Em Của Ngày Ấy

Chương 59: Gặp mặt



Em thật sự đến để ăn tôi mà.

Đương nhiên, tôi cũng chẳng khách sáo mà ăn lại em.

Gần đây em ấy cợt nhả đến mức tôi không nhận ra, sau khi kết thúc thấy tôi khóc vậy mà lại làm như không nhìn thấy, hôn lên nước mắt của tôi.

Hôn thì thôi, còn mở miệng hỏi tôi: Chị bé nè, vì sao chị lại khóc?

Bạn nhỏ kia, vì sao chị bé khóc em không biết sao?

Cái này cũng thì cũng thôi đi, còn cho tôi xem tay của em, phía trên dính đầy...

Tôi lúc ấy thật... mặt mo đỏ ửng, chưa bao giờ xấu hổ như hiện tại.

Mặc dù tôi từng khen em, nhưng không thể không tự hào, kỹ thuật của tôi cũng rất tốt nha, sáng nay em cũng bị tôi ép cả buổi đó.

Cho nên bạn học Hiểu Lê kia, đừng có nói là tôi thụ nữa!

Căn phòng này bày rất nhiều đồ mà chúng tôi đã mua chung, ga giường cũng là ga giường lúc trước cùng chọn. Cho nên trong một tháng chuyển vào này thì căn phòng này vừa quạnh quẽ lại tịch mịch, hàng đêm gối đầu một mình khó ngủ.

Cũng may là bác sĩ Lục tới rồi, em vọng, văn, vấn, thiết * ở trên người tôi, tìm hiểu từ tận gốc rễ. Rốt cuộc thì căn phòng này cũng trở nên dịu dàng, sâu thẳm, thậm chí còn mang theo màu nước.

*Bốn phương pháp chữa bệnh trong Đông Y: nhìn, nghe, hỏi, sờ; được gọi là tứ chẩn. Ai thấy giống tả H không?

Căn cứ vào việc muốn bồi bổ cho Lục Tuệ thì tôi xuống siêu thị dưới lầu mua xương ống, nghĩ đến có thể hầm cùng nhân sâm mang từ quê lên, nấu canh cho em.

Khi về thì Lục Tuệ đã tỉnh, em vẫn mặc đồ ngủ của tôi như cũ, ngồi ở trên ghế sofa nhàm chán xem TV, thấy tôi trở về thì nhìn đồ trên tay tôi rồi đột nhiên cười một tiếng.

Tôi thay giày đi vào, khó hiểu: "Sao vậy? Cười cái gì?"

Lục Tuệ: "Chị bé tốt ghế."

Tôi bật cười.

Chị bé và em lăn giường xong thì gần như không nghỉ ngơi mà lại đi nấu cháo, sau đó lại xuống lầu mua thức ăn đó.

Chị bé cũng quá hiền lành rồi.

"Trong nồi có cháo, chị còn phải nấu cơm trưa một lúc nữa, em ăn chút gì đi cho có lót bụng."

Em nhu thuận: "Dạ."

Phương diện ăn uống của tôi và em ấy không đối lập nhau lắm, vì sống chung nhiều năm nên đã sớm tìm ra được khẩu vị chung rồi. Em mặn nhạt thì tôi cũng lạ mặn nhạt, em ấm nóng thì tôi cũng là ấm nóng, em ăn ngọt thì tôi cũng ăn ngọt, cho nên về phương diện nấu cơm thì chúng tôi gần như không hề tranh cãi.

Nghĩ lại thì chúng tôi cũng coi như là một cặp vợ chồng già đang trong tình yêu cuồng nhiệt, rõ ràng là đã quen nhau lâu rồi nhưng cái gì cũng giống như mới.

Lúc tôi đang chờ đồ ăn chín thì em lấy một cây kem que từ trong tủ lạnh ra, bẻ thành hai nửa.

Là vị Cocacola.

Em cầm đi đến phòng bếp, hỏi: "Chị thích vị Cocacola sao? Trong tủ lạnh hầu như là vị này."

"Chắc vậy, ăn ngon lắm."

Lục Tuệ nhận được đáp án của tôi, giơ chiếc còn lại bên tay kia lên, tôi thấy em muốn đút tôi thì cúi đầu muốn cắn, nhưng không ngờ em co tay một cái, rụt về sau..

Tôi nhìn em đầy khó hiểu.

Lục Tuệ nhìn vào mắt tôi, mở miệng cắn xuống khoảng 2 cm kem, ngậm trong miệng rồi nhìn tôi vui vẻ cười một tiếng, nghiêng đầu hôn lên môi tôi

Môi tôi là nhiệt độ bình thường của cơ thể, bị em đưa tới như thế thì lập tức có một cảm giác tê dại tràn ra

Hình như là cảm giác mềm mại hơn, môi em rất lạnh, đầu lưỡi cũng lạnh, miếng kem kia cũng không đút cho tôi, mà chỉ áp lên miệng tôi rồi hòa tan từng chút trong miệng em.

Tất nhiên, em nhiệt tình như vậy thì tôi cũng không ngại mà đáp lại rồi.

Tôi ôm đầu em rồi mút từng chút một vị kem trong miệng em, giống như là ăn kem que bình thường, đầu lưỡi quấn nhau, liếm tan miếng kem kia

Sau khi rời đi thì em trầm thấp thở hổn hển, tôi ôm eo em, không nói được câu tổng kết nào, quay đầu tắt lò vi sóng.

Tôi nói: "Trưa nay làm cho em canh nhân sâm hầm xương, em phải ăn hết đó."

Em cúi đầu bật cười.

"Giản Hứa Thu, sao chị lại như thế chứ."

Tôi nhướng mày hỏi: "Chị sao?"

Em nói: "Lúc thì mê vụ tiên cảnh, lúc khói lửa nhân gian."

Tôi nhéo mũi em, quay đầu nhìn súp, chạm vào que kem trong tay em, hỏi: "Lại học được ở đâu vậy?"

Em ôm tôi từ phía sau, đặt cằm lên vai tôi.

Wow, cái ôm này, tôi thích.

"Một chị gái trong nhóm dạy em, nói là ăn kem rồi hôn thì rất là dễ chịu." Em cười nhẹ: "Bọn họ nói rất đúng."

Tôi đặt bàn tay trống của mình lên bàn tay của em đang để trên bụng tôi, cầm cái vá lớn vớt dầu trong nồi ra, múc một vá: "Vậy lát nữa em muốn viết trải nghiệm sau khi sử dụng sao?"

Em lắc đầu phủ nhận: "Không muốn, mình em biết là được rồi."

Tôi cười cười, nếm chút canh, canh đảo quanh trong miếng khiến tôi lại hít một hơi.

"Bị tê nên mất vị giác." Tôi bật cười, nghiêng đầu nhìn em một cái: "Em có thể nếm ra... Em lén lút cười cái gì đó?"

Em xấu hổ đem mặt giấu vào vai tôi: "Vô tình vui vẻ hơn mà thôi."

Tôi nghe, lại nếm chút nữa, cảm giác mũi em cọ cọ vai tôi hai lần.

Em nói: "Giản Hứa Thu, em yêu chị."

Tôi: "Khụ khụ khụ."

Cô bé này thật là, tỏ tình vội vàng quá không kịp chuẩn bị gì hết.

Hôm nay khẩu vị của chúng tôi đều rất tốt, cơm đã ăn xong, canh cũng uống xong, tủy trong xương hầm cũng bị tôi lấy ra hầu hạ bà cô nhỏ, bà cô nhỏ cơm nước xong xuôi rồi thì cũng rất tự giác cầm chén bát đi rửa.

Tôi lấy đĩa xoài đã cắt trong tủ lạnh ra, lại hầu hạ em ăn một miếng.

Tôi hỏi: "Mẹ em biết hôm nay em tới đây không?"

Em gật đầu: "Dạ biết."

Tôi ồ lên, lại hỏi: "Bà ấy có nói gì hay không?"

Em lắc đầu: "Không có ạ."

Tôi lại hỏi: "Khi nào thì bọn họ xuất ngoại?"

Em trả lời: "Mùng 5 tháng sau."

Tính ra thì chỉ còn hơn mười ngày, tôi nghe lại gật đầu, lại hỏi: "Đến lúc đó em tới đây ở với chị nha?"

Em gật đầu: "Được ạ."

Hôm nay em xin nghỉ, sau khi cơm nước xong xuôi thì chúng tôi chọn một bộ phim cũ rồi cũng xem, mới xem chưa được mấy phút thì tôi dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này rất sâu, tỉnh dậy mơ màng, còn mơ màng đi nhà vệ sinh.

Lần cuối tỉnh lại thì đã là 4 giờ chiều.

Đèn của phòng khách đã bị Lục Tuệ tắt, rèm cửa cũng bị kéo xuống, mà trên người tôi thì đang đắp chăn, em nằm cạnh tôi, ôm eo tôi cũng đang ngủ.

Hai người nằm trên ghế sofa như thế này nhìn qua thì có hơi chật chội, như thể chỉ cần tôi khẽ động thì em sẽ ngã ngay.

Mẹ em đặt bữa tối lúc 6 giờ, cũng không gấp lắm nên tôi về phòng tắm rửa trước.

Sau khi trùm khăn tắm đi ra ngoài, tôi chống nạnh đứng trước gương nhìn dấu hôn trên người tôi, cảm thấy có chút khó xử.

Ngơ ngác suy nghĩ hôm nay nên mặc gì suốt mấy giây, đột nhiên Lục Tuệ đẩy cửa vào.

Em tới chỗ tôi, cũng đứng trước gương.

Tôi chỉ vào xương quai xanh của mình, hỏi: "Làm sao bây giờ, em nói xem phải làm sao bây giờ?"

Em cười ra tiếng.

Đồ con nít chưa mọc lông tơ không biết nặng nhẹ này, gặm lung tung hết người tôi rồi.

Tôi thì không giống nha, tôi hôn ở chỗ mà dù em có mặc đồ gì thì cũng có thể giấu kỹ được.

Bạn nhỏ này nghe xong không những không giải quyết vấn đề, còn cúi đầu hút một hơi sâu trên vai tôi

Tôi cười vỗ vỗ đầu em

Cuối cùng, tôi chọn một chiếc áo sơmi, lại thêm một chiếc quần ống rộng, mặc xong, tự ngắm mình từ nhiều góc độ trong gương, tỏ ra hết sức hài lòng.

Lục Tuệ cũng thay quần áo mới, còn vì sao chỗ tôi lại có quần áo của em thì đại khái là do tôi nhìn thấy đồ hợp với em thì đều sẽ nhịn không được mà mua.

Nói thật, mặc dù nhìn tôi thì có vẻ vân đạm phong khinh lắm, nhưng tôi có hơi khẩn trương sợ hãi đấy.

Dù sao lần gặp mẹ em gần đây thì mẹ em rất ổn trọng, cũng mang theo chút đạo đức khuyên nhủ tôi chia tay với em ấy mà.

Mà khi đó tôi đã không nỗ lực phản đối.

Tôi và Lục Tuệ đến phòng đặt riêng không lâu thì bố mẹ em cũng tới, dường như chưa hề có cuộc nói chuyện không vui trước đó, cô ấy tiến đến vỗ vai tôi, nói: "Sao lại gầy đi rồi."

Tôi lịch sự đáp lại: "Con gái mà, gầy thì đẹp hơn."

Thích Hồng Vũ không đồng ý, cô ấy lắc đầu: "Quá gầy thì không ưa nhìn, Tuệ Tuệ cũng vậy, hai đứa phải ăn nhiều lên."

Vì để cho chúng tôi ăn nhiều một chút mà Thích Hồng Vũ gọi toàn thịt cá tôm cua cỡ lớn, còn muốn chúng tôi ăn hết.

Lần này cùng nhau ăn cơm, quả nhiên chẳng qua là cùng nhau ăn cơm, lúc ăn gần xong mọi người đều cuối đầu lẳng lặng mò cua.

Tổng kết bữa ăn này thì có thể nói là nhẹ nhõm. Không thể không thừa nhận, Lục Tuệ rất có biện pháp, cũng không thể không thừa nhận, Thích Hồng Vũ luôn xử lý rất thành thạo các mối quan hệ, cái gì cũng không nói nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được là cô ấy đã ngầm thừa nhận quan hệ của chúng tôi.

Lúc chia tay, cũng không có nói nào là sau này sẽ Lục Tuệ giao cho tôi, về sau phải chăm sóc Lục Tuệ thật tốt,...

Dù sao thì chỉ còn hơn mười ngày để ở cùng gia đình, tôi cùng Lục Tuệ ngầm hiểu lẫn nhau, không để em đến nhà tôi.

Bởi vì gần đây những gì liên quan đến Lục Tuệ thì gần như tôi đều báo cáo với Hiểu Lê, nên sau khi lên xe thì tôi cũng nhắn tin nói cho cho cô ấy là đã kết thúc buổi gặp mặt gia đình.

Có lẽ cô ấy đang rảnh rỗi nên lập tức gọi điện cho tôi.

Hiểu Lê: "Thế nào? Mẹ Tuệ Tuệ có hung dữ không?"

Tôi cười: "Không dữ."

Tám năm trước, lúc Thích Hồng Vũ xuất hiện, thì Hiểu Lê cũng ở bên cạnh tôi.

Khi đó bởi vì Thích Hồng Vũ kiếm tiền được nhiều tiền nên suốt ngày ở khoe khoang trước mặt Hiểu Lê, chuyện cho tới bây giờ, ai có thể nghĩ tới tôi thế mà lại cưới con gái của người ta chứ.

Hiểu Lê: "Tao cố gắng nghĩ lại một chút, lúc trước khi mày mô tả Thích Hồng Vũ, là một chị gái dịu dàng rất có tiền, hoàn toàn không dính líu gì tới người này chú nào."

Tôi nghe thế thì hơi bảo vệ người cùng một nhà với nhau.

"Còn đỡ, tối nay ăn cơm cô ấy không nói gì, xem ra là thật sự chấp nhận tao và Tuệ Tuệ rồi."

Hiểu Lê cảm thán: "Tuệ Tuệ cũng rất có biện pháp."

Tôi: "Đúng vậy."

Cô ấy nghe xong thì đột nhiên chuyển đề tài, cười hai tiếng: "Có phải hôm nay mày và Tiểu Hòa Hòa hôn rồi không?"

Tôi ngừmg lại.

Tôi: "Mày có bị bệnh hay không vậy, chuyện này mà cũng muốn hỏi sao?"

Cô ấy điên cuồng cười ha hả: "Không phải không phải không phải." Rồi cười nói: "Dĩ nhiên không phải, tao không hề biến thái vậy nha!"

"Không có biến thái như vậy" của Hiểu Lê, có lẽ cô ấy cũng cảm thấy mình rất biến thái rồi. Chẳng lẽ tôi và Tiểu Hòa Hoa hôn nhau mỗi ngày thì cũng phải báo cáo với cô ấy?

Hiểu Lê không nhịn cười được: " Chị bé Hứa Thu! Nghe tao giải thích đi."

Tôi bĩu môi: "Cháu đang nghe nè dì, nhưng bây giờ là ai đang cười đến mức không nói được gì?"

Hiểu Lê: "Là tao là tao."

Cô ấy lại cười: "Nhưng vấn đề tiếp theo của tao có hơi biến thái nha, mày có muốn nghe không?"

Tôi bất lực: "Tao nói không thì mày sẽ không nói sao?"

"Đương nhiên vẫn là muốn nói rồi." Cứ như là sợ tôi từ chối nên cô ấy lập tức nói: "Có phải hôm nay mày với Tuệ Tuệ ăn kem rồi hôn đúng không?"

Tôi dừng lại...

Làm thế nào mà Hiểu Lê lại biết chuyện này?

"Đúng rồi sao?" Hiểu Lê cười.

Tôi hỏi: "Sao mày biết?"

Hiểu Lê giải thích: "Việc này phải cảm ơn hành động của Tiểu Hòa Hòa."

Thế là sau đó cô ấy kể cho tôi, có một người gọi là Ninh Mông nói trong nhóm là ăn kem rồi hôn thì rất thoải mái, đề nghị Tiểu Hòa Hòa và chị bé thử một chút. Khi đó Tiểu Hòa Hòa ở đó nhưng không nói gì, mọi người cũng không biết."

"Sau đó thì vừa mới nãy!" Hiểu Lê kích động: "Tiểu Hòa Hòa gửi lì xì cho Ninh Mông trong nhóm, không hề nói gì, mọi người vừa nhìn, vừa suy nghĩ lại vừa đoán, nha! Nhất định là hôn rồi!"

Tôi: "Ha ha ha."

Hiểu Lê: "Mày nói xem nhà mày có ác hay không chứ! Rõ ràng là show ân ái trá hình mà!"

Tôi chủ đề: "Sao nhóm bọn mày toàn hoa quả không vậy, lại là Tuyết Lê lại là Bình Quả rồi giờ là Ninh Mông."

Hiểu Lê lại cười to: "Nói ra có lẽ mày không tin, tao đổi nickname rồi."

Ta nghĩ nghĩ: "Chắc mày sẽ không đổi thành Dữu Tử chứ?"

*Dữu tử là trái bưởi, Ninh Mông là quả chanh.

Hiểu Lê dùng một trận ha ha ha trả lời tôi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng biết ơn cô em tên Ninh Mông kia lắm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv