Em Gái Của Gian Thần

Chương 24: Lặng lẽ quan tâm



Vết thương trên người Lý Duy Nguyên không chỉ có ở cổ mà còn trước ngực, đặc biệt nhiều nhất là ở phía sau lưng.

Cũng may hiện tại đang là mùa đông hắn mặc y phục khá dày, chỉ với sức lực yếu ớt của Đỗ Thị những vết thương trên người hắn cũng không sâu lắm, nhưng chỉ có vết thương nơi cổ hắn là hơi sâu.

Trên da thịt hắn hằn lên những vết roi ngang dọc đan xen nhau, vừa nhìn thấy thôi cũng đủ khiến người khác lo lắng.

Hiện tại những vết thương trước ngực Lý Duy Nguyên nàng có thể giúp hắn bôi thuốc Dược Cao Tử được, nhưng vết thương phía sau lưng hắn thì cái đó....

Lý Lệnh Uyển dùng ngón tay trỏ lấy một ít thuốc Dược Cao Tử trong hộp sứ cẩn thận nhẹ nhàng thoa lên từng vết roi trên lưng hắn.

Thật tâm nàng chỉ muốn giúp hắn bôi thuốc lên hai vết thương ở cổ, để thể hiện một chút tâm ý của mình đối với hắn mà thôi.

Sau đó nàng muốn đưa thuốc cho Tiểu Phiến bảo Tiểu Phiến giúp bôi thuốc hết những vết thương còn lại.

Nhưng dường như Lý Duy Nguyên không vui lắm. Mới vừa rồi khi hắn thấy nàng giao hộp thuốc vào tay Tiểu Phiến, phân phó Tiểu Phiến bôi thuốc cho đại thiếu gia, Tiểu Phiến cũng vâng một tiếng.

Nhưng chỉ là Tiểu Phiến chưa kịp đến gần Lý Duy Nguyên, thì đã bị ánh mắt hung dữ của hắn doạ đến lùi về sau hai bước, hộp thuốc trong tay cầm không chắc xém chút đã rơi xuống đất.

Những điều này cũng đã chứng minh rằng, Lý Duy Nguyên chính là không muốn Tiểu Phiến giúp hắn bôi thuốc.

Nhưng hắn lại không chịu mở miệng nói là hắn muốn chính tay Lý Lệnh Uyển bôi thuốc cho mình, cho nên hắn chỉ ngồi yên lặng trên ghế tre, tay hung hăng chọc vào chậu than củi đến mức tất cả than củi trong chậu đều bị hắn chọc thành tro.

Lý Lệnh Uyển không hiểu được tại sao hắn chẳng chịu mở miệng nói ra điều mình muốn. Nàng suy nghĩ một lúc, liền thật cẩn thận hỏi hắn: " Ca ca, trên người của huynh còn đau không?"

" Đau." Lý Duy Nguyên trả lời thật hằn học giống như người ta có thâm thù đại hận gì với hắn vậy, lời nói này chính là nghiến răng nói ra.

Lý Lệnh Uyển lại nổi nóng, mẹ nó, ngươi nói ngươi đau thì ta bảo Tiểu Phiến giúp ngươi bôi thuốc Dược Cao Tử, nhưng vì sao ngươi lại trừng mắt với Tiểu Phiến?

Dọa Tiểu Phiến sợ hãi đến mức chỉ dám núp sau lưng ta, toàn thân Tiểu Phiến càng run rẩy giống như chú chim bị mắc mưa, cho dù ta làm cách nào Tiểu Phiến cũng không dám tiến lên một bước.

Lý Lệnh Uyển cố chịu đựng một bụng tức giận, nàng vẫn dùng ngữ khí ôn hoà hỏi hắn: " Muội bảo Tiểu Phiến giúp huynh bôi thuốc Dược Cao Tử có được không?"

Lý Duy Nguyên lại tiếp tục cầm đồng que cời than hung hăng chọc một khối than trong chậu, đến mức khối than bị chọc đến tia lửa văng khắp nơi.

" Không cần." Hai chữ này cũng vẫn giống như mang âm thanh thâm thù đại hận vậy, lại từ kẽ răng của hắn mà phát ra.

