Tình Nhu xoay một vòng, háo hức hỏi:
- Mẹ nhìn thấy ổn chưa ạ?
Diệm Thanh đi lại gần con, ánh mắt sắc lẹm soi sét, tuổi trẻ từng làm thiết kế thời trang và có chuỗi cửa hàng hiệu riêng, đó là lí do mà các bộ váy hay đồ Tình Nhu mặc luôn được bà cẩn trọng chuẩn bị. Phải nói khi nhận Tình Nhu làm con nuôi, Diệm Thanh là người vui nhất. Bà ao ước có 1 cô con gái nữa thì càng tốt nhưng chỉ sinh được một lần duy nhất, nuôi nấng Cảnh Thâm lớn khôn, cũng lấy con trai ra làm mẫu may để phát triển mảng đồ nam. Khi đến Tình Nhu thì bà mới có nhiều cảm hứng và sự yêu thích cho nghề hơn nữa, còn gì tuyệt vời hơn bản thân mình là chủ một hãng thời trang, có tay nghề và đem những điều ấy phục vụ cho con gái
Diệm Thanh mãi mới nở một nụ cười, bồi hồi nói:
- Tình Nhu.. con mặc chiếc váy này thật đẹp. 10 năm trước, mẫu váy này được mẹ thiết kế và rất nhiều người nổi tiếng, các người đẹp ủng hộ. Họ khoác lên mình bộ váy kèm các phụ kiện thật bắt mắt, ai cũng rạng ngời, mẹ biết ơn tất cả vì điều đó... nhưng chưa từng thấy nao nức như bây giờ
Diệm Thanh thở dài một hơi nhẹ nhõm, tiếp lời:
- Gần 11 năm con gắn bó với Nhâm gia... mẹ chưa từng có ý nghĩ đối xử với con như người ngoài, theo kiểu thương hại hay có trách nhiệm thì mới bao bọc con...Phù.. thực sự yêu thương con như con gái mẹ dứt ruột đẻ ra vậy
Tình Nhu nghe vậy bỗng động lòng, cô nhẹ nhàng cầm tay bà Thanh, bàn tay ấy vẫn còn hơi run lên, đáp:
- Con hiểu mà mẹ... hơn 10 năm qua Nhâm gia đã nuôi dưỡng lẫn bảo vệ con như nào, con đều cảm nhận được
Sau cùng Diệm Thanh nghiêm mình trở lại, giọng cũng mạch lạc hơn:
- Chắc hôm nay mẹ tâm trạng hơn, thời gian trôi nhanh quá, bộ váy mẹ tự tay thiết kế và con đang mặc lên... Nhìn con lớn quá, không như con bé ngày xưa lúc nào cũng ôm chân mẹ nữa
Tình Nhu cười khì, cúi thấp người xuống một chút để bà Thanh đeo chiếc vòng cổ lên giúp, đáp:
- Hì, dù có lớn con vẫn thấy mình bé lắm, con cũng chỉ muốn mãi bé để còn được bao bọc trong vòng tay ba mẹ và anh hai
Một lúc sau
Tất cả bắt đầu khởi hành, Nhâm Cảnh Thâm cũng sớm chỉnh tề trong bộ âu phục của mình. Ban nãy nhìn ngắm nhếch nhác bao nhiêu thì bây giờ mới thấy sự sạch sẽ và nghiêm nghị thường ngày của nam nhân. Điều này khiến ông bà Nhâm ngầm đồng tình
Địa điểm là một nhà hàng trong trung tâm Thành phố, tầm mắt nhìn bao quanh được tất cả các ngôi nhà cao chọc trời. Ông bà Nhâm đi trước, Cảnh Thâm thì đi kè kè bên Tình Nhu, ánh mắt hắn khép hờ nhìn ngắm bóng dáng cô, bộ váy không quá lộ mà nom nhìn cô đáng yêu hơn thường. Nam nhân cúi xuống sát tai cô, khen ngợi:
- Hôm nay em khá đẹp đấy
Tình Nhu ngờ vực, bỗng dưng hắn lại xuôi theo hoàn cảnh chứ không phản đối việc gặp mặt như hôm trước. Cô nhíu mày, hỏi:
- Chỉ “khá” thôi sao?
Nam nhân khoan thai từng bước chân, khuôn mặt không gợn sóng, thản nhiên trả lời:
- Ừ, “khá” thôi... Còn đẹp nhất vẫn là không mặc gì
Tình Nhu đang đợi chờ một lời đáp tử tế thì ngay tức khắc, Nhâm Cảnh Thâm đã cho cô một vố điếng người. Nữ nhân hằm hè nhìn hắn rồi bước chân đi nhanh hơn, đi theo cùng ông bà Nhâm, tránh càng xa tên biến thái này càng tốt. Cả gia đình đi từ sảnh vào đến quầy lễ tân, lên thang máy thì đều có ánh mắt mọi người xung quanh để ý, cơ bản vì cả bốn người họ đều ăn mặc rất sáng, như tâm điểm chú ý của nhà hàng sang trọng này
Lên đến phòng
Triết Hạo cùng vợ mình và con trai đã đến trước, Nhâm Thế Thành sau đó bước vào, hai ông bạn già gặp nhau thì tất nhiên là chào đón bằng những cái ôm, hồ hởi:
- Thế Thành, cậu tới rồi... thật vui vì chúng ta có cuộc hẹn này
Hai bên gia đình lịch sự chòa hỏi đối phương, sau cùng Thế Thành dắt tay Tình Nhu đứng gần mình, nói đùa:
- Nào nào.. Thẩm Diên, còn đứng đơ ra đấy sao? Cháu định ngồi tít xa như vậy à?
Triết Thẩm Diên như tỉnh lại, từ khi Tình Nhu bước vào anh đã chăm chăm ánh mắt nhìn, đến lúc chào hỏi cũng ngờ nghệch và đến hiện tại vẫn ngắm nhìn nữ nhân. Anh ta vội nói:
- Cháu xin lỗi.. cháu vô ý quá nhưng mà...nhưng mà...
Bà Triết quay sang con trai, hỏi:
- Con sao thế? Có gì khó diễn đạt sao?
Thẩm Diên lắc đầu, thở một hơi dài rồi bình tĩnh:
- Không... con chỉ là.. lâu lắm rồi mới thấy một “tuyệt thế giai nhân”
Anh chủ động đi lại, đón lấy tay Tình Nhu, cúi gập người xuống rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay nữ nhân, tiếng “chụt” nhẹ nhàng, không hề vô duyên mà như thể hiện sự chân tình của mình. Thẩm Diên từ tốn nói:
- Chào em, anh là Triết Thâm Diên... thật vinh hạnh vì được mời hai bác, anh trai và em tới dùng bữa tối
Nam nhân đặc biệt nhấn mạnh những ý cuối, cho thấy sự chờ đợi của bản thân là không thề lãng phí. Tình Nhu cười nhẹ, nhún người xuống một chút, tự tin:
- Em là Nhâm Tình Nhu... Rất cảm ơn anh và hai bác vì bữa ăn này
Trong khi tất cả đều hòa vào không khí vui vẻ thì có ai đó đứng trơ ra bên góc, dáng vẻ cao lớn lại thêm khuôn mặt đen kịt lại khiến Nhâm Cảnh Thâm như một bóng đen thù lù, cuộn tay hắn cũng đang siết chặt sau lưng
P/s: thả tim, tặng đỉm quà và phiếu vote cho t nha ehehheehhe