tiên anh nghĩ đến nhưng thật sự anh xấu hổ, xấu hổ vì nguyên nhân làm vợ phải tức giận... nhưng rồi lòng tự tôn vẫn không quan trọng bằng vợ và con mình nên anh lập tức tới Trương gia. Kết quả đúng như mong đợi, Lam Linh ở đó, nhưng cô không hề có ý định sẽ nhìn mặt anh. Lão gia ngồi nhìn anh bằng ánh mắt tức giận, Trương Ngạn biết ba mẹ anh giận dữ thế nào nhưng hoàn toàn có thể hiểu, đó là điều hợp lý
-Thằng ngu! Đi về đi con bé ở lại đây
Trương Ngạn cau mày nhìn ba mình, chửi anh là thằng ngu cũng được nhưng nhất định anh không thể để vợ mình lại được
-Hôm nay ba có đánh gãy chân, con cũng mang cô ấy về!