Bây giờ Lý Lệnh Uyển chỉ muốn tiến đến đánh trên đầu hắn vài cái. Lại nói bản thân mình đau mà ta bảo người khác bôi thuốc cho ngươi, thì ngươi lại nói không cần.

Mẹ nó, rốt cuộc ngươi muốn hay không muốn đây, sao mà ngươi khó hầu hạ quá vậy?

Lý Lệnh Uyển cũng không còn biện pháp nào khác. Nàng cũng đáng rất nóng giận vì thế nàng liền cúi đầu ngồi yên lặng trên ghế tre.

Ngươi đau hay không đau thì mặc kệ ngươi, có đau đến chết cũng được. Dù sao cũng không phải là ta đau là được.

Lý Duy Nguyên thấy Lý Lệnh Uyển chỉ im lặng, hắn hơi giương mắt liếc nhìn nàng một cái mà không để ai phát hiện ra.

Tiểu cô nương lại đang nổi nóng rồi. Đôi môi nàng mím chặt, ánh mắt cũng tràn đầy sát khí giống như ai vừa mới vũ nhục nàng vậy, nếu như hiện tại có ai dám cả gan chọc giận nàng thì nàng liền đánh chết hắn ta.

Tất nhiên Lý Duy Nguyên không sợ nàng sẽ đánh mình. Hắn biết trong lòng nàng vẫn đang có việc gì đó muốn hắn giúp đỡ, bằng không nàng cũng chẳng đến mức mấy ngày nay kiêng kị và tiếp cận hắn, thậm chí nàng còn cố ý tỏ vẻ lấy lòng hắn như vậy.

Hắn vẫn tiếp tục dùng đồng que cời than trong tay chọc chậu than củi, những tia lứa nhỏ lại bay khắp nơi.

Đương nhiên nàng không hề nhìn thấy, nàng chỉ im lặng cúi đầu ngồi yên trên ghế, đôi môi vẫn mím chặt như vậy.

Tiểu Phiến ở một bên vẻ mặt kinh hoàng nhìn hai người bọn họ. Tại sao nàng ta cứ cảm giác bọn họ như đang tranh đấu với nhau thế? Rốt cuộc ai sẽ là người thua cuộc trước đây?

Sự thật chứng minh cuối cùng vẫn là Lý Lệnh Uyển thua. Trong lòng nàng thầm thở dài một hơi, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Lý Duy Nguyên, dùng giọng nói ngây thơ hỏi: "Ca ca, rốt cuộc huynh muốn như thế nào? Nếu huynh không muốn Tiểu Phiến giúp huynh bôi thuốc, muội đây giúp huynh có được không?"

Thấy Lý Lệnh Uyển cuối cùng cũng đã chịu mở miệng nói chuyện với mình, Lý Duy Nguyên liền buông lỏng đồng que cời than trong tay. Đồng thời trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Được." Biểu tình nhàn nhạt, ngữ khí cũng nhàn nhạt tựa như Lý Lệnh Uyển không lay chuyển được hắn, mà chính nàng là người khẩn cầu hắn để nàng bôi thuốc cho hắn vậy, cho nên hắn mới miễn cưỡng đồng ý để nàng giúp mình bôi thuốc.

Nhưng có trời mới biết, ngay từ đầu hắn chỉ muốn Lý Lệnh Uyển bôi thuốc cho mình mà thôi.

Lý Lệnh Uyển không ngờ hắn sẽ trả lời sảng khoái như vậy mà lúc vừa rồi còn làm bộ làm tịch. Nàng thầm cười trộm trong lòng.

Cái tên Lý Duy Nguyên này đúng là cái người hay giả vờ. Rõ ràng muốn nàng giúp hắn bôi thuốc như thế, mà hắn không thể nói thẳng ra sao chỉ một câu nói đơn giản như vậy mà cứ mãi vòng do làm gì, quay nàng vòng vòng đến không thở được.

Bất quá nàng phần nào cũng hiểu được tâm tư này của Lý Duy Nguyên, nàng lại cảm thấy vui vẻ trở lại.

Ai nha, cuối cùng Lý Duy Nguyên cũng đã ỷ lại vào nàng nha, còn không muốn người khác giúp mình bôi thuốc Dược Cao Tử nhất định phải cho chính tay nàng bôi thuốc cho hắn mới được.

Nàng liền xoay người lấy hộp thuốc trong tay Tiểu Phiến, lại chủ động kéo ghế tre đến cạnh hắn, sau đó cười tủm tỉm nói: " Ca ca, huynh cởi áo ra muội mới có thể bôi thuốc cho huynh được chứ."

Lý Duy Nguyên không lập tức cởi áo của mình ra, ngược lại hắn liền liếc mắt lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Phiến.

Tiểu Phiến không hiểu hắn muốn điều gì, cả người nàng ta run rẩy ngồi ở ghế tre chỉ muốn khóc thôi.

Vẫn là Lý Lệnh Uyển hiểu Lý Duy Nguyên muốn cái gì. Nàng nhìn Tiểu Phiên cười nói: " Ngươi xoay mặt qua chỗ khác đi."

Thì ra là Lý Duy Nguyên đang thẹn thùng. Bất quá có cái gì đâu mà thẹn thùng? Trong tiểu viện này của Lý Duy Nguyên vốn không có nha hoàn hầu hạ hằng ngày chỉ có một gã hạ nhân đi theo, chẳng giống Lý Duy Lăng, Lý Duy Lương bên cạnh đều là một đám nha hoàn vây quanh, tắm rửa cũng là nha hoàn đến tắm cho.

Bỗng nhiên Lý Lệnh Uyển cảm thấy đứa nhỏ Lý Duy Nguyên này cũng có điểm đáng yêu nha.

Tiểu Phiến sau khi nghe Lý Lệnh Uyển nói, lại thấy ánh mắt lạnh như băng của Lý Duy Nguyên, nàng ta nơm nớp lo sợ liền quay người đi hướng khác.

Lúc này Lý Duy Nguyên mới đưa lưng về phía Lý Lệnh Uyển, chủ động cởi bỏ đai lưng chậm rãi kéo áo bông cùng áo trong đều cởi ra.

Thiếu niên da trắng như tuyết đúng là cái loại ngàn năm không thấy ánh mặt trời như hắn thì ra cơ thể lại trắng nõn như vậy.

Cho nên khi nàng nhìn thấy những vết roi đỏ tươi dữ tợn trên lưng hắn thật dọa người mà.

Nhìn những vết roi đan xen trên lưng hắn, nàng có chút áy náy. Hắn bị mọi người giẫm đạp như vậy, lại bị chính mẫu thân sinh ra mình hành hạ từ lúc còn nhỏ, chẳng phải đều do nàng đã viết ra cho hắn sao.

Nàng có tư cách gì mà oán trách hắn, về sau hắn trở thành con người tàn nhẫn độc ác ý nghĩ biến thái cũng là điều hiển nhiên mà thôi.

" Thực xin lỗi." Nàng nhỏ giọng nói, đây không phải là lời nói giả dối hay cố ý lấy lòng Lý Duy Nguyên mà cẩn thận từng câu từng chữ để nói ra, câu nói này là xuất phát từ nội tâm chân thành nàng muốn xin lỗi hắn.

Lý Duy Nguyên hơi giật mình. Con người mẫn cảm như hắn tất nhiên có thể nghe thấy vừa rồi Lý Lệnh Uyển đã nói những lời này chẳng giống những lời nói của nàng lúc xưa.

Bỗng nhiên trong nháy mắt hắn cảm thấy trong lòng ấm áp giống như có thứ gì đó mềm mại đang chảy vào tim hắn,cảm giác thực sự tê dại.

" Việc này thì có liên quan gì đến ngươi?" Tuy rằng giọng nói của hắn vẫn cứ nhàn nhạt, nhưng kỳ thực trong lòng hắn rất sung sướng.

Lúc này Lý Lệnh Uyển lại trầm mặc. Việc này tại sao lại không liên quan đến nàng.

Nếu có một ngày Lý Duy Nguyên biết được chân tướng những khổ sở mà hắn phải gánh chịu như bây giờ đều do nàng gây ra, đến lúc đó chỉ sợ ngoài việc cắt đầu lưỡi, cho nàng ăn đoạn trường thảo xem ra là còn quá nhẹ chẳng phải sao?

Sợ đến lúc đó hắn còn muốn đem nàng lăng trì xử tử nữa là khác.

Lý Lệnh Uyển khẽ thở dài. Bất quá một lúc sao nàng lại nghĩ, cái chân tướng này tất nhiên Lý Duy Nguyên sẽ không biết được.

Hắn làm sao có thể biết được? Mọi thứ ở đây chỉ là quyển truyện trên mạng mà nàng viết ra mà thôi, nhưng đâu ngờ rằng nó lại biến thành sự thật cho nên chỉ có duy nhất nàng mới biết được sự việc này, nàng không nói ra thì người khác làm sao biết được?

Suy nghĩ như thế trong lòng Lý Lệnh Uyển cũng an tâm một chút, nàng lại lặng lẽ mở hộp thuốc trong tay ra cẩn thận bôi thuốc lên từng vết thương trên lưng của Lý Duy Nguyên.

Bởi vì trong lòng thực sự áy náy, cho nên khi nàng bôi thuốc động tác so với lúc trước càng nhẹ nhàng hơn.

Một bên bôi thuốc, một bên còn nhẹ giọng hỏi hắn: " Muội bôi thuốc như vậy có dùng sức quá không? Nếu huynh cảm thấy đau thì mau nói cho muội biết."

Thực sự hắn rất đau. Miệng vết thương nóng rát, được thuốc Dược Cao Tử bôi lên trên tuy rằng mát lạnh, nhưng đau đớn cũng không giảm đi, bất quá Lý Duy Nguyên vẫn nhẹ giọng trả lời: "Không đau."

Được nàng quan tâm như thế dù có đau cách mấy, trong lòng hắn cũng vui vẻ.

Lúc này trong chậu than củi lửa càng cháy càng mạnh, dù biết lửa đang cháy mạnh nàng cũng không dám phân tâm, vì nàng sợ khi mình phân tâm dùng quá sức sẽ làm đau Lý Duy Nguyên, cho nên lúc nào tinh thần của nàng cũng tập trung cao độ.

Trên người Lý Duy Nguyên nhiều vết roi bôi thuốc một lúc, trên trán Lý Lệnh Uyển cũng đã xuất hiện một tầng mồ hôi, lòng bàn tay cũng vậy. Chỉ là nàng không dám lau đi vẫn chuyên tâm bôi thuốc cho hắn.

Cuối cùng nàng cũng đã bôi thuốc hết những vết thương trên lưng hắn, nàng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thật thoải mái.

Bởi vì đôi mắt nàng tập trung nhìn chằm chằm mỗi một vết thương trên lưng hắn, cho nên lúc ngẩng đầu lên nàng hơi choáng, nhìn mọi thứ xung quanh đều cứ như nhìn thấy những vết thương dữ tợn trên lưng của Lý Duy Nguyên vậy.

Nàng khẽ ai da một tiếng, cả người xụi lơ dựa vào thân ghế gỗ. Chờ đến lúc Lý Duy Nguyên mặc lại áo trong cùng áo bông bên ngoài, quay lại nhìn nàng hắn phát hiện nàng rất mệt mỏi.

Trên trán nàng còn có mồ hôi, khi ánh lửa của chậu than củi chiếu lên có cảm giác trong suốt.

Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng như vậy, liền trầm mặc đứng dậy bước ra ngoài, sau đó hắn mang theo một cái ấm trà tiến vào.

Trời thì lạnh, nơi này của hắn lại không có gì để giữ nước ấm, nếu muốn uống nước ấm chỉ có thể là đun bằng ấm trà mà thôi.

Nhưng chỗ này của hắn đến cả bếp lò nấu trà đều không có, nên hắn dùng chậu than để nấu nước, hắn vẫn luôn cầm chặt quai ấm nếu để nước đổ xuống thì than củi trong chậu sẽ thành một đống tro bụi mất.

Vì thế Lý Duy Nguyên ngồi yên trên chiếc ghế tre gần chậu than, tay phải của hắn luôn nắm quay ấm trà, hơi hơi cúi người về phía trước, khoảng một thời gian thì cuối cùng nước cũng có chút nóng lên.

Ngọn lửa đỏ ánh lên khuôn mặt trắng nõn của hắn, nhìn như vậy thật sự không còn vẻ lạnh lẽo doạ người như ngày thường nữa.

Lý Lệnh Uyển tò mò hỏi hắn: " Ca ca, huynh muốn uống nước ấm sao? Vậy huynh nên đổ bớt nước trong ấm ra đi, khi nước sôi cũng sẽ không đổ ra ngoài."

Nếu để ấm trà quá đầy hắn vẫn phải dùng tay cầm quay âm như thế sẽ rất mỏi.

Lúc này Lý Duy Nguyên cũng không trả lời nàng, hắn vẫn duy trì tư thế như vậy quả đúng là rất mệt.

Lý Lệnh Uyển bĩu môi, không hỏi lại. Giống như mọi khi trong đầu Lý Duy Nguyên suy nghĩ cái gì nàng cũng không thể đoán ra được.

Tâm tư của hắn quá sâu, nếu đã đoán không ra thì không cần tốn sức đoán nữa, như vậy sẽ bớt phiền lòng hơn một chút.

Sau một lúc Lý Duy Nguyên cảm nhận nước trong ấm trà đã sôi, hắn liền đem ấm trà đi tới gian phòng ngủ của hắn. Trong phòng ngủ có đặt một cái giá gương bên trên là một thau gỗ nhỏ.

Hắn đổ nửa ấm nước sôi vào thau gỗ nhỏ, hắn lại tìm một cái khăn mặt dùng tay phẩy phẩy cho nước nguội bớt.

Sau đó hắn đem thau gỗ ra khỏi phòng ngủ, liền đi tới đặt trên bàn nhìn Lý Lệnh Uyển mở miệng: " Lại đây."

Tuy rằng nàng không hiểu được hắn muốn làm gì, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn từ ghế gỗ đứng dậy tiến về phía hắn.

Lý Duy Nguyên đưa mắt nhìn vào những thứ ở trên bàn, ý bảo nàng nhìn xem thau gỗ cùng khăn mặt, sau đó cực kỳ ngắn gọn nói: " Rửa mặt rửa tay đi."

Trời lạnh như thế trên người nàng lại đổ mồ hôi, nếu không cẩn thận lại bị nhiễm lạnh, cực kỳ dễ nhiễm bệnh phong hàn.

Lý Lệnh Uyển hiểu rõ ý tứ của hắn, trong lòng lại thụ sủng nhược kinh.

Ai nha, Lý Duy Nguyên là đang quan tâm nàng sao. Cho nên hắn mới nấu nước ấm là vì nàng?

Lý Lệnh Uyển trong lòng vui vẻ, trên mặt lập tức liền nở một nụ cười xán lạn, lại ngọt ngào nhìn Lý Duy Nguyên nói lời cảm tạ: "Ca ca, cảm ơn."

Lý Duy Nguyên liếc nhìn nàng một cái chẳng nói gì, chỉ là cầm cái ấm trên bàn lên xoay người đi tới chậu than cạnh bên ghế tre ngồi xuống.

Lần này hắn không dùng tư thế như vừa rồi mà nấu nước, hắn trực tiếp để đồng que cời than lên trên mặt chậu than rồi để ấm trà lên đó.

Sở dĩ khi ấy hắn dùng tư thế đó để nấu nước, chỉ vì có như vậy hắn mới biết được nước sôi hay chưa mà thôi.

Vừa rồi là vì hắn gấp gáp mới dùng cách nấu nước như vậy, để Lý Lệnh Uyển mau có nước ấm để rửa tay, sau đó rửa mặt sẽ không thể dễ bị nhiễm phong hàn được.

Mà hiện tại hắn cũng chẳng nôn nóng xem nước khi nào sẽ sôi, cứ từ từ nóng lên cũng đượckhông cần cố sức nấu nước giống khi nãy nữa.

- -----------//-----------

Thấy anh Nguyên quan tâm em ghê chưa Uyển Uyển!!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv