Chờ đến lúc nước trong ấm trà cũng đã sôi, Lý Duy Nguyên liền xách ấm trà lên rót cho Lý Lệnh Uyển một chén nước ấm.
Lý Lệnh Uyển cầm lấy uống vài hớp nước ấm, nàng cảm thấy trong bụng thoải mái không ít. Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Duy Nguyên cười ngọt ngào nói: " Cảm ơn, ca ca."
Tuy rằng Lý Duy Nguyên không lên tiếng đáp lại, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy vui khi nghe nàng nói lời cảm ơn với hắn.
Ước chừng bây giờ đã là canh hai, Lý Duy Nguyên liền hỏi Lý Lệnh Uyển: " Ngươi thật sự không muốn quay về sao?"
Lý Lệnh Uyển liền lắc đầu, cười nói: "Hôm nay là đêm trừ tịch muội muốn cùng huynh thức đêm đón năm mới, muội đã tính toán hết rồi."
Lý Duy Nguyên không nói thêm gì nữa. Hắn vừa mới đi ra ngoài thấy trời lại bắt đầu có tuyết rơi, nếu để Lý Lệnh Uyển trở về lúc này trên đường có gió thổi lớn làm nàng bị cảm lạnh thì lại không tốt.
Hơn nữa cũng như nàng nói, đêm nay là trừ tịch nếu có người ở cùng hắn đón năm mới là một chuyện rất tốt, bởi vì mỗi năm hắn đều chỉ đón năm mới một mình.
Mặc kệ rốt cuộc nàng có dụng ý gì nhưng hiện tại hắn cảm thấy tham luyến chút ấm áp nàng mang đến cho mình.
Dù biết rằng chút ấm áp nàng dành cho hắn vốn dĩ là giả, nhưng hắn vẫn có thể tình nguyện giả vờ như mình không biết gì.
Khi Lý Duy Nguyên nhìn thấy bộ dạng co ro vì lạnh của Lý Lệnh Uyển, hắn liền đi lấy chút than củi bỏ thêm vào chậu than.
Tuy hắn không nói lời nào, nhưng hắn vẫn luôn âm thầm quan tâm đến nàng. Vì vậy một mặt trong lòng nàng cảm thấy vui mừng, ai nha, rốt cuộc hắn cũng đã chịu mở lòng rồi, nàng không cần lo lắng về sau sẽ có kết cuộc bi thảm như trong truyện nữa. Nhưng mặt khác nàng cảm thấy xấu hổ.
Dù sao thì tâm tư của Lý Duy Nguyên đối với người khác quá sâu, nàng cũng không dám tuỳ tiện nói chuyện.
Ai biết được nếu như nàng lỡ miệng nói câu gì mạo phạm đến hắn, sau đó lại làm hắn không vui thì sao?
Cho nên bọn họ cứ im lặng ngồi quanh chậu than như vậy, nàng cố tránh không nói chuyện với hắn, sợ khi mở miệng nàng lại phải luôn nhức đầu suy nghĩ cân nhắc từng câu từng chữ thật là mệt nha.
Vì thế đến khi Lý Lệnh Uyển tìm được cho mình một lý do cực kỳ tốt thì nàng mới dám mở miệng nói chuyện với hắn.
" Ca ca," nàng tươi cười vỏ vẻ ngây thơ đáng yêu, để tạo cho người khác cảm giác thân thiện. " Huynh không cần ở đây với muội đâu. Huynh thích đọc sách, vậy huynh đi đọc sách cho thật tốt đi. Muội ở đây có Tiểu Phiến nói chuyện được rồi."
Nếu để Lý Duy Nguyên đi đọc sách, tất nhiên nàng không cần cùng hắn nói chuyện. Đọc sách chú ý nhất là chuyên tâm nàng làm sao có thể đến quấy rầy hắn được?
Đến lúc đó nàng sẽ ngồi yên lặng, ngoan ngoãn nhìn hắn đọc sách, như thế nàng mới có thể trở thành muội muội tốt biết lo nghĩ cho hắn.
Lý Duy Nguyên lại liếc mắt nhìn nàng, mà cái liếc mắt này lại tạo cho nàng cảm giác, làm sao Lý Duy Nguyên không hiểu rõ tâm tư này của nàng chứ?
Ngươi này tại sao lại quá khủng bố như vậy? Ngươi biết thuật đọc tâm à? Ngươi quả nhiên là một người đáng sợ mà.
Dường như nàng đã quên một câu như thế này tuất trí đa mưu. Cho nên nàng liền đứng dậy khỏi ghế tre, nàng đi tới thư án muốn lấy quyển sách bảo hắn đến đây đọc.
Lúc nàng làm hành động này trái tim nhỏ bé của cứ đập lên liên hồi, nhưng nàng thấy hắn chưa có phản ứng gì.
May quá, xem ra do nàng suy nghĩ quá nhiều hắn có lẽ không biết tâm tư này của nàng đâu.
Nhưng ngay sau đó trái tim nàng vừa mới kịp an ổn một chút thì đập nhanh hơn.
Bởi vì Lý Duy Nguyên cũng đi đến thư án cầm một quyển sách rồi quay lại ngồi trên ghế tre gần chậu than củi.
Ý tứ này của hắn cũng đã quá rõ ràng, hắn muốn xem sách nhưng không phải xem ở thư án mà hắn muốn ngồi trên ghế tre nơi chậu than củi xem quyển sách kia.
Lý Lệnh Uyển:.....
Nàng nghĩ tương lai có lẽ bản thân mình sẽ bị mắc bệnh tim mà chết sớm mất, bởi vì chính là bị Lý Duy Nguyên hù dọa đến chết.
Nhưng nàng còn cách nào khác để mở miệng đuổi người sao. Trời cũng đã tối mà lại có tuyết rơi, hắn ngồi đọc sách bên cạnh chậu than như vậy thật sự rất ấm áp, nàng có lý do gì để kêu hắn đến thư án mà đọc sách? Nơi đó rất lạnh nha.
Lý Lệnh Uyển cũng chỉ có thể chấp nhận số phận mà quay lại ngồi trên ghế tre, thành thành thật thật toàn tâm toàn ý mà lo sưởi ấm, tạm thời không cần phải nói chuyện với hắn.
Lý Duy Nguyên là con người rất kiệm lời, hơn nữa hiện tại hắn cũng chưa hoàn toàn mở rộng tấm lòng với Lý Lệnh Uyển, hắn chỉ muốn tìm ra lý do tại sao Lý Lệnh Uyển cố tình tiếp cận hắn mà thôi, cho nên hắn vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Đối với Tiểu Phiến, nàng ta thật sự rất sợ Lý Duy Nguyên từ đầu đến cuối nàng ta cũng chỉ cúi đầu, ngồi ở ghế tre tập trung sưởi ấm cố gắng không để Lý Duy Nguyên chú ý đến mình.
Bất quá Lý Duy Nguyên thật sự không hề muốn chú ý đến Tiểu Phiến. Tuy hắn đang xem sách nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ quan sát Lý Lệnh Uyển.
Hôm nay Lý Lệnh Uyển dậy sớm trước tiên là nàng cùng mọi người đến từ đường bái tổ tiên, sau lại đến Thế An Đường hành lễ với lão thái thái cùng các trưởng bối khác, vừa rồi còn tập trung bôi thuốc cho Lý Duy Nguyên, vì thế nàng cảm thấy có chút buồn ngủ.
Lúc nãy vì nàng luôn tập trung tinh thần để đối phó với Lý Duy Nguyên nên nàng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng bây giờ xung quanh yên tĩnh như vậy, bên cạnh lại là chậu than đang toả ra hơi ấm cơn buồn ngủ lại không ngăn cản được.
Ban đầu nàng còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, bất quá mí mắt không theo ý nàng nữa chúng cứ khép lại, về sau nàng cũng không khống chế được cơn buồn ngủ của chính mình, nàng cứ ngồi gật gù như gà mổ thóc thân mình dường như muốn té xuống đất luôn rồi.
Tiểu Phiến vừa ngước đầu lên nhìn thấy một màn như vậy, dọa nàng ta kêu lên một tiếng.
Nhưng ngay sau đó nàng thấy Lý Duy Nguyên nhích người đến đần Lý Lệnh Uyển. Chỉ còn một chút nữa là Lý Lệnh Uyển đã ngã xuống đất, hắn liền nhanh tay đỡ đầu Lý Lệnh Uyển đặt lên vai mình.
Đồng thời hắn lại ngẩng đầu, liếc nhìn Tiểu Phiến bằng ánh mắt đầy hâm doạ.
Tiểu Phiến bị dọa sợ liền giơ tay bưng kín miệng, tiếng thét kinh hãi chưa kịp vang lên đã bị nuốt trở vào miệng.
Lý Duy Nguyên sợ Tiểu Phiến kêu lên sẽ đánh thức Lý Lệnh Uyển. Dù sao thức đêm lâu như vậy, xưa nay có người nào có thể chịu đựng được, huống hồ chi là một tiểu nha đầu thì có thể kiên trì mà không buồn ngủ hay sao?
Cho nên ngay từ đầu khi hắn nghe Lý Lệnh Uyển nói muốn cùng hắn thức đêm đón năm mới, thật sự hắn không tin tưởng lắm. Hắn biết nàng sẽ chẳng kiên trì được bao lâu.
Nhưng hiện tại, hắn cúi đầu nhìn Lý Lệnh Uyển đang dựa vào vai hắn mà ngủ say, chân mày của hắn hơi nhíu lại.
Lúc này hắn muốn thêm củi vào chậu than, vì sợ nàng cứ dựa vào hắn ngủ cả đêm sẽ dễ bị cảm lạnh. Nhưng đánh thức nàng thì....
Khuôn mặt nàng khi ngủ nhìn rất đáng yêu, đôi môi hồng hồng hơi nhướng lên, ngày thường nàng cứ lập lờ xuất hiện xung quanh hắn không biết trong lòng nàng muốn gì nhưng nhìn vẻ bề ngoài rất hoạt bát, đặc biệt bộ dáng nàng khi ngủ lại thật ngây thơ.
Có được một muội muội như vậy, tất nhiên ngừơi làm ca ca sẽ luôn muốn bảo vệ nàng thật tốt.
Lại nói huynh muội ruột thịt thì có cái gì phải kiêng dè đâu? Cho nên Lý Duy Nguyên liền bế nàng đứng dậy đi vào phòng ngủ của hắn.
Tiểu Phiến không biết hắn muốn làm gì, nàng ta mở to mắt nhìn hành động này của hắn.
Tuy rằng gương mặt của Lý Lệnh Uyển phúng phính nhưng bế trên tạy lại cảm thấy rất nhẹ, cho nên Lý Duy Nguyên cũng không cần dùng nhiều sức.
Hắn đem Lý Lệnh Uyển đặt lên giường lấy chăn đắp cho nàng, sau đó hắn mới xoay người đi trở về phòng chính, hắn liền nhìn Tiểu Phiến.
Tiểu Phiến vẫn duy trì bộ dạng tay gắt gao che miệng, mở đôi mắt to cực đại. Bất quá từ lúc nàng ta nhìn thấy Lý Duy Nguyên bế Lý Lệnh Uyển thì từ cảm giác sợ hãi thành cảm giác cực kỳ bất an. Đại thiếu gia tại sao lại nhìn mình như vậy?
Lý Duy Nguyên là một con người ít nói ít cười, trên người hắn có một loại khí thế thâm trầm ngoan độc, dù chỉ là một ánh mắt bình thường nhìn người khác thôi cũng đủ làm người ta sợ khiếp vía, giống như ánh mắt hắn chứa đầy ngàn con dao người nào bị hắn nhìn chằm chằm thì liền thịt nát xương tan.
Cho nên Tiểu Phiến thật sự bị hắn dọa đến sắp khóc. Nhưng cũng may Lý Duy Nguyên liền thu hồi ánh mắt, chỉ phân phó nàng ta:" Ngươi đi vào trong phòng cởi áo choàng cho tiểu thư nhà ngươi, nhớ đắp chăn lại cho nàng. Tay chân nhẹ nhàng một chút, đừng làm muội ấy thức giấc."
Hắn đã phân phó như thế thì làm sao Tiểu Phiến không dám nghe. Nàng ta lập tức đứng dậy đi đến phòng ngủ của hắn. Nhưng đột nhiên hắn mở miệng gọi nàng ta lại: " Khoan đã."
Tiểu Phiến tay chân run rẩy, trán toát mồ hôi lạnh. Nàng ta trưng ra khuôn mặt như đưa đám, xoay người giọng nói run run hỏi Lý Duy Nguyên: " Đại, đại thiếu gia, xin, xin hỏi người còn điều gì phân phó?"
Lý Duy Nguyên hướng cằm đến chậu than, ý bảo nàng ta tới gần chậu than: " Đem tay ngươi hong cho ấm lại, rồi hãy đi cởi áo cho tiểu thư của ngươi."
Nếu tay Tiểu Phiến lạnh sợ lát nữa cởi áo choàng cho Lý Lệnh Uyển không cận thận chạm vào người Lý Lệnh Uyển, lại làm Lý Lệnh Uyển tỉnh giấc.
Tiểu Phiến nghe xong, chân tay run rẩy đi tới duỗi tay hướng chậu than hong tay cho thật ấm, sau đó mới đi đến phòng ngủ, động tác cực kỳ cẩn thận cực kỳ nhẹ nhàng cởi áo choàng cho Lý Lệnh Uyển, rồi đắp chăn lại cho nàng.
Tiểu Phiến không dám không cẩn thận, không nhẹ nhàng a. Nàng ta chẳng dám tưởng tượng, nếu nàng ta không cẩn thận đánh thức Lý Lệnh Uyển, Lý Duy Nguyên liền làm cho nàng ta sống không bằng chết thì sao.
Làm tốt việc Lý Duy Nguyên phân phó, Tiểu Phiến liền quay trở lại bẩm báo với Lý Duy Nguyên: " Đại thiếu gia, nô tì đã cởi xong áo choàng của tiểu thư, cũng đã đắp chăn cho tiểu thư."
Lý Duy Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua gian phòng ngủ, Tiểu Phiến đã hạ nửa bên màn xuống, trong phòng ánh nến cũng không sáng lắm, cho nên hắn chỉ nhìn thấy lờ mờ, chỉ biết Lý Lệnh Uyển đang ngủ say trên giường mà thôi.
Hắn cũng không muốn nhìn kỹ. Tuy rằng là huynh muội dù sao Lý Lệnh Uyển cũng còn nhỏ tuổi, nhưng dẫu là ruột thịt ít nhiều gì cũng nên tránh để người khác hiểu lầm.
Hắn quay đầu lại, liền phân phó Tiểu Phiến: " Ngươi đem áo choàng của tiểu thư nhà ngươi, đắp lên trên chăn đi."
Cái chăn trên giường của hắn không được mềm mại lắm, bông lót bên trong cũng rất ít ngày thường hắn đắp chăn còn cảm thấy lạnh, càng không nói đến Lý Lệnh Uyển chỉ là một tiểu cô nương làm sao chịu được.
Tiểu Phiến vâng một tiếng, liền đi lấy cái áo choàng vừa rồi nàng ta mới cởi ra cho Lý Lệnh Uyển, được đặt trên ghế dựa cạnh bàn.
Sau đó nàng ta cầm đến gian phòng ngủ đắp lên người Lý Lệnh Uyển, tiếp đến quay người đi ra, đứng cúi đầu cách Lý Duy Nguyên khoảng cách không xa lắm, cũng không dám lên tiếng nói gì.
Lý Duy Nguyên nhìn nàng ta một cái. Hắn biết Lý Lệnh Uyển đối với tiểu nha hoàn này cũng thực sự rất tốt, cho nên hắn cũng không muốn làm khó nàng ta.
Vì thế hắn nhìn Tiểu Phiến gật đầu nói: " Ngươi ngồi xuống đi."
Tiểu Phiến không dám ngồi, nàng ta xua tay trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi, lại nói: " Không sao đâu, đại thiếu gia, nô tì, nô tì đứng đây hầu hạ người là được rồi."
Hiển nhiên Lý Duy Nguyên không thích người khác làm trái lời hắn. Cho nên vẻ mặt hắn liền trầm xuống, giọng nói cũng mang vài phần lạnh lẽo: " Ngồi."
Tiểu Phiến không dám lại làm trái ý hắn. Gương mặt nàng ta trắng bệch, bước thật chậm đi tới trước ghế tre mà khi nãy nàng ta đã ngồi, từ từ ngồi xuống.
Nàng ta đặt hai tay lên đầu gối, thành thành thật thật quy quy củ củ ngồi yên một chỗ, không dám nhúc nhích.
Từ lúc Lý Duy Nguyên kêu nàng ta ngồi xuống, hắn cũng không nói với nàng ta một chữ nào, mà cũng không ngẩng đầu xem nàng ta một cái.
Hắn chỉ cầm quyển sách chăm chú xem. Khi hắn đọc sách mệt mỏi sẽ quay đầu nhìn vào gian phòng ngủ.
Lúc này chăn trên giường cũng nhấp nhô nhẹ nhàng, người nằm ngủ bên trong hô hấp cũng đều đều.
Hắn cũng không hiểu vì điều gì, chỉ cần nghe âm thanh hô hấp đều đều của nàng, trong lòng lại cảm thấy bình yên.
Đây là lần đầu tiên có người cùng hắn trải qua đêm giao thừa, còn nhớ những năm trước hắn đều lẻ loi một mình đón giao thừa trong căn phòng yên tĩnh này. Có người cùng hắn đón năm mới cảm giác thật là tuyệt.
Lý Duy Nguyên hơi cong khoé môi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Ngày hôm sau Lý Lệnh Uyển tỉnh dậy thì bên ngoài cửa sổ tuyết đã dần tan, mặt trời cũng từ từ mọc lên.
Nàng lăn lộn một lúc rồi ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn hướng phòng chính liền thấy Tiểu Phiến đang úp mặt trên bàn trà ngủ.
Còn Lý Duy Nguyên vẫn ngồi trên ghế tre gần chậu than, trong tay vẫn cầm quyển sách chăm chú đọc.
Nghe được phía sau có động tĩnh, hắn quay đầu nhìn lại. Tuy rằng một đêm không ngủ nhưng vẻ mặt vị thiếu niên này không hề thấy dấu hiện của sự mệt mỏi.
Thấy Lý Lệnh Uyển ngơ ngẩn nhìn hắn chằm chằm, lúc này hắn còn rụt rè nhìn nàng gật đầu rồi nói: " Năm mới vui vẻ."
Âm thanh cực kỳ trong trẻo giống băng tan thành nước, khí lạnh toả ra có thể đập vỡ ngọc.
- -------------//------------
Mấy chương đầu này còn ngắn đến mấy chương sau nó dài thôi rồi?? nhưng mà mê quá không bỏ được!!! Cố lên tui ơi