“Cuốn sách này thường được xếp ở đâu?”
“Ở tầng 3 khu 4.”
“Thư viện này ở đâu cũng có camera đúng chứ? Mở tôi xem đoạn băng ghi lại toàn bộ cảnh ở khu đó vào ngày 12 tháng 10.”
Vì đã nhận tiền rồi nên người quản lý không có chút phản đối. Cuối cùng, Han Gyeum đã tìm thấy đoạn clip ghi lại khoảnh khắc mà Yoon Bae và Jung Jae Won gặp nhau. Khi thấy sự gặp gỡ của họ hoàn toàn chỉ là ngẫu nhiên, Han Gyeum lập tức suy ra Yoon Bae mới quen và gặp Jae Won lần đầu tiên vào ngày hôm đó. Anh lấy điện thoại ra quay lại đoạn clip đó, ghi được cả cuộc trò chuyện của hai người.
Thế rồi, anh lại ghé vào quán cà phê ở phía bên kia đường, mua một ly cà phê và dùng cách tương tự để mua chuộc người quản lý. Mở đoạn camera đã ghi hình vào ngày 12 tháng 10 ra, quả nhiên Yoon Bae không hề nói dối. Hai người đúng là chỉ nói chuyện về cuốn sách đó thôi.
Ngày hôm sau, Lee Han Gyeum lại tới biệt thự nhà Aeron làm việc. Xong việc, anh nhận được cuộc gọi từ Lion.
“Sao? Tìm hiểu được gì chưa?”
“Đương nhiên. Sao tôi làm anh thất vọng được chứ?”
“Báo cáo.”
“Rõ. Người phụ nữ mà anh đang tìm hiểu đó tên là Oh Seon Mi, 30 tuổi, là người Busan.”
“Cái đó tôi biết rồi, thằng ngốc này!”
“Hì hì, được rồi. Tôi đùa chút thôi. Quá khứ của cô ta cũng không có gì đặc biệt đâu. Lấy chồng từ năm 18 tuổi, có một đứa con trai. Bây giờ thì cô ta đã ly hôn chồng rồi. Cô ta đã từng báo cảnh sát về việc bị chồng bạo lực nhưng chẳng ai quan tâm cả.”
“Vậy tại sao hai người họ lại ly dị?”
“Nghe nói cô ta bị trầm cảm sau sinh và đã gϊếŧ chết tên chồng đó rồi.”
Han Gyeum có chút ngạc nhiên.
“Không ai phát hiện sao?”
“Không. Cô ta đã ngụy tạo nó như một sự cố và tự mình báo cảnh sát.”
“Còn gì nữa?”
“Hết. Chỉ còn một bữa ăn mà anh nợ tôi vì vụ này thôi.”
Han Gyeum thẳng thừng cúp máy ở đây, sau đó đi xuống khu người hầu để tìm người phụ nữ đó. Không sai, anh chính là đã biết bản thân nên làm gì rồi. Xuống dưới nhà, thấy cô ta đang chăm chăm làm việc, Han Gyeum không trực tiếp gọi cô ta lại mà chỉ đứng một góc nhìn chằm chằm. Có lẽ là trực giác của một người phụ nữ, cảm thấy bản thân đang trong tầm mắt của ai đó, Oh Seon Mi lập tức quay ra. Bốn mắt chạm nhau, Han Gyeum ngoắc tay ra lệnh cho cô ta bước lại chỗ mình.
Đứng trước mặt anh, Oh Seon Mi nhìn anh bằng vẻ mặt phờ phạc. Trông cô ta lôi thôi, luộm thuộm, tiểu tụy vô cùng.
“Con trai cô đâu rồi?” Lee Han Gyeum không chút suy nghĩ gì mà thẳng thắn nói.
Nghe đến hai từ “con trai”, Seon Mi bỗng chợt tròn mắt lên nhìn, hoảng loạn hỏi:
“Làm sao anh biết con trai tôi? Anh hỏi về nó để làm gì?”
Cô ta như phát điên khi ai đó nhắc đến con trai mình. Tất cả đều đúng theo những gì Han Gyeum dự định.
“Nếu cô chịu hợp tác với tôi, tôi sẽ cho cô một cuộc sống mới.”
“Cuộc sống mới?”
“Đúng. Cô không cần phải làm việc ở đây nữa. Tôi sẽ mua cho cô một căn nhà ở Busan, sẽ nhận con trai cô từ cô nhi viện về cho cô và sẽ nuôi cả hai cho đến khi con trai cô tròn 18 tuổi.”
Nhận thấy đây chính là một món hời lớn, Oh Seon Mi liền sửng sốt hỏi anh:
“Anh muốn tôi làm gì cho anh?”
“Đơn giản thôi. Nói ra toàn bộ sự thật.”
Đúng vậy, thứ mà Han Gyeum muốn Oh Seon Mi nói không gì khác chính là chuyện những người hầu và vệ sĩ trong nhà dàn cảnh hại Yoon Bae. Đương nhiên, với khao khát được tự do và gặp lại con trai, Oh Seon Mi không suy nghĩ nhiều liền kể lại tất cả. Không chỉ vậy, Han Gyeum còn giao cho cô ta một nhiệm vụ, chính là ghi âm lại những lời của những vệ sĩ và người hầu khác để làm bằng chứng đưa cho Aeron.
Mọi chuyện đi đến đây đều đúng theo kế hoạch của Lee Han Gyeum. Anh cũng đã sớm nhận ra Yoon Bae hoàn toàn vô tội. Trong khi anh đang nỗ lực hết mình để minh oan cho cậu sớm nhất có thể thì cậu dường như đang chết dần chết mòn dưới căn hầm trong biệt thự của Aeron rồi.
Ở cái nơi tối tăm này, đầu Yoon Bae đau như muốn nổ tung ra vậy. Thứ hành hạ cậu không còn đơn giản chỉ là cơn đói, sự đau đớn và lạnh lẽo trên thể xác nữa. Cậu còn bị hành hạ bởi những cơn ác mộng đã đem những ký ức tồi tệ của cậu ùa về.
Thực ra, Yoon Bae của chúng ta có quá khứ còn khổ sở hơn chúng ta tưởng. Trước khi bị bán đi, đã có một lần cậu bị người cha rượu chè, cờ bạc của mình nhốt vào trong một chiếc tủ quần áo. Chiếc tủ quần áo cũ kỹ đó đã giam cầm cậu trong suốt hơn 24 tiếng. Vừa khó thở, vừa đau đớn khi bị một vài con chuột chui vào từ kẽ hở không ngừng gặm nhấm đôi chân nhỏ của mình. Kể từ đó cho tới bây giờ, ký ức đó đã sớm trở thành một ám ảnh tâm lý. Chỉ cần ở nơi nào không có một chút ánh sáng hoặc là nghe thấy tiếng chuột kêu cậu đã trở nên sợ hãi vô cùng.