Yoon Bae vì sợ hãi mà dường như đã khóc hết nước mắt ở cái nơi sống không bằng chết này. Cậu không thể chịu đựng được nữa. Nhớ lại ngày đầu tiên cậu được đưa xuống đây cùng những lần Aeron mở cửa hầm ra, hình như cách cậu không xa có một chiếc tủ kính cũ. Giống như bị mất hết lý trí, Yoon Bae cố gắng lết cái cơ thể rã rời, đau đớn tới trước cái tủ kính đó, gắng gượng đứng lên. Lúc này cậu lại tưởng tượng bản thân là một tuyển thủ boxing đang đứng trên sàn đấu, dùng hết chút sức lực còn lại đấm thật mạnh vào tấm kính khiến nó vỡ tan.
Ngồi xuống mò mẫm dưới sàn, cầm được một mảnh vỡ, vậy mà Yoon Bae lại cảm giác bản thân như thể đang nắm lấy đôi bàn tay của vị cứu tinh của mình. Như mọi ngày, một vệ sĩ thay Aeron xuống hầm định tiếp tục hành hạ Yoon Bae để ép cậu khai ra, không ngờ vừa xuống đến nơi đã lập tức ngửi thấy mùi máu tanh và nhìn thấy Yoon Bae đang nằm bất tỉnh với chiếc cổ tay chảy đầy máu.
Người vệ sĩ hoảng hốt, lập tức gọi người xuống đưa Yoon Bae lên. Lúc này Aeron đang chăm chú làm việc trong phòng thì bên ngoài lại vang lên vài tiếng gõ cửa. Anh không nói gì cả, cửa lại đột nhiên mở bật ra. Nhìn người vệ sĩ đang đứng trước cửa kia, anh vừa định nổi giận thì anh ta đã nhanh chóng lên tiếng:
“Ông… ông chủ, cậu Yoon đã… tự tử rồi.”
Như một tiếng sét đánh ngang tai, Aeron trong vài giây liền chết lặng.
“Bây giờ chúng tôi phải làm gì ạ? Cứ mặc kệ cậu ấy, hay là…”
“Gọi Kim Ahn đi thằng ngu!! Kệ cái chết tiệt gì chứ?!”
Người vệ sĩ đến đây liền sợ hãi, vội vàng cúi đầu rồi chạy đi. Aeron cũng vừa lo lắng, vừa hốt hoảng lập tức vứt bỏ hết công việc lại mà chạy đi tìm Yoon Bae. Lòng anh lúc này nóng ran, không khác gì đang bị lửa đốt. Khoảnh khắc này có gì đó giống với khi trước. Nhưng sự lo lắng, sợ hãi lại gấp rất nhiều lần. Không biết vì lý do gì mà anh lại sợ mất đi con người này đến vậy. Biết rằng cậu có thể sẽ rời xa mình, tâm trí anh như thể bị đảo lộn hết cả lên.
Anh chạy đến phòng của cậu. Nhìn cái cơ thể gầy gò, lấm lem, bẩn thỉu đang nằm trên giường với chiếc cổ tay chảy máu không ngừng, sự sợ hãi trong anh càng lúc càng lớn. Cổ tay Yoon Bae đã được các người hầu giúp băng bó để cầm máu, nhưng máu vẫn chảy ướt đẫm cả băng tay và một khoảng trên ga giường.
Aeron bước tới bên cạnh Yoon Bae. Anh ôm cậu lên thì nhận ra khuôn mặt cậu lúc này đã sớm trở nên nhợt nhạt như một cái xác chết. Hai khóe mắt đỏ ửng, điều đó khiến anh biết được là cậu đã khóc rất nhiều. Sự lạnh lẽo mà cơ thể cậu truyền tới bây giờ chắc chỉ là do bị lạnh vì ở dưới hầm quá lâu thôi đúng không? Aeron hoảng loạn liên tục lay người cậu con trai đang nằm trong vòng tay, không ngừng gọi:
“Yoon Bae à, tỉnh dậy nào. Đừng như vậy mà… tại sao em lại chọn cái chết cơ chứ? Tỉnh dậy đi, Yoon Bae. Tôi sẽ không nhốt em ở dưới đó nữa đâu. Em nói em không làm mà, đúng chứ? Tỉnh dậy, tôi sẽ tin em vô điều kiện. Tôi sẽ cho em cơ hội minh oan. Xin em đấy, Yoon Bae. Đừng bỏ tôi lại một mình mà… nhé?”
Thật may bác sĩ Kim cũng đang làm việc gần đó. Nhận được cuộc gọi anh cũng liền nhanh chóng chạy xe sang. Kim Ahn cũng vội vàng không khác gì Aeron. Anh biết rằng Yoon Bae là một người vô cùng quan trọng đối Aeron với cũng như tiếp xúc nhiều anh cũng có một chút thiện cảm với cậu.
Chạy lên phòng theo chỉ dẫn của các người hầu, thấy Aeron đang hoảng loạn ôm khư khư Yoon Bae trong lòng, Kim Ahn vội vàng nói:
“Đặt cậu ta xuống.”
Aeron vậy mà lại ngoan ngoãn làm theo. Sau khi chuẩn bị đầy đủ đồ nghề và dụng cụ xong, Kim Ahn vừa đeo găng tay vừa nhìn sang phía Aeron bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu ra ngoài đi.”
Aeron giật mình tròn mắt nhìn lên. Kim Ahn cũng trả lời một cách thẳng thắn:
“Cậu sẽ làm tôi mất tập trung đấy. Ra ngoài đi.”
Vì Kim Ahn là một bác sĩ giỏi về mọi lĩnh vực có trình độ rất cao nên trong suốt 7 năm nay Aeron đã hoàn toàn tin tưởng anh và không phải mới tới bệnh viện một lần nào cả. Lần này cũng vậy, Aeron cũng đặt niềm tin tuyệt đối vào tay nghề của Kim Ahn. Anh buộc phải nghe lời anh ta mà ra ngoài cho dù cho trong lòng vẫn đang rất sốt ruột, chỉ muốn ở bên cạnh Yoon Bae.
Lúc này Aeron vậy mà lại ngồi ngoài cửa, lo lắng chờ đợi như một đứa trẻ. Sàn nhà rất mát, nhưng anh lại như thể đang ngồi trên một đống dung nham. Anh co người, ngồi gục đầu vào hai đầu gối, tay duỗi thẳng lên phía trước, lòng thầm cầu nguyện cho Yoon Bae được an toàn.
Khoảng một tiếng sau, cửa phòng cậu mở ra. Bác sĩ Kim đứng trước cửa nhìn bộ dạng sốt ruột của Aeron mà thở dài bất lực.
“Khônh cần lo lắng nữa. Tên nhóc đó bây giờ đã ổn cả rồi.